Sau Khi Xuyên Sách, Ta Bị Đại Lão Điên Cuồng Theo Đuổi

Chương 9




🍓Editor: Dâu
🍓Beta: Dâu
Thật ra Chu Cận muốn hỏi, cô không thích nam sinh chẳng lẽ thích nữ sinh?
Nhưng cậu lại cảm thấy hỏi câu này không thú vị.
Cậu càng muốn biết, nếu cô thật sự không thích cùng nam sinh ở bên nhau, vậy vì cái gì mà mấy ngày trước cậu cố ý tạo cơ hội để ở bên cạnh cô, nhìn qua cô cũng khá tốt?
Hứa Thiện Ý không nghĩ tới Chu Cận sẽ hỏi cô như thế.
Cậu có ý gì đây?
Cô không rảnh trả lời cậu vấn đề này, cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, bởi vì bên trong nhà ăn càng ngày càng nhiều người nhìn họ, ánh mắt mấy nữ sinh hung ác kia nhìn cô khiến da đầu cô tê dại.
Cô tức giận.
Cô tức những nữ sinh bị bệnh tâm thần kia nhưng tạm thời không thể cùng họ đối cứng.
Cô còn tức Chu Cận không thể hiểu được dây dưa.
Cho nên, Hứa Thiện Ý dùng sức đẩy tay Chu Cận ra, cố ý hung ác cảnh cáo cậu: "Đúng vậy, mình không thích cậu, phiền cậu về sau không cần để ý mình, mình không muốn thấy cậu."
Khuôn mặt cô lạnh băng nói xong lời này, lập tức bưng đồ ăn trên bàn nhanh chóng rời đi.
Một mình Chu Cận lưu lại tại chỗ, vẻ mặt không dám tin.
Cô thế nhưng chán ghét cậu.
Đây là sự tình mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Cậu còn tưởng rằng, trải qua mấy ngày ở chung, thế nào Hứa Thiện Ý cũng không chán ghét cậu.
Sắc mặt Chu Cận càng ngày càng khó coi, cậu đột nhiên đứng lên, tức giận đá ngã bàn ăn trước mặt.
Thanh âm lớn tới mức những người chung quanh đều kinh hoảng tránh xa cậu.
Những người vừa nãy chăm chú nhìn cậu cũng hoảng sợ, vội vàng dời tầm mắt.
Hứa Thiện Ý còn chưa đi xa, nghe được tiếng vang thì quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy Chu Cận tức giận, cô cũng có chút sợ.
Hứa Thiện Ý còn cảm giác được rõ ràng, xung quanh có thêm nhiều người nhìn cô, ánh mắt cơ hồ đều không tốt.
Cô cảm thấy rất sợ, liền vội vàng ăn hết cơm, sau đó lập tức rời khỏi nhà ăn, không dám ngồi lại lâu hơn một giây.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, cô tìm cái ghế không có người ngồi xuống, thân thể ẩn ẩn phát run.
Đầu óc cô loạn thành một đoàn, không biết vì cái gì mà trong lòng cảm thấy buồn rầu vì việc Chu Cận tức giận lúc nãy.
"A, bạn học Hứa, có để ý chuyện mình ngồi cùng sao?" Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nữ vui sướng.
Hứa Thiện Ý hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện không biết từ khi nào mà bên cạnh xuất hiện một nữ sinh tóc ngắn xinh đẹp.
Nữ sinh đó thật xinh đẹp, nhưng có thể là phơi nắng nhiều nên màu da có chút đen, bất quá, cô ấy đối với Hứa Thiện Ý phát ra thiện cảm không thể che dấu được.
Hứa Thiện Ý có thể cảm giác được, đối phương không có ác ý.
Hơn nữa, giờ phút này cô ngồi ghế dựa dài, bên cạnh còn rất nhiều chỗ trống nên cô gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Nữ sinh tóc ngắn lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, tò mò nhìn chằm chằm Hứa Thiện Ý: "Chúng ta làm quen một chút đi, mình tên Tiếu Tiểu Đào, cùng lớp với cậu. Tuần trước mình không đến trường, hôm nay mới biết được cậu là học sinh chuyển trường."
