Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 6




Mục Loan Loan đang cảm thấy Ngao Khâm không khéo là lừa cô, nhưng chờ đến khi cô định nhận mệnh cố quên đi buồn bực trong lòng, thì Phất Liễu đã đến mang cô về đến tẩm cung. Về đến nơi liền thấy trước sân có hai cái rương, trong lòng hơi kinh ngạc.

"Phu nhân thật là tốt số, trong một rương là linh dược, một rương khác  là linh quả cùng linh gạo." Phất Liễu chán ghét nhìn sắc mặt tái nhợt lại gầy yếu của Mục Loan Loan, vẻ mặt không muốn từ từ móc trong túi ra một cái túi nhỏ đưa cho Mục Loan Loan.

"Phu nhân, ngài ngoan ngoãn ở lại đây chăm sóc quân thượng đi, ngày thường nếu có thiếu thốn cái gì thì nhớ kỹ, mỗi mười ngày ngài có thể đi chợ một lần." Phất Liễu nói, "Tiền chi tiêu mỗi tháng là một khối linh thạch trung phẩm cùng ba đồng bạc, giữa tháng lãnh, cơm canh gì đó về sau phiền phu nhân tự mình chuẩn bị."

Phất Liễu tiếp:"Mong phu nhân cố gắng chăm sóc tốt quân thượng, ta cáo lui trước."

Phất Liễu đi rồi, sân an tĩnh lại, Mục Loan Loan ước lượng nhìn cái túi nhỏ, mở ra vừa thấy bên trong suýt nữa tức quá hoá cười ——

Bên trong không phải là một khối linh thạch trung phẩm linh lực nồng đậm mà là mười khối linh thạch hạ phẩm!

Trong trí nhớ nguyên thân, một khối linh thạch trung phẩm nếu lấy đem ra ngoài đổi, ít nhất cũng có thể đổi được mười lăm khối linh thạch hạ phẩm, mà bây giờ chỉ có mười khối nhỏ này, nếu bảo không phải Phất Liễu lén lút biển thủ đi cô dám đem đầu chặt bỏ làm cầu đá chơi.

Mục Loan Loan chỉ cảm thấy phiền muộn, ngực nghẹn khuất, lại cảm thấy vị tanh ngọt tràn lên trong cổ họng, cô duỗi tay che miệng lại, mở tay ra liền thấy mấy vết máu lia tia trên bàn tay.

"Ôi."

Không nên tức giận, không nên tức giận, giận cũng không để được trứng ăn đâu.

Mục Loan Loan hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục cảm xúc của mình một chút. Nàng tiếp tục nhìn đồ vật trong túi, ngoại trừ mười khối linh thạch hạ phẩm chỉ có ba đồng bạc.

Tháng này chỉ có bao nhiêu đây thì không đủ rồi.

Trong trí nhớ nguyên thân, tỉ lệ đổi một khối linh thạch trung phẩm ra linh thạch hạ phẩm đại khái là một đổi mười tám, nếu cầm đi chợ đen, giá cả có thể càng cao, mà một khối linh thạch hạ phẩm chỉ có thể đổi được một đồng vàng.

Một đồng vàng lại đổi mười đồng bạc, một đồng bạc có thể đổi thành mười đồng tiền, mà đồng tiền giống như đơn vị tiền cơ bản nhất trong thế giới hiện đại. Như vậy tính ra, tiền tiêu hàng tháng đại khái là khoảng hai ngàn đồng tiền. Phất Liễu lại diếm mất một phần, chỉ còn lại khoảng hơn một ngàn đồng tiền.

Hơn một ngàn đồng tiền mà muốn nuôi hai người...

Lại thêm nữa, tu luyện phải cần có linh thạch. Tuy rằng nguyên thân chỉ có dị năng hệ Mộc mỏng manh, nhưng lúc chưa lấy chồng, một tháng cũng được hấp thu hai ba khối linh thạch hạ phẩm để tăng thêm linh khí hệ Mộc trong đan điền của mình một chút.

Mục Loan Loan thực sự bi ai, ôm một tia hy vọng mở rương chứa linh dược. Bên trong chỉ có một gốc cây Lão Tham niên đại không lớn lắm cùng mười trái cây màu vàng nhìn có vẻ héo úa ủ rũ. Dựa vào ký ức của nguyên thân, trái này gọi là Bách Trân Quả,  nhìn chất lượng có vẻ là đệ nhị phẩm giai, dùng bồi dưỡng thân thể, một trái đại khái trị giá năm khối linh thạch hạ phẩm.

Trừ bao nhiêu đó còn có mấy bình sứ nhỏ, Mục Loan Loan mở ra ngửi ngửi, hình như đây là thuốc trị ngoại thương, phẩm giai cũng là loại bình thường.

Còn có một túi linh gạo trong rương, một bao hạt giống không biết tên, và không còn gì nữa,

Mục Loan Loan sầu bi thở dài, mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống, cũng không trông cậy vào Bạch Thủy Dao đang một lòng chạy trốn sẽ trở về giúp cô làm việc, tự mình đem hai cái cái rương từ trong sân đem vào phòng.

Long tiên sinh còn nằm liệt trên giường, cùng một tư thế giống hệt buổi sáng lúc cô ra đi, vì đã gần một ngày không mở cửa nên mùi vị trong phòng càng trở nên khó ngửi hơn. Nhưng trong chớp mắt nhìn thấy hắn nằm đó, Mục Loan Loan lại cảm thấy mình an tâm lên rất nhiều.

