Sau Khi Xuyên Sách, Ta Bị Đại Lão Điên Cuồng Theo Đuổi

Chương 12




              🍓Editor: Nana
              🍓Beta: Dâu
Chu Cận là hỏi theo bản năng, sau khi hỏi cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn mong chờ nhìn Hứa Thiện Ý.
Nhưng khuôn mặt tái nhợt của Hứa Thiện Ý lại đột nhiên đỏ vì lời của cậu. Cô vội vàng nhận quần áo, nhanh tránh đi ánh mắt của cậu, nhỏ giọng nói: “Tự bản thân mình có thể thay, không cần phiền cậu, cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, cô liền ôm bụng xoay người, từ từ đi đến phía sau tấm rèm.
Chu Cận cũng là thấy rằng mặt cô hơi đỏ, mới nhớ lời mình vừa nói không thích hợp lắm.
Trong mối quan hệ hiện tại của bọn họ, cậu rõ ràng không có tư cách thay quần áo cho cô.
Đây không phải trong giấc mơ của cậu. Nếu là trong giấc mơ của cậu, Hứa Thiện Ý là vợ của cậu ta. Cậu ta có thể thay cho cô lúc nào cậu muốn. Sẽ không ai nói gì, mà cô cũng sẽ không từ chối.
Nhưng bây giờ là hiện thực, cậu không thể làm gì.
Chu Cận có chút không được tự nhiên. Cậu xoay người trầm mặc ngồi vào ghế trên, kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, Hứa Thiện Ý đã thay xong quần áo.
May mắn là đồ lót bên trong đã khô. Sau khi thay quần áo, cô kéo rèm, bước ra.
Nghe được động tĩnh, Chu Cận lập tức đứng dậy, vội vàng đi đến bên cạnh cô, tự nhiên đưa tay giúp cô: “Nơi nào bị thương hãy nói với bác sĩ, nếu nghiêm trọng tôi sẽ mang cậu đến bệnh viện ngay lập tức.”
Hứa Thiện Ý không bị thương, hơn nữa nơi mà cô đau cũng không tiện nói với Chu Cận, cho nên cô lập tức gỡ tay Chu Cận ra, nhẹ giọng nói: “Mình không bị thương, cậu không cần lo lắng cho mình, cậu nên về học trước đi, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”
Lời này Chu Cận không muốn nghe.
Cậu cũng không tức giận, trầm mặc nhìn Hứa Thiện Ý.
Hứa Thiện Ý lần nữa bị cậu nhìn đến không được tự nhiên, cô biết cậu không muốn đi, cô không thể làm cậu đi trước được.
Cô chỉ có thể nói với vị bác sĩ nữ: “Lão sư, em là tới cái kia mới đau bụng, em không bị thương. Cô giúp em giúp lấy thuốc giảm đau với ạ.”
Bác sĩ nữ vừa nghe đã hiểu, cô ấy gật đầu, xoay người đi lấy thuốc.
Chu Cận ở bên cạnh lại không hiểu Hứa Thiện Ý đang nói gì. Tại sao cô vừa nói, vị bác sĩ nữ liền hiểu rõ.
Tại sao cậu lại không thể hiểu?
Chẳng lẽ hai người họ không nói tiếng Trung?
Ngay khi vị bác sĩ nữ đi, cậu liền nhíu mày hỏi Hứa Thiện Ý: “Cậu rốt cuộc là khó chịu ở đâu? Thật sự là không liên quan đến những nữ sinh đó?”
Hứa Thiện Ý đỏ mặt, cô cúi đầu nói nhỏ: “Mình chỉ là đau bụng. Ngay từ đầu đã đau, lúc đó không liên quan đến bọn họ, nhưng sau khi bị bọn họ xối nước lại càng đau hơn. Mình cùng không biết có liên quan hay không.”
“Tại sao cậu lại đau bụng? Là bị bệnh sao?” Chu Cận ghi nhớ trong lòng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những nữ sinh lúc nảy, nhưng cậu không thể hỏi lại. Cậu rất muốn biết, tại sao cô lại đau như vậy.
Hứa Thiện Ý ngượng ngùng nói với cậu, cô im lặng một lúc, cuối cùng quyết định lừa gạt cậu ta một chút.
