Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi

Quyển 1 - Chương 2




Edit: Dii

Chỉnh sửa: Mít

"Cậu ấy xinh đẹp, sự thật là thế."

_______________

Diệp Lệnh Úy ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh lại thì đang nằm trong phòng bệnh đơn ở bệnh viện, trên cái bàn nơi góc tường có đặt một bó hoa bách hợp và hoa cẩm chướng, ấm trà trên cái khay bằng thủy tinh vẫn còn bốc hơi nóng, rõ ràng là vừa mới pha, có người đã đến đây, hơn nữa là vừa mới đến.

Ngoài hành lang vang tiếng giày cao gót, Diệp Lệnh Úy mở mắt cố sức nhìn sang, sau đó cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ đẹp đẽ mặc một bộ tây trang màu đen bước vào.

Diệp Lệnh Úy không thể đoán được đây là ai, chỉ có thể im lặng.

Vừa hay, thiết lập của "nguyên thân" cũng là ít nói.

Người phụ nữ ngồi vào cái ghế bên cạnh giường bệnh của Diệp Lệnh Úy, nói rằng, "Diệp tổng mới vừa tới đây, đợi em một chốc nhưng thấy em mãi không tỉnh, công ty lại có việc gấp cần anh ấy xử lý, nên đã rời đi trước."

Diệp Lệnh Úy chớp mắt, giấu nửa khuôn mặt trong chăn, ánh mắt có hơi thất vọng, nhỏ giọng hỏi, "Anh cả đã tới ạ?"

Hứa Mai nhìn dáng vẻ này của cậu trai, trái tim thắt lại, cậu mới bao tuổi chứ, chỉ là một học sinh trung học, đáng ra cô cũng phải rời đi, nhưng Diệp tổng bảo cô ở lại, không phải là vì chẳng có ai chăm sóc Diệp Lệnh Úy, mà là để Hứa Mai chờ Diệp Lệnh Úy tỉnh lại thì hỏi xem cậu đã làm những gì ở trường.

Thành tích kém thì thôi, quan hệ xã hội cũng không làm tốt, toàn làm chuyện ngu xuẩn, đây là nguyên văn của Diệp tổng.

Hứa Mai nhìn dáng vẻ này của Diệp Lệnh Úy, cô không hỏi được, cô không thể liên hệ một cậu trai yếu đuối vô hại này với người ngu xuẩn u ám trong miệng Diệp tổng.

Cô còn hỏi gì nữa chứ, rõ ràng là em trai của Diệp tổng bị bắt nạt ở trường!

Hết thảy đều bắt nguồn từ sắc đẹp, tuy có hơi th/ô tục, nhưng Diệp Lệnh Úy không thể phủ nhận rằng sự thật đúng là như thế, mọi người sẽ luôn khoan dung hơn đối với người đẹp.

Tuổi Diệp Lệnh Úy không lớn nhưng lá gan cậu lại lớn.

Cậu nhanh chóng tiếp thu chuyện mình đã biến thành một "bia đỡ đạn" trong tiểu thuyết lẽ ra đã chết vào buổi trưa, cũng nhanh chóng hiểu rõ việc mình cần làm nhất là gì.

Một là học tập, hai là xử luôn mấy kẻ mắt chó coi thường người khác, Diệp Lệnh Úy hẹp hòi có thù tất báo, dù cậu là ai, cậu trở thành ai, thì nhất định sẽ diễn tròn vai.

Hiện tại cậu chính là Diệp Lệnh Úy, vai phụ Diệp Lệnh Úy "bia đỡ đạn" không ai thương không ai yêu.

Diệp Lệnh Úy suy nghĩ một chốc, đưa tay ra từ trong chăn, nắm ngón tay của Hứa Mai, "Chị ơi, em đói."

Hứa Mai nhìn Diệp Lệnh Úy, tình mẹ như biển Thái Bình trào dâng, cô lấy điện thoại di động ra, chẳng hỏi Diệp Lệnh Úy thích ăn cái gì, gõ bùm bùm chọn hết mấy món mà Diệp Lệnh Úy có thể ăn.