Dựa theo cốt truyện nguyên bản, đêm nay cô sẽ bị Ngao Khâm đâm chết, nhưng hiện tại, cô tuy bị linh lực Ngao Khâm đè ép một chút nhưng chỉ bị thương nhẹ, vẫn chưa phục hồi được hẳn nhưng nếu tính toán tỉ mỉ, giờ đây còn có thể có tiền tiêu hàng tháng cùng linh dược để dùng, vậy cũng đáng giá lắm rồi!

Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, trước khuôn mặt đầy hoa văn ấn chú kỳ dị của Long tiên sinh, cô chậm rãi dãn chân mày.

Theo trí nhớ nguyên thân, tẩm cung của bạo quân không tính là nhỏ. Ngoại trừ điện chính dùng để nghỉ ngơi, còn có một chỗ gọi là thiên điện, trong đó có một cái sân, phòng bếp, phòng tắm đều có, chỉ là hình như Long tiên sinh cũng không hay dùng.

Mục Loan Loan tìm được vị trí phòng bếp nhỏ tại thiên điện như trong ký ức, có chút vui sướng phát hiện bên trong nhà bếp vẫn còn chút gạo dành cho hạ nhân, liền trộn vào một ít linh gạo rồi đem nấu nửa nồi cháo.

Trong lúc chờ cháo chín cô cũng không nhàn rỗi, lấy một chậu nước rồi lau chùi nốt bên còn dơ trên giường ngọc.

Chờ làm xong hết, Mục Loan Loan mệt đến ngón tay cũng không nâng lên nổi. Trời cũng hoàn toàn tối đen, Bạch Thủy Dao cũng không có xuất hiện ở tẩm cung, không biết là giữ nguyên kế hoạch chạy trốn hay là đã từ bỏ. Bất quá Bạch Thủy Dao làm thế nào cô cũng không lo lắng, dù sao Bạch Thủy Dao có hào quang nữ chủ, làm sao cũng không thể chết được.

Mục Loan Loan cố gắng múc một chén cháo đầy, tự mình uống trước, tuy rằng bên trong chỉ có trộn lẫn một ít linh gạo nhưng uống vào cũng làm cô cảm thấy dạ dày vô cùng thoải mái, ấm áp dào dạt, khôi phục một ít khí lực.

Cô nghỉ ngơi một lát, xong đốt đèn, dọn băng ghế, bưng một chén cháo ngồi xuống trước giường của bạo quân.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, gương mặt có chút dọa người của Long tiên sinh nhìn cũng ôn nhu đi vài phần.

Sắc mặt của hắn vẫn xanh xanh tím tím, tái nhợt, môi mím như cũ, nhưngcó lẽ buổi sáng được ăn một chút cháo, thoạt nhìn không quá khó chịu. Mục Loan Loan nhẹ nhàng nhéo cằm hắn, từng muỗng từng muỗng đút cháo cho hắn.

Không biết nàng có ảo giác hay không, tự nhiên cảm thấy buổi tối Long tiên sinh nuốt mau và nhiều hơn lúc sáng.

Mà cho dù vậy, cũng có không có ít cháo từ trong miệng hắn trào ra, vết nước chảy xuống cằm hắn trông thật ái muội.

Mục Loan Loan theo bản năng vươn ra ngón tay xẹt qua cái cằm tinh xảo của hắn, đem nước canh lau đi, lẩm bẩm, "May mắn ngươi đang ngủ, hình ảnh này tính ra là vết đen trong lịch sử oai hùng của ngươi mất."

Mục Loan Loan không chú ý tới lông mi của anh rồng nhẹ nhàng rung động. Không nói thì thôi, nói xong lại cảm thấy hơi buồn cười, có chút đau xót, bèn thấp thấp nói, "Lại nói tiếp, ta còn không biết tên của ngươi........ Không bằng, từ đây về sau ta liền gọi ngươi là Long tiên sinh đi, chúng ta cũng coi như là sống nương tựa lẫn nhau."

Hốc mắt cô có hơi đỏ, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, "Về sau ngươi tỉnh, làm ơn nể tình ta đã từng đối tốt với ngươi nha........."

Mục Loan Loan nói nói một hồi liền thấy mình ngớ ngẩn, mất mặt xoa xoa nước mắt, "Ta thật là...... Lại còn cùng con rồng thực vật nói năng gì đâu không."

Cô trấn tỉnh thu lại một chút cảm xúc không đúng, cũng không biết là do phòng quá quạnh quẽ hay vẫn là quá cô đơn, liền lại bắt đầu nói tiếp, "Long tiên sinh, đợi lát nữa ta xử lý miệng vết thương của ngươi một chút, xức thuốc lên chắc sẽ đau lắm, ngươi cố chịu nha."

"Long tiên sinh, chúng ta rất ít tiền, về sau có khả năng bị đói quá......"

Tiếng cô nhè nhẹ, đem từng việc từng việc kể lại, lại tính toán cho tương lai hai người như thế nào. Tất cả đều như dòng dung nham nóng chảy cuồn cuộn chảy vào tai hắn, như đang đánh trống reo hò tấn công làm tan chảy bụi gai nội tâm lạnh như băng của hắn.