Tuần trước, Hứa Thiện Ý cũng không chú ý trong lớp có những ai, giờ phút này nghe nữ sinh bên cạnh nói rằng là bạn học cùng lớp với cô, cô liền vươn tay tới cùng cô ấy nắm tay, lộ ra một nụ cười: "Chào cậu, mình tên Hứa Thiện Ý."
Tiếu Tiểu Đào đặc biệt hưng phấn: "Mình vừa thấy cậu cùng với lão đại ăn cơm cùng nhau, hai người có quan hệ gì thế?"
"Lão đại?" Hứa Thiện Ý có điểm nghi hoặc. Tiếu Tiểu Đào bắt đầu hưng phấn giải thichd cho cô.
Nghe giải thích xong, Hứa Thiện Ý phát hiện, tuy rằng nhìn qua thì Chu Cận giống một thư sinh anh tuấn, nhưng kỳ thật, những người chọc cậu đều bị đánh đến cha mẹ không nhận ra, cậu ở trong trường học là một giáo thảo đại danh đỉnh đỉnh, mặt khác cũng là một lão đại không ai dám đụng tới.
Sau khi nghe xong, cô bắt đầu có điểm sợ.
Lúc nãy cô vừa chọc giận Chu Cận, cậu sẽ đi tìm cô gây phiền toái sao? Càng nghĩ càng sợ.
Tiếu Tiểu Đào thấy biểu tình Hứa Thiện Ý không đúng lắm, cô ấy vỗ nhẹ bả vai Hứa Thiện Ý, cười nói: "Cậu sợ sao?"
Mặt Hứa Thiện Ý đỏ lên, lúc trước ở chung với Chu Cận vài ngày, cảm thấy cậu khá tốt, cô hoàn toàn không biết cậu cũng có lúc rất đáng sợ.
Tiếu Tiểu Đào cười, trấn an cô: "Nếu là người khác chọc Chu lão đại không cao hứng, nhất định sẽ lo lắng, đề phòng. Nhưng cậu không giống, mình thấy lão đại đối với cậu rất khác biệt, cậu ấy khẳng định luyến tiếc khi dễ cậu, cậu cứ yên tâm."
"Cậu không cần nói bậy, mình cùng cậu ấy không có gì." Hứa Thiện Ý nóng nảy.
Tiếu Tiểu Đào cảm thấy thú vị, bạn học mới này rất tốt, cô ấy thích.
Sau đó, hai người ở chỗ này nói chuyện rất nhiều, đến khi chuông vào lớp vang lên, hai người mới vội vã chạy vào lớp học.
Bất quá, đi được nửa đường, Tiếu Tiểu Đào và Hứa Thiện Ý gặp được bạn học cùng lớp, mới biết được tiết đầu buổi chiều là thể dục, vì thế hai thiếu nữ không nhớ kỹ thời khóa biểu liền đi theo các bạn học khác đến sân thể dục.
Một ít bạn học đang đi cùng thấy Tiếu Tiểu Đào và Hứa Thiện Ý vừa nói vừa cười, đều rất tò mò, nhưng không dám tới gần.
Rất nhanh, bọn họ đến sân thể dục.
Hứa Thiện Ý cũng thấy trên sân thể dục, Chu Cận giống như điên rồi, đang cùng mấy nam sinh khác đánh bóng rổ.
Lúc Chu Cận xoay người, ánh mắt hung ác cùng cô nhìn nhau.
Cho dù cách rất xa nhưng trong lòng Hứa Thiện Ý nhảy dựng, vội vàng dời ánh mắt, nhìn về phía khác.
Cô không phát hiện, khi cô dời ánh mắt đi, sắc mặt Chu Cận càng khó coi đến dọa người, cậu phẫn nộ ném bóng rổ, bóng rổ nhảy vài cái trên mặt đất, cuối cùng đụng đến tường vây sân thể dục, trực tiếp nổ mạnh.
