Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 182: 182: Ngoại Truyện 4 Phần 7





Góp lại...!cho cậu một triệu sao?
Tề Trừng sững người tại chỗ, không khỏi cảm thán mạch não kỳ diệu của mẹ Trình.
“Cháu không thể làm vậy được, nếu cháu mà hứa với chúng thì Trình Thịnh xong đời mất.”
Trong mắt mẹ Trình đầy vẻ căng thẳng: “Tiểu Tề, cô biết cháu cũng có ít tình cảm với Thịnh Thịnh, cháu đừng giao dịch với những người đó, được không?”
“Nhưng mà…” Tề Trừng gãi đầu: “Cháu định dùng số tiền đó mua một căn hộ, trông căn hộ đó rất tốt.”
“Không phải chỉ là tiền thôi sao?” Mẹ Trình ngẩng đầu: “Cô cho cháu hai triệu! Cháu đi trả lại một triệu kia đi, chiều nay đi gặp Trình Thịnh với cô!"
“Nhưng mà...” Tề Trừng cảm thấy có lỗi với người anh em tốt của mình.
“Tiểu Tề, cháu không biết đâu, Trình Thịnh gần như suy sụp vì lời cháu nói, đau lòng đến mức không ăn uống được.” Mẹ Trình rưng rưng nước mắt: “Đã mấy ngày rồi nó như mất hồn mất vía, gầy sọp hẳn đi.”
Mẹ Trình lấy trong túi ra một tờ khăn lụa, lau khóe mắt ướŧ áŧ: “Mãi nó mới đàng hoàng hơn được một tí, cháu nhẫn tâm nhìn nó tự giày vò mình à?”
Tên nhóc này còn tuyệt thực luôn sao?
Tề Trừng nghe mà không khỏi thấy đau lòng, chần chờ không nói.
“Vậy thì...!được ạ.”
Mẹ Trịnh lập tức tỉnh cả người, ném chiếc khăn lụa vào túi xách, kéo Tề Trừng đứng dậy đi về nhà.
Tại nhà họ Trình, nhìn con trai mình bắt đầu ăn uống trở lại ba Trình liền bảo bảo mẫu dọn một bàn đồ ăn ngon thật đầy, Trình Thịnh đang dựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
“Cậu chủ nhỏ, bữa ăn đã chuẩn bị xong rồi.” Bảo mẫu dặn dò: “Cậu ăn no mới có thể chơi với thầy Tề chứ.”
Trình Thịnh nghe vậy cũng có lý liền ngồi vào bàn vùi đầu ăn cơm.
Tề Trừng đi theo mẹ Trình vào biệt thự thì đang nhìn thấy Trình Thịnh tay trái cầm một cái đùi gà, tay phải gắp con tôm, miệng bóng loáng còn dính đầy cơm.
Vãi mìn, đây là dáng vẻ của người tuyệt thực đó hả?
“Anh Tề!” Trình Thịnh nhìn thấy Tề Trừng liền kích động bật khóc, thả cái đùi gà xuống, muốn ôm Tề Trừng.
“Ấy thôi!” Tề Trừng nhìn bàn tay dính đầy dầu của Trình Thịnh, sau đó nhìn chiếc áo lông đã mặc sạch sẽ của mình hôm nay, không nói hai lời liền chạy sang bên cạnh.
Cậu có biết giặt áo lông ở trường khó thế nào không?
Máy giặt công cộng bẩn thỉu không thể dùng được, lũ khốn nạn đó còn ném tất và cái lót giày hôi hám vào giặt, ngay cả một người cẩu thả như Tề Trừng cũng chỉ có thể giặt quần áo bằng tay.
Vào mùa hè thì không sao, nhưng vào mùa đông thì phải mất ít nhất một tuần từ khi ngâm đến khi phơi khô chiếc áo lông này!
“Trình Thịnh!” Mẹ Trình giữ lấy con trai mình, thấy con trai mình khôi phục sức sống, không khỏi vui mừng: “Nhìn con đi kìa, tay đầy dầu, đã đói nhiều ngày vừa ăn lại đã ăn nhiều như vậy là không được, ăn ít cháo trước đã.”