Thức ăn ngoài còn chưa tới, cô đã nhận được điện thoại của Diệp Sầm, anh cả của Diệp Lệnh Úy, yêu cầu cô trở về công ty ngay, Hứa Mai dặn tới dặn lui Diệp Lệnh Úy không biết bao nhiêu chuyện, bắt Diệp Lệnh Úy lặp lại mấy lần mới tạm yên lòng rời đi.

Diệp Lệnh Úy nhìn cánh cửa đóng lại, yên tâm thoải mái nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra, có không ít tin nhắn mới, lớp trưởng, giáo viên chủ nhiệm, trưởng phòng giáo vụ, còn thêm... Người đã ném cái chai vào mình – Vi Dương.

Diệp Lệnh Úy cũng chỉ xem một lần, ai cũng tỏ ra mình rất quan tâm tới cậu, một sự quan tâm giả tạo, Diệp Lệnh Úy tắt điện thoại di động, nhìn sắc trời đã tối bên ngoài, bỗng nhiên nở nụ cười.

Thật ra rất có tính thách thức đó chứ, dọn dẹp lại một cuộc sống rối rắm cũng là một chuyện đáng để làm.

Lúc ăn cơm, Diệp Lệnh Úy mới biết độ ảnh hưởng của bệnh tim đến nguyên thân lớn bao nhiêu, bệnh tim có chia nhiều cấp loại, nguyên thân bị bệnh tim bẩm sinh, tuy người nhà lạnh lùng với cậu, nhưng tuyệt đối chưa từng khắt khe, thân thể của nguyên thân không tốt còn do một phần về tâm lý.

Cậu ta cảm thấy không vui thì sẽ ảnh hưởng tới cơ thể mình, ăn không vào, cho dù bây giờ đã là Diệp Lệnh Úy, nhưng cơ thể là của nguyên thân, dù Diệp Lệnh Úy có muốn ăn nhiều thêm cũng không ăn nổi.

Nhìn thức ăn còn lại quá nhiều, Diệp Lệnh Úy cảm thấy rất đau lòng.



Sáng hôm sau Diệp Lệnh Úy về trường học, bỏ qua giờ tự học buổi sáng, đến tiết một thì cậu vào lớp, vừa đi vào đã hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Cậu thản nhiên ngồi vào chỗ của mình, ghế còn chưa kịp nóng thì lớp trưởng lại tới, cô ấy nói rằng, "Cô Trương bảo cậu không cần ngồi đây nữa."

Ở đây? Ở đây là ở đâu? Cạnh thùng rác sao?

Diệp Lệnh Úy cười cười, từ chối, "Không cần, tớ sẽ ngồi ở đây, tớ cảm thấy chỗ này rất tốt."

"..."

"Tùy cậu vậy."

Trường Trung học số ba Thân Thành là trường có chất lượng giáo viên tốt nhất Thân Thành, cũng là trường cấp ba có tỉ lệ lên lớp cao nhất, có người nói, thi được vào Trung học số ba Thân Thành đã tương đương với việc có một chỗ vào Đại học Thân Thành và Đại học Bắc Kinh rồi. Hai trường đại học này là hai trường tốt nhất, ai không đậu vào thì không ổn, thế nên sẽ chọn đi du học cho sang chảnh.

Trung học số ba có rất nhiều học sinh giỏi, gia cảnh cũng tốt, ai cũng mặc đồng phục học sinh, rất biết điều, không ai vênh váo rằng ba tôi là ai, mọi người đều dùng thành tích để nói chuyện.

Cho nên kiểu người kéo chân sau của lớp như Diệp Lệnh Úy trở thành mục tiêu công kích của cả lớp, ngoài ra cậu còn chẳng có ưu điểm và sở trường đặc biệt gì khiến người khác thay đổi cái nhìn về mình, cho dù có chuyển lớp cũng chẳng được ai hoan nghênh.

Sau chuyện hôm qua, thành viên trong lớp cũng bớt quá đáng với Diệp Lệnh Úy hơn, dù sao cũng là học sinh mới mười mấy tuổi, không ai muốn xảy ra án mạng.

