Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế

Chương 48: Khai thuyền




Có ca-nô, xuồng máy, du thuyền sang trọng, và... một thuyền nan đánh cá hoàn toàn chèo bằng tay, tất cả đều đang đỗ ở bờ biển.(*)

Khi Bạch Khởi chạy đến gần đó, Tịch Thừa Quân liền đuổi kịp, anh nắm lấy vạt áo thun của cậu, hướng đến lưng quần phía sau mà thắt lại. Cứ như vậy, ngón tay vô tình trượt quanh vùng eo, xúc cảm mềm mại, ấm áp và tinh tế. Dường như nhiệt độ ánh mặt trời chiếu vào trên người anh, rồi lại truyền từ cơ thể đến đầu ngón tay, mỗi một nơi đi qua đều như được đánh dấu ở đó.

Eo của Bạch Khởi bất giác khẽ run lên, sau đó cậu nhanh chóng quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Tịch, làm sao vậy?"

Tịch Thừa Quân không lộ ra điều gì khác thường, anh chậm rãi lấy tay về, mỉm cười nói: "Như vậy khi em di chuyển sẽ không cảm thấy bất tiện."

"Thầy Tịch nói có lý." Bạch Khởi sờ vào nút thắt phía sau lưng. Vạt áo được kéo lên rồi buộc lại, chiếc quần đùi màu xanh bên dưới lại hiện ra.

Tầm mắt của Tịch Thừa Quân dừng lại trên chiếc eo ấy, anh nhìn chăm chú một lúc.

... Như vậy càng khiến vòng eo trở nên mỏng hơn.

【 tui cười sấp mặt, tui thấy cho dù làm kiểu gì thầy Tịch cũng uống một vại giấm chua ha ha ha 】

【 anh Tịch, anh cứ nhìn đi, hãy dùng hai mắt anh mà thay mấy đứa em nhìn vào eo Bạch Khởi đi, em không dám nhìn nữa, em liếm màn hình đâyyyyy 】

Trên màn ảnh, Tịch Thừa Quân đích xác không làm gì nữa, anh chỉ dùng ánh mắt mà dõi theo Bạch Khởi.

Lúc này, những người khác trong tổ chương trình cũng chạy lên, Dương Ức Như không khỏi thốt lên kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc du thuyền sang trọng: "Woa, chơi một lần cho lớn xem ai có trầm trồ? Thật sự hạ hết vốn liếng ở kỳ này rồi nhỉ, nếu thắng thì cái này là của chúng tôi hả?"

Tổ chương trình gật đầu: "Đúng vậy, trước tiên sẽ dựa vào số phiếu bầu trong giờ đầu tiên để phân chia nhé... Cho các bạn trải nghiệm thế nào là sự chênh lệch khi xếp hạng bất đồng."

Dương Ức Như trên mặt đều viết "Bà đây hôm nay làm bá chủ", lập tức hét lên: "Sướng!"

Ở phía sau, Chu Nham Phong và Phú Xuân Dĩnh kinh ngạc nhìn chiếc thuyền nan: "Không phải chứ? Chúng tôi tự mình chèo?"

Tổ chương trình: "Đúng vậy."

Bạch Khởi nhìn vào chiếc ca-nô, bề mặt bóng loáng cùng đường nét sắc bén, toàn thân sơn màu trắng xanh, so với chiếc du thuyền sang trọng, nó giống một loại cá mập nhanh nhẹn và hung dữ sẵn sàng xuống nước hơn.

Bạch Khởi vừa mân mê vừa thấp giọng nói: "Cũng không tệ lắm."

"Du thuyền sang trọng được phân cho nhóm Dương Ức Như. Trên thuyền có sẵn thuyền trưởng và thủy thủ chuyên nghiệp, có phao cứu sinh, thuyền máy, các bạn có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ trên đó. Nhân tiện, còn có những đầu bếp hàng đầu, các bạn có thể tự câu cá, tôm, cua rồi giao cho bọn họ xử lý..."

"Ca-nô được phân cho nhóm thầy Tịch, trang bị nhiều loại thức ăn nhanh, phía sau còn có ván trượt nước, các bạn có thể trải nghiệm cảm giác lướt trên sóng biển vô cùng tuyệt vời."

"Xuồng máy được phân cho nhóm Khâu Tư Xuyên, các bạn phải tự mình lái đấy, sẽ có người hướng dẫn, xuồng máy không lớn, trên đó chỉ có thể câu cá hoặc đánh bài."

"Nhóm Chu ảnh đế, cố lên!"

