Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Em Kế Nam Chính

Chương 19: 19: Sự Kinh Hãi Xuất Hiện​






Dư Thiến nhìn ba người bạn bên cạnh, rồi đến Lâm Niệm Niệm, Giang Chính và Bạch Khải Minh trước mặt cô, lúc này cô vẫn còn hơi ngơ ngáv, cô chỉ định đi mua sắm với ba người bạn của mình.

Tại sao lại trở thành nhiều người như vậy đi chung với nhau?
Không biết Giang Chính từ đâu kiếm được một chiếc xe buýt trông rất cao sang như vậy, khiến cô có cảm giác như họ đã đăng ký một tour du lịch.
"A, đó là poster của Lôi thần, mình rất muốn nó!" Phương Diễm dựa vào cửa kính ô tô, nhìn áp phích của thần tượng của mình trên rạp chiếu phim đi qua, cô đột nhiên vô cùng phấn khích.
"E hèm, kìm nén một chút." Dư Thiến vươn tay kéo Phương Diễm, cố gắng làm cho cô ấy chú ý đến hình tượng của bản thân chút.
Cho đến khi Phương Diễmkhông còn nhìn thấy tấm poster đó nữa cô đã ngồi lại đàng hoàng với dáng vẻ dư vị vô tận.
Giang Chính quay đầu lại, liếc nhìn Phương Diễm, và nhận ra cô ấy là cô gái trong bức ảnh Dư Thiến chụp với Vưu Lỗi.

Anh cười với Phương Diễm: "Nếu em thích Vưu Lôi như vậy, anh có thể dẫn em đến công ty gặp anh ấy."
Phương Diễm thừa nhận rằng cô có chút động lòng, nhưng là một fan chân chính, làm sao có thể để Lôi thần của mình bị ép buộc hoạt động như vậy được, nên Phương Diễm đã từ chối một cách khó khăn.
Sau một thời gian dài, cuối cùng họ cũng đến được điểm đến - công viên giải trí lớn nhất ở Bắc Kinh.
Đến đây là gợi ý của Phương Diễm, cô ấy luôn thích những hoạt động sôi nổi, với lại Bắc Kinh có ngôi nhà ma lớn nhất cả nước.

Khi Dư Thiến hỏi họ muốn đi đâu trước, Phương Diễm đã nghĩ ngay đến chỗ này.
Sau khi vào công viên giải trí, Phương Diễm nhìn các công trình nước và rất tiếc, cô rất muốn chơi tàu lượn trên nước, nhưng mùa đông quá lạnh nên cô không muốn chạm vào nước chút nào.
"Chúng ta sẽ chơi gì trước?" Dư Thiến hỏi mọi người.
Lâm Niệm Niệm: "Mình sao cũng được."
Tề Ngọc: "Sao cũng được."
Giang Chính & Phương Diễm: "Ngôi nhà ma!"
Phương Diễm nghe Giang Chính nói cùng một chỗ với mình, và nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Trong ngôi nhà ma, hoặc có người đang tìm kiếm sự phấn khích, hoặc có người có ý định gia tăng tình cảm.
Nghe đến nhà ma, tim Dư Thiến hơi run lên, nhưng cuối cùng thì mọi người cũng mua vé vào nhà ma.
Đứng ở lối vào của ngôi nhà ma, Lâm Niệm Niệm lộ rõ vẻ rụt rè trên khuôn mặt và nắm lấy tay áo Bạch Khải Minh.

Bạch Khải Minh vẫn dáng vẻ bình tĩnh, nhưng niềm vui nhẹ trong mắt anh ta vẫn bộc lộ tâm trạng của anh ta.
Giang Chính nhìn bộ dạng của hai người này, trong lòng âm thầm khinh bỉ Bạch Khải Minh.
Nhưng rồi anh nghĩ tới một lúc sau bản thân có thể sẽ được đối xử như vậy, anh không thể không mỉm cười.
Giang Chính không kịp chờ đợi thúc giục: "Chúng ta mau vào đi."
Dư Thiến và Phương Diễm nhấc chân bước vào, sau đó cô quay lại nhìn Giang Chính đầy nghi ngờ: "Anh đi theo chúng tôi làm gì đấy?"
Giang Chính tỏ vẻ đứng đắn nói: "Các em đều là con gái, nếu như sợ hãi thì sao, anh phải bảo vệ các em chứ."
Dư Thiến: "Thật không?"
Giang Chính gật đầu khẳng định.
Dư Thiến không còn vùng vẫy nữa.
Ngôi nhà ma ngày càng trở nên tối tăm hơn, bầu không khí bắt đầu trở nên đáng sợ.

Dư Thiến nắm chặt tay Tề Ngọc và Phương Diễm, cả người cô bắt đầu run lên.
Vương Gia Gia cũng dựa mạnh vào Phương Diễm, bốn người liên tiếp đi về phía trước.
Giang Chính ở phía sau nhìn đội hình này nhíu mày lại, trái phải đều bị chiếm, anh làm sao có thể anh hùng cứu mỹ nhân được.
Bọn họ lại mở một cánh cửa, đột nhiên một cái đầu rơi xuống từ cửa trước mặt mọi người, Dư Thiến đột ngột nhắm mắt lại, tim đập dữ dội.

