Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 171




“Thay đổi vận mệnh là một việc rất khó khăn nhưng cũng rất đơn giản.”

Siorde an ủi Sissian đang báo tin cho mình, nến cháy trên giá nến vàng, ánh sáng lờ mờ.

Sissian mang đến cho lão ta một tin tức nằm trong dự liệu.

Thành Herreid đã gửi một thông báo khẩn cấp thông qua bí pháp, quả nhiên nữ hoàng Kehya dẫn theo kỵ sĩ giả kim tấn công Thần Tọa. Sau khi nhận được tin này, Sissian có vẻ lo lắng, ông ta định thông qua cách đặc biệt để liên lạc lại với thành Herreid, nhưng liên lạc lại bị cắt đứt. Bây giờ bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra ở bến tàu Thần Tọa.

“Nếu Thiên Chu nhất định phải xuất hiện ở thế giới này, vậy cho dù là mười nữ hoàng Kehya chỉ huy mười đội ngũ giả kim cũng không cách nào thay đổi.”

“Nhưng sao chúng ta có thể chắc chắn rằng Thiên Chu sẽ xuất hiện trên cõi đời này hay không?”

Sissian hỏi ngược lại, ông ta không hiểu sao Siorde lại có thể bình tĩnh như thế, hệt như thật ra thì Siorde không quan tâm đến việc Thiên Chu có thể thuận lợi hạ xuống hay không —— nhưng đó rõ ràng là yếu tố quyết định để lật ngược tình thế của trận chiến.

“Ta nghĩ, có lẽ thái độ của ta đã khiến ông hiểu lầm điều gì đó. Ông bạn thân mến.” Siorde mỉm cười, lão ta quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng thành Herreid: “Dĩ nhiên Thiên Chu đối với trận chiến của chúng ta vô cùng quan trọng, nhưng ý nghĩa thực sự của nó không nằm ở việc nó có thể giúp chúng ta phá hủy bao nhiêu thành phố và gi.ết ch.ết bao nhiêu người.”

“Ý của ngài là?“

Sissian hoang mang rồi.

“Ta chỉ chờ bọn họ tấn công Herreid.” Siorde đặt cuốn sách xuống: “Đối thủ cũ của chúng ta che giấu đủ sâu, mãi cho đến khi ác long xuất hiện trở lại thì mới để kỵ sĩ giả kim ngàn năm trước xuất hiện trên chiến trường. Đây là sơ suất trong kế hoạch của chúng ta với Legrand, cho đến trước trận chiến này, ta còn đang suy nghĩ cách ứng phó với thành quả huy hoàng nhất do các nhà giả kim tạo ra.”

Sissian thoáng bắt được cái gì: “Cho nên thành Herreid là một cái bẫy? Nhưng…”

“Tại sao chúng ta lại chọn đổ bộ ở cảng Putao?” Siorde hỏi mà không cho Sissian cơ hội trả lời: “Một cuộc tập kích của một kỵ sĩ giả kim có sức tấn công khủng khiếp và hành động nhanh chóng có thể nói là trí mạng với đội Thánh quân được tổ chức từ các quân đội khác nhau. Đoàn kỵ sĩ Thần Điện của chúng ta còn không cách nào cản nổi tấn công của bọn họ, huống chi là quân đội bình thường? Ý nghĩa thực sự của cảng Herreid và bến tàu Thần Tọa là để ngăn chặn đội quân đáng sợ, không để cho bọn họ có thể tự do tham gia chiến trường.”

“Mục tiêu thực sự của ngài không phải là làm cho Thiên Chu hạ xuống, mà là tiêu diệt kỵ sĩ giả kim?”

Sissian loáng thoáng có chút kinh hãi.

“Thần sẽ trừng phạt thế gian bằng cơn thịnh nộ của ngài khi tội đồ không biết ăn năn.” Siorde đọc ra một điều trong giáo lý Thánh Đình: “Thiên Chu là tàu cứu thế, cũng là tàu tai họa. Người hủy diệt nó… sẽ phải chịu trừng phạt mãi mãi.”