【 đau lòng chim én cha cha cha, đến lượt ảnh đế ảnh hậu chỉ có "cố lên" là sao, không có được dịch vụ giải trí nào hết hả? 】

Chu Nham Phong và Phú Xuân Dĩnh lúc này đã hoảng đến xanh người.

"Hành lý sẽ do tổ chương trình giữ cho các bạn, các bạn cứ yên tâm chơi thôi... Được rồi, bây giờ chúng tôi sẽ phát camera cho mọi người, sau đó các bạn theo sự phân chia ban nãy để lên tàu thuyền của mình nhé." Đội ngũ chương trình vẫy tay chào bọn họ.

Hai người Chu Nham Phong cùng bước lên thuyền nan, tay chân đều quờ quạng, nghiêng tới ngả lui: "Này, này, này, đợi chút, tôi đứng không vững." "Sao nó lắc qua lắc lại dữ dội thế? Có lật thuyền không đấy?" "Chúng tôi không có người hướng dẫn sao?"

Tổ chương trình đằng sau hô to: "Đừng lo! Chúng tôi có nhân viên cứu hộ 24/24, các bạn cứ tận hưởng đi, không bị lật thuyền đâu!"

【 cái này nói cũng như không nói, không có hướng dẫn sử dụng, thuyền không lật thật hả? 】

【 ảnh đế ảnh hậu quá thảm ha ha ha 】

Dương Ức Như bọn họ leo lên thuyền rất nhanh, thậm chí còn sốt sắng mời những người khác đi cùng.

"Bạch Khởi, cậu muốn lên không?" Dương Ức Như đứng ở mũi thuyền lớn tiếng hỏi.

Bạch Khởi từ chối rất dứt khoát: "Không đâu, tôi muốn đi theo anh Tịch."

Dương Ức Như cúi người sát xuống, tiếp tục thuyết phục: "Cậu có thể dẫn theo anh Tịch lên cùng mà! Cậu chỉ cần đem số tiền ở kỳ thứ ba vừa rồi chia tôi một nửa là được, chị đây rất dễ tính..."

Ổ Tuấn ở phía sau ôm lấy eo cô, dặn dò: "Em cẩn thận nào."

Dương Ức Như xoay người, nắm lấy vai Ổ Tuấn, sau đó ngẩng đầu lên, hôn thêm một cái nữa.

Hôn xong, cô lập tức quay lại, hướng Bạch Khởi mà nở nụ cười đắc thắng: "Bạch Khởi Khởi, cậu xem, cậu kỳ này không thắng được tôi đâu nha. Trừ phi cậu và thầy Tịch ở trước camera làm một nụ hôn sâu nhé..."

【 tui đm, sao tui nghi nghi chị Dương là thuyền trưởng fan CP quá? 】

【 ờ mây zing, gút chóp, cho chị Dương một phiếu! 】

【 hoá ra Khởi Khởi nhà mị chỉ dám nói không dám làm nha 】

Bạch Khởi thật sự khiếp sợ bởi sự dạn dĩ của Dương Ức Như rồi.

Nhưng tui không dễ bị lừa đâu nha!

Lúc này, Tịch Thừa Quân mặc áo phao đi tới, nhân viên bên cạnh đang giao camera cho anh. Bạch Khởi không chút nghĩ ngợi, nhắm thẳng một đường chạy đến, ủi ủi trong ngực của Tịch Thừa Quân, đem mặt vùi vào đó. Hôn sâu cậu làm không được, nhưng làm nũng thì cậu thành thạo lắm!

Tịch Thừa Quân vốn dĩ chưa bao giờ đề phòng Bạch Khởi, cậu chạy một mạch nhào đến khiến anh không kịp phản ứng, bất giác ngả người về sau một chút.

Tịch Thừa Quân từ mũi phát ra tiếng cười trầm thấp, anh giơ tay vỗ về chiếc đầu nhỏ của Bạch Khởi, sau đó duỗi áo phao khoác lên người cậu, ngẩng đầu nói với Dương Ức Như: "Dương tiểu thư có kem chống nắng chứ? Cho tôi mượn một lọ nhé."

Dương Ức Như lấy tuýp kem chống nắng từ túi của Ổ Tuấn ném xuống dưới, Tịch Thừa Quân nhanh chóng giơ tay bắt lấy: "Cảm ơn."

Dương Ức Như nói một cách đáng tiếc: "Không cần cảm ơn, Bạch Khởi giữ tiền chặt quá, không moi được xu nào cả... Được rồi, các cậu đi chơi đi. Tiểu Khâu, Tiểu Khâu, cậu lên đây chơi cùng chúng tôi đi?" Thua keo này ta bày keo khác, Dương Ức Như lập tức xoè nanh vuốt với những con mồi còn lại.

