Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 59




"Giáo hoàng sẽ đích thân đến Blaise để làm lễ lên ngôi cho Ferri III." Công tước Buckingham đưa bức thư cho quốc vương.

Quốc vương nhíu mày.

Bức thư được gửi về từ mật thám ở nước ngoài của Legrand, quốc vương nhanh chóng xem qua.

Lên ngôi, rửa tội.

Trước đó, đây vẫn là một đám mây mù bao phủ gia tộc Tường Vi.

Công tước Buckingham vô thức quay đầu nhìn về phía tháp đen.

Cái đêm u ám mười mấy năm trước dường như lại một lần nữa hiện ra trước mắt ông: Vương hậu Illino sắp sinh nở, William III đang ở trên chiến trường không thể trở về, người bảo vệ hoàng cung ở bên ngoài là kỵ binh do bá tước bá tước Walter đã chết chỉ huy, nhưng thật ra, người bảo vệ chân chính là lực lượng trong bóng tối của gia tộc Tường Vi do chính công tước Buckingham chỉ huy.

Đêm đó, ngọn nến sứ giả của các quý tộc sáng lên như một dòng sông nhỏ bên ngoài cung điện.

Đêm thì tối.

Ông đặt ngang trường kiếm trên đầu gối, ngồi trong bóng tối của màn đêm lạnh lẽo để bảo vệ thái tử sắp chào đời phía sau mình. Họ đang đánh một canh bạc lớn, tiền đặt cược là sinh tử tồn vong của gia tộc Tường Vi. Họ không còn lựa chọn nào khác, công tước Buckingham không biết liệu canh bạc lớn này có thành công hay không.

Cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện ở sau lưng công tước Buckingham, khẽ nói với ông rằng sinh vật địa ngục mà họ đang chờ đợi đã bước vào tẩm cung của vương hậu.

Nghe được câu này, cánh tay cầm chuôi kiếm của công tước Buckingham vô thức siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay như sừng rồng.

Chỉ cần còn một chút hy vọng, họ cũng sẽ không lựa chọn đặt lên vai đứa trẻ mới sinh ra một gánh nặng lớn như vậy. Họ sẽ không hy sinh tất cả thời gian hạnh phúc mà một đứa trẻ đáng lẽ nên có, sớm đặt số phận của quốc vương lên vai cậu.

Khi tiếng khóc vang lên, công tước Buckingham nhắm mắt lại.

Từ nay về sau, tân thái tử nhất định phải gánh vác mọi thứ —— mà họ đã tự tay giao phó, khi những người đáng lẽ ra phải che gió che mưa cho cậu.

Họ không biết.

Vậy nên đây là đánh cược.

Trong khoảnh khắc đó, công tước Buckingham cảm thấy mình thật hèn nhát.

Illino căm hận ông và William III nhiều năm như vậy, đó là điều họ nên bị.

Công tước Buckingham thoát khỏi ký ức về đêm đó.

"Ngài nghĩ tại sao giáo hoàng lại đích thân làm lễ ngôi cho Ferri?" Quốc vương suy nghĩ rồi hỏi công tước Buckingham.

Ông nhìn quốc vương: "Có lẽ là vì cái chết đen... Bác cho rằng có lẽ Thánh Đình nắm giữ thế lực khác."

Quốc vương chậm rãi lắc đầu.

Cậu có thể mượn lực lượng địa ngục để chống lại cái chết đen, vậy Thánh Đình đang nắm giữ sức mạnh thần bí chưa chắc hoàn toàn bó tay hết cách trước cái chết đen. Ít nhất, xét từ thông tin tình báo do các mật thám nước ngoài gửi về, đất thánh có Thánh Đình vẫn chưa bùng phát cái chết đen.

—— vẫn chưa bị lây nhiễm hay còn cách nào khác?

Suy đoán của quốc vương có xu hướng là Thánh Đình có một cách nào đó để cứu những người bị nhiễm cái chết đen, nhưng cách này không dễ thực hiện hoặc quá tốn kém để thực hiện. Nếu không với phong cách hành sự của Thánh Đình, lẽ ra họ đã sớm lợi dụng cái chết đen bùng phát để tăng lòng thành kính của mọi người đối với nó.

Vậy thì, nếu đã như vậy, việc giáo hoàng đến Blaise để làm lễ ngôi cho Ferri III chắc chắn không chỉ vì cái chết đen.

Có lẽ...

Quốc vương liên hệ tin tức với việc này mà tướng quân John đã mang về trước đó.

"Chiến tranh."

Cậu thì thầm.

Công tước Buckingham có hơi khó hiểu nhìn cậu.

