Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 138




Trận chiến vịnh Olecranon đã thắng, thậm chí họ còn phá hủy bến tàu “Thần Tọa” trước khi Thánh Đình cảnh giác, thoạt nhìn không có kết thúc nào tốt hơn thế.

“Bảo họ rút lui ngay lập tức.”

Quốc vương bình tĩnh đến mức khó nói sự hi sinh của Greira và Jenny có làm cậu có cảm xúc gì không. Sau khi nghe nói về bến tàu “Thần Tọa”, cậu nhanh chóng quay trở lại bàn làm việc, trải ra một tờ giấy da cũ với nhiều ký hiệu dày đặc trên đó.

“Thần Tọa… mời bá tước Vori đến đây.”

“Bắt đầu từ năm 1411, Thánh Đình đã ban hành “Điều lệ hàng hải” cho các quốc gia của liên minh vùng đất thấp, cho phép các quốc gia vùng đất thấp này tị nạn và ưu đãi thương mại.” Bá tước Vori vội vã đến, mang theo mấy quyển bản chép thật dày, giọng điệu của ông có hơi kích động: “Vào lúc đó, bọn thần suy đoán Thánh Đình bị thương hội nội hải vô vọng phát triển làm ảnh hưởng, việc thu thuế thập phân bắt đầu có vấn đề, muốn có được nguồn thu nhập kinh tế mới từ thương mại của liên minh vùng đất thấp, nhưng giờ nhìn có vẻ không phải thế.”

“Vận chuyển thánh vật, xây dựng Thần Tọa.”

Quốc vương trải ra một bản đồ hàng hải, bá tước Vori phát hiện các tuyến đường thương mại của liên minh vùng đất thấp đã được quốc vương đánh dấu trên bản đồ.

“Mấy cảng quan trọng của liên minh vùng đất thấp cách Vịnh Thánh Linh không xa, bọn họ vận chuyển nguyên liệu thô dưới vỏ bọc thương mại hàng hải.”

“Đúng vậy, bệ hạ.” Bá tước Vori lật ra một cuốn sổ tay dày cộp: “Vịnh Olecranon được Thánh Đình ủng hộ mạnh mẽ sau “Điều lệ hàng hải”, thì mới chính thức trở thành cảng lớn nhất của liên minh vùng đất thấp… Tìm thấy rồi. Năm 1408, hồng y giáo chủ Thánh Đình đã đi khắp vùng đất thấp dưới danh nghĩa tuyên thánh.”

(*) 宣圣: Tuyên thánh là nghi lễ mà Giáo hội Công giáo Rôma hoặc Chính Thống giáo Đông phương tuyên bố một Kitô hữu nào đó đã chết là một vị thánh, và được ghi vào trong sổ bộ các vị thánh của giáo hội. Thuật ngữ tuyên thánh xuất phát từ chữ Kanon của tiếng Hy Lạp nghĩa là “thước đo mang giá trị chuẩn mực”.

“Bọn họ đang khảo sát vị trí thích hợp của Thần Tọa.”

Quốc vương đã xem qua các tài liệu lưu trữ liên quan đến liên minh vùng đất thấp trước khi hải tặc Walway bắt đầu cuộc tập kích. Trí nhớ của cậu mạnh đến nỗi ngay khi bá tước Vori nhắc đến, cậu đã nhanh chóng nhớ lại những ghi chép có liên quan của Legrand.

“Cảng Lebitz, vịnh Thiên Nga, cảng Renault, vịnh Olecranon… Sứ giả là giáo chủ Thrall đã ở những nơi đó hai năm, vịnh Olecranon là chặng cuối cùng trong hành trình truyền giáo của ông ta.”

“Năm 1408 thống đốc vịnh Olecranon là gia tộc Bru, bây giờ có hai giáo chủ trong mười hai Thánh Địa của Thánh Đình là người của gia tộc Bru.” Bá tước Vori nhỏ giọng nói: “Thưa bệ hạ. Điều này làm thần nhớ đến một lời tiên đoán.”

Tiên đoán, lại là tiên đoán.