Nhưng đúng lúc vị bác sĩ cầm thuốc giảm đau đến, cô ấy không kiêng kị gì nói: “Bạn học nhỏ, cô thấy em đau bụng kinh có vẻ nghiêm trọng, còn có về sau lúc đau bụng kinh tốt nhất là không đụng vào nước lạnh, bằng không sẽ càng đau.”
Nói xong, bác sĩ nữ đưa thuốc cho Hứa Thiện Ý.
Khuôn mặt Hứa Thiện Ý không được tự nhiên nhận lấy thuốc, sau đó cẩn thận lén liếc mắt nhìn Chu Cận một cái, nhưng bất ngờ gặp ánh mắt của cậu, cô vội vàng rời mắt.
Chu Cận bên cạnh cũng đã học tiết sinh học, cũng đã nghe nói về đau bụng kinh. Lúc này, cậu mới hiểu được, vì sao vợ tương lai của cậu lại luôn ngượng ngùng không nói cho cậu, tại sao cô lại đau bụng.
Sau khi Hứa Thiện Ý dời mắt, cậu cũng có chút không được tự nhiên.
Lúc này cậu cũng biết rõ là cô vừa rồi là miễn cưỡng nói cho cậu biết tại sao cô lại đau bụng. Hóa ra là do cô ấy ngại ngùng và xấu hổ.
Cậu lập tức đứng lên, vội vàng cầm ly nước nóng đi đến đưa cho Hứa Thiện Ý. Không dám nhìn cô, ho nhẹ một tiếng nói: “Đưa nước cho cậu, mau uống thuốc đi.”
“Cảm ơn.” Hứa Thiện Ý nhận nước, nói cám ơn cậu.
Cô hiện tại đau đến không sức lực, cũng không quan tâm quá nhiều.
Sau khi nhận ly nước cậu đưa, cô liền uống thuốc.
Ở trong thế giới của cô, mỗi lần đến tháng cô cũng sẽ đau mấy ngày, đau đến chết đi sống lại. Không ngờ ở thế giới này, cô cũng vẫn bị đau bụng kinh.
Cho nên, uống thuốc, đã trở thành thói quen của cô nên cô cũng không cau mày một chút nào.
Chu Cận ở bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Trên thực tế, chỉ là cảnh uống thuốc bình thường, nhưng cậu lại cảm thấy đau lòng một cách kỳ lạ.
Nửa giờ sau.
Hứa Thiện Ý đã uống thuốc giảm đau, nên bụng cũng không còn quá đau đớn.
Cô trả tiền thuốc cho bác sĩ nữ, rồi cùng Chu Cận rời khỏi phòng y tế.
Cô còn phải đến phòng chủ nhiệm.
Cô bảo Chu Cận về lớp trước, không cần cậu đi cùng với cô, nhưng cậu ta không nghe, cô dành tùy ý cậu.
Vài phút sau, hai người cùng nhau đến lối vào phòng chủ nhiệm.
Hứa Thiện Ý cùng Chu Cận vừa đến, đứng trước cửa liền nghe được tiếng khóc của mấy nữ sinh truyền ra từ khe cửa.
“Chủ nhiệm, bọn em biết sai rồi.”
“Chú cảnh sát, chúng con về sau sẽ không bao giờ bắt nạt bạn cùng lớp, xin chú tạm tha cho bọn con lần này đi.”
“Hu hu hu, bọn con thật sự biết sai rồi, bọn con có thể thề, về sau tuyệt đối sẽ không bao giờ bắt nạt học sinh mới nữa.”
“Hơn nữa, bọn con cũng không phải vô duyên vô cớ bắt nạt cậu ấy, là cậu ấy mắng chúng con trước. Cậu ấy còn coi thường trường học của chúng ta. Cậu ấy nói xấu bọn con, bảo bọn con không phải nữ sinh tốt. Tụi con mới tức giận.”
“Đúng vậy, rõ ràng ngay từ đầu chính là cậu ấy không đúng, là cậu ấy không coi ai ra gì trước.”
Hứa Thiện Ý rốt cuộc cũng không thể nghe nổi nữa, Chu Cận ở bên cạnh dường như biết cô đang nghĩ gì, cậu gõ mạnh vào cửa phòng.
“Cốc cốc cốc.”
