Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 86: Ngoại truyện Trần Thiệu Hoàn (2)




Mưa vẫn rơi như cũ, mưa trút xuống rơi lên trên mặt kính xe, làm cho cảnh vật bên ngoài cửa xe đều trở nên mơ hồ.

Đường Mạn Văn nhìn đường phố mơ hồ bên ngoài cửa xe, sau đó xoay đầu, nhìn người đàn ông ở bên cạnh từ lúc lên xe đến giờ liền liên tục không nói chuyện.

Nửa khuôn mặt người đàn ông bị che khuất trong bóng tối của vành mũ, Đường Mạn Văn nhìn thấy đường viền chiếc cằm lưu loát và lạnh nhạt của anh.

Cô quay đầu lại, sau đó không khỏi co lại vào lưng ghế, quần áo ướt đẫm liên tục dán lên trên làn da, lạnh đến làm cho người nhịn không được run rẩy.

Nghĩ đến tất cả vừa mới xảy ra, cùng lúc nghĩ đến mà sợ, lại nhịn không được cảm thấy được một chút ấm áp.

Anh ra tay giúp đỡ cứu cô, mang cô lên xe, sau đó lại phó quan của anh ở lại nơi đó xử lý hai tên kia.

Đường Mạn Văn đối với thân phận của người đàn ông này nổi lên hiếu kỳ, cô nhận ra chiếc Buick mà cô đang ngồi có giá trị xa xỉ, toàn bộ Thượng Hải đều không có vài chiếc càng khỏi nói Tây An, anh mặc một thân quân trang, phó quan bên cạnh anh gọi anh là "sư trưởng".

Sư trưởng....

Đường Mạn Văn nghiền ngẫm xưng hô này, cô đối với quân hàm thứ đồ này không có gì quen thuộc, có điều khi cô ở Thượng Hải nghe qua tình hình Thiểm Cam Ninh bên này, cha con Trần thị tay cầm trọng binh lớn mạnh, cho nên người đàn ông có thể mặc quân trang ở Tây An, lái chiếc Buick mắc tiền, địa vị tuyệt đối không tầm thường, cho dù không phải cha con nhà họ Trần, cũng tuyệt đối là thuộc h ạ thân cận của hai người này.

Đường Mạn Văn trên đường nghĩ như vậy, thẳng đến khi xe dừng dưới một tòa nhà gần giống phong cách Châu Âu.

Cổng lớn tòa nhà cùng với xung quanh đều có cảnh vệ đứng canh gác.

Mưa nhỏ lại một chút, người đàn ông ngồi ở đó tự có cấp dưới mở cửa bung dù cho, Đường Mạn Văn thấy vậy thế là tự mình mở cửa xe, chân trần đứng trong nước mưa.

Cô không ngờ rằng Tây An nổi tiếng với di sản văn hóa sâu sắc thế hưng cũng sẽ có loại kiến trúc phong cách Châu Âu như thế này, dùng tay che đi màn mưa trước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn.

Tiếp đó, ánh sáng trước mắt tối sầm lại, hạt mưa biến mất.

Người đàn ông căng dù, đứng bên cạnh cô, "Vào đi."

Đường Mạn Văn nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, nếu như bình thường cô vẫn có thể hiểu được, cô từ nhỏ đến lớn bên cạnh không thiếu nhất chính là những tên đàn ông xum xoe, nhưng cô không cho rằng bộ dạng chật vật, ướt như chuột lột này hiện nay của bản thân có gì đáng hấp dẫn ánh mắt của đàn ông mà nói.

Có điều cô vẫn là lập tức theo sau tiến vào, sau khi tiến đến bên trong, người đàn ông thu lại dù, đưa cho cấp dưới bên cạnh.

Đường Mạn Văn đánh giá nơi này.

Đây là một tòa nhà phương tây hai tầng, diện tích tuy rằng không lớn, có điều bày trí bên trong so với bên ngoài càng muốn tinh xảo, làm cho người tự nghĩ thấy qua không ít căn nhà đẹp như Đường Mạn Văn cũng nhịn không được ở trong lòng lặng lẽ tán thưởng.

Cấp dưới đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Đường Mạn Văn nhìn ra được người đàn ông này có tiền có quyền, lại từ trong tay bọn buôn người cứu được cô, chắc là một người tốt.