Quốc vương lại thoáng nghĩ đến biển cả, đến phù thủy đội mũ chóp và Jenny với những đóa tường vi nở rộ trên lan can gỗ.

“Không hẳn là tiên đoán.” Bá tước Vori, không biết quốc vương đang nghĩ gì, suy nghĩ sửa lại lời của mình: “Gọi nó là một lời tiên đoán vì sau này bọn thần giải đọc nó như một lời tiên đoán. Đó là một tấm bùn được khai quật từ khu vực El, nó ghi lại… ‘Một ngàn năm sau, trời đất sẽ giống như bàn xoay bị đảo lộn, kẻ thấp hèn sẽ ở trên đỉnh, kẻ đê tiện thống trị nghĩa trang… Nơi sinh của các vị thần sẽ không tồn tại trên thế gian’ [1].”

“Bọn thần cho rằng điều này không chỉ chỉ ra sự hủy diệt của thời đại thần linh, mà còn liên quan đến vận mệnh của Thánh Đình, bọn họ tuyên bố Thượng Đế là vị thần chân chính duy nhất, nhưng trong thời đại truyền thuyết, Thượng Đế cũng chỉ là một trong những chúng sinh. Các vị thần đã ngã xuống, thiên niên kỷ cuối cùng phá hủy hoàn toàn tất cả tàn dư của thần linh. Thánh Đình biết đến lời tiên đoán này, bởi vì tấm bùn ở El đã được Thánh Đình đã khai quật ba trăm năm trước.”

“Vậy thì liên quan gì đến Thần Tọa?”

“Trong truyền thuyết của Thánh Đình, chỉ có một chiếc tàu cần được chở trên ngai vàng của các vị thần —— tàu thánh Thiên Chu.” Bá tước Vori mở ra một bản vẽ hơi mờ khác: “Tàu thánh Thiên Chu tượng trưng cho ‘phù hộ tân sinh’ và ‘tái thiết trị vì sau thảm họa’. Có lẽ trong chuyện này còn có lý do khác, nhưng nhất định có mối liên hệ nào đó giữa câu chuyện về tàu thánh Thiên Chu và tiên đoán về diệt vong đó.”

“Có lẽ không chỉ phù hộ tân sinh.”

Quốc vương nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, cậu hơi trầm tư.

“Tàu thánh Thiên Chu còn có một ý nghĩa khác —— nó là một chiếc tàu chiến.”

Đa số các truyền thuyết về Thánh Đình đều có hai mặt khác nhau, giống như vua vạn quân và chúa cứu thế cùng tồn tại. Thiên Chu là tàu chở vạn quân, trong câu chuyện của Thánh Đình, nó đã từng chở quân đoàn thiên sứ, mang đến diệt vong cho quốc gia báng bổ thần linh.

“Bọn họ muốn bắt đầu cuộc chiến vạn quân.”

Quốc vương khẽ nói.

“Dù sao đi nữa.” Bá tước Vori thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ Thần Tọa đã bị phá hủy, bọn họ không thể triệu hồi tàu thánh Thiên Chu nữa.”

Quốc vương không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ, vẻ mặt không có thả lỏng: “Việc bọn họ làm không ít hơn chúng ta, hiện tại chúng ta phá hủy một Thần Tọa, nhưng ai biết bọn họ còn giấu giếm thứ gì?”

Bá tước Vori rùng mình trong giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng của quốc vương, dường như ông nghe thấy tiếng giáp sắt cọ xát và vô số máu tươi vẩy khắp mặt đất, áp lực nặng nề đập vào mặt, như sói điên đang đến gần.

“Tin tức Thần Tọa bị hủy sẽ nhanh chóng truyền về Thánh Đình, bọn họ sẽ không còn yên lặng nữa.” Quốc vương thở dài, để tổng quản nội vụ tiến vào: “Bắt đầu chuẩn bị toàn diện cho chiến tranh.”

“Vì sao ngài phải ép Thánh Đình sớm bắt đầu thế? Bệ hạ.”

