Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 73




“Mau ra đây, Lâm Hành chi, tên hung thủ giết người, mau lăn ra đây cho ta!"

“Lâm Hành Chi, tên súc sinh tàn nhẫn độc ác, lăn ra đây nhận lấy cái chết!”

“Ngươi giết hại trung lương, ngay heo chó cũng không bằng!”

“……”

Mới tờ mờ sáng, ngoài cửa lớn Lệ Vương phủ đã có tiếng la hét, chính xác là những lời chửi rủa.

Từ lúc Thạch Nghiên chạy tới báo tin, đánh thức Lâm Hành Chi và Sở Chiêu, cho đến lúc Lâm Hành Chi rời giường rửa mặt, y từ kẻ giết người đến ngay cả heo chó cũng không bằng.

Nghe nói, bá tánh xem náo nhiệt bên ngoài như rau hẹ, hết đám này đến đám khác, cửa lớn Lệ Vương phủ bị quây chật như nêm cối.

Lâm Hành Chi súc miệng xong, cầm lấy bánh bao Thạch Nghiên mang tới lót bụng, vừa ăn vừa tỏ vẻ kinh ngạc:"Không ngờ của lớn Lệ Vương phủ cũng có lúc náo nhiệt như vậy."

Dù sao trước đây ngoại trừ người của Vương phủ và Kim Vũ Vệ đi chấp hành nhiệm vụ, thì ngay cả con chó cũng hiếm khi bước tới cửa, nghe nói là sợ bị Lệ Vương nổi điên bắt vào chặt xác.

Thạch Nghiên đi theo gật đầu, “Cũng không phải, người rất là nhiều, còn náo nhiệt hơn ngày thiếu gia thành thân với Vương gia nữa."

Lâm Hành Chi thở dài một tiếng, “Ai, tích cóp được danh tiếng như vậy cũng không dễ dàng gì,” Lâm Hành Chi đồng thời chỉ chỉ vào Sở Chiêu bên cạnh, nhỏ giọng nói với Thạch Nghiên"Trước khi gặp ta hắn không lấy được thê tử cũng là có nguyên nhân "

Điểm này Thạch Nghiên đặc biệt tán đồng, thiếu gia nhà cậu ta trước kia thanh danh rất tốt, nhưng từ khi bị Vương gia bắt về ngay trên đường, thanh danh cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Thạch Nghiên ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng, sau đó thúc giục Lâm Hành Chi, “Thiếu gia, người ăn nhanh lên đi, nếu không ra nữa bọn họ sẽ mắng tới cái gì."

Điểm này Lâm Hành Chi vẫn đang hoài nghi:"Có gì tệ hơn không bằng heo chó sao?"

Thạch Nghiên nhất thời nghẹn lời, không nghĩ ra được.

“Cho nên, phải ăn nó, mới có sức đi cãi nhau."

Lâm Hành Chi đại khái có thể đoán được là ai tới, dù sao ngoại trừ những nhà của quan viên vừa mới chết, còn có ai có thể dễ dàng bị xúi giục đến cửa lớn Lệ Vương phủ kêu gào.

Cũng là bị thù hận mê mắt.

Ăn bánh bao xong, Lâm Hành Chi xoa xoa tay, hỏi Sở Chiêu, "Vương gia có muốn đi cùng ta không?"

Sở Chiêu đương nhiên phải đi, nhiều người như vậy, ai biết được trong đám người có lẫn vào thứ gì, hắn nhất định phải đi để bảo vệ Vương phi của hắn.

Vì thế hai người liền nắm tay cùng xuất hiện ở cửa lớn.

Khi cửa lớn mở ra, hai bóng người cao gầy đứng ở cửa lớn Lệ Vương phủ, những tiếng la hét chửi bới trước số đều biến mất, người nhiều không đếm được, nhưng lại rất im lặng.

Có người nhìn hai người theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, không biết là khẩn trương hay là sợ hãi, vốn là ào ạt muốn đến tìm phiền toái giờ đây khí thế lại yếu đi rất nhiều.

Lâm Hành Chi đảo mắt nhìn một vòng, "Này," "Sao không nói gì hết vậy?"

Y còn phàn nàn với Sở Chiêu, “Chúng ta còn chưa có làm cái gì mà.”

So với ánh mắt bình thản của Lâm Hành Chi thì Sở Chiêu lại khác, mỗi ánh mắt lướt qua từng người như những con dao đâm vào người đó, như là cảnh cáo, không áp đảo quá mức nhưng cũng có rất nhiều người không thể chịu đựng được.

Yên lặng một hồi lâu, mới có một nam tử mặc áo tang mở miệng, “Lâm Hành Chi, ngươi hại chết phụ thân ta, hôm nay ta phải giết ngươi muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!”