"Thánh Đình đang chuẩn bị cho một cuộc chiến. Bây giờ, con đã biết mục tiêu của họ là gì." Quốc vương chậm rãi nói: "Blaise. Họ dự định ——"

"Thành lập quốc gia tôn giáo."

Một câu ngắn ngủi như tia sét xẹt qua trời đất, trong nháy mắt xé tan sương mù dày đặc, để người ta nhìn trộm được một góc sự thật đáng sợ đó.

Trong thư phòng lặng như tờ.

Trong không khí dường như có tiếng va chạm của vàng và sắt, thông báo tình hình chính trị ổn định từ lâu nay của đại lục sắp bùng phát bạo loạn.

"Blaise, Thánh Đình, lập quốc." Công tước Buckingham chậm rãi đọc ra ba chữ này, ông hít sâu một hơi, hiểu được hàng loạt kế hoạch những năm qua của Thánh Đình đến tột cùng vì cái gì: "Khi cái chết đen bùng nổ Thánh Đình chọn tiến hành chiến tranh để lập quốc, để cho các quốc gia khác không dám dễ dàng can thiệp..."

Ông và quốc vương đều biết rõ, một khi Thánh Đình thành công lập một quốc gia do thần quyền trực tiếp khống chế, vậy thì kẻ địch của họ sẽ càng mạnh hơn trước.

Cậu mở một tờ giấy mới rồi viết một bức thư tuyệt mật.

Quốc vương đưa ra quyết định ngay.

Bức thư này được gửi cho kẻ thù không đội trời chung của Legrand, Ferri III, tân vương của Blaise.

Sân khấu chính trị chính là như vậy —— không có kẻ thù vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.

Quốc vương ký tên mình rồi đóng dấu, ngẩng đầu nhìn công tước Buckingham: "Có ai có thể bí mật gửi nó đến Ferri III đúng lúc không?"

Công tước Buckingham khẽ gật đầu.

"Nhất định phải gửi đến Ferri III trước lễ lên ngôi." Quốc vương giao bức thư cho công tước.

"Bệ hạ, đã biết."

Công tước Buckingham trả lời, ông dừng một lát rồi hỏi.

"Dạo này con đỡ đau đầu hơn chưa?"

Quốc vương nhìn ông, sau đó cầm bản báo cáo tiếp theo: "Con đỡ hơn rồi."

Báo cáo tiếp theo cũng không phải tin tức tốt lành gì, công tước Buckingham thấy vẻ mặt của quốc vương không được thoải mái cho lắm.

"Có chuyện gì à?"

"Dân tị nạn."

Quốc vương trả lời ngắn gọn.

Cái chết đen bùng phát trong một thời gian và Blaise không phải là quốc gia duy nhất ở bên kia eo biển Abyss. Một quốc gia có diện tích rộng lớn như Blaise thì tốt hơn, nhưng một số quốc gia nhỏ ven biển khác lại gặp xui xẻo lớn, thậm chí cả một quốc gia đứng trước bờ vực diệt vong mà không hề có chiến tranh.

Trong bối cảnh thảm họa lớn như vậy, Legrand đến nay còn chưa bị dịch bệnh bao phủ đã trở thành một mảnh đất thuần khiết trong mắt họ.

Những người tị nạn hoảng sợ chạy trốn khỏi quê hương bị tàn phá bởi cái chết đen, vượt qua các dòng hải lưu và bão tố trên eo biển Abyss vào mùa đông giông bão, định chạy đến Legrand để tránh thảm họa.

Cho đến lúc đó, lệnh của quốc vương là nghiêm khắc từ chối tiếp nhận bất kỳ người tị nạn nào, tất cả những người đến gần vùng biển Legrand sẽ bị hải quân hoàng gia trục xuất. Bất cứ người Legrand nào cố gắng cứu trợ người tị nạn sẽ bị ném vào máy chém với những người tị nạn.

Vì mệnh lệnh này mà quốc vương nhận không ít lời chỉ trích, những nhà thơ giàu cảm xúc đã viết không ít thơ ca châm biếm quốc vương của họ lòng gan dạ sắt, không bao giờ rơi nước mắt trước bất kỳ câu chuyện đau buồn nào.

Nhưng điều đó cũng không thể ngăn được sự máu lạnh của quốc vương.

Hạm đội hoàng gia chỉ làm theo lệnh của cậu.

Chỉ có điều, những người tị nạn lần này hơi khác một chút, đến nỗi thuyền phó Charles cảm thấy phải báo cáo với quốc vương để cho cậu đưa ra quyết định.

Đó là những người tị nạn từ nước Katani.