“Anh Tề! Anh Tề!” Trình Thịnh nhìn Tề Trừng chạy đến trên bậc thang, cười ngây ngô: “Anh Tề, anh đợi em một lát, ăn xong là em lên ngay!”
“Cậu cứ ăn từ từ.” Tề Trừng nhanh chóng cởϊ áσ khoác xuống, đi vào phòng Trình Thịnh trước.
Mẹ Trình hoàn toàn bị con trai làm ngơ, lòng đầy phiền muộn, chẳng trách có câu “có vợ quên mẹ”, mà cô con dâu này còn chưa đến tay đâu, thế mà đã quên mẹ rồi.
Tề Trừng treo áo khoác của mình sang một bên, kéo rèm cửa trong phòng Trình Thịnh, mở cửa sổ ra cho thông khí.
Giường của tên này là một mớ hỗn độn, nơi ngăn nắp duy nhất là cái bàn học.
Tề Trừng ngồi trước bàn, nhìn sách bài tập trải ra trên bàn, trên đó có rất nhiều giọt nước mắt thấm vào, làm nhòe hết chữ viết.
Tề Trừng im lặng hồi lâu, sau đó giơ tay sờ lên mặt giấy.
“Anh Tề!” Cửa phòng đột ngột mở ra, Tề Trừng vội vàng rút tay về, chỉ thấy Trình Thịnh mở rộng vòng tay, vẻ mặt vui mừng, giống như một chú chó lớn đang vui vẻ lao tới.
Ánh mắt Tề Trừng đầy vẻ bất đắc dĩ, lần này không tránh đi nữa.
Bị Trình Thịnh ôm, Tề Trừng thở dài, cảm giác được hơi nóng phả vào mặt, giơ tay vỗ vào người Trình Thịnh.
“Cái tên nhóc này, suốt ngày như cái xe lửa nhỏ, tu tu tu tu.

Người nào không biết còn tưởng tôi làm gì cậu đấy.”
“Anh Tề, em nhớ anh lắm.” Trình Thịnh ôm chặt Tề Trừng khiến cậu thở không nổi.
Tề Trừng giơ tay cố đẩy ra, Trình Thịnh đột nhiên nhớ tới cái gì liền buông cậu ra.
“Em, em quên mất đã bao lâu không tắm rồi.” Trình Thịnh ngượng ngùng sờ đầu: “Em đi tắm ngay đây.”
“Vừa ăn xong đừng tắm.” Tề Trừng nhanh chóng ngăn lại: “Sẽ khó tiêu đấy!”
“Không sao đâu.” Trình Thịnh nhanh chóng trốn vào phòng tắm, một lúc sau liền truyền ra tiếng nước.
Tề Trừng nhàn rỗi buồn chán bắt đầu thu dọn phòng, dù sao cũng lấy của người ta hai triệu, không làm thêm cái gì cũng không hay lắm.
Trình Thịnh tắm rửa rất nhanh, một lúc sau mới mở cửa phòng tắm, ngượng ngùng nhô đầu ra ngoài.
“Anh Tề, em quên mang quần áo sach."
Tề Trừng đã ở đây lâu như vậy nên cũng biết thứ gì ở đâu, lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà đưa cho Trình Thịnh.
Trình Thịnh duỗi cánh tay ra đón lấy, Tề Trừng bỗng nhiên có ý chơi xấu, cố ý để quần áo ở xa, Trình Thịnh mặt đỏ bừng, lộ ra nửa người nhưng vẫn không thể với tới.
“Hồi trước phải nhờ sự giúp đỡ của tôi thì cậu mới khá hơn được mà.” Tề Trừng nhếch mép cười: “Sao bây giờ còn thẹn thùng?”

Không biết Trình Thịnh nghĩ tới cái gì, vẻ mặt xấu hổ đỏ như đít khỉ, trong lúc Tề Trừng không chú ý đột nhiên nắm lấy quần áo rụt vào trong phòng tắm, hồi lâu sau cũng không thấy đi ra.

Tề Trừng thu dọn phòng xong, còn chơi game được một lúc thì Trình Thịnh mới chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, cầm khăn lau mái tóc ướt của mình.
“Anh Tề, chờ em một lát! Em cũng muốn chơi!” Trình Thịnh nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, đã lâu không đăng nhập rồi, cảm thấy game cũng có gì thú vị nữa, nhưng bây giờ Tề Trừng đang chơi, cậu ta lại lập tức thấy trò chơi này rất hấp dẫn!
“Lên mạng.” Tề Trừng dừng động tác của nhân vật, quay lại nhìn Trình Thịnh đang luống cuống tay chân.
Đầu người kia còn đang quấn khăn, những giọt nước chảy xuống đuôi tóc, rơi trên vai.
“Em cập nhật phần mềm đã là tốt ngay thôi.”
Trình Thịnh sốt ruột chọc vào màn hình điện thoại.
“Đừng vội.” Tề Trừng ngồi dậy, đè cái khăn khô trên đầu Trình Thịnh, lau mái tóc ướt của cậu ta.
Lấy khăn mặt ra thì thấy tóc Thành Thịnh sắp sửa thành cái ổ gà đến nơi mà cậu ta còn cười ngu ngơ, lộ ra cái răng nanh.
“Anh Tề, sau này anh có thể đừng không để ý tới em được không?” Trình Thịnh nắm lấy đầu bên kia của chiếc khăn, kéo nó vài lần.
“Em sẽ mời anh đi ăn ngon, anh muốn đi chơi ở đâu em cũng đi cùng.”
Trái tim Tề Trừng chợt mềm đi một cách khó hiểu.
Cậu con nhà địa chủ ngốc nghếch này, sao có thể ngốc nghếch dễ thương đến thế chứ?
“Có được không?” Trình Thịnh không nhận được câu trả lời liền kéo khăn tắm.
Tề Trừng im lặng một lúc, sau đó trịnh trọng mở miệng: “Nhưng sau khi tốt nghiệp tôi phải về thị trấn.”
“Vậy thì em cũng sẽ tới thị trấn.” Trình Thịnh trả lời không hề do dự.
Tề Trừng nhướng mày: “Sao, chán ngấy thế giới phồn hoa ở đây nên muốn đi thị trấn thay đổi khẩu vị à?”
“Thực ra.” Trình Thịnh gãi đầu: “Em cũng không thích chơi lắm, trước kia đi ra ngoài chơi là vì thích cảm giác được bạn bè vây quanh”
“Họ vây quanh em, lắng nghe những lời phàn nàn của e,, uống rượu với em.

