Sau Khi Viết Nam Thần Vào Tiểu Thuyết Tui Có Được Người Thật

Chương 14




CHƯƠNG THỨ MƯỜI BỐN



Cố Hi Đình chạy trối chết, hoàn toàn không dám nán lại dù chỉ một giây.

“Anh Tiểu Cố, anh đến rồi à?” Tri Nhiên ló đầu ra từ trong quán cà phê, còn tưởng cậu đến đây để lấy cà phê: “Cà phê anh muốn đã sẵn sàng, nhưng tôi đang hơi bận nên không kịp giao.”

Thường ngày Cố Hi Đình sẽ làm chân chạy vặt giao cà phê cho Hạ Yến, nhưng hôm nay, lần đầu tiên cậu không quan tâm đến việc đó, chỉ dừng chân nhìn Tri Nhiên một cái rồi chạy thẳng ra ngoài.

Nhìn bóng dáng chàng trai biến mất trên đại lộ Ngô đồng, Tri Nhiên chớp mắt sững sờ.

Ánh mắt của Cố Hi Đình vừa rồi in sâu vào tâm trí cô, chỉ thấy đôi mắt chàng trai phiếm hồng, trong mắt ầng ậc ánh nước rặt vẻ bị ức hiếp.

Anh Tiểu Cố sao thế? Cãi nhau với anh Hạ à?

Mấy phút sau, chờ đến khi Hạ Yến tới lấy cà phê, Tri Nhiên lắm miệng hỏi một câu: “Vừa rồi gặp anh Tiểu Cố, hình như mắt anh ấy hơi đỏ.”

Động tác của Hạ Yến hơi dừng, sau đó trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “Biết rồi.”

Tri Nhiên nói xong lén nhìn vẻ mặt Hạ Yến, cô cho là người này sẽ lo lắng nhưng khác với những gì cô tưởng tượng, anh Hạ khẽ nhếch khóe miệng, lông mày giãn ra, đây là phản ứng vui vẻ mà?

Tri Nhiên buồn bực, chẳng lẽ cô nghĩ nhầm? Thật ra anh Tiểu Cố mang vẻ mặt vui mừng?

Hạ Yến gửi lì xì lớn cho Tri Nhiên, nói: “Tôi chọc cậu ấy tức giận, đang chuẩn bị dỗ dành cậu ấy, sau này cậu ấy có chuyện gì, cô có thể nói cho tôi biết không?”

Wow, bạn trai thần tiên gì thế này!

“Được chứ được chứ, anh yên tâm!” Tri Nhiên gật đầu thật mạnh, nhưng nhớ lại đôi mắt phiếm hồng của anh Tiểu Cố vừa rồi, không yên tâm hỏi một câu, “Hai người sẽ không chia tay chứ?”

“Sẽ không.”

Hạ Yến cười rất lịch lãm, nhưng trong mắt lại toát lên ham muốn chiếm hữu nồng đậm.

Cố Hi Đình chật vật trốn về nhà, cậu không dám nghe dù chỉ một chữ về người mà Hạ Yến thích.

Cậu đã từng nghĩ rằng mình chỉ cần làm trợ lý của Hạ Yến là được, nhưng sau khi bên nhau sớm chiều, cậu nhận ra mình còn muốn nhiều hơn những gì mình nghĩ.

Tình yêu mài mòn lý trí, khiến cậu rơi vào bối rối.

Cố Hi Đình mất ngủ đến tận nửa đêm, ngày mai cậu còn phải đến phim trường để điều tra vụ án, cậu ép mình đi ngủ, uống vài ly rượu để choáng đầu hoa mắt, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ rối tinh rối mù, Hạ Yến từ chối cậu, Hạ Yến thổ lộ với cậu, cậu từ chối Hạ Yến, cậu kết hôn với Hạ Yến…

Cảnh tượng cuối cùng là Hạ Yến đỡ đạn thay cậu, cuối cùng không thể tỉnh lại nữa.

Trước mắt toàn là máu đỏ tươi, Cố Hi Đình bị dọa rưng rưng, bỗng nhiên bật khóc.

Có tiếng chuông di động reo lên bên tai, Cố Hi Đình lần mò nhận điện thoại, vừa nói vừa khóc, rưng rức rưng rức.

Bên kia im lặng một chốc, lúc lâu sau mới vang lên giọng nói trầm thấp: “Cậu ở đâu?”

Cố Hi Đình ngoan ngoãn trả lời: “Ở nhà.”

“Tút tút…” Điện thoại bị cúp ngay lập tức.

Cố Hi Đình mơ màng ném điện thoại đi, ngủ thiếp một lần nữa.

Khác với ác mộng trước đó, giấc ngủ lần này của cậu rất yên bình, khi mở mắt ra lần nữa, một bóng người bất ngờ xuất hiện bên giường.

Hạ Yến mặc vest đi giày da đứng bên giường cậu, trong đôi mắt luôn sắc bén là nét dịu dàng cậu chưa từng thấy.