Đội tị nạn bao gồm quốc vương và vương hậu của vương quốc Katani, cùng với một lượng lớn quý tộc. Mức độ trốn chạy tị nạn này không còn mang bản chất tìm kiếm nơi trú ẩn một cách tự phát nữa, mà đã nâng lên thành vấn đề chính trị.

Quốc vương gập ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Công tước Buckingham không lên tiếng can thiệp vào quyết định của quốc vương.

"Trục xuất họ —— dù là dân thường hay quý tộc."

Quốc vương đã lựa chọn.

Nhưng ngay sau đó, cậu lại nhíu mày: Có chỗ nào không đúng."

"Ngài cảm thấy có vấn đề ở đâu?"

Quốc vương không trả lời luôn, cậu đứng lên, đi đến tấm bản đồ treo trong thư phòng rồi tìm được vị trí của nước Katani.

Đây là một quốc gia nhỏ, hơn nữa nằm ở biển nội địa vô vọng nối liền với eo biển Abyss, là một quốc gia thương mại nhỏ với giao thông vận tải thịnh vượng. Xét từ vị trí địa lý của nó, dưới ảnh hưởng của cái chết đen, ngay cả quốc vương và vương hậu cũng sẽ chạy trốn sang quốc gia khác, dường như không phải là chuyện không thể xảy ra.

Quốc vương quan sát các tuyến đường: "Báo cho Charles, triệu tập hạm đội, nâng cao cảnh giác."

Quốc vương suy nghĩ hồi lâu đột nhiên lạnh lùng nói.

...

Con tàu ma của hải tặc Walway.

Charles mở ra bức thư mật được gửi nhanh bằng phương tiện bí mật.

"Trục xuất họ."

Charles nói với hải tặc đang chờ mệnh lệnh, hơn nữa yêu cầu hạm đội hoàng gia ở bờ biển phía Đông Nam tạm thời thắt chặt và tập hợp —— lúc này thuyền trưởng Hawkins là tướng quân hải quân hoàng gia trên danh nghĩa, nhưng hiển nhiên không có cách nào trông cậy vào thuyền trưởng Hawkins có thể đáng tin cỡ nào.

Những tên hải tặc nhận được lệnh xong bèn huýt sáo.

Mệnh lệnh này rất tàn nhẫn máu lạnh với những người được bảo vệ bình yên vô sự trong thành phố, nhưng với hải tặc thì quá phù hợp phong cách của họ!

Trời ạ! Đám ngu xuẩn thà đưa đầu cho heo ăn cũng không ăn chúng!

Dân chúng nên lên tàu để tận mắt thấy tàu dịch bệnh bị họ đánh chìm mấy ngày nay, thấy cảnh tượng ghê tởm và kinh khủng trên tàu kia, sau đó lại để họ tự đối mặt với những người tị nạn có khả năng mắc dịch bệnh cùng nói về cái gọi là "lòng tốt" và "lòng trắc ẩn".

"Có lẽ họ rất vui khi trên người mình cũng mọc lên những nốt mụn dày đặc khắp cơ thể."

"Úi! Úi! Legrand có một quốc vương tốt!"

Bọn hải tặc hô vang, mạnh mẽ kéo buồm lên, các tay chèo thuyền ra sức chèo thuyền.

"Ôi! Ôi! Vĩ đại và vinh quang!"

Họa tiết Tường Vi trên cánh buồm bị gió thổi lay động, rực rỡ nở rộ.

Charles nghe thấy giọng nói của các thủy thủ thì lắc đầu mỉm cười.

Mấy hôm trước trong quán rượu có mấy thằng suýt đập chết người bằng vò rượu, bởi vì thỉnh thoảng họ nghe thấy những người trong quán rượu không e dè châm chọc quốc vương, thậm chí có người bịa ra mấy khúc ca dao.

Hiếm lắm mấy thằng này mới tràn đầy căm phẫn như thế, thậm chí sau khi trở về thuyền vẫn còn đùng đùng nổi giận, tụ tập riêng với nhau, nghĩ nát óc mới nghĩ ra một bài ca dở tệ.

Charles cũng nhắc những người này vào bức thư gửi cho quốc vương.

Không phải để khen ngợi người của mình trước quốc vương.

Mà vì ông là cha đỡ đầu của quốc vương.

Về mặt lý trí ông biết khi quốc vương đưa ra đủ loại quyết định, nhất định cũng biết mình sẽ phải đối những với những chỉ trích này, quốc vương đã chọn chịu đựng chúng. Nhưng với tư cách là cha đỡ đầu, sau khi William III qua đời, Charles hy vọng có thể làm cho quốc vương vui vẻ một chút.