Túi của cô mất rồi, tiền cũng không còn, người đàn ông này là cọng cỏ duy nhất mà bây giờ cô có thể nắm lấy, huống hồ đàn ông trẻ tuổi đối với cô gái trẻ cuối cùng chắc là có chút thương hoa tiếc ngọc.

Thế là Đường Mạn Văn cười với người đàn ông, "Cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi tên Đường Mạn Văn, còn không biết anh tên là..."

Người đàn ông chờ cô nói xong, tỉ mỉ nhìn cô, gần như đang nghĩ gì đó, cuối cùng nhẹ nhàng lên tiếng, "Trần Thiệu Hoàn."

Lúc Đường Mạn Văn nghe thấy "Trần" cái họ này, ngây người một hồi.

Cô vô cùng hối hận, lúc trước khi nghe bạn học nói không có hỏi rõ cha con nhà họ Trần ở Thiểm Cam Ninh cuối cùng tên gọi là gì, nhưng mà bây giờ để cô hỏi vị Trần Thiệu Hoàn này đến tột cùng có phải là người con trong đôi cha con đó hay không, cô lại hỏi không ra.

Quần áo ướt sũng mặc trên người rất không thoải mái, nếu vị Trần Thiệu Hoàn này đã cứu cô, lại dẫn cô đến nơi này, như vậy chắc có thể tiễn phật tiễn đến Tây Thiên.

Đường Mạn Văn nhớ phó quan của anh gọi anh là sư trưởng, thế là lên tiếng, "Trần sư trưởng."

Cô cúi đầu nhìn bàn chân trần dính đầy bùn của bản thân, "Cho hỏi có phòng tắm không, tôi muốn tắm, sau đó thì, có quần áo gì đó để tôi tắm rửa thay đồ không."

Trần Thiệu Hoàn thấy bộ dạng ướt như chuột lột của Đường Mạn Văn, "Trên lầu."

"Vâng." Đường Mạn Văn gật đầu, cô vịn lấy tay vịn cầu thang đi lên lầu, lại luôn cảm thấy tầm mắt người đàn ông ở sau lưng muốn bắn thủng bóng lưng cô, cô không dám quay đầu, lên đến phòng khách lầu hai, có một nữ giúp việc đột nhiên xuất hiện, đưa cho cô một bộ quần áo để thay.

Đường Mạn Văn sờ quần áo trong tay, đều là quần áo phụ nữ, chất liệu thượng hạng, ngay cả nội y cũng chuẩn bị đầy đủ.

Lúc cô nhìn thấy nội y mặt không khỏi đỏ lên, sau đó tiến vào phòng tắm, khóa cửa lại.

Cột nước ấm áp đổ xuống, Đường Mạn Văn tắm rửa thoải mái, một thân mệt mỏi giống như bị gột rửa đi, cô mặc lên quần áo mà nữ giúp việc đã đưa, là một bộ váy ngủ màu trắng.

Đường Mạn Văn nhìn gương, dùng khăn lông to lau đi mái tóc ướt sũng của mình.

Cô cảm thấy vừa nãy chắc là bản thân nghĩ nhiều rồi, vị Trần sư trưởng kia ngẫu nhiên đi qua cứu lấy cô, thấy cô chật vật lại đem cô đến nơi này tắm rửa thay quần áo, sau đó, có phải sau khi cô đi ra, còn chuẩn bị cho cô một chút canh gừng xua đuổi khí lạnh với đồ ăn này nọ hay không.

Đường Mạn Văn nghĩ đến đó nhịn không được bật cười.

Cô nhìn khuôn mặt của bản thân ở trong gương.

Làn da nõn nà, mặt mày như họa, đẹp đến làm người động tâm, ở trong trường học là đối tượng đàn ông theo đuổi cuồng nhiệt.

Có lẽ vị Trần sư trưởng này có mắt nhìn, nhìn ra có không tầm thường, cho nên mới toàn tâm toàn ý giúp cô.

Ở trong cái xã hội này, xinh đẹp sẽ dẫn đến nguy hiểm, đồng dạng sẽ mang đến đãi ngộ tốt.

Cô lau khô mái tóc, sửa soạn xong bản thân, xa ngoài.

Lầu hai có một sảnh phụ, nữ giúp việc nói sư trưởng đang ở sảnh phụ đợi cô.