Giờ thì bọn họ không thèm nhìn tới Diệp Lệnh Úy.

Diệp Lệnh Úy nghe giáo viên giảng bài, chương trình lớp 12 đã được dạy xong lúc mọi người học lớp 11, bây giờ là giai đoạn ôn tập, nói lại mấy kiến thức cũ, nói xong thì làm đề, ai cũng căng thẳng thần kinh.

Mấy cái này thì Diệp Lệnh Úy làm được, chỉ cần ôn lại tí là sẽ đuổi kịp 90% người trong lớp.

Không đuổi kịp thì là đồ ngu.

Vào tiết hai được một lúc, Diệp Lệnh Úy bị gọi vào phòng giáo vụ, lúc cậu vào, Vi Dương – người đập chai nước vào cậu đã ở đó.

Vi Dương bị ấn đầu bắt phải xin lỗi, cực kỳ không bằng lòng, hắn ta nhìn Diệp Lệnh Úy khỏe như vâm trước mặt, trong đầu nghi ngờ không biết cậu có bị bệnh tim thật không.

Thành tích của Diệp Lệnh Úy quá kém, thành tích của Vi Dương lại ở mức khá, không cần nghĩ cũng biết, giáo viên sẽ đứng về phía Vi Dương cho dù hắn là người đuối lý.

Không cho Diệp Lệnh Úy có cơ hội nói chuyện, buổi xin lỗi đã kết thúc, Vi Dương rời đi trước, Diệp Lệnh Úy lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Thầy à, làm cho có thật ư? Em vẫn chưa nói gì mà."

Thầy giáo rất lúng túng, bởi vì Diệp Lệnh Úy rất dễ tính dễ chịu, bọn họ đã quen đối xử với cậu như thế rồi, lần đầu tiên bị hỏi ngược lại nên ai cũng chột dạ.

Đương nhiên là Diệp Lệnh Úy không ngờ tới, một ngày nào đó, khi mình làm chuyện sai trái, bọn họ cũng sẽ cố sống cố chết đứng về phía mình.

Nhưng cậu chẳng cãi họ, cậu nhìn hai giáo viên trước mặt, nhếch miệng, ánh mắt trào phúng, "Đùa à?"

Nam sinh bỏ lại hai chữ rồi chậm rãi đi ra ngoài, còn lại hai giáo viên lúng túng đứng ở chỗ cũ, ánh mắt kia của đối phương giống như nhìn thằng hề, chẳng cho người ta chút tôn nghiêm.

Chờ đến khi hết buổi học sáng, Diệp Lệnh Úy chẳng nhấc mí mắt lên nổi, dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của nguyên thân thật sự rất yếu ớt, học có một buổi mà đã mệt mỏi, chẳng trách học không tốt, nên cũng có thể thông cảm.

Đang chuẩn bị nằm sấp xuống nghỉ ngơi một lát, Vi Dương từ bên cạnh đi tới, hắn nắm chặt nắm đấm đứng trước bàn Diệp Lệnh Úy, mặt tối sầm lại, trầm giọng chất vấn Diệp Lệnh Úy, "Sao cậu phải giả vờ bị bệnh?"

Diệp Lệnh Úy chống cằm, mặt lộ vẻ lười biếng mệt mỏi, "Tôi có bệnh tim thật mà, cậu muốn xem bệnh án của tôi không?"

"..." Lúc bấy giờ Vi Dương đã nổi nóng, nên chẳng chú ý tới Diệp Lệnh Úy có gì đó khác xưa, hắn ta bắt đầu cãi, "Nhưng rõ ràng hôm qua cậu không hề phát bệnh, tại sao cậu..."

"A." Diệp Lệnh Úy đột nhiên che ngực, thở hổn hển một hơi, Vi Dương im bặt đi, hắn bị dọa cho điếng người.

Vi Dương ngậm miệng, Diệp Lệnh Úy thả tay xuống, nghiêng đầu cười nhạt như một con hồ ly đã thực hiện được âm mưu, "Cậu lại bị lừa."