Chẳng mấy chốc, cửa được người ở bên trong mở ra, chủ nhiệm bất lực bước ra. Sau khi thấy Hứa Thiện Ý và Chu Cận đến, chủ nhiệm như nhẹ nhõm thở phào một hơi, thầy vội vàng mở miệng nói: “Hóa ra là hai em, vào mau lên mau lên, đúng lúc có chuyện muốn hỏi các em.”
Vì thế, Hứa Thiện Ý cùng Chu Cận liền cùng nhau vào văn phòng.
Sau khi tiến vào, mấy người con gái kia lập tức quay đầu, tất cả đều kìm nén tức giận nhìn Hứa Thiện Ý.
Bọn họ không ngờ rằng bọn họ thường xuyên bắt nạt các học sinh khác, những người đó đều không dám báo với giáo viên. Nhưng học sinh mới đến này, không những báo với giáo viên, mà còn báo cảnh sát.
Lúc này, này mấy nữ sinh đó tất cả đều hận Hứa Thiện Ý muốn chết.
Mà khi bọn họ trừng mắt nhìn Hứa Thiện Ý xong rồi, liền thấy Hứa Thiện Ý phớt lờ bọn họ. Hơn nữa, Hứa Thiện Ý còn đi cùng Chu Cận, Chu Cận còn nhìn bọn học chằm chằm, mấy nữ sinh liền thấy sợ lập tức thu hồi ánh mắt, hốt hoảng cúi đầu.
Xong rồi, Chu Cận đã biết bọn họ bắt nạt Hứa Thiện Ý.
Giáo viên chủ nhiệm cùng cảnh sát biết bọn học bắt nạt người khác thì bọn họ có thể ngụy biên, có thể giả vờ đáng thương.
Nhưng nếu Chu Cận biết những gì họ làm thì bọn họ chắc chắn sẽ không thể giả vờ đáng thương và ngụy biện được. Bởi vì Chu Cận chắc chắn biết rõ mọi chuyện!
Lúc này, mấy nữ sinh không còn dám nói tiếng nào nữa.
Khi nhân viên cảnh sát thấy Hứa Thiện Ý cùng Chu Cận đã đến. Bọn họ lập tức tra hỏi cô.
Hứa Thiện Ý không che giấu chuyện gì, còn đem chuyện lần trước thiếu chút nữa bị những người này đánh nói ra. Cảnh sát nghe xong liền im lặng chốc lát.
Nhưng cuối cùng mấy nữ sinh này đều nhận mình sai. Hơn nữa Hứa Thiện Ý cũng nói chính mình không bị thương, chuyện này hơi khó xử.
Vì thế, cuối cùng, chủ nhiệm sợ mấy nữ sinh này bị đưa vào đồn cảnh sát sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường. Cho nên chủ nhiệm đảm bảo với mấy viên cảnh sát, ngày mai ông ấy sẽ nêu danh mấy nữ sinh này trước toàn trường ghi lại tội của bọn họ, đồng thời bắt bọn họ xin lỗi Hứa Thiện Ý. Như thế chuyện này cũng coi như qua.
Cảnh sát cũng không còn cách nào khác, gật đầu rồi rời đi.
Trước khi rời đi, viên cảnh sát đem điện thoại trả lại cho Hứa Thiện Ý.
Hứa Thiện Ý đứng yên với vẻ bình tĩnh nhưng cô lại không thoải mái lắm.
Hóa ra bọn người muốn bắt nạt cô, hơn nữa còn có khả năng trong tương lai sẽ tiếp tục làm thế. Chỉ bị mắng vài câu, tùy tiền nói xin lỗi một tiếng, như thế liền sẽ không cần chịu thêm hình phạt nào khác?
Nếu thật là như vậy, mấy nữ sinh kia, tuyệt đối sẽ không cảm thấy đây là một bài học, bọn học về sau vẫn sẽ tiếp tục bắt nạt người khác.
Hứa Thiện Ý theo bản năng nhíu mày.
Cô không phát hiện, Chu Cận ở bên cạnh cô sau khi nghe viên cảnh sát cùng chủ nhiệm nói chuyện xong thì cũng nhíu mày. Lúc này thấy Hứa Thiện Ý vẫn còn sợ hãi, Chu Cận lập tức rời khỏi phòng chủ nhiệm.
Vài phút sau, chủ nhiệm đang chuẩn bị tùy tiện nói vài câu với mấy nữ sinh bắt nạt Hứa Thiện Ý, cũng chuẩn bị khuyên Hứa Thiện Ý vài câu để cô quay về lớp. Chủ nhiệm lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Khi chủ nhiệm bắt máy.