Nếu kỵ sĩ giả kim không tấn công thành Herreid, vậy thì Thiên Chu sẽ chính thức giáng xuống xoay chuyển chiến cuộc. Nếu kỵ sĩ giả kim tấn công thành Herreid, bọn họ sẽ thịt nát xương tan cùng với Thiên Chu và Thần Tọa.

Đây là một dương mưu.

Mà cho dù Legrand biết chân tướng, nhưng cũng không thể làm gì, bởi vì bọn họ không thể gánh chịu hậu quả việc Thiên Chu giang xuống.

“Thượng Đế phù hộ chúng ta.”

Sissian nhẹ nhàng vẽ chữ thập trước ngực. Ông ta cúi đầu lui ra khỏi phòng của giáo hoàng.

Siorde dõi mắt nhìn bạn tốt rời đi, lão ta đặt cuộn giấy cổ lên bàn. Sissian sẽ ngạc nhiên nếu ông ta thấy nội dung của cuộn giấy mà lão ta đang đọc. Bởi vì nó ghi lại những thần tích của các cựu thần và mấy lời tiên đoán cổ xưa có liên quan đến thành bang eo biển Abyss. Mà Thánh Đình đã quy định những điều này là “dị giáo”, nghiêm cấm bất cứ ai đọc chúng.

Thân là giáo hoàng, biểu tượng tinh thần của Thánh Đình, Siorde vốn nên ném những cuốn sách này vào lửa thiêng mới đúng.

“Thay đổi vận mệnh là một việc rất khó khăn.” Siorde nhìn chăm chú chuyện cũ của cựu thần, “Ngay cả thần linh cũng khó thoát khỏi cái chết.“

Trên tài liệu, một bức tranh về ngày tận thế trước Công nguyên được mô tả bằng chữ viết tay ngắn gọn.

Thần miếu sụp đổ, tượng thần thành tro bụi, vương quốc của các vị thần trên bầu trời sụp đổ.

“Để ta xem, kết cục của trận nghịch mệnh này, cuối cùng ai sẽ thắng lợi.”

Siorde thì thầm.



Học sĩ Kehya đi qua đống đổ nát, thành phố cháy rụi và xương khô, nhanh chóng đi về phía bến cảng Thiên Nga ở thành phố Herreid. Hành động tối nay của Illinor không để ông tham gia, mà để ông ở bên ngoài thành Herreid. Từ nay về sau, thành phố này đã hoàn toàn trở thành đống gạch vụn.

Đó là một thành phố đầy vết sẹo và sự hủy diệt của nó thế nào cũng ghi vào lịch sử.

Thậm chí sự hủy diệt của nó nằm trong dự tính của họ.

Họ đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất khi tấn công thành Herreid tối nay, vì vậy mọi thứ hoàn toàn khác với vịnh Olecranon. Theo các quan sát về thời tiết và ngôi sao tương ứng ở thành Herreid của các học sĩ Kehya trong thời gian này, họ đã hiểu rằng bản chất của “Thần Tọa” ở thành Herreid hoàn toàn khác với “Thần Tọa” ở vịnh Olecranon. Lúc trước vịnh Olecranon xuất hiện ở vịnh Thiên Chu, đó là sự cộng hưởng do chính Thần Tọa gần hoàn thiện trước khi nó sắp bị phá hủy, mà Thần Tọa thành Herreid thì thuần túy xây dựng để mau chóng triệu hồi Thiêu Chu.

Thời khắc Thần Tọa khởi động, chính là thời khắc nó hủy diệt, bọn họ vốn không thể ngăn cản Thiên Chu bằng cách phá hủy Thần Tọa.

Lựa chọn duy nhất của bọn họ là phá hủy Thiên Chu khi nó hạ xuống.

Quá trình Thiên Chu giáng xuống là thời khắc sức mạnh của nhân gian tụ hợp với vương quốc bị tàn phá của các vị thần, cũng là thời khắc không gian hỗn loạn và bất ổn nhất. Bọn họ chỉ cần phá hủy lối đi thì khả năng cao Thiên Chu chưa hoàn thành sẽ bị phá hủy trong sức mạnh hỗn loạn. Nhưng vấn đề sau đó là việc Thiên Chu bị hủy diệt rất có thể dẫn đến thế lực khác giáng xuống.