Đường Mạn Văn đi đến sảnh phụ, Trần Thiệu Hoàn đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn, thấy cô đến, từ trên xuống dưới đánh giá cô một lần, ánh mắt không thèm che giấu chút nào.

Đường Mạn Văn quét qua một vòng sảnh phụ phát hiện gần như không có đồ ăn, có chút ủ rũ, có điều lập tức an ủi bản thân, anh ta là một người đàn ông sẽ không cân nhắc đến những thứ này, sau đó ngồi xuống phía đối diện với Trần Thiệu Hoàn.

"Trần sư trưởng, rất cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh."

"Chỉ là tôi còn có chút việc muốn làm phiền anh, có thể cho tôi mượn chút tiền, tôi muốn về Thượng Hải, chờ tôi về lại Thượng Hải liền trả lại cho anh gấp đôi số tiền, nếu như sau này anh muốn đến Thượng Hải thì đến tìm tôi, tôi dẫn anh đi dạo."

"Còn có." Cô sờ cái bụng trống không của bản thân, "Cho hỏi ở đây có chút gì ăn hay không?"

Trần Thiệu Hoàn nghe xong lời của Đường Mạn Văn, đột nhiên cười thành tiếng.

Tiếng cười này làm lòng Đường Mạn Văn run rẩy.

Trần Thiệu Hoàn bắt chéo chân, khá thú vị hỏi, "Đường Mạn Văn, cô còn thật biết yêu cầu, muốn tiền muốn đồ ăn, còn muốn gì nữa?"

Đường Mạn Văn hơi nhíu mày, loại cảm giác bất an đó lập tức lại trở lại rồi.

Cô cảm thấy bản thân sau khi tắm xong quá mức thả lỏng, nghĩ quá ngây thơ rồi.

"Xin lỗi." Cô thật sự không nhìn thấu vị Trần sư trưởng này, vừa cảm thấy anh ta là người tốt, bây giờ anh ta lập tức lại làm cho cô nhận thức này của cô nảy sinh hoài nghi.

Đường Mạn Văn lên tiếng, "Xin lỗi Trần sư trưởng, làm phiền rồi." Cô liếc nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, "Chờ mưa tạnh rồi tôi liền sẽ đi."

Cô nói với bản thân vẫn không nên ủ rũ, may mà đã từ tay bọn buôn người thoát ra, tất cả đều sẽ có cách.

Trần Thiệu Hoàn đứng dậy.

Anh đi đến trước người của Đường Mạn Văn, đột nhiên duỗi tay nâng cằm cô lên.

Anh dùng ngón cái vuốt v e làn da nhẵn bóng dưới cằm của cô.

Đường Mạn Văn bị nắm lấy cằm, không khỏi ngẩng đầu đối mắt với anh, cô nhìn đôi mắt anh, thật sự nhìn không ra trong con ngươi đen như mực đó cuối cùng đang nghĩ gì.

Anh ta buông cằm cô ra, lại dùng mu bàn tay khẽ vuốt má cô. 

Đường Mạn Văn tránh né, không né được.

Lúc này làm cô dự cảm vô cùng không tốt, cô chống lấy tay vịn sô pha đứng lên, "Trần sư trưởng."

Trần Thiệu Hoàn như cũ cười với cô, "Đường Mạn Văn, cô biết bây giờ tôi đang nghĩ muốn làm gì."

Đường Mạn Văn nhất thời lộp bộp trong lòng.

Cô cất bước liền chạy, tay anh ta liền đến, Đường Mạn Văn bị nắm lấy một cánh tay, ra sức chạy đến bên cửa sổ, hét to ra bên ngoài "Cứu mạng".

Tiếng kêu thê lương của người phụ nữ truyền ra ngoài, ở trong cơn mưa, cảnh vệ canh gác ở bên ngoài giống như không nghe thấy, thậm chí ngay cả đầu cũng không xoay lại.

Đường Mạn Văn hét lên bị mang đến trong phòng, sự khác biệt to lớn giữa sức lực nam nữ làm cô vô cùng tuyệt vọng, cô nhìn nữ giúp việc vừa đem quần áo cho cô, duỗi tay, "Cứu tôi! Cứu tôi với!"

Nữ giúp việc cũng giống như không nghe thấy, biến mất ở cuối hành lang.

Làm người không khỏi hoài nghi người ở nơi này có phải đều là kẻ điếc.