Tiếng bóng rổ nổ mạnh, dọa người xung quanh nhảy dựng, mọi người xem xét khắp nơi, nhưng cái gì cũng không thấy, chỉ có những nam sinh vừa cùng Chu Cận chơi bóng rổ, cẩn thận nhìn cậu, không biết làm gì.
Vài phút sau, giáo viên thể dục tới nhưng giáo viên tựa hồ không có tinh thần, ông điểm danh tất cả học sinh, sau đó kêu bọn họ giải tán, tùy tiện hoạt động.
Hứa Thiện Ý bị Tiếu Tiểu Đào kéo đến bậc thang ngồi, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm.
Bên kia, cô không đi xem trung tâm sân bóng rổ, có nam sinh tiếp tục lấy trái bóng rổ khác tới, một đám nam sinh cao lớn lại tràn ngập sức sống, dựa vào thiếu niên anh tuấn dẫn dắt lại tiếp tục đánh bóng rổ.
Trên sân thể dục, trừ bỏ lớp của Hứa Thiện Ý, còn có những lớp khác cũng học thể dục, rất nhanh sân bóng rổ liền có rất nhiều người, phần lớn là nữ sinh, hầu như những nữ sinh đó đều hoa si nhìn chằm chằm thiếu niên anh tuấn kia.
Hứa Thiện Ý cùng Tiếu Tiểu Đào nói chuyện trong chốc lát, cô cảm thấy hơi khát nước, nên muốn đi mua nước.
Tiếu Tiểu Đào nói nhiều nhất nên cũng muốn uống nước, vì thế hai người đứng lên chuẩn bị đi đến quầy bán đồ.
Nhưng mới vừa đứng dậy, bên cạnh liền vang lên tiếng nữ sinh ghen ghét.
"Các cậu mau xem, Bạch Tú Nhi kia muốn làm gì? Cô ta có phải muốn đưa nước cho Chu lão đại?"
"Mình thấy là ánh mắt cô ta nhìn Chu lão đại không thích hợp, cô ta khẳng định thích Chu lão đại."
"Dựa vào cô ta, xứng sao? Tuy rằng cô ta là hoa hậu giảng đường năm ngoái, nhưng nếu Chu lão đại hứng thú đã đến tìm cô ta vào năm trước, còn chờ đến năm nay sao?"
"Đúng đó, rõ ràng là Chu lão đại cảm thấy hứng thú với học sinh mới chuyển tới Hứa Thiện Ý, mà Hứa Thiện Ý lại đẹp hơn Bạch Tú Nhi nhiều."
Nghe được cuộc nói chuyện của người bên cạnh, bên trong còn đề cập tới cái tên làm Hứa Thiện Ý kinh ngạc, cô ngừng lại, sau đó cô còn nghe được tên cô cũng được nhắc tới. Tay cô bắt đầu run lên, bởi vì cái tên kia là Bạch Tú Nhi, là nữ chủ quyển truyện mà cô đã từng xem qua.
Thời điểm cô xem, bên trong nói Bạch Tú Nhi thích Chu Cận, nhưng Chu Cận là nam phụ, lại là nam phụ hung dữ, cậu giống như không thích Bạch Tú Nhi.
Hứa Thiện Ý có chút tò mò, lại có chút hoảng loạn, cô nhìn hướng sân bóng rổ.
Vừa nhìn liền thấy một nữ sinh cao gầy xinh đẹp, mặt cười ôn nhu, cầm chai nước khoáng cùng khăn lông đứng ở khu nghỉ ngơi trong sân bóng rổ, bên cạnh Chu Cận.
Bạch Tú Nhi đem nước cùng khăn lông nhét vào lòng Chu Cận.
Chu Cận duỗi tay cầm.
Thấy một màn như vậy, Hứa Thiện Ý cắn môi theo bản năng, cô lập tức xoay người, nhẹ giọng nói với Tiếu Tiểu Đào: "Tiểu Đào, chúng ta đi thôi."
______________🍓🍓🍓_________________
Mai tui đăng 2c nữa, nhưng sợ là hơi trễ nha, vì mai tui phải đi qua nhà ngoại.