Đó chính là Thượng Đế.

Khi thời đại truyền thuyết kết thúc, các vị thần đã ngã xuống, nhưng chỉ có Thượng Đế vẫn có thể thông qua Thánh Đình thực hiện thần tích tại thế gian. Sự tồn tại của đức Chân Phước và quân đoàn thiên sứ đã chứng minh Thượng Đế vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống.

Mà liên quan tới Thần phạt của Thượng Đế giáng xuống tại thế gian được ghi chép rõ ràng nhất trong sách thánh là về một lời tiên đoán. Một trí giả bên ngoài cổng thành đưa ra một lời tiên đoán đã bị thế giới xóa sổ. Lời tiên tri đó đã làm kinh động Thượng Đế, thần đã giáng sấm sét và lửa xuống, chỉ trong một đêm, thành phố đó đã bị phá hủy, kể từ đó thành phố đó trở thành vùng đất không người ở.

Nhưng bọn họ thật sự muốn gánh chịu một cái giá như vậy để hủy diệt Thiên Chu không? Lấy một tòa thành làm cái giá, dù nhân khẩu của thành phố này đã không còn bao nhiêu do chiến tranh.

“Nếu Thiên Chu thật sự giáng xuống, khắp nơi hoang vu, sông ngòi khô cạn, thì thành phố chết không chỉ có một.” Illinor nói như vậy: “Chúng ta luôn phải trả một cái gì đó, một cái gì đó để đổi lấy chiến thắng. Trước đây như vậy, bây giờ như vậy, sau này cũng như vậy.”

Thế là, lão ta chứng kiến cảnh Thiên Chu bị phá hủy và Thần phạt thực sự giáng xuống.

Tàu thánh hùng vĩ màu trắng bị gãy cột buồm trong cơn lốc dữ dội, hàng ngàn mái chèo làm bằng cánh của loài chim thần vô danh rơi xuống lả tả từ trên trời, lộng lẫy như trận mưa sao băng. Ngay sau đó, toàn bộ không gian rung động, tường thành sụp đổ trong chấn động, lão ta ở ngoài thành mà chỉ cảm thấy khó có thể đứng thẳng.

Giữa trời đất tràn ngập hơi thở không rõ, hàng ngàn sấm sét từ trên trời giáng xuống, thế giới lập tức được chiếu sáng như tuyết trong khoảnh khắc đó. Thượng Đế khiến nhân loại tận mắt chứng kiến ​​cảnh hủy diệt của bản thân. Cảnh tượng đã xảy ra cách đây rất lâu tại thành phố mà lời tiên tri ra đời lại bị lặp lại, Thượng Đế trút cơn thịnh nộ bằng sấm sét và lửa.

Sức mạnh của các vị thần mạnh đến nỗi tất cả ngôi nhà trong thành phố đều bị phá hủy và tan tành từng cái một trong tiếng sấm sét. Lửa cháy trên mặt đất, ngọn lửa nhấn chìm thành phố.

Như tận thế, như thẩm phán.

Khi sấm sét dừng lại, cả thành phố đã bị san bằng, chỉ có ngọn lửa đang cháy trên đống đổ nát.

Thành phố hóa thành đống đổ nát yên tĩnh vô cùng.

Học sĩ Kehya cầm một mặt dây chuyền pha lê đi qua ngọn lửa chưa tắt, tìm thấy cảng Thiên Nga.

“Lão sư.”

Ông tìm kiếm trong đống đổ nát, ở đây còn rải rác mấy mảnh vỡ của tàu thánh Thiên Chu, mảnh vỡ phát ra ánh sáng trắng lờ mờ không hợp với màu đen cháy xém xung quanh.

Khôi giáp của kỵ sĩ giả kim cũng nằm rải rác trên mặt đất.

Những người bảo vệ nhân loại từng an nghỉ trong đêm dài đã làm được những gì họ muốn làm. Cuối cùng họ trở thành tấm khiên để nhân loại đón nhận cơn thịnh nộ của thần linh. Họ chiến đấu vì điều này suốt cuộc đời mình, sau khi chết rốt cuộc cũng biến mất dưới sứ mệnh này, từ nay về sau trên thế giới đã không còn nhà giả kim nữa.

