Sau Khi Trọng Sinh, Ta Chọn Khất Cái Để Trả Thù

Chương 6




19.

Chúng ta nhanh chóng đến miếu Bát Quân.

Lúc này mới chỉ giờ thân (1), miếu chùa ngay thường hương khói nghi ngút nay lại không có ai, bốn phía âm trầm một cách dị thường. Cửa lớn màu đỏ mở rộng, nhìn thoáng qua đã thấy tối tăm u ám.

(1) 3-5h chiều trong ngày

Dường như có một sức mạnh thần bí nào đó đang vẫy gọi linh hồn.

Ta suýt nữa đã bị mê hoặc, là Chu Nghiệp giữ chặt lấy ta.

""Cẩn thận chút, dưới miếu này chôn hàng ngàn binh lính, âm khí quá nặng, nếu như bị quỷ vật mê hoặc sẽ bị kéo đến Địa Ngục Vô Gian, rất khó có thể luân hồi.""

Hắn tạo cho ta một thần chú giữ tỉnh táo, đề phòng yêu quái nhân cơ hội tấn công.

Bước vào đại đường, tám tượng thần vốn trang nghiêm lúc này lại trợn trắng mắt, môi đen răng nanh giống như ác quỷ dưới địa ngục khiến người ta sợ hãi.

Lúc này, có một bóng dáng lắc lư sau cây cột, ta và Chu Nghiệp lập túc tiến đến, phát hiện đó chỉ là người giấy giống người trông miếu hàng ngày.

Hơn nữa còn bị ai đó vẽ thêm đôi mắt.

Người xưa có câu: Người giấy vẽ thêm mắt sẽ có thêm linh hồn.

Chúng ta còn chưa nói gì, trong hành lang đã xuất hiện tiếng cười, là Chu Nhược.

Ánh mắt Chu Nghiệp tập trung lại, hắn nhìn về phía thần quân phía trong cùng, miệng niệm chú, một phù chú màu lam lập tức bay ra trói Chu Nhược đang trốn ở chỗ đó.

Nàng ta không có chút sợ hãi nào, ngược lại càng cười tươi hơn: ""Thấy sao? Đây đều là kiệt tác của ta đó, thần quân ác tướng, có phải càng nhìn càng thấy thú vị không?""

Thấy chúng ta không trả lời, tiếng cười của nàng ta đột nhiên dừng lại, lời nói dần trở nên quyết liệt:

""Ta muốn toàn bộ người trên nhân gian nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của thần tiên, có câu vận mệnh người phàm đều do thần quyết định, vậy ta sinh ra là ác cũng có gì sai đâu?""

""Đây đều là do ông trời ghi sai vào sổ sinh mệnh, là trời sai!""

Càng nói càng hận, cơ thể Chu Nhược lại bắt đầu biến thành trang giấy, trong chớp mắt đã biến thành người giấy giống như người trông miếu kia.

Mà nàng ta đã trốn đến đình viện.

Nửa gương mặt là dáng vẻ của người giấy, mắt thường và mắt giấy không di chuyển đồng đều, cuối cùng nàng ta nhìn về phía Chu Nghiệp, nửa mặt người nở nụ cười quỷ quyệt: ""A huynh, huynh biết phụ thân c.hết như thế nào không?""

Ta nhìn về phía Chu Nghiệp, ánh mắt hắn run lên, trong mắt là sự tối tăm đang cố gắng kiềm chế.

"Đêm đó ta chiếm lấy cơ thể Chu Nhược, quấn dây gai lên cổ ông ta, tự tay ghìm ông ta c.hết, giống như lúc ông ta dùng đao c.hém đứt đầu ta vậy, không có chút do dự.""

""Khác biệt đó là, ông ta đáng c.hết, còn ta thì vẫn sống.""

Nói đến đây nàng ta cười lớn, cơ thể từ từ chìm vào bóng tối.

Ta muốn đuổi theo nhưng bị Chu Nghiệp ngăn lại: ""Chỗ này nàng có giăng kết giới, phụ mẫu ngươi chắc vẫn còn trong miếu Bát Quân.""

Dứt lời, hắn cắn nát ngón tay dùng m.áu vẽ bùa ném ra tám hướng, huyết phù nhanh chóng có phản ứng ở dưới vị thần phía đông nam.

Một giây sau, tượng thần tự động di chuyển sang một bên, một cửa động lập tức xuất hiện.

""Ta đuổi theo Nhược Nhi, ngươi đi cứu người..."" Hắn làm chú hộ thân cho ta, thân hình vừa động đã đến cửa, dừng lại một chút rồi nói: ""Chú ý an toàn.""

Ta mím môi cười gật đầu.

Đây có lẽ là lần tạm biệt cuối cùng của chúng ta.

Bảo trọng, Chu đạo trưởng.

20.

Càng đi sâu vào trong địa động càng cảm nhận được rõ âm khí từ địa phủ.

Ta cố gắng bình ổn nhịp tim, chân bước nhanh hơn, đi qua cánh cửa cao đến nửa người của tầng cuối cùng rồi tiến vào một căn phòng tối om.

Ta ăn viên dược cuối cùng của mình, đưa tay niệm chú, có thể thấy được một linh hồn, hai linh hồn, ba linh hồn... Các linh hồn không ngừng hiện lên chiếu sáng căn phòng.

Những linh hồn này chắc là những binh lính đã tử trận trăm năm trước.

Trong phòng có mười một quả trứng, bên trong còn mơ hồ nghe được tiếng hài tử khóc.

Chắc là những hài tử đang mất tích kia.

Ta nhíu chặt mày, định tiến lên cứu người. Đúng lúc này có một cái bóng cao thô như gốc cây đánh về phía ta, ta lập tức điều khiển linh hồn ngăn nó lại, không ngờ lại thấy một khuôn mặt quen thuộc...

Tạ Đường!

Giờ phút này hắn ta thân người đuôi rắn, mặt có vảy xanh, đôi mắt xếch hung dữ nhìn ta, ánh mắt chứa đầy hận ý.

""Thẩm Yên, cuối cùng ngươi cũng tự tìm đến cái c.hết rồi...""

Ta phí sức tránh đòn tấn công của hắn ta, lùi lại mấy bước rồi lại lần nữa xác nhận dưới ánh sáng mơ hồ.

Nửa người nửa rắn trước mặt ta, không ngờ đúng là Tạ Đường.

Thấy ta không nói chuyện, hắn ta trườn đến bên cạnh những quả trứng kia, dùng đuôi rắn dài của mình vây quanh chúng, cười khẩy nói với ta: ""Nhìn ta rất bất ngờ sao? A Nhược nói kiếp trước ngươi và ta có thù với nhau, cho nên đời này xà yêu mới để mắt đến ta, nếu không phải lúc ta sắp c.hết A Nhược cho ta ăn mật rắn thì ta đã c.hết từ lâu rồi.""

""Thẩm Yên, ta dùng tình cảm chân thành để chờ đợi ngươi mà ngươi lại hại ta thành thế này, trái tim ngươi không cảm thấy áy náy sao?""

Tình cảm chân thành?

Áy náy?

Ta cười.

Cười giống như Chu Nhược, cười phát run cả người, cười đến mức thở không nổi.

""Ngươi còn có mặt mũi nói tình cảm chân thành với ta sao?"" Ta nhìn thẳng vào mặt hắn ta, không chút sợ hãi dáng vẻ dọa người lúc này của hắn ta: ""Kiếp trước ngươi vì Chu Nhược mà hiến ta cho hồ yêu, ngươi có biết ta phải chịu bao nhiêu tra tấn rồi mới c.hết không? Hài nhi của ta, nàng vừa mới thành hình đã bị cắn nuốt, nàng đâu có tội tình gì đâu?""

Ánh mắt của hắn ta hơi ngừng lại một chút, có chút kinh ngạc nhưng vẻ mặt lại không chút thay đổi: ""Chỉ là cục thịt mà thôi.""

Nghe mà xem, hắn ta cũng không khác gì kiếp trước.

Với hắn ta mà nói, đó chỉ là một cục thịt không biết nói chuyện mà thôi, nhưng đối với ta thì khác.

Đó là người có cùng dòng m.áu với ta.

Ngoài phụ mẫu ra, đó là người ta yêu nhất.

""Tạ Đường, chân thành gì đó đã không còn quan trọng nữa rồi, áy náy cũng không còn ý nghĩa nào nữa, báo ứng nhân quả mới là điều ngươi nên nhận.""

Ta điều khiển linh hồn bốn phía tấn công hắn ta, hắn ta không kịp phòng bị, bị linh hồn trói chặt.

Hắn ta liều mạng giãy dụa nhưng tránh thế nào cũng không được, đuôi rắn thật dài vung qua vung lại, căn bản đánh không được linh hồn.

Lúc này có một nữ quỷ lưỡi dài trèo lên người hắn ta, vẻ mặt thê lương nói: ""Tạ lang, sao chàng lại không cần ta nữa vậy? Những lời thề non hẹn biển và những lúc mặn nồng bên nhau, chàng đều quên hết rồi sao?""

Lúc Tạ Đường nhìn thấy nàng ta, trong mắt xuất hiện sự hoảng sợ.

Đúng vậy.

Đây chính là vị thiên kim nhà Lưu thái úy đã bị Tạ Đường vứt bỏ trước mặt mọi người, chưa có hôn phối đã mang thai, lại còn bị tình lang vứt bỏ, nàng ta không chịu nổi những lời nói đàm tiếu xung quanh, cuối cùng ôm bụng bầu hai tháng t.reo cổ tự v.ẫn.

Khi đó thai nhi đã có linh hồn.

Bây giờ hai mẫu tử đã trở thành linh hồn, oán khí nối thẳng đến nhân gian.

""Tạ lang, chàng nhìn xem, hài nhi của chúng ta chào đời rồi."" Đang nói, bụng nàng ta đột nhiên trở nên lớn rồi nổ tung, một đứa trẻ miệng đầy răng nhọn nhìn Tạ Đường chảy nước bọt: ""Ôi chao, con nói con đói bụng...""

Tạ Đường hoảng sợ hét to, ánh mắt hắn ta nhìn về phía ta, đau khổ cầu xin: ""Thẩm Yên... Yên Yên, mau cứu ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết!""

""Chỉ là cục thịt mà thôi, sao ngươi phải keo kiệt như vậy chứ?""

Vẻ mặt ta lạnh lùng, nói xong câu này lập tức quay người rời đi, giống như hắn ta đã đối xử với ta ở kiếp trước.

Sau lưng nhanh chóng vang lên tiếng kêu gào đau đớn của hắn ta, mãi đến khi âm thanh dần dần bị dập tắt.

Hắn ta c.hết rồi.

Trong lòng ta không có sự thoải mái như trong tưởng tượng, chỉ có sự bình tĩnh lạ thường.

Ông trời vốn dĩ luôn công bằng.

21.

Những hài tử bị giấu trong mấy quả trứng kia đã ở trong trạng thái đờ đẫn, chỉ có thể chờ Chu Nghiệp đến giải trừ yêu thật.

Ta tiếp tục đi vào sâu hơn.

Lúc tìm thấy phụ mẫu, hơi thở của họ đã yếu ớt, trên cổ tay bị một sợi dây đỏ buộc lại, kéo dài đến một giếng cổ u tối.

Miếu Bát Quân, hiến tế mười một đứa nhỏ, tám mươi mốt linh hồn, song thân huyết nhục làm đường, có thể mở âm dương...

Chu Nhược, mục đích chính của ngươi khi quấy rối hai giới âm dương chỉ vì muốn chứng minh thế nào là ác sao?

Nhưng ngươi quên mất một điều, thiên đạo chính là nhân đạo, số mệnh của người do trời quyết định, nhưng trở thành người như thế nào, đi con đường ra sao, đây là chuyện mình có thể làm chủ.

Ví dụ như ta.

*

Đêm g.iết c.hết hồ yêu, lão giả ghi chép sổ số mệnh, tức lảo giả bùa vang lại lần nữa đến gặp ta.

Ông ấy nói ta và Chu Nhược đều là linh hồn không có trong sổ số mệnh, đã siêu thoát lục giới, chúng ta lựa chọn làm người hay thành ma gần như chỉ trong một suy nghĩ.

Nhưng nàng ta và ta lại khác nhau.

Nàng ta sinh ra đã là ác, mà ta thì do nghiệp ác của nàng ta mà xuất hiện.

Nhưng ta cũng không phải chỉ có một mình, A Mãn và hài nhi luôn ở bên cạnh bảo vệ, làm bạn với ta, chỉ mong ta không sa đọa vào tà đạo.

""Thẩm Yên có phụ mẫu yêu thương từ nhỏ, mặc dù sau này tin nhầm người mà c.hết thảm nhưng người ngươi yêu thương đều ở đây, thâm thù đại hận cũng đã báo được, vậy là đủ rồi.""

""Trong sổ số mệnh không có ngươi nhưng lão phu nguyện ý sửa sổ số mệnh vì ngươi, để ngươi trở thành một linh hồn hoàn toàn mới."" Lão giả viết sổ số mệnh đưa cho ta một con d.ao nhỏ, dặn dò ta: ""Đây là d.ao đoạt hồn. Đợi có người tìm được m.áu phượng hoàng rồi ngươi có thể tách ra khỏi cơ thể này, tiến vào con đường luân hồi mới, khi đó con đường nối âm dương sẽ lại lần nữa được phong ấn.""

Suy nghĩ ta quay lại.

Ta lấy d.ao đoạt hồn và bùa vàng hộ thân ra, lại lấy m.áu phượng hoàng bên hông mới lấy từ chỗ Chu Nghiệp ra nhỏ lên trên bùa vàng.

Khoảnh khắc bùa vàng tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng cái động tối đen này, ta đi đến bên cạnh phụ mẫu, nhẹ nhàng chạm vào má họ, lệ nóng doanh tròng.

""Phụ mẫu, nữ nhi đi luân hồi chuyển thế, nếu có duyên, con sẽ cầu xin thần linh cho con được làm nữ nhi của hai người.""

Không biết có phải là cảm nhận được không, khóe mắt họ cũng có nước mắt chảy ra, ta cười thay họ lau nước mắt: ""Đừng sợ, Yên Nhi vẫn còn ở đây, nàng sẽ thay con hầu hạ chăm sóc hai người, không đau không ốm, sống trọn vẹn quãng đời còn lại.""

Dứt lời, ta dùng d.ao đoạt hồn đâm thẳng vào tim mình, m.áu tươi chảy ra, ý thức ta cũng dần được tách ra, mãi đến khi ta thấy mình ngã trên mặt đất.

A Mãn và hài nhi bay vào trong ngực ta, muốn đi cùng với ta.

Ta cười đồng ý.

Có bùa vàng hộ thân chỉ dẫn, chúng ta trôi về hướng cái giếng cổ kia rồi dứt khoát nhảy xuống dưới, dùng mệnh thuần âm của ta mang tất cả linh hồn chạy ra từ âm giới về địa phủ.

Như vậy thì con đường âm dương cũng được phong ấn.

22. Ngoại truyện 1: Thẩm Yên

Ta ngủ rất lâu, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên chiếc giường vừa xa lạ vừa quen thuộc, Hồng Liễu đau lòng xoa thuốc giúp ta, nói vết thương như thế này sau sẽ để lại sẹo.

Trong lúc nàng ta đi đổ nước, ta giơ tay lên nhìn, vết thương ở lòng bàn tay rất đau, nhưng sao ta lại không nhớ bản thân bị thương khi nào nhỉ?

Trong đầu có rất nhiều kí ức mơ hồ từng chút từng chút xuất hiện.

Những kí ức đó dường như không phải của ta.

Nhưng có một số mảnh vỡ kí ức lại thuộc về ta, trong một nơi đen kịt, khi ta ngã xuống đất, trước khi mê man ta có nhìn thấy một nữ tử không khác ta chút nào nhảy vào trong giếng.

Ta nghe thấy nàng đang nói gì đó.

Dường như nàng đang nói với ta: ""Sống tiếp, sống thật tốt.""

Phụ thân và mẫu thân cũng ngủ mê mấy ngày, cũng may cơ thể họ đều không sao, một vị đạo trưởng họ Chu đã cứ chúng ta, cụ thể đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không nói nhiều, chỉ nói chúng ta sau này làm nhiều việc thiện tích đức, tích phúc vì nàng.

Nàng, rốt cuộc là ai?

Ta hỏi Hồng Liễu, nàng ta kể lại chi tiết những chuyện xảy ra sau khi ta ném tú cầu, nàng ta nói ta khác xưa nhưng lại không thay đổi.

Có lẽ ta vẫn là ta, chỉ là đồng thời cũng không phải ta.

Trước khi đi Chu đạo trưởng đưa cho ta một đồng tiền cổ đã bị đốt cháy khét lẹt: ""Thẩm tiểu thư giữ lại nó để làm kỉ niệm đi, nếu như sau này có việc muốn nhờ có thể phái người đưa vật này đến núi Long Hổ, Chu mỗ nhất định sẽ giúp đỡ.""

Không biết có phải ảo giác của ta không, ánh mắt của hắn giống như đang nhìn ta đã nhìn một người khác.

Nhưng ta cũng không quan tâm.

Trong lòng ta có một giọng nói luôn nhắc nhở ta, nhất định phải sống thật tốt, chăm sóc phụ mẫu, không đau không ốm, sống trọn vẹn quãng đời còn lại.

Ta sẽ cố gắng.

Cảm ơn ngươi, Thẩm Yên.

23. Ngoại truyện 2: Chu Nghiệp

Giây phút ta dùng m.áu phượng hoàng tách linh hồn của Nhược Nhi ra, nàng đã khóc.

""Ta chỉ muốn sống mà thôi, vì sao ai cũng không cho phép chứ?""

Ta đau lòng quay mặt đi.

Chuyện này chính là sắp xếp của trời đất, ta chỉ là một người phàm mà thôi, ta cũng không còn cách nào khác.

Nàng nhìn ta rồi cười, giống Nhược Nhi năm đó đã c.hết trong ngực ta vậy, vừa giải thoát vừa thoải mái.

""Nếu có kiếp sau, ta không muốn làm người nữa, ta nguyện ý làm một đám mây, một bông hoa, một viên đá, ít nhất... ít nhất không liên quan đến thiện ác.""

Nói đến đây, nàng rời khỏi cơ thể Nhược Nhi, lơ lửng trên không trung rồi biến mất.

Gió đêm hơi lạnh, ta ôm cơ thể đang dần mục nát của Nhược Nhi, trong lòng xúc động không thôi.

*

Khi ta quay lại miếu Bát Quân mới phát hiện Thẩm Yên cũng đã thoát ly khỏi cơ thể rồi biến mất.

Nàng lợi dụng linh khí thuần âm của mình để phong ấn con đường nối liền âm dương.

Khó trách nàng nói nàng cần m.áu phượng hoàng, hóa ra...

Ta hít một hơi thật sâu, mắt dần hiện lên hơi nước. Chu Nghiệp ơi là Chu Nghiệp, tu luyện đạo pháp mười mấy năm lại không đại nghĩa bằng một nữ tử.

Sau khi rời khỏi kinh thành, ta về thôn Dục Tú, lấy sáu đồng tiền trong bảy đồng của mình, hợp táng với hài cốt của Nhược Nhi, giữ lại một đồng cho bản thân, hi vọng có thể làm lại một lần nữa.

Mấy năm sau ta quay lại núi Long Hổ, cầu sư phụ chỉ ra sai lầm của mình.

Lão nhân gia ngồi xuống tảng đá bên vách núi, thấy ta thì thở dài rồi mới nói: ""Muội muội ngươi vốn là đồng nữ trên trời, vì ăn vụng tiên đan không luyện hóa được nên mới sinh ra song đầu, sau đó lại bị giáng xuống nhân gian nên mới có kiếp này, mấy năm trước nàng đã quay về trời tu luyện, mà linh hồn xuất hiện thêm kia cũng đã biến thành hoa cỏ như ý nguyện. Người vô tội trong việc này đều đã được đầu thai, liên quan đến chuyện này là vì kiếp trước có nghiệp báo, đáng tiếc, đây chính là số mệnh của họ.""

""Vậy, Thẩm Yên đâu?"" Ta nhịn không được mà hỏi, nàng là linh hồn được sinh ra của một người, sao có thể luân hồi được?

""Nàng sao..."" Sư phó đột nhiên bật cười, ngón tay chỉ về phía một nhà nông dưới núi: ""Đi nhìn thử đi, nơi đó có đáp án ngươi muốn đấy.""

Ta không dám chần chừ, lập tức khởi hành về phía đó, đến khi đi đến hàng rào trước cửa, ta dừng bước lại.

Trong lòng không khỏi căng thẳng, lỡ như không phải nàng...

Lúc này có một giọng nói giòn giã vang lên sau lưng: ""Ca ca, ngươi là đạo sĩ trên núi sao?""

Ta hơi giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ hài đang ôm chó nhìn ta, đôi mắt lấp lánh không rõ chuyện đời.

Nhìn gương mặt kia, chắc chắn là nàng.

Ta nhẹ nhõm thở ra một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống.

""Đúng vậy, nhưng ca ca quá vô dụng, ta chỉ là thiên sư tam tiền mà thôi."" Ta nâng chuỗi tiền bên hông lên rồi hỏi lại nàng: ""Tiểu cô nương, muội tên gì?""

Nữ hài mím môi không trả lời, chỉ ôm chó đẩy cửa đi vào.

Lúc ta cho rằng nàng không còn để ý đến mình nữa, nàng lại quay đầu, trên môi là nụ cười nhạt: ""Đã nói sẽ mang hầu bao da rắn về mà, Chu đạo trưởng chẳng lẽ quên rồi sao?""

Ta mở to mắt, nhịn không được mà bật cười.

Đúng là nàng rồi, Thẩm Yên.

[Hết]