Chu Nham Phong không thể giữ vững chiến tuyến được nữa: "Chúng tôi đi theo được không?"

Dương Ức Như: "Nhưng thầy Chu không có tiền."

Chu Nham Phong: "......"

Bất kể mọi người có muốn hay không, cuối cùng bọn họ vẫn phải sử dụng các phương tiện này để di chuyển trên biển.

Trên chiếc xuồng máy, Hứa Dật điều khiển, Khâu Tư Xuyên ngồi ở phía trên bắt đầu câu cá.

Còn bên kia, sau khi Bạch Khởi bước lên ca-nô, cậu trước tiên ngồi xổm xuống, nghiên cứu chiếc ván trượt rồi lắp nó vào phía sau.

Tịch Thừa Quân hỏi: "Em muốn chơi sao?"

Bạch Khởi bây giờ muốn lắm rồi, nhưng trong lòng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trách nhiệm của mình. Cậu nên cùng Tịch Thừa Quân dính chung một chỗ mới tốt hơn, bằng không sẽ bị Dương Ức Như bọn họ giành đi hạng nhất mất...

Tịch Thừa Quân đi guốc trong bụng cậu, anh thấp giọng nói: "Tôi sẽ ở phía trước điều khiển, em ở phía sau chơi đi. Em lại đây tôi nhìn một chút, áo phao và những thứ khác đã chắc chắn chưa." Tịch Thừa Quân vừa nói, vừa vươn tay vớt lấy eo Bạch Khởi, nhấc bổng cậu lên như nhấc một vật nhỏ, trực tiếp như vậy mà vớt đến trước mặt anh.

【 mẹ nó, tét mông thì không có nhưng như vậy tui cũng thấy ngọt 】

【 Bạch Khởi Khởi đột nhiên trở nên hết sức ngoan ngoãn zậy ta, cứ đứng im một chỗ để anh Tịch vớt lên như vớt con thỏ nhỏ, vừa ngoan vừa đáng iu a a a 】

Lúc này du thuyền và xuồng máy đều đã xuất phát, hai người Chu Nham Phong vẫn còn khua qua khua lại với mái chèo, sau đó ở tại chỗ xoay ba vòng.

Dương Ức Như quay người vẫy tay chào tạm biệt: "Bạch Khởi, chúng tôi đi đây! Hy vọng hai người đuổi kịp nhá!"

Bạch Khởi gật đầu về phía cô.

Quay đầu lại, liền thấy Tịch Thừa Quân đã đứng thẳng dậy, anh nói: "Tốt rồi."

Bạch Khởi vội vã chạy nhanh đến đuôi ca-nô, ván trượt đã nổi sẵn, cậu phấn khích cứ như đứa trẻ thấy được món đồ chơi mới mà đặt chân lên. Thật ra cậu bơi không giỏi, những nghĩ đến sẽ được trải nghiệm môn thể thao lý thú như vậy, sự nóng lòng cùng chờ mong đã lấn át đi nỗi sợ hãi.

Tịch Thừa Quân trong nháy mắt nhìn thấy động tác hơi ngập ngừng của cậu, anh không chút nghĩ ngợi mà vòng tay sang đỡ lấy eo Bạch Khởi, nửa người trên thì dựa sát vào để cậu làm điểm tựa thăng bằng: "Em cẩn thận."

Lá gan của Bạch Khởi thật sự quá lớn.

Dường như không sợ điều gì cả, mọi thứ đều được cậu buông xuống, cứ như vậy mà không băn khoăn, tận sức hưởng thụ từng giây từng phút.

"Anh để em tự mình thăng bằng thử đi." Bạch Khởi đẩy nhẹ cánh tay anh ra, bàn tay lại vô tình chạm vào cơ bắp rắn rỏi trên ấy.

Chợt có một suy nghĩ loé lên trong đầu cậu ―― nếu chẳng may mình bị rơi xuống nước, thầy Tịch nhất định sẽ nhảy xuống kéo mình lên, anh chắc chắn sẽ không mặc kệ để mình chìm xuống.

Tịch Thừa Quân trả lời: "Ừm, được rồi." Sau đó anh chậm rì rì mà buông tay ra.

Anh hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Bạch Khởi, vì vậy cũng không dặn dò quá nhiều, anh chỉ lấy kính mát của mình xuống, rồi tự tay mang lên cho cậu.