Vi Dương nhìn Diệp Lệnh Úy, mãi vẫn chưa tỉnh táo lại được, có trời mới biết hồi nãy suýt nữa hắn đã bị hù cho ngất, nhưng trong mắt Diệp Lệnh Úy thì chỉ là thú vui tao nhã.

Lửa giận bùng lên trong mắt hắn ta.

Diệp Lệnh Úy nằm trên bàn, lại ngửa mặt lên nhìn Vi Dương, cậu đang cười, nhẹ nhàng nhắc nhở nhưng rất có sức mạnh uy hiếp, "Không có lần sau nha."

Vi Dương bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Lệnh Úy nhìn cho nổi da gà, nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng một chỗ hồi lâu, không dám nói thêm câu nào hung ác nữa, hắn không đoán được, đoán không ra suy nghĩ hiện giờ của Diệp Lệnh Úy, cũng không để bản thân nói ra câu nào cho cậu có cơ hội mượn đó mà bắt bẻ mình.

Hắn không nhận ra Diệp Lệnh Úy đã khác trước, bởi vì xưa nay không ai hiểu Diệp Lệnh Úy, giờ cậu tùy tiện ra sao cũng không ai nghi ngờ.

Bọn họ chỉ kinh ngạc, thì ra thỏ cũng sẽ cắn người sao? Vậy hẳn là thỏ đã bị bắt nạt quá lâu rồi.

Diệp Lệnh Úy trong mắt mọi người là thỏ bị bắt nạt.

Vi Dương thẫn thờ quay người, trở lại chỗ ngồi, qua một lúc rồi mà vẫn thấy lưng mình phát lạnh, hắn cũng có mấy người bạn thích pha trò, ai cũng dễ đoán, chẳng vui giận bất thường như Diệp Lệnh Úy, cậu rất khó đoán, làm người khác lo sợ bất an, không ai biết, một giây sau cậu sẽ làm ra chuyện ngang ngược gì.

"Cậu không sao chứ?" Bạn cùng bàn đẩy cậu ta một cái.

"Cậu có cảm thấy, Diệp Lệnh Úy thay đổi không?"

"Bị bắt nạt hằng ngày như thế, là tôi thì tôi cũng thay đổi, tôi sẽ xử hết các người."

Mặt Vi Dương trắng bệch.

Bị Vi Dương quấy rầy vào giờ nghỉ ngơi nhưng tâm trạng của Diệp Lệnh cũng không bị ảnh hưởng gì, cậu thấy tin nhắn ngân hàng gửi đến rằng cậu nhận được 50 ngàn thì cười giễu.

Anh cả của nguyên thân là vậy, lười nhiều lời với nguyên thân, gặp chuyện gì cũng dùng tiền giải quyết.

Cơ mà, có tiền cũng không tồi.

Diệp Lệnh Úy ấn tắt điện thoại di động, nhìn thấy dì đưa cơm mang cơm và sữa bò lên tới cửa.

Vì tiết kiệm thời gian cho mọi người nên Trường Trung học số ba đặc biệt đưa ra dịch vụ đặt cơm, mỗi cuối tuần, ủy viên sinh hoạt sẽ thống kê rồi đến nhà ăn đặt cơm, tới giờ cơm trưa sẽ giao cơm đến phòng học, đương nhiên, ai tình nguyện thì có thể tự đến nhà ăn để ăn.

Mỗi lớp có khoảng 10% người đặt cơm, họ muốn tiết kiệm thời gian hết cỡ.

Diệp Lệnh Úy cũng đặt trước cơm.

Lớp trưởng và ủy viên sinh hoạt đến giúp dì phát cơm, Diệp Lệnh Úy chẳng muốn ăn gì, nhận cơm mà Lý Mộng Nhiễm đưa rồi để bên cạnh, sau đó uống mấy ngụm sữa bò.

Lý Mộng Nhiễm phát cơm xong, lúc vén tóc ra sau tai thì thoáng nhìn sang cậu trai đang ngồi nơi góc tối kia, ánh mặt trời đáp lên nửa khuôn mặt cậu, dưới ánh nắng, gương mặt ấy trở nên trong suốt, đó là một màu trắng không khỏe mạnh, khiến cả người cậu tựa như hòa tan vào ánh mặt trời.