Người này hận Lâm Hành Chi hận đến khuôn mặt vặn vẹo, vừa nói vừa rút trong tay áo ra một thanh chủy thủ muốn xông lên bậc thang định giết Lâm Hành Chi.

Nhưng bị người bên cạnh kéo lại, nếu cứ xông lên như vậy ngay cả một góc áo cũng không đụng được đã bị thị vệ Lệ Vương phủ một đao chém mất mạng.

Hơn nữa bọn họ tới không phải chịu chết, cũng không phải muốn cùng Lâm Hành Chi đồng quy vu tận, bọn họ muốn tới để biết chân tướng.



Trong đó có một nam tử trung niên nhìn có vẻ lý trí giữ chặt nam tử cầm chủy thủ muốn giết Lâm Hành Chi, ông tiến lên một bước, chắp tay hành lễ với Sở Chiêu, cũng tự báo gia môn.

“Hạ quan Ngô Duyên Xuân tham kiến Lệ vương điện hạ, hạ quan là nhi tử của Binh Bộ thị lang, gia phụ bất hạnh là một trong những quan viên bị sát hại ngày hôm qua," Ngô Duyên Xuân khi nhắc đến phụ thân hai mắt đỏ hoe, giọng điệu nặng nề.

“Cho nên?” Sở Chiêu không chút để ý mà hỏi lại, nếu không hành lễ với Vương phi của hắn, cũng đừng hy vọng hắn cho sắc mặt tốt.

Ngô Duyên Xuân không nhìn thấy vẻ không vui trên mặt Lệ Vương, nhưng từ giọng điệu lại rất rõ ràng, khiến gã không biết thái độ của vị Vương gia này.

Gã ngập ngừng mở miệng, “Hôm nay tới là muốn thỉnh Vương gia thay ta chủ trì công đạo, giao ra hung thủ giết người, đưa hắn ra trước công lý trả lại cho thân nhân chúng ta một cái công đạo."

Sở Chiêu nắm lấy tay Lâm Hành Chi mười ngón tay đan xen vào nhau giơ lên cho tất cả mọi người nhìn thấy:"Cho nên, hung thủ giết người trong miệng các ngươi là Vương phi của bổn vương?"

Ý bảo vệ quá mức rõ ràng, muốn không nhìn ra cũng khó.

"Ngoài hắn ra còn có thể là ai?"

Sở Chiêu vừa nói xong, lập tức có người hét lên, đầy phẫn nộ.

"Tên ác độc này, cấu kết sát thủ ám sát mệnh quan triều đình ngay trên đường lớn. Tội ác tày trời, tội đáng muôn chết!"

Người lên tiếng vẫn là người cầm chủy thủ, Lâm Hành Chi nghe xong, vẫn một câu hỏi:"Xin hỏi ngươi là?"

Bốn chữ, thành công làm đối phương nổ tung, giống như bị tổn thương lòng tự trọng, nhảy lên bắt đầu mắng Lâm Hành Chi là kẻ tàn nhẫn:"Ngươi có còn là con người hay không, ngươi giết phụ thân ta còn hỏi ta là ai? Lâm Hành Chi tên súc sinh."

Lâm Hành Chi vô tội hỏi thêm “Xin hỏi phụ thân ngươi là?”

Mỗi một câu đều mang tính khiêu khích, đối phương đã muốn lại lần nữa xông lên giết Lâm Hành Chi.

Lâm Hành Chi nhìn về phía Vương gia nhà mình, xác nhận hắn cũng không quen biết nhưng người này, mặc dù y có thấy những quan viên đã chết, nhưng cũng không thân, cũng không có lui tới với người nhà của bọn họ, nên cũng không biết ai là ai.

Nhưng Sở Chiêu lại không phải người quan tâm đến cảm xúc của người khác, hắn hoàn toàn làm lơ khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo của người kia, nói với Lâm Hành Chi:" Không biết thì không biết, hắn cũng không phải người quan trọng."

Rồi sau đó, nhìn về phía mọi người ở đó, “Có oan thì đi tìm người có thể giải oan cho các ngươi, có thù oán thì đi mà tìm kẻ thù. Nếu không có gì thì không cần đến Lệ Vương phủ kêu loạn gọi bậy, đừng có mà mất phụ thân rồi cũng ném giáo dưỡng của mình."

Không hổ là một cặp phu phu bị mắng là cẩu nam nam, khả năng đắc tội của người còn hơn cả người kia, Sở Chiêu vừa mở miệng đã thành công làm những người đến xin hắn chủ trì công đạo quay sang mắng hắn, biểu cảm của từng người một đều không được đẹp.