Đường Mạn Văn không chút lưu tình bị ném vào căn phòng, người đàn ông thuận tay đóng sập cửa lại.

Cô bị ném đến lảo đảo một cái suýt nữa té ngã, vừa mới đứng vững, liền ở trong căn phòng hoảng loạn đi tìm thứ có thể tự vệ.

Người đàn ông lúc này lại cười lên, thậm chí dựa vào khung cửa châm thuốc lá, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, "Đường Mạn Văn, mười người như cô thêm vào, cũng không thắng được tôi."

Anh hút hết một điếu thuốc, Đường Mạn Văn co người vào trong góc của căn phòng, trong tay ôm lấy một bình hoa dùng tự vệ một cách buồn cười.

Đường Mạn Văn nhìn thấy người đàn ông từng bước tiến đến chỗ cô, cảm thấy được khi anh ta tiến gần mang đến một loại cảm giác áp bách cực lớn, theo đó có cảm giác vô lực, trước mắt mơ hồ thành một mảnh.

Trong lúc mờ hồ, cô nhìn thấy bình hoa đã vỡ, quần áo cũng nát theo, hình bóng hai người quấn vào nhau.

Tiếng hét, tiếng da thịt, tiếng khóc, tiếng mưa trộn lẫn vào nhau.

Cũng không biết qua bao lâu, trận mưa lớn này cuối cùng nhỏ xuống, ngưng lại.

Chỉ dư lại tiếng nước rơi tí tách trên mái hiên.

Không khí ẩm ướt mà tươi mát, vạn vật yên tĩnh.

Ánh mắt Đường Mạn Văn trống rỗng, trong con ngươi chiếu ra đèn chùm thủy tinh trên trần nhà.

Đèn thủy tinh có thể chiếu ngược lại bóng người nhỏ bé, cô từ trong ảnh ngược này nhìn thấy bản thân thế nào từ giãy dụa biến thanh vô lực, cuối cùng lại thống khổ không muốn sống, tê tâm phế liệt.

Trần Thiệu Hoàn quay đầu liếc nhìn người phụ nữ giống như vật chết ở trên giường, sau đó lại nhìn thấy những vết đỏ chói mắt đó.

Sinh lý cuối cùng cũng đoạt được sảng khoái, loại cảm giác đục khoét vào xương chưa từng xuất hiện qua, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một chút phiền muộn.

Anh vừa vung tay, ném qua một chiếc áo sơ mi, đắp lên trên người cô.

Người đàn ông đi rồi.

Qua một hồi, người giúp việc bưng đồ ăn tiến vào, còn có quần áo mới.

Đường Mạn Văn nhìn thấy những đồ ăn với quần áo đó, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cô lung tung khoác lên chiếc sơ mi miễn cưỡng che được mông, từ cuối giường, nhặt lên một miếng bình hoa đã vỡ.

Cô c/ắn môi dưới của bản thân đến chảy máu, không quan tâm sự đau mỏi và khó chịu trên đùi, chân trần xông ra ngoài, tìm đến bóng lưng người đàn ông.

Cô cũng không biết bản thân bây giờ bị cái gì điều khiển, cô hướng về sau lưng anh ta xông qua, vung lên miếng sứ vỡ vào vùng cổ của  

Đáng tiếc người đàn ông sớm đã cảnh giác, trước cô một bước nắm chặt lấy cổ tay cô, miếng sứ vỡ trong tay Đường Mạn Văn rơi xuống dưới đất, cô nhìn thấy lòng bàn tay của bản thân sớm đã bị mảnh sứ cắt qua.

Nhưng cô lại không cảm giác được đau đớn.

Người đàn ông đá miếng sứ vỡ đó, buông cổ tay cô ra.

Đường Mạn Văn cuối cùng toàn thân vô lực, ngây người, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.

Cô ngồi trên đất, khóc lên.

Cặp đùi tinh tế trắng như tuyết từ trong sơ mi lộ ra ngoài, Trần Thiệu Hoàn cúi đầu, nhìn thấy những vết đỏ trên bắp đùi càng lộ rõ của cô.

Anh ngồi xổm trước mặt cô, đối mặt với khuôn mặt khóc đến nước mắt mơ hồ của cô.

"Đường Mạn Văn, cô thật sự không nhận ra tôi sao?"