Bạch Khởi ngạc nhiên, cậu ngẩng mặt lên nói: "Nhìn có vẻ ngầu ngầu nhỉ..."

Tịch Thừa Quân gật đầu đồng ý, sau đó lại chỉnh chiếc kính cho ngay ngắn lại.

Bạch Khởi nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, nhịn không được hỏi một câu: "Thầy Tịch ưi, kính mát rơi xuống nước thì sao đây?"

"Đánh rơi thì mua cái khác."

Bạch Khởi kéo dài giọng trả lời: "Ò." Dạo này cậu cứ cảm thấy mình không ổn, mỗi lần ở trước mặt thầy Tịch liền không biết phải nói gì, vốn từ ngữ tích luỹ hơi hai mươi năm thế mà lại xài không được. Rõ ràng trước đó có nói bao nhiêu cũng không đủ, bây giờ lại cảm thấy cứ khô khan ngượng ngùng như thế nào ấy.

Tịch Thừa Quân xoay người đi về phía trước, bắt đầu khởi động ca-nô.

Bạch Khởi nắm chắc tay vịn, giẫm cả hai chân lên ván trượt, diện tích ván đủ rộng để đảm bảo cậu có thể đứng vững trên đó.

Giây tiếp theo, ca-nô chạy.

【 a a a cảm giác khẩn trương giống như khúc côn cầu lần trước! 】

【 bọn họ vì cái gì đến chỗ nào cũng có thể vui sướng mà chơi như thế này nhỉ, lần trước là băng cầu, lần này là ca-nô lướt ván, đây là chương trình giải trí mà a a a 】

Tiếng động cơ ầm ầm truyền qua micro lọt vào tai tất cả khán giả.

Bạch Khởi cong eo, siết cơ, như chú cá mập nhỏ mạnh mẽ lao vút đi, vạch ra trên mặt biển một đường cong đẹp mắt, làn sóng và bọt nước dưới sự di chuyển của tấm ván trượt mà dâng lên một đoạn cao ngang người rồi lại rào rào đổ xuống.

Mà Dương Ức Như vẫn còn đang hớn hở đắc ý thì đột nhiên nghe thấy thanh âm motor mạnh mẽ vang lên, đến khi kịp giật mình mà quay đầu tìm tìm ngó ngó, Bạch Khởi đã lướt qua.

【 Dương Ức Như:??? 】

【 cười chết, Bạch Khởi bọn họ đột nhiên liền dẫn đầu rồi ha ha ha 】

【 hít hà, eo Bạch Khởi thật sự rất đẹp, đặc biệt lúc cong eo, ngả người, cơ bắp được thít chặt, ôi chao, cực phẩm! 】

Tương phản với sự nhanh mạnh chuẩn của ca-nô, du thuyền sang trọng của Dương Ức Như đang từ từ bò về phía trước.

Nửa ngày trôi qua, Khâu Tư Xuyên không câu được con cá nào.

Mà lúc này, Tịch Thừa Quân điều khiển ca-nô kéo Bạch Khởi đi dạo một vòng ở vùng biển gần đó đang chuẩn bị trở lại.

Chu Nham Phong và Phú Xuân Dĩnh... còn đang chạy vòng vòng tại chỗ.

【 Chu ảnh đế: vui sướng ở đây chỉ có mấy người được hưởng 】

【 chương trình hôm nay cười chết mị ha ha ha 】

Theo thời gian trôi qua, fans của Tịch Thừa Quân đã bắt đầu sốt ruột.

【 a a a anh Tịch! Hôm nay hai người không rải đường sao a a a nhóm Dương Ức Như điên cuồng xoát phiếu bên kia kìa a a a 】

【 tức nhắm á, mặc dù tui rất muốn cho hai người phiếu, nhưng phải tét mông tui mới cho nha a a a 】

Lần này chơi một lúc, liền chơi đến khi hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ cả bầu trời.

Dương Ức Như tính cách rất cởi mở và dạn dĩ, lần này xem như cô gom hết toàn bộ ba kỳ trước mà dồn vào kỳ này show ân ái đến triệt để, số phiếu của bọn họ có lẽ đã trên tám vạn.

"Ngon rồi, ngon rồi!" Dương Ức Như hào hứng nói.

Ổ Tuấn bình tĩnh trả lời: "Như vậy về sau rất khó để tăng lên nữa."

Dương Ức Như: "Không thành vấn đề, như vậy cũng ổn rồi."