Có người lớn tiếng chất vấn:"Lệ Vương điện hạ che chở cho hung thủ giết người, không phân biệt đúng sai sao?"

Sở Chiêu tầm mắt đảo qua người nọ, trong mắt lộ ra vẻ không vui, “Từ trước đến nay bổn vương muốn giết ai thì giết, bổn vương khinh thường cái loại thủ đoạn ám sát hèn hạ như vậy."

Ngô Duyên Xuân phản bác nói: “Chúng ta chưa bao giờ nói sát thủ có quan hệ với Vương gia, ta là đang nói Vương phi……”

“À, xem ra các ngươi đã quên, y là Vương phi của bổn vương!" Ngô Duyên Xuân còn chưa nói xong đã bị Sở Chiêu đánh gãy.

Thập Nguyệt đi theo phía sau, ôm kiếm truyền đạt lời của chủ tử, "Vương phi nhà chúng ta muốn làm gì, muốn giết ai, căn bản không cần tự mình động thủ, chủ tử sẽ thay người làm hết tất cả."

“Chư vị ở chỗ này một câu là kẻ giết người một câu là hung thủ giết người, còn không nhìn lại xem các ngươi có xứng đáng để Vương phi nhà chúng ta giết hay không? Quả thực rất bất hạnh khi thân nhân nhà các ngươi qua đời, nhưng đây không phải là để các ngươi như mấy kẻ không có đầu óc bị người ta sai sử."

Lời của Thập Nguyệt cũng không nhẹ nhàng gì, hơn nữa nhắc tới thủ đoạn làm việc của Sở Chiêu, làm bá tánh đến xem náo nhiệt nghị luận sôi nổi.

Cảm thấy thập phần có đạo lý, dù sao từ trước Lệ Vương có giết người thì thi thể cũng đều là trực tiếp được mang ra từ cửa lớn Lệ Vương phủ, nhìn cũng không có vẻ gì là sẽ cấu kết với sát thủ.

Về phần những người này nói Lệ Vương phi làm, nhưng người ta cũng đã nói, nếu Vương phi của bọn họ muốn giết người thì Lệ Vương có thể giúp, thì sao phải tự mình cấu kết với sát thủ, không chỉ gây phiền phức cho mình, tội gì phải làm vậy?

Khi suy nghĩ của bá tánh đi theo hướng của Lệ Vương phủ, mới cảm thấy Vương phủ có lý, mà những người đến tìm Lệ Vương phi gây chuyện lại là những kẻ gây phiền toái.

Chờ đến khi tiếng nghị luận ồn ào, Ngô Duyên Xuân và những người khác cau mày, những bá tánh này đáng lẽ phải lên tiếng vì bọn họ sao có thể dễ dàng phản chiến như vậy?

Gã đành phải đứng dậy để cứu vãn tình thế, Ngô Duyên Xuân chắp tay, ánh mắt thành khẩn nhìn Sở Chiêu:“Lệ vương điện hạ, lần này khác với thường lệ, phụ thân ta và những người khác đều là trọng thần trong triều. Vương gia sẽ vì Vương phi tức giận mà giết mệnh quan triều đình?"

“Vương gia tuy đối Vương phi tình sâu nghĩa đậm, nhưng cũng không phải kẻ giết người không phân biệt đúng sai, vì thế chúng ta mới dám kết luận, việc này cùng Vương gia không quan hệ, tất cả đều là Vương phi vì trả thù người nhà chúng ta mà làm ra."



Đây là muốn tách y ra khỏi Sở Chiêu đây mà.

Lâm Hành Chi nhận thấy được Sở Chiêu bên cạnh đã phát ra khí lạnh, kéo hắn ngồi xuống,“Để ta hỏi một chút.”

Lâm Hành Chi nhìn về phía Ngô Duyên Xuân, “Các ngươi có thể nói cho bổn vương phi biết vì sao ta lại phải cấu kết với sát thủ giết trưởng bối trong nhà của các ngươi?"

“Hừ, giả mù sa mưa!” Có người mắng câu.

Cũng có người nói nguyên nhân,“Còn có thể vì sao, bất quá là chính kiến không hợp, phụ thân ngươi đòi lương thảo quân bị, vài vị đại nhân cùng ông ta nổi lên tranh chấp, ngươi liền ghi hận trong lòng có ý định giết người.”

Lâm Hành Chi không nói nổi, “Lý đó này của ngươi có phải quá khoa trương rồi có tranh chấp cũng là với phụ thân ta, từ đầu đến cuối ta không tham gia, sao có thể ghi hận, các vị đừng có đem trưởng bối của mình xem như hành lá mà quậy vào trong đậu phụ, thanh thanh bạch bạch.”

