Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 14




Phòng bếp ở thiên điện, Mục Loan Loan xách một ít linh gạo, nghĩ nghĩ lại cắt một ít rễ nhân sâm.

Cô nghĩ kỹ rồi, từ hôm nay trở đi, cô phải ăn phần cơm riêng với Long tiên sinh.

Tiền bọn họ rất ít, linh gạo cũng rất ít, chỉ một túi nhỏ linh gạo thế này, nếu cô cùng Long tiên sinh ăn thì không đến một tháng là hết sạch. Nhưng mà nếu chỉ để một mình Long tiên sinh ăn, có thể cố gắng được hai tháng.

Côcũng muốn ăn linh gạo, nhưng cũng không có biện pháp, bần cùng làm con người bất lực, lại tuyệt vọng quá.

Mục Loan Loan thở dài, đi tới phòng bếp.

Trong phòng bếp, bệ bếp không biết làm bằng chất gì, mặt ngoài thập phần bóng loáng, nhiên liệu đốt cũng không phải khí ga như thời hiện đại hay trấu như nông thôn trong thế giới của nàng, mà là một loại thực vật đặc thù tên là Nhiên thảo.

Dùng đá lửa bật đốt loại thực vật thân dài màu xanh này, không chỉ cháy được thật lâu, cũng không có khói. Một cây Nhiên thảo có thể làm một bữa cơm, hơn nữa hương vị cũng sẽ ngon hơn rất nhiều so với những món dùng than đá dày đặc khói mù nấu.

Loại Nhiên thảo này giá cả không tính là tốt, cây này chỉ có thể dùng linh lực Mộc hệ dưỡng ra, một cây Nhiên thảo trị giá một đồng bạc, trên cơ bản chỉ có mấy nhà khá giả trở lên mới dùng nổi.

Mục Loan Loan châm lửa đốt một cây Nhiên thảo, trước hết đem gạo của Long tiên sinh bỏ vào, lại ở bên cạnh tìm cái một cái bệ bếp khác, đem gạo nấu cơm chiều của mình cũng thả đi vào. Cô nhìn chằm chằm mấy chục cây Nhiên thảo chất ở góc phòng bếp, nhìn một lát đột nhiên ánh mắt sáng lên ——

Cô thật sự quên mất, nguyên thân tốt xấu cũng là một nhất giai tu sĩ Mộc hệ, dưỡng mấy linh thực khác thì có vẻ khó, chứ bảo là để dưỡng Nhiên thảo, loại linh thực không có một chút phẩm giai nào như vầy, vẫn là dư dả. Cô hoàn toàn có thể mua một ít hạt giống Nhiên thảo về trồng, sau đó lại lấy đem ra ngoài bán, kiếm tiền nuôi rồng vậy!

Buổi chiều nay, gánh nặng sinh hoạt còn giống núi lớn đè nặng lên vai Mục Loan Loan, giờ loé lên một tia hy vọng trước mắt, chợt thấy cũng không đến nỗi quá trầm trọng.

Mục Loan Loan cầm lấy một cây Nhiên thảo đặt trong tay, cảm nhận tia linh lực Mộc hệ của bản thân từ đan điền dẫn ra, chậm rãi đưa vào trong cây Nhiên thảo có hơi khô khốc kia, dựa vào ký ức phía trước, thâm nhập cây Nhiên thảo, rồi như là vuốt theo cùng chiều lông, một đường dẫn linh khí từ ngọn cỏ đến rễ cỏ.

Cũng không biết có phải cô ảo giác hay không, cô cảm thấy được cái cây Nhiên thảo trong tay hình như có thêm một tia sức sống mới so với trước kia, nhìn qua cũng thấy nó khác hơn so với mấy cây Nhiên thảo khác......

Nó xanh thêm rồi!!! =_=!