Trước khi lui xuống, bá tước Vori không khỏi hỏi ra khó hiểu của ông, Thánh Đình khai chiến càng muộn thì càng có lợi với Legrand mới đúng.

“Bởi vì bọn họ đã thành lập đế quốc Thần Thánh.”

Quốc vương đưa ra một câu trả lời kỳ lạ.

Cậu hạ hai mệnh lệnh khác với tổng quản nội vụ, một là lập tức phong tỏa gia tộc Messon khống chế bến cảng, hai là liên lạc với kỵ binh hạng nặng Gulundi.

Trước khi tổng quản rời đi, quốc vương như lại nghĩ tới điều gì đó, cậu hơi dừng một chút: “Hãy hỏi Charles, Greira và Jenny…”

Cuối cùng cậu cũng không nói tiếp, chỉ thở dài.

Tổng quản nội vụ khẽ đóng cửa lại.

Người sống ở thời đại này, luôn phải học cách làm quen.

Quen với chia ly, quen với hy sinh, quen với bia mộ và bài hát tiễn đưa. Ranh giới giữa sống và chết, vì người hôm nay khóc thương cho bạn bè, ngày mai sẽ chôn chung một nấm mồ.



Lãnh địa gia tộc Messon.

“Bầy quạ của quốc vương đã được phái đi.”

Tộc trưởng Messon cũng không ở trong dinh thự của mình, mà khoác áo choàng đen, mang theo vài tâm phúc lén lút đi tới bến tàu mà ông ta kiểm soát.

Một gã “người hầu” da ngăm đen lặng lẽ đưa cho ông ta mật thư này.

Tộc trưởng Messon đọc thư xong thì rùng mình.

Ông biết “bầy quạ” của quốc vương ám chỉ điều gì. Các quý tộc đã sớm phỏng đoán, bọn họ cho rằng quốc vương ngoài “Hắc Dực” bên ngoài còn có một mạng lưới gián điệp đã thâm nhập vào các nơi. Bọn họ gọi gián điệp của quốc vương là quạ đen, bởi vì loài chim này là loài gần với cái chết nhất, người bị quạ đen nhìn chằm chằm cuối cùng đều biến thành xác thối.

“Ngài cảm thấy hối hận chưa?”

“Người hầu” “hỏi, giọng anh ta không được tự nhiên, cứng nhắc và kỳ quặc.

“Không, không, không, ta sẽ không hối hận đâu, thưa ngài.” Tộc trưởng Messon giật mình, khúm núm lấy lòng: “Ta chỉ cẩn thận lũ quạ đen phá hỏng kế hoạch của chúng ta thôi.”

“Người hầu” lạnh lùng nhìn ông ta một cái: “Tất cả quạ đen bước vào lãnh địa của ngươi, sẽ chết trong đêm nay, khỏi cẩn thận.”

Chết tiệt, chuyện này càng đáng lo hơn, được chưa?

Khuôn mặt tộc trưởng Messon gần như méo mó, cố vờ vui vẻ, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, dẫn “người hầu” đến bến tàu: “Tàu sắp tới rồi.”

Trong mưa to, lờ mờ thấy một chiếc tàu chậm rãi đi tới từ trên biển.

Xa xa, hùng vĩ và lạ lùng.



Xác chết cổ xưa hất xuống cái bóng lởm chởm, trăng trắng xương đen.

Ác ma đi đến nơi sâu thẳm tận cùng thế giới này, hắn cầm ô đen, thoải mái như đang đi dạo. Trước mặt hắn cách đó không xa, cuối cùng cũng xuất hiện một bức tường băng tuyết hùng vĩ trải dài. Nói là bức tường có lẽ có hơi không đúng lắm, bởi vì làm sao có một bức tường hùng vĩ như vậy trên thế giới này, nó cao hàng ngàn mét không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.

Người đứng trước mặt nó, không bằng cả con kiến.

Ác ma đã bôn ba nhiều ngày trong vùng băng giá cực Bắc, chỉ để đến trước mặt nó.

“Quả nhiên vẫn còn.”

Hắn mở ô, nhìn lên bức tường băng tuyết khổng lồ trải dài giữa trời đất này.