“Các tướng sĩ ở biên quan tắm máu chiến đấu hăng hái, bảo vệ giang sơn bảo hộ bá tánh, trong triều lại có người cắt xén lương thảo quân lương. Phụ thân cũng chỉ là thay mặt các tướng sĩ lấy phần lương thảo và quân lương đáng ra bọn họ phải nhận. Ở trong miệng các vị lại trở thành cưỡng ép, các vị là cảm thấy các tướng sĩ Đại Sở nên được sống lại phải chịu đói chịu rét đến chết, bọn họ không đáng sống sao?!"

Lời này vừa nói ra, đám người lập tức phát ra nhiều loại âm thanh khác nhau, có rất nhiều người đối tham quan căm thù đến tận xương tuỷ, ngay lập tức mắng lên, mà nhiều nhất là những kẻ tham ô quân lương, chết là đáng.

Có người còn cảm thấy Lâm Hành Chi giết những kẻ đó cũng là vì dân trừ hại.

Thấy tình thế không đúng, Ngô Duyên Xuân nhanh chóng giải thích người tham ô quân lương không phải đám người của phụ thân gã, còn có những tham quan khác, chỉ là hiện tại của điều tra ra.

Sau khi Ngô Duyên Xuân xoa dịu cơn giận của bá tánh, Lâm Hành Chi lại hỏi tiếp, "Các ngươi cảm thấy ta giết phụ thân của các người vì oán hận trong lòng, vậy tại sao ta lại oán hận?"

Không có người đáp lời, hoặc có thể nói là không dám trả lời.

Lâm Hành Chi cười mỉa, “Chư vị cảm thấy phụ thân ta vì các tướng sĩ ở biên quan đòi quân lương là không nên?"

“Hay là cảm thấy phụ thân của các ngươi đùn đẩy ngăn cản phụ thân ta đòi quân lương là đúng?"

Im lặng một lúc, Ngô Duyên Xuân mới cau mày trả lời, "Nhưng tội bọn họ cũng không đáng chết."

Lập tức có người bổ sung, “Huống hồ, cho dù bọn họ có tội cũng nên do triều đình xử lý. Không đến lượt một tiểu nhân như ngươi, Lâm Hành Chi, ta muốn giết ngươi, ta muốn ngươi đền mạng cho phụ thân ta!"

Lâm Hành Chi: “Xem ra các ngươi đã thừa nhận phụ thân của mình không chịu phát quân lương và lương thảo cho tướng sĩ ở biên quan."

“Xứng đáng!”

“Hôn quân, chết đi cho đỡ chật đất!”

“……”

Không đợi bọn họ phản bác, bá tánh trở nên kích động, lại lần nữa mắng lên.

Lâm Hành Chi nói: “Ta cùng Vương gia đều không có ý định làm khó các vị đây. Nhưng các người không thể đổ tội danh lên đầu ta, hôm qua ta tiến cung, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng đã chứng mình ta vô tội. Cho nên, các vị nên suy nghĩ lại phụ thân các người không giữ được mạng chết cũng không giữ được thanh danh, là vì sao?"

Tiếng mắng chửi của bá tánh không dứt bên tai, lại nghe được nhắc nhở của Lâm Hành Chi, đám người Ngô Duyên Xuân cho dù có ngu đến đâu cũng biết bọn họ đang bị lợi dụng.

Vì nhằm vào Lâm Hành Chi Lệ Vương phi, vì hủy hoại thanh danh, hoặc là nói muốn muốn mạng của vị Vương phi này!

Ngô Duyên Xuân cúi đầu cau mày, đang suy nghĩ nên làm thế nào thì có người kéo gã lại, hỏi gã phải làm sao.

Cũng đúng lúc này, một người giơ chủy thủ trong miệng kêu “Lâm Hành Chi, ta muốn giết ngươi báo thù cho phụ thân ta.”

bằng mau tốc độ xông lên bậc thang triều Lâm Hành chi đâm tới, gần thân đột nhiên đối Lâm Hành chi trào phúng cười, sửa lại ngữ khí, lao vun vút lên bậc thang đâm về phía Lâm Hành Chi, khi gần tới đột nhiên cười giễu, đổi giọng:"Lệ Vương phi, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi."

Đối phương căn bản không muốn giết Lâm Hành Chi, chỉ muốn hãm hại, muốn cho người Lệ Vương phủ giết gã ta trước mắt bao nhiêu người.

Nhưng Lâm Hành Chi có Sở Chiêu, Sở Chiêu ôm lấy Vương phi của hắn, dùng lưng chặn thanh chủy thủ đang lao tới, đồng thời tặng cho đối phương một câu:" Nếu muốn chết, bổn vương thành toàn cho ngươi."

Người có mưu đồ giết hoàng tử, trảm.