Cố Hi Đình vén chăn xuống giường, cười tự giễu: “Mơ tới mức điên luôn hay gì, còn xuất hiện ảo giác nữa.”

Nhưng mà đẹp trai thật đó, Cố Hi Đình không nhịn được liếc mắt nhìn qua, xỏ dép lê vào toilet.

Hạ Yến đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Hi Đình, ánh mắt càng sâu hơn.

Bé con chỉ mặc một cái quần đùi tứ giác màu trắng, lúc mặc đồ trông gầy như vậy, không ngờ dáng người rất chuẩn.

Cố Hi Đình có thói quen tập thể thao, lớp cơ bắp mỏng bao phủ khắp cơ thể trông vô cùng rắn rỏi và mạnh mẽ. Lúc xoay người, sống lưng uốn lượn mượt mà, bờ mông nở nang và hai hõm eo đáng yêu…

Hầu kết Hạ Yến khẽ nhúc nhích.

Bỗng nhiên hắn hơi hối hận vì vội vàng chạy đến, lúc nghe Cố Hi Đình khóc trong điện thoại, ý chí tự kiềm chế ban đầu sụp đổ hết, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại thì đã xuất hiện trước cửa biệt thự nhà họ Cố rồi.

Cố Hi Đình rửa mặt xong, vừa mở cửa đã thấy Hạ Yến ngồi trên ghế salon. Cậu chớp mắt, sau đó bỗng nhiên lùi trở lại. Cửa toilet bị đóng cái sầm, chàng trai tựa lưng vào cửa thở hổn hển.

Chết tiệt, sao ảo giác vẫn chưa biến mất! Tối qua mới nằm mơ nhiều giấc mơ xấu hổ như vậy, sáng ra lại để cậu nhìn thấy Hạ Yến, quá thử thách trái tim rồi đó.

Sau một hồi lâu, Cố Hi Đình mở cửa bước ra ngoài, Hạ Yến im lặng ngồi trên salon, ánh nắng mùa đông chiếu sáng khuôn mặt hắn, tao nhã như một tấm poster trong album thời trang.

Dù Cố Hi Đình không dám tin thì cũng biết cảnh tượng trước mắt không phải ảo giác. Cậu lén lút nhìn Hạ Yến, vừa bối rối vừa thẹn thùng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Hạ Yến ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy mê người, dưới ánh mặt trời, bờ mi dày mảnh hơn, từng sợi mi đều phát sáng. Dường như hắn không phát hiện ra sức quyến rũ của mình nên cứ thoải mái phô ra như thế, chờ đến khi Cố Hi Đình bị hắn nhìn sắp không chịu nổi, lúc này mới nói: “Em khóc.”

Cố Hi Đình ngẩn người: “Khóc gì?”

Hạ Yến ngẩng đầu nhìn cậu, nói từng chữ một: “Sáng hôm nay, lúc tôi gọi điện thoại cho em, em đã khóc.”

“Không thể nào!” Cố Hi Đình giật mình, vô thức lắc đầu, “Sao tôi có thể khóc trước mặt người khác được?”

Ánh mắt Hạ Yến tối đi: “Vậy em muốn khóc ở đâu?”

“Không… Không phải vấn đề này.” Cố Hi Đình mắc kẹt, chỉ cảm thấy không thể tin được, “Tôi… Tôi sao có thể…”

Cậu ảo tưởng về người ta như vậy, giờ còn khóc trước mặt người ta, có biết xấu hổ không thế.

Hạ Yến giơ điện thoại lên: “Tôi có ghi âm, em có muốn nghe không?”

“Không phải chứ?” Cố Hi Đình thầm kêu trời má, không tin nổi, “Sao anh lại ghi âm?”

Hạ Yến: “Mỗi lần trò chuyện với em, tôi đều ghi âm lại.”

Ý ám chỉ trong câu này thật sự quá mãnh liệt, trái tim Cố Hi Đình hẫng một nhịp, cậu liên tục nói với mình không được mong đợi, nhưng tình huống lúc này lại không ngừng đẩy cậu về phía mong chờ, Hạ Yến lại còn phối hợp với mong muốn của cậu, cứ như cậu thật sự đã đạt được mong ước.

Cố Hi Đình lắc đầu, như từ chối nghe bản ghi âm xấu hổ của mình, cũng như đang từ chối niềm mong mỏi mơ hồ đó.

Hạ Yến lại hỏi: “Em khóc cái gì?”

“Không có gì.” Cố Hi Đình hơi lắp bắp, “Chỉ… Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”

Người đàn ông ép sát từng bước: “Ác mộng gì?”

Cố Hi Đình vô cùng mất tự nhiên, so với Hạ Yến ăn mặc chỉnh tề, bây giờ cậu chỉ mặc có mỗi cái quần cộc nhỏ, tay chân luống cuống đứng đó, nhìn kiểu gì cũng thấy rơi vào thế yếu.

Cậu cứ cảm thấy Hạ Yến lúc này hơi đáng sợ, như lột bỏ vỏ bọc thân sĩ bên ngoài, để lộ bản chất cố chấp, tràn ngập ham muốn sở hữu bên trong.