Nồi cháo mau chóng sôi, Mục Loan Loan liền không tiếp tục chơi với cây Nhiên thảo nữa, đem rễ nhân sâm nhỏ cắt nhỏ, ném tới trong nồi, lại quấy một chút, nấu xong hai phần cháo hoàn toàn không giống nhau liền bỏ vào hộp đồ ăn, đem trở về phòng.

Sắc trời đã không còn sớm, Mục Loan Loan đem hộp đồ ăn mở ra, lại kiểm tra cửa lớn một lần nữa xem đã khoá kỹ chưa, mới thu quần áo vào, mở cửa sổ, đốt đèn trong phòng lên, bắt đầu chuẩn bị đút cháo cho Long tiên sinh.

Nàng làm việc tiếng động không lớn không nhỏ, vụn vụn hỗn độn, nhưng nghe ở trong tai Long tiên sinh mới khôi phục thần trí, lại thập phần rõ ràng, làm hắn cảm thấy một con rồng cô độc từ lúc mới sinh ra như hắn, cuối cùng đã có người để ý.

Long tiên sinh kềm chế chính mình không được miên man suy nghĩ, nhưng lại khống chế không được, đem hết thảy linh lực có thể điều động được đều chuyển đến nửa cái đuôi rồng đang có dấu hiệu hư thối lần nữa.

Mặc cho những ngày ấm áp này có thể chỉ như phù dung, sớm nở tối tàn, hắn vẫn muốn kéo dài một ít, lại kéo dài một ít.

Cuối mùa thu, trời về chạng vạng là không khí dần lạnh lên, không đến mức thấu xương nhưng cũng như kim châm, không ngừng châm chích vào da thịt, làm người ta không quá dễ chịu. Cái kiểu lạnh này đối với cường giả từng đứng đầu cả đại lục như Long tiên sinh mà nói, thật không đáng kể. Nhưng thân thể hắn bị trọng thương,dù cho trên người đắp chăn nhưng vẫn cảm thấy tia lạnh mỏng manh mon men bò theo làn da hướng lên trên, có chút lạnh.

Không biết có phải người nọ cùng hắn tâm ý tương thông hay không, giây tiếp theo đột nhiên đứng dậy đi đóng cửa lại, chặn cơn gió đang không ngừng thổi vào.

Long tiên sinh đang chịu đựng đau đớn do nguyền rủa cùng miệng vết thương mang đến, chóp mũi tràn đầy mùi thơm linh gạo, đầu quả tim hơi run run.

Nhưng thực mau, hắn liền rơi vào buồn rầu ——

Ánh đèn ái muội, cô long quả nữ.

"Ăn cơm nha." Mục Loan Loan không biết Long tiên sinh đã tỉnh, đang nghĩ chút nữa đút xong không thể làm dơ chăn nữa đâu, nên liền tới trước mép giường, hơi hơi xốc chăn lên.

Cô lại cầm gối đầu của mình, nhẹ nhàng nói câu " mạo phạm ", liền một tay nâng đầu Long tiên sinh lên, lót thêm một cái gối dưới đầu hắn.

Lông mi của Long tiên sinh run run, khi cổ hắn bị đầu ngón tay hơi lạnh của cô chạm phải, máu đột nhiên muốn chảy ngược!

Cho dù là Long tộc cường đại cũng có nhược điểm, cổ chính là điểm trí mạng của bọn họ. Người chạm qua cổ hắn lúc hắn còn nhỏ nhoi yếu đuối đều đã chết, sau này khi hắn trở nên cường đại rồi, càng không có ai dám chạm vào nhược điểm của hắn.

Nhưng bị cô đụng tới, hắn lại không cảm thấy chán ghét, chỉ là có một loại cảm giác nói không nên lời, k1ch thích lại run rẩy.

Mục Loan Loan nấu cháo cho Long tiên sinh không nhiều lắm, khoảng được một chén thôi, nhưng lại rất thơm. Một chén cháo linh gạo ước chừng có thể mang linh lực bằng khoảng một phần ba khối linh thạch hạ phẩm, động tác cô không nhanh không chậm, mỗi lần đều đem cháo thổi nguội rồi mới đút cho Long tiên sinh.