Học sĩ Kehya lê bước giữa những mảnh giáp vương vãi khắp nơi, hoa mắt chóng mặt.

“Lão sư!”

Đột nhiên ông mừng như điên, lảo đảo chạy về phía trước.

Nữ hoàng tóc đen lặng lẽ ngồi trên bến tàu đổ nát, giữa những bộ giáp giả kim, vậy mà bà không chết.

“Ngài… ngài… tốt quá rồi, tốt quá rồi…”

Lời của học sĩ Kehya chợt im bặt.

“Làm sao ta chết được?”

Nữ vương tóc đen cười.

Con của bà, Purlan bé bỏng của bà. Thứ con có quá ít, nếu bà rời đi, con của bà sẽ còn lại bao nhiêu thứ.

“Xin người đừng bỏ con mà đi.”

—— đó là thỉnh cầu duy nhất của con bà.

Là một người mẹ, bà sẽ luôn thực hiện mọi mong muốn của con cái, bao gồm cả điều này.

Cổ họng học sĩ Kehya như bị thứ gì chặn lại.

Ông ngây ra nhìn nữ vương Illinor.

Ông không biết Illinor đã dùng cách gì để sống sót sau Thần phạt, nhưng ông đã thấy cái giá mà bà phải trả —— đa số xương của Illinor đều lộ ra ngoài không khí, mạch máu và cơ bắp quấn quanh xương trắng nhanh chóng phát triển lại bị tia sét bạc còn sót lại xé nát.

Sinh mệnh liên tục tách rời và lớn lên trong bà, máu thịt của bà trở thành bãi chiến trường.

Nhìn thôi đã thấy không chịu nổi.

Thà chết còn hơn.

Vẻ mặt của Illinor như thường, hệt như người chịu đựng cơn đau không phải chính bà. Bà đứng lên khỏi mặt đất, vươn một bàn tay xen lẫn với xương và thịt, để học trò của mình đưa chiếc áo choàng, qua loa che đi cơ thể bị thần linh nguyền rủa.

“Đừng nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra.” Illinor nói: “Đây là mệnh lệnh.”

“Tuân theo ý chí của ngài.”

Học sĩ Kehya khó khăn gật đầu.

Illinor nhìn xung quanh: “Hiện tại, đã đến lúc lập bia chôn cất cho các dũng sĩ của chúng ta rồi.”

Một nỗi buồn thoáng qua mặt bà.

Đêm dài đằng đẵng, ngọn lửa hừng hực.



Ngoài trời mưa gió, thế gian như sầu.

Hiệu trưởng của Học viện Sử học Hoàng gia Legrand, bá tước Vori người treo kiếm, ướt sũng bước vào phòng của quốc vương. Ông không ngừng không nghỉ chạy từ cung điện Tường Vi tới tiền tuyến chiến tranh nguy hiểm vô cùng này.

“Bọn thần đã nghiên cứu ra cuối thời đại truyền thuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Bá tước Vori dứt khoát lên tiếng, sắc mặt ông tái nhợt: “Cuối cùng bọn thần cũng đã biết nguồn gốc của Thánh Đình.”

Quốc vương nhìn thoáng qua tổng quản nội vụ.

Tổng quản nội vụ rời khỏi phòng, đóng cửa lại, từ giờ trở đi không ai được đến gần phòng của quốc vương.

“Thưa bệ hạ, trước đó, xin thứ lỗi cho sự mạo muội của thần.” Bá tước Vori đeo huy hiệu người treo kiếm trước ngực, chậm rãi nói nhưng kiên quyết, ông nhìn thẳng vào quốc vương: “Thần muốn biết cách nhìn của ngài ——”

“Phải chăng dũng sĩ chém giết ác long cuối cùng hóa thành ác long?”

Không khí yên tĩnh.

“Kẻ diệt rồng mãi là kẻ diệt rồng.”

Quốc vương nói, trịnh trọng như lấy mạng sống thề.

Bá tước Vori cúi đầu thật thấp với cậu:

“Vậy thì, câu chuyện có thể bắt đầu kể.”