Đùng, đùng, đùng.

Hệt như cảm ứng được ác ma đến, tiếng sấm rền vang lên sau tường băng, tuyết rơi ào ạt. Âm thanh này không hề giống bạn cũ vui mừng gặp lại, mà giống như tức giận khi gặp mặt kẻ thù, mơ hồ còn mang theo chút sợ hãi.

“Được rồi, đừng làm ồn nữa.”

Trong tay ác ma cầm ô đen, mũi ô nhẹ nhàng chống trên mặt đất. Giọng điệu của hắn có chút không kiên nhẫn.

“Ta và ngươi đã quá quen, khỏi phải vờ vĩnh nữa. Làm rùa rụt cổ ở đây lâu như vậy, không mệt sao? Hơi thở của phù thủy đó đã phản bội ngươi… Ngươi đã chọn một kẻ ký sinh tốt, nhưng tiếc là ngươi vẫn bị ràng buộc ở đây.”

Tiếng sấm rền đột ngột dừng lại.

“Ngược lại ngươi đã tìm thấy một nơi tốt để ngủ đông, sử dụng xương của các vị thần làm hang ổ phục sinh, ngàn năm sau ngươi sẽ trở thành người thắng đậm nhất.” Ác ma cười nói, trong nụ cười lộ ra vẻ chết chóc lạnh lẽo: “Kẻ phản bội thực sự, rắn thế giới.”

Một tiếng nổ lớn.

Trường thành băng tuyết cao mấy ngàn mét ầm ầm vỡ vụn, dưới ánh trăng lạnh bàng bạc, vô số băng tuyết b.ắn ra ngoài, trộn lẫn với tuyết trắng. Ánh sáng xanh và ánh sáng trắng trộn lẫn với nhau, hệt như bức tranh phong cảnh của cực Bắc bị đóng băng trong kính đột nhiên vỡ nát giữa trời đất tuyết lở như sóng. Mà trong cơn bão băng tuyết có thể nhấn chìm mọi thứ này, xuất hiện một bóng đen ngoài sức tưởng tượng.

Ác ma cầm ô đen lên, hàng vạn tấn băng rơi xuống vỡ tan quanh hắn, tuyết bay nghiêng ra ngoài từ tán ô. Thế giới ngập trong tuyết nhưng nơi hắn đứng vẫn sạch sẽ như trước.

Ác ma ngẩng đầu nhìn bóng đen trong bão tuyết.

—— thứ đứng ở cuối dải băng này hoàn toàn không phải trường thành băng tuyết ngăn cách thế giới.

Đó là một con rắn khổng lồ đáng sợ chưa từng thấy!

“Ngươi tới đây làm gì?”

Âm thanh ầm ầm vang vọng, rắn đen khổng lồ bắt đầu di chuyển, cánh đồng băng dường như không chịu nổi sức nặng của nó, bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Nước biển dưới lớp băng bắt đầu ào ào dâng lên.

Ác ma khẽ thở dài.

“Ta nghĩ mục đích của ta đã đủ rõ ràng rồi.”

Hắn tiếc nuối nói.

Trước mắt của hắn hiện lên một số hình ảnh ngày xưa, chiến trường giữa thần ma, ác long bay lượn trên bầu trời, ngai vàng chất đống xương trắng, cùng với hình ảnh hắn không muốn nghĩ đến nhất… Trời đất nứt ra, dung nham trào dâng, Địa Ngục chết, kiếm của kẻ phản bội đâm xuyên qua trái tim của quân chủ, quốc vương của hắn rơi từ trên trời xuống, hắn không thể vươn tay bắt được bệ hạ của mình.

Hắn đã sống quá lâu, tất cả ký ức đều rõ ràng, cho nên mọi thù hận trong thời gian dài đều bị hắn mài giũa nhiều lần.

“Ta đến —— “

Ác ma xoay tay cầm chiếc ô đen.

“Giết ngươi đó!”

Giọng điệu lạnh lùng vang vọng cả đất trời, hắn rút kiếm ra.