Mấy nữ sinh thấy cảnh sát đi rồi, chủ nhiệm không chú ý bọn họ, Chu Cận cũng không biết vì sao lại đột nhiên đi ra ngoài. Nữ sinh nhuộm tóc liền đắt ý nhìn về phía Hứa Thiện Ý, nhỏ giọng khiêu khích: “Nhỏ chết tiệt kia, thật không nghĩ tới đi? Mày muốn báo cảnh sát à, nhưng bọn tao vẫn còn là vị thành niên, mà trên người mày cũng chẳng có vết thương nào. Tình huống này rõ ràng bọn họ không thể làm gì bọn tao. Mày có bị bọn tao bắt nạt hay không đâu ai biết được?”
Hứa Thiện Ý mím môi không nói chuyện.
Nữ sinh nhuộm tóc tên là Vương Đình, cô ta tiếp tục cười lạnh: “Nhưng sau chuyện ngày hôm nay, mày nhớ kĩ cho tao. Về sau bà đây sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Lần sau, tao sẽ không đơn giản là đem mày nhốt vào nhà vệ sinh đâu!”
Sau khi Vương Đình nói xong, mấy nữ sinh bên cạnh lập tức đắc ý cười ra tiếng.
Nhưng bọn họ vừa cất tiếng cười. Bên kia chủ nhiệm lập tức điện thoại, tức giận nhìn về bọn người vừa nảy còn khóc lóc, giờ phút này lại đang cười một nữ sinh. Ông nhíu mày nói với bọn họ: “Các em im lặng không được cười, nhanh đi liên lạc với ba mẹ các em đi. Từ hôm nay trở đi, các em bị đuổi học!”
Ngạy khi chủ nhiệm vừa nói xong, mấy nữ sinh đang đắt ý cười nhạo Hứa Thiện Ý tức khắc kinh ngạc, vội quay lại nhìn chủ nhiệm.
“Chủ nhiệm, thầy nói như vậy là sao?”
“Vừa nãy không phải thầy nói, ngày mai làm bọn em chỉ cần xin lỗi là được rồi sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, tại sao đột nhiên lại đuổi bọn em?”
“Cho dù bọn em có bắt nạt Hứa Thiện Ý, nhưng cậu ta đâu có bị thương. Hơn nữa, mấy viên cảnh sát chẳng phải nói bọn em xin lỗi thì được rồi sao?”
Mấy nữ sinh sau khi nghe được bọn họ sẽ bị đuổi học, tất cả bọn họ đều sắp điên rồi.
Nơi này là trường trung học tốt nhất thành phố. Để vào được trường này nhà bọn họ phải tốn rất nhiều tiền, họ cũng thấy rất có mặt mũi.
Lúc này nghe được tin bọn họ sẽ bị đuổi học, tất cả đều sợ đến mức quên việc chèn ép Hứa Thiện Ý.
Nhưng biểu tình của chủ nhiệm vẫn là rất nghiêm khắc. Ông không muốn giải thích, chỉ trầm giọng nói: “Cho các em một giờ, mau đi tìm ba mẹ các em đến đây giải quyết thủ tục.”
Thấy chủ nhiệm lạnh nhạt như vậy, mấy nữ sinh bỗng nhiên cũng không dám nói chuyện.
Cùng lúc đó, Chu Cận trên hành lang cúp điện thoại. Cậu đi vào phòng chủ nhiệm lần nữa. Đầu tiên là nhìn Hứa Thiện Ý một cái, thấy cô kinh ngạc. Cậu quay sang phía chủ nhiệm, trầm giọng hỏi: “Chủ nhiệm, em cùng bạn học Hứa có thể đi chưa?”
Chủ nhiệm phục hồi tinh thần, ông lập tức gật đầu: “Có thể có thể, các em không có việc gì, các em đi về lớp đi.”
Chu Cận nhanh chóng bước tới, nắm tay Hứa Thiện Ý kéo cô ra ngoài: “Đi thôi.”
______________🍓🍓🍓________________
Được một bữa không cần làm bài tập, tui quyết định cày game thâu đêm. Có ai chơi liên quân không? Vô kéo tui lên kim cương lại đi -.- vừa bị thằng anh trai kéo xuống bạch kim -.-