Cũng may mắn Long tiên sinh bản năng còn có phản ứng nuốt, cô đút cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Lần này sau khi Mục Loan Loan đút xong, lại nghĩ tới "màu môi" mới của hắn ngày hôm nay, rất là tri kỷ cầm một cái khăn giúp Long tiên sinh lau lau miệng. Động tác của nàng thật nhẹ, tuy là cách một lớp khăn nhưng ấm áp trong lòng bàn tay vẫn truyền đến rõ ràng trên môi Long tiên sinh.

Cảm giác rất rõ ràng là nàng đụng vào, Long tiên sinh khẽ mím môi, đầu ngón tay giấu dưới chăn không ngừng run rẩy.

"Hây, rốt cuộc xong rồi." Mục Loan Loan xoa xoa cái eo vì cong xuống một thời gian dài đâm ra nhức mỏi, bắt đầu ăn cơm chiều của mình, bởi vì để trên bàn một thời gian tương đối rồi nên cháo đã hơi lạnh.

Cô ăn không quá gấp, rốt cuộc chỉ có thời gian ăn cơm và ngủ là nàng mới có thể tạm thời quên đi rất nhiều phiền não. Mục Loan Loan ăn được một lát, Long tiên sinh mới dần dần hồi phục tinh thần lại từ sau khi bị cô đụng vào.

Khứu giác của hắn rất nhanh nhạy, nhưng ngoại trừ linh khí của linh gạo trong miệng mình, chóp mũi hắn hoàn toàn không thể nào ngửi thấy còn mùi linh gạo ở đâu nữa.

Trong lòng chậm rãi dâng lên một ý niệm mà hắn không quá tin tưởng nhưng lại vô cùng ích kỷ muốn tin tưởng, Long tiên sinh chậm rãi đưa ra một tia thần thức, bay tới trên người Mục Loan Loan ——

Hắn thấy cô ôm một chén cháo thường uống vui sướng, chén cháo kia còn không có được một chút linh khí nào. Ý niệm trong lòng Long tiên sinh đã được chứng thực, nhưng lại không sinh ra cảm giác thoả mãn, sung sướng như hắn tưởng tượng.

Ngược lại, cái cảm giác này lại là vô cùng bất lực và thất bại, còn có cả tự trách, giống như thủy triều cuồn cuộn dâng lên sắp ép hắn tới thở không nổi.

Trong dạ dày đang ấm áp dào dạt linh gạo, lại như bị một mũi lê bén nhọn đâm vào.

Chỉ là linh gạo mà thôi, chỉ là một đống linh gạo tầm thường, không tính là cái gì mà thôi.

Hắn hiện tại phải dựa vào sự thương hại cùng bố thí của nàng;

Hắn lại không có năng lực để nàng không cần tiết kiệm như vậy;

Nàng gả cho hắn, một con rồng phế vật như vậy, hắn cái gì cũng chưa có thể cho nàng.

Nếu biết nàng phải nhịn xuống linh gạo để dành cho hắn ăn, như vậy hắn tình nguyện không ăn, bị đói tuy rằng khó chịu, nhưng khi còn bé hắn đã sớm quen với việc đói bụng nhiều năm rồi.

Tia thần thức của Long tiên sinh đang bay bồng bềnh trong phòng giống như chạm vào cái gì làm hắn thống khổ, chậm rãi tiêu tán.

Chỉ còn lại dạ dày tràn đầy ấm áp dào dạt, cùng những hạt linh gạo thuần khiết không tạp chất, tuy rằng chỉ có thể hoá thành những sợi linh khí vô cùng mỏng manh, đối với vết thương của hắn như nước bỏ bể, nhưng bây giờ lại như vật dẫn lửa vô cùng ấm áp, từng chút từng chút tẩm bổ kinh mạch rách nát của hắn.