Charles hy vọng hành động ngu ngốc của đám hải tặc này sẽ mang lại an ủi phần nào cho quốc vương trẻ tuổi đã phải gánh vác quá nhiều gánh nặng.

Nếu như có thể, ông hy vọng con đỡ đầu của mình có thể bình an và hạnh phúc.

Đáng tiếc, đó là một thứ quá mức xa xỉ với một quân chủ.

"Ôi! Trời cao hãy phù hộ cho quân vương!"

Giữa tiếng gầm rú dữ dội của đám hải tặc, hạm đội nhanh chóng tiến về phía trước.

Họ xếp thành hàng cạnh nhau trục xuất các tàu Katani đang chờ hồi âm.

Người thổi kèn đứng ở mũi tàu, thổi mạnh kèn nhỏ chói tai, cùng lúc mũi tàu chiến hạm đều nhắm ngay những tàu Katani kia, biểu hiện ra tư thế trục xuất.

Những tàu Katani đó thả neo còn dân buồm lên.

Họ có vẻ như rất chán nản mà từ từ lui đi.

Charles giơ ống nhòm lên, nhìn bóng lưng đã đi xa của họ, ông cảm thấy có gì đó không ổn.

"Cứ đi như thế?"

Ông cau mày cảm thấy lần này trục xuất sẽ rất khó khăn nhưng ngoài dự đoán như lại diễn ra suôn sẻ khiến lòng người cảm thấy bất an. Nhưng người tị nạn Katani đã rút lui, họ cũng không thừa cơ hãm hại mà đuổi theo, vậy nên đợi đến khi tàu tị nạn biến mất khỏi tầm nhìn, hạm đội hoàng gia quay trở lại.

...

Trên đại dương mênh mông.

Hạm đội tị nạn Katani treo một lá cờ màu xám đậm rời khỏi khu vực bị hạm đội hoàng gia phong tỏa, sau khi quay trở lại một lúc, nó đột nhiên quay đầu lại, thừa lúc đang đêm mà trở về.

Khi những tàu thuyền neo đậu ở bến cảng vào ban đêm để nghỉ ngơi, phát hiện một chiếc tàu tị nạn đang tiếp cận lại, họ vội vàng đốt đuốc, khua mái chèo rồi hét lớn để xua đuổi họ, không cho họ đến gần bến tàu.

Thủy thủ đứng ở mũi tàu cầm đuốc la hét, đe dọa sẽ tấn công nếu tàu tị nạn không rời đi.

Cậu ta vừa mới hét hai tiếng đã thấy trong bóng đêm đen kịt, một máy bắn đá đã được dựng lên trên con tàu đối diện.

Chẳng lẽ đối phương muốn gây chiến với họ rồi lên bờ sao?

Ý nghĩ đó chợt lóe lên.

Ngay sau đó, họ thấy trong đêm tối, một thứ gì đó trên tàu tị nạn đã bị máy bắn đá ném lên cao rồi ném vào thành phố cảng phía sau.

Đó không phải tảng đá! Không đời nào một máy ném đá có thể ném một tảng đá to mà xa đến thế.

Đó là thứ gì?

Dự cảm chẳng lành vụt qua.

Có người ném một ngọn đuốc lên trời.

Trong ánh lửa bập bùng, họ thoáng cái đã thấy được bóng dáng mơ hồ.

"Là thi thể!"

Có người hét lên.

Trong tiếng ồn ào, Charles vội vàng mặc thêm áo khoác rồi lên boong tàu, ông vừa nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt chợt biến đổi. Ông ý thức được ——

Đây là một đợt truyền nhiễm dịch bệnh có tính tính toán trước! [1]

Mục tiêu thực sự của Katani không phải để được cứu trợ, mà là đưa cái chết đen đến Legrand.

[1] Trong lịch sử, trong chiến tranh thường không từ thủ đoạn. Theo Gabriele Demsi trong "Bệnh dịch và cái chết năm 1348" ghi lại một sự kiện như vậy, khi người Tatar tấn công Tana, bệnh dịch bùng phát trong quân đội Tatar, mỗi ngày có vài nghìn người chết, Vì vậy, "người Tatar gieo thù hận vào người dân trong thành phố, hy vọng sẽ truyền bệnh cho kẻ thù theo đạo Cơ đốc của họ. Họ ném xác chết vào thành phố bằng vũ khí. Những người bảo vệ thuộc Cơ đốc giáo đã cố gắng bảo vệ thành, ném những xác chết bị nhiễm bệnh xuống biển càng nhiều càng tốt. Không khi bị ô nhiễm, nước giếng có vi khuẩn, dịch bệnh nhanh chóng lan tràn trong thành phố..."