Âm nhạc, ánh sáng và tất cả những tiếng ồn ào khiến em cảm thấy vui vẻ đầy sức sống.” Trình Thịnh nhìn Tề Trừng với vẻ nghiêm túc.
“Nhưng khi họ rời đi, em trở về nhà một mình thì cảm giác đủ đầy đó lại như một quả bóng bị thủng, không còn không khí nữa, chỉ để lại một lỗ hổng thật lớn trong tim em.

Vì vậy, lúc đó em rất thích chơi, ba không cho đi em còn nhảy ra khỏi cửa sổ, dù bị bong gân chân cũng phải khui hai chai rượu.”
“Nhưng một năm qua em lại không hề muốn chơi một lần nào, cảm giác trống trải như đã được anh lấp đầy từng chút một.
Lần này không giống cảm giác như khinh khí cầu bị chọc thủng nữa mà giống như là được anh gánh gạch và xi măng tới lấp đầy cho em.”
Tề Trừng không khỏi muốn cười.

“Vậy nên khi anh đi em đã rất nhớ anh.” Mặt Trình Thịnh lại bắt đầu đỏ lên.
“Nếu anh định ở thị trấn luôn thì em sẽ bắt đầu tiết kiệm tiền từ bây giờ, em sẽ sẽ mua một ngôi nhà trong thị trấn, chúng ta sẽ sống ở đó cùng nhau, được không?”
Nhìn Trình Thịnh, trong lồng ngực Tề Trừng chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, như thể bây giờ cậu cũng đã bắt đầu chờ mong cảnh hai người sống cùng nhau.
“Chúng ta sẽ nuôi hai con chó, mỗi ngày cùng đi dắt chó, mua thức ăn đồ dùng; cùng chơi game, em hứa sẽ không làm gánh nặng cho anh, chúng ta cũng có thể đi xem phim cùng nhau, ăn bắp rang uống Coca...” Trình Thịnh nói đầy vẻ khát khao.
Khi Trình Thịnh nói đến đó, Tề Trừng cũng rất kích động.
Cả hai đã lên kế hoạch suốt một buổi chiều, lên rất nhiều danh sách, thậm chí còn suy nghĩ đến sẽ mua thùng rác màu gì.
Buổi chiều hai người cùng xuống nhà ăn cơm, ba mẹ Trình thấy con trai mình đã khôi phục như trước thì đều cùng thở phào.
Khi Tề Trừng chuẩn bị rời đi, ba mẹ Trình lại gọi cậu vào phòng làm việc, ba Trình nhìn Tề Trừng với vẻ mặt tò mò.
“Cô của cháu nói có người đưa cho cháu một triệu để cháu rời khỏi Trình Thịnh?”
Tề Trừng không nói nhảm, lấy ra tấm thẻ mà An Nhu đưa cho mình, bày trước mặt hai vợ chồng, sau đó mở điện thoại di động kiểm tra số dư.
Nghe tiếng “một triệu” phát ra trên điện thoại.
Hai vợ chồng nhìn nhau, lúc này mới tin tưởng hoàn toàn.
Xét cho cùng, thì với trình độ của gia đình Tề Trừng, muốn có được nhiều tiền như vậy cũng không được.
Ba Trình suy nghĩ hồi lâu, mẹ Trình thì trông có vẻ sốt ruột, dứt khoát lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Tề Trừng.
“Đây là hai triệu, mật mã là sáu số tám, cháu đi trả lại một triệu kia cho đám người kia đi.”
“Em lấy đâu ra hai triệu thế?” Ba Trình nhìn vợ hỏi.
“Tiền vốn riêng của tôi.” Mẹ Trình trừng mắt: “Anh là một người cha mà không quan tâm đến con trai mình chút nào hết.

Cái đám bạn hồ bằng cẩu hữu của Trình Thịnh có thể bỏ ra một triệu, thế mà anh thậm chí còn không thể lấy ra được một sợi tóc à!”
“Anh, anh không phải.” Ba Trình nghẹn họng: “Nếu vậy thì Tiểu Tề cũng nên đổi cách gọi đi.”
“Xin lỗi chú.” Tề Trừng cất thẻ đi “Thế thì lại là giá khác ạ.”
“Tiền thật sự quan trọng với cháu như vậy sao?” Ba Trình có vẻ khó mà chịu nổi.
“Đương nhiên là quan trọng.” Tề Trừng nghiêm nghị nói: “Cô chú sinh ra đã được sống tốt nên tất nhiên sẽ không hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc đối với một đứa trẻ như cháu.

Khi cháu còn nhỏ ba mẹ bận đi làm ở thị trấn, ông bà đưa cháu đi học ở thành phố, vì không có nhà ở thành phố mà lương hưu của họ lại có hạn nên chỉ có thể thuê nhà rẻ.
Cô chus không thể hiểu được cảm giác thường xuyên bị đuổi ra khỏi nhà, dọn nhà trong đêm, tiền thuê nhà ngày càng cao, nhà ngày càng xuống cấp, khắp nơi toàn giun bọ, đến mức cho dù ông bà thương cháu nhưng cũng không muốn ở lại thành phố để đưa cháu đến trường nữa.
Cháu được gửi ở nhà người khác khá lâu, mẹ cháu vì cháu mà quyết tâm xin nghỉ việc, lại dẫn cháu theo, bắt đầu không ngừng đi thuê phòng ở mướn, dọn nhà.”
“Cho nên.” Tề Trừng cười nhìn hai người: “Cháu không ép hai người hiểu cháu, chỉ cần cô cháu biết cháu thực sự rất thích tiền là được.”
Ba Trình thở dài, không lên tiếng nữa.
Tề Trừng đi ra khỏi nhà Trình Thịnh, lau mặt vài lần, quay đầu lại thì thấy đèn phòng Trình Thịnh đang bật, một bóng người bám ở trước cửa sổ, nhìn thấy Tề Trừng quay lại thì vội vàng rụt trở về.
Đợi một lúc bóng người kia lại từ từ chui ra, vẫy tay với Tề Trừng.
“Anh Tề, ngày mai em đến trường anh tìm anh được không?”
Tề Trừng ngẩng đầu nhìn Trình Thịnh, mỉm cười, nói thật to: “Được!”
Nhìn thấy Trình Thịnh nhảy cẫng lên vì suиɠ sướиɠ, Tề Trừng quay lại.

Thay vì đi tàu điện ngầm, lần đầu tiên trong lịch sử cuộc đời mình cậu bắt taxi đến khu nhà của An Nhu.
“Xin lỗi cậu.” Tề Trừng lấy ra tấm thẻ mà An Nhu đưa cho mình, cúi đầu, đẩy tới trước mặt An Nhu.
“Sao vậy?” An Nhu nhìn thẻ của mình, cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc có chuyện gì mà có thể khiến Tề Trừng từ bỏ một triệu?
“Cái đó...!mẹ của Trình Thịnh, cho tớ hai triệu.” Tề Trừng chớp chớp mắt, có ý đồ giả dễ thương cho qua chuyện.
An Nhu hít sâu một hơi, quả nhiên, thứ có thể khiến Tề Trừng từ bỏ một triệu chính là hai triệu!
Tớ với mẹ của Trình Thịnh có thể đem ra so với nhau được à!
An Nhu liếc nhìn xung quanh, mở máy ra liếc nhìn số dư còn lại của ba tụi nhỏ, lập tức tự tin được ngay.
“Bà ấy trả hai triệu, tớ trả năm triệu, một lần mua đứt!”
“Đọc số thẻ của cậu đi.” Ánh mắt An Nhu kiên định: “Hạn mức chuyển tiền tối đa trong một ngày là hai triệu rưỡi, hai ngày nữa tớ sẽ chuyển nốt cho cậu.”
Tề Trừng nhìn An Nhu, thật lâu không nói gì.
“Làm sao vậy? Cậu không cầm thẻ ngân hàng theo à, cứ về ký túc xá rồi gửi cho tớ cũng được.” An Nhu mím môi hạ quyết tâm.
“ờm..” Tề Trừng nói lắp bắp, ánh mắt chân thành: “Hai triệu là đủ xài rồi.”
“Hả?” An Nhu nheo mắt, phát hiện mọi chuyện không đơn giản.
“Hì hì.” Tề Trừng ngượng ngùng gãi đầu: “Tớ không muốn rời khỏi Trình Thịnh.”
An Nhu sững người tại chỗ, lẳng lặng nhìn người bạn tốt trước mặt.
Toang thật rồi!