Khi phát cơm cho cậu, cậu còn nói cảm ơn nữa, thật ra cũng không tệ như mọi người nói, nhưng đáng tiếc là học quá yếu.

Diệp Lệnh Úy uống sữa bò xong thì phát hiện một chuyện, chính là nguyên thân kiêng ăn mấy món trong hộp: cà rốt, nấm hương, cá, đậu phụ, gà xé sợi.

Ngay khi nhìn thấy mấy món ăn này, trong đầu Diệp Lệnh Úy nảy ra ngay ý nghĩ: Không ăn cà rốt, không ăn nấm, không ăn cá lắm xương, đậu phụ quá nhiều dầu, thịt gà sợi trông "héo" quá.

"..."

Diệp Lệnh Úy cảm thấy ngồi cạnh thùng rác tiện ghê, cậu uống hết sữa bò, tiện tay ném đi, đứng lên chuẩn bị đến siêu thị mua chút bánh mì để tối về nhà ăn.

Cậu vừa mới đứng lên, mấy bạn học phía sau sôi nổi kéo bàn kéo ghế linh tinh dọn đường cho cậu, sợ cậu đụng trúng.

Diệp Lệnh Úy không thèm liếc họ lấy một cái, đi qua luôn, trong lớp có người vừa ăn cơm vừa nhìn lén cậu, bọn họ mới phát hiện, thật ra trông Diệp Lệnh Úy rất ưa nhìn, chỉ là trước đây Diệp Lệnh Úy trầm mặc ít nói nên chẳng ai chú ý.

Diệp Lệnh Úy đi qua hành lang, lớp số 7 nằm cuối hành lang, cậu mặc đồng phục học sinh, lúc đi qua cũng không ai chú ý tới, một tốp nam sinh đứng ngoài hành lang tụ tập, lười nhác phơi nắng, trò chuyện.

Ai trong bọn họ cũng cầm một chai nước ngọt, Diệp Lệnh Úy nhìn lướt qua liền biết bọn họ lấy ai làm trung tâm, cậu trai kia để phanh áo đồng phục ra, khuỷu tay tựa trên ban công, nhắm mắt lại, nghe mấy người xung quanh tán gẫu.

Hắn nhắm mắt lại, đuôi mắt cong lên, có thể nhìn ra đó là mắt phượng.

Lúc Diệp Lệnh Úy đến gần, âm thanh tán gẫu của họ chợt nhỏ đi, đồng loạt lia mắt đến Diệp Lệnh Úy.

Mặt Diệp Lệnh Úy chẳng đổi sắc, không sao cả, trước đây trông cậu cũng rất ưa nhìn, từng được nhiều người theo đuổi, nhưng cậu cũng biết nguyên thân có một gương mặt rất đẹp, là kiểu đẹp chấn động lòng người khiến người ta muốn giấu đi.

Diệp Lệnh Úy quen bị nhìn như vậy rồi, nên cậu chỉ hơi nhíu mày, bước nhanh hơn.

Ngay khi đi ngang qua nam sinh cầm đầu kia, hắn mở mắt ra, nhìn thẳng Diệp Lệnh Úy.

Dường như là trong tích tắc, tóc gáy Diệp Lệnh Úy dựng hết lên, ánh mắt ấy khiến người bị nhìn toát mồ hôi hột, như một cây đao gọt lên từng tấc xương của bạn, liế.m lên mạch máu của bạn.

Diệp Lệnh Úy nhíu mày nhiều hơn, không bằng lòng lắm, nhìn người kia bằng ánh mắt cảnh cáo, từ khúc quanh đi xuống lầu.

Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng Diệp Lệnh Úy, Cao Lâm Hạo mới hưng phấn nói với Phí Lan, "Phải không, trông cậu ta ưa nhìn ghê ha?"

Phí Lan nhớ lại đôi mắt, mũi và miệng của anh bạn nhỏ, hiếm khi gật đầu một cái, "Cũng được."

Theo như Cao Lâm Hạo nói, "cũng được" nghĩa là đẹp rồi đấy.