Phương Diễm lại thích thú và muốn xem xét kỹ hơn.
Đột nhiên Dư Thiến cảm thấy có ai đó phả hơi vào gáy cô, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai cô một cái.

"Ah ah ah ah ah ah!" Dư Thiến kịch liệt gào thét, nhắm mắt lại kéo nhóm ngươid Phương Diễm chạy về phía trước.
Nghe thấy tiếng hét của Dư Thiến, Vương Gia Gia cũng hét lên.

Vì vậy, bốn cô gái nhỏ vén chân của họ một cách dữ dội, và biến mất một cách vội vàng.
Giang Chính mặt đầy vẻ không tin, chỉ là muốn hỏi Dư Thiến muốn đổi vị trí không, tại sao trong nháy mắt lại biến mất?
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Giang Chính liền nhấc chân đuổi theo.
Vừa chạy, Dư Thiến càng hoảng sợ hơn khi nghe thấy tiếng bước chân.

Mặc dù Phương Diễm có chút không hiểu, nhưng cô ấy thấy hai người bạn xung quanh mình đang hoảng sợ và dẫn họ đến lối ra.
Kết quả, ngôi nhà ma tốt lành bị năm người biến thành một kẻ chạy trốn, ma định ra hù dọa người, còn chưa kịp định hình thì đã thấy hai luồng người lướt qua mình như gió.
Bọn ma: "..."
Có ma mới tới nào mà bọn họ không biết sao? Dọa mọi người sợ hãi như thế này.
Dư Thiến trực tiếp chạy ra khỏi ngôi nhà ma, cảm thấy có ánh sáng trước mặt, cô mới lại mở mắt ra.

Rõ ràng đang là mùa đông, bọn họ chạy đến toát cả mồ hôi, đều đứng tại chỗ thở hổn hển.
Một lúc sau, Giang Chính cũng chạy ra, anh đứng trước mặt Dư Thiến với vẻ mặt hôi hám: "Em đột nhiên chạy cái gì?"
Dư Thiến bộ dáng chưa định hồn nói: "Tôi cảm thấy có một con ma đập vào vai, còn thổi hơi vào tôi, khiến tôi sợ chết khiếp."
Giang Chính: "!" con ma đó không phải là anh sao?
Giang Chính: "Em không nhớ anh đứng ở sau lưng em sao?"
Dư Thiến: "..."
Cô thực sự quên mất.

Giang Chính luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong phản ứng của Dư Thiến.

Sau khi Bạch Khải Minh và Lâm Niệm Niệm, cuối cùng anh cũng biết điều gì không đúng
Nhìn Lâm Niệm Niệm, người được Bạch Khải Minh ôm trong tay với vẻ mặt đầy sợ hãi, Giang Chính nhìn Dư Thiến một cách bi phẫn.
Tại sao Lâm Niệm Niệm lại trốn trong vòng tay của Bạch Khải Minh trong khi Dư Thiến thì chỉ biết bỏ chạy! Chạy nhanh đến mức anh còn không thể đuổi kịp.
Sao nói khi sợ hãi con gái sẽ nhào vào lòng người khác vậy? Tại sao Dư Thiến khi sợ hãi lại giống như uống thuốc cường hóa?
Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Bạch Khải Minh, Giang Chính càng thêm tức giận nghiến răng.
Nỗi sợ hãi của Dư Thiến đến nhanh chóng, và ra đi cũng nhanh chống.

Nguyên nhân chính là nàng nhắm mắt lại trong cả quá trình nên cũng không nhìn thấy nhiều, nếu không e rằng cô có thể sợ hãi tận mấy ngày.
Sau khi lắng đọng cảm xúc đám người bọn họ đi chơi thêm vài trò chơi thư giãn, và kết thúc chuyến đi công viên giải trí.
Giang Chính đưa bọn họ đến một nhà hàng anh hay lui tới, nhìn bốn cô gái nhỏ ăn uống vui vẻ, anh cảm thấy bọn họ quả nhiên là đến từ một trại nuôi dưỡng.
Sau khi ăn xong, 5 cô gái nhỏ không chút do dự lao đến trung tâm mua sắm lớn, Giang Chính và Bạch Khải Minh chịu thương chịu khó để theo sau xách đồ dùm họ, coi như là đang chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân sau này.
* * *
Thật tình cờ, ngày hôm sau, đám người Phương Diễm thức dậy và mở rèm cửa, và cô thấy rất nhiều màu trắng.
Người miền Nam có một nỗi yêu thích khôn nguôi về tuyết, khi nhìn thấy tuyết, ngay cả Tề Ngọc vốn luôn thờ ơ cũng có chút kích động.
Các cô gái nhỏ vội vàng mặc quần áo và nhảy ra ngoài chơi tuyết.
"Đây là lần đầu tiên trong đời mình nhìn thấy một trận tuyết lớn như vậy." Vương Gia Gia vươn một tay nhào ra một quả cầu