Trong lúc ca-nô chầm chậm giảm lại tốc độ, Bạch Khởi cũng nắm lấy dây kéo, di chuyển từ từ về phía đuôi tàu rồi bám chặt vào đó, lòng bàn chân giẫm lên, mượn lực mà nhẹ nhàng phóng vào trong.

Bạch Khởi nằm ngửa một hồi rồi mới ngồi dậy. Vừa cử động, liền cảm thấy toàn thân trên dưới từ trong ra ngoài đều đau nhức, cả người như vừa mới đập đi xây lại.

"Em lại đây." Tịch Thừa Quân lên tiếng.

Bạch Khởi ngoan ngoãn vâng lệnh đi tới, Tịch Thừa Quân kéo lấy khuỷu tay cậu, ấn vào ghế điều khiển.

Bạch Khởi: "Em điều khiển sao?"

Tịch Thừa Quân: "Ừm, em thử một chút đi."

Bạch Khởi di chuyển chân, thay đổi tư thế ngồi. Do thiết kế đặc trưng của ghế điều khiển, cậu hơi hạ thấp trọng tâm, chồm người xuống.

Tịch Thừa Quân lấy thứ gì đó trong túi ra.

Anh nói: "Em đừng nhúc nhích."

Lúc này, camera có chút không rõ ràng, mọi người chỉ có thể nghe thấy âm thanh từ micro.

【 anh Tịch đang mần cái chi chi? 】

Tịch Thừa Quân: "Tôi thoa kem chống nắng cho em."

Bạch Khởi: "Dạ."

Bạch Khởi sờ vào phần bề mặt bóng loáng của ca-nô: "Chơi cái này vui thật ý..."

Tịch Thừa Quân không chút suy nghĩ mà ừ một tiếng, sau đó anh đặt bàn tay rộng lớn mạnh mẽ của mình lên cổ Bạch Khởi, không nặng không nhẹ mà di chuyển từ gáy đến hầu kết, rồi trượt một đường xuống xương quai xanh, Bạch Khởi chỉ cảm thấy lòng bàn tay của anh sao mà nóng quá, mỗi một chỗ chạm vào đều khiến cậu như muốn bùng lên ngọn lửa nhỏ, rồi ngọn lửa này lại đang có xu hướng phần phật mà lan ra toàn bộ cơ thể.

Bạch Khởi trong vô thức mà hạ thấp thân mình xuống nữa.

Flycam có thể quay được ít nhiều hình ảnh hiện tại, cậu bởi vì đang cong người xuống, phần áo thun ướt đẫm dính lấy cơ thể theo động tác kéo lên trên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn nuột nà.

Làn đạn đồng loạt nổ tung.

【 boà moẹ choa nó, trời cũng hoàng hôn rồi mà anh Tịch mới bôi kem chống nắng!!! 】

【 boà moẹ choa nó +1, kem chống nắng của Dương tỷ tỷ chỉ là công cụ ghi điểm cho thầy Tịch! 】

【 boà moẹ choa nó +2, tại sao bôi kem chống nắng mà cũng nuwngs như thế!!! 】

【 boà moẹ choa nó +3, mị xem mà tim đập bùm bùm 】

Số phiếu bầu của nhóm Tịch Thừa Quân bất ngờ tăng chóng mặt.

Mà Tịch Thừa Quân ngay lúc này lại làm chuyện không ai ngờ đến, anh đè lại micro của Bạch Khởi, cắt đi đường truyền, cả mình cũng vậy.

Bàn tay của Tịch Thừa Quân khẽ khàng siết chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Bạch Khởi, anh cường thế mà ấn cậu vào sâu trong ngực mình, tựa như một con sói xám hoang dã và vĩ đại khảm lấy chú thỏ nhỏ vào nơi bí ẩn nhất, không để ai có cơ hội nhìn đến hay cướp đi.

Anh ghé vào tai Bạch Khởi thì thầm vài câu: "Số phiếu của Dương tiểu thư không thể cao lên nữa. Chúng ta sẽ thắng."

Cùng lúc đó, ê-kíp chương trình thông báo qua bộ đàm: "Ặc, hiện tại số phiếu của nhóm Chu ảnh đế là 12003, nhóm của Dương Ức Như là 82311, và nhóm của thầy Tịch..." Hắn trầm mặc một chút: "231101."

Dương Ức Như suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm: "...Hơn hai mươi vạn?"

【 ** moá 】

Bạch Khởi ngồi yên trên ca-nô hỏi: "Vì sao vậy?"

Tịch Thừa Quân: "Đường thì phải từ từ nếm, mới thú vị."2

________________