“Tôi… Tôi mơ ác mộng gì không quan trọng.” Cố Hi Đình bẻ lái ném câu hỏi lại cho hắn, “Anh vẫn chưa trả lời tôi, sao anh lại xuất hiện ở đây…”

Bỗng dưng cậu không nói được nữa, vì vẻ mặt Hạ Yến càng lúc càng nặng nề. Nhưng lời đã nói được nửa, dưới ánh mắt tràn đầy tính áp chế của Hạ Yến, cậu đành phải bổ sung nốt nửa câu sau, dùng giọng điệu thản nhiên châm chọc, “Tôi khóc là anh chạy tới hả? Cũng đâu phải đóng phim thần tượng…”

Gần như là khoảng cách mặt đối mặt, người đàn ông cất tiếng, giọng nói đầy mê hoặc: “Em nói xem tại sao tôi lại tới?”

Cố Hi Đình ngơ ngác ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa quyện.

“Bởi vì tôi lo cho em.” Một tiếng sấm giáng xuống.

Khuôn mặt Cố Hi Đình đỏ lên ngay lập tức, ráng hồng lan từ hai gò má đến bên tai, ngay cả làn da cơ thể cũng hiện ra màu hồng nhạt.

Ánh mắt Hạ Yến sâu thẳm, con ngươi đen nhánh nhìn Cố Hi Đình chăm chú, cứ như giây sau có thể nuốt sạch người này.

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống.

Trong chớp mắt đó, các giác quan của Cố Hi Đình được phóng đại vô hạn, cậu ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng, mùi sữa tắm, và hàng mi dày trước mặt, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng…

Cố Hi Đình bị cuốn vào đôi mắt đen láy, dần trầm mê, muốn hòa làm một với màu đen nồng đậm đó.

Đúng lúc này, hai tiếng gõ cửa “Cốc cốc” vang lên.

Cơ thể Cố Hi Đình cứng đờ, tỉnh táo lại từ trong bầu không khí mê hoặc.

Giọng chị Trần vang lên ngoài cửa: “Cậu Tiểu Cố, dậy thôi.”

Hôm qua Cố Hi Đình uống rượu dưới lầu, sợ mình không dậy nổi nên dặn chị Trần gọi cậu dậy.

Cố Hi Đình bỗng lùi lại một bước, giọng run run: “Tôi biết… Biết rồi!”

Cậu thuận thế lùi ra sau hai bước, trốn thoát khỏi tình huống mập mờ vừa nãy, nhưng vì động tác quá mạnh nên ngã nhào ra giường.

Cậu ngửa đầu, lồng ngực liên tục phập phồng vì kích động, cơ thể chàng trai vừa thon dài vừa dẻo dai, phủ đầy những đường cong xinh đẹp, ráng đỏ trên mặt vẫn chưa tan vì sự tiếp xúc gần gũi vừa rồi, cả người toát ra hơi thở nóng hổi.

Hạ Yến nhìn cậu, nhịp thở dần tăng lên.

Trái tim Cố Hi Đình gần như muốn xông ra khỏi lồng ngực, vừa rồi… Vừa rồi Hạ Yến định hôn cậu sao?

Nếu không bị cắt ngang, có phải sẽ có thể…

Aaa, Cố Hi Đình mày tỉnh táo chút đi! Đừng mê trai nữa!

Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là giày da màu đen sạch sẽ, quần tây sẫm màu ôm lấy đôi chân thẳng tắp, tiếp tục nhìn lên, cậu thấy chỗ nào đó nhô lên khác thường, Cố Hi Đình lập tức dời mắt như bị bỏng.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cậu bị hút vào đôi con ngươi đen nhánh của Hạ Yến như một vòng xoáy thật sâu.

Cậu thấy người đàn ông sải chân, còn có tiếng thở gấp gáp.

Một suy nghĩ hoang đường lóe lên, chẳng lẽ anh ấy tới đây? Chẳng lẽ người anh ấy thích là mình?

Giống như ở hiện trường quay sổ số, cậu trúng năm con số đầu tiên, chỉ cần hai quả bóng tiếp theo được ghép lại, là cậu sẽ có thể ôm giải thưởng hàng nghìn vạn.

Các con số lấp ló trước mặt cậu, biểu cảm của Hạ Yến không ngừng hiện lên trong đầu cậu, sau đó cậu thấy người đàn ông đi về phía mình, Cố Hi Đình ôm khát khao mong chờ, rồi lại hoảng sợ nhắm chặt hai mắt.

Tất cả sức chú ý đều tập trung vào thính giác, cậu nghe tiếng bước chân hắn từ gần đến xa, lúc Cố Hi Đình mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Hạ Yến.

Người đàn ông đã rời đi, không để lại lời nào.

Cố Hi Đình thở phào một hơi thật dài, co mình nằm trên giường, nhịp thở hơi dồn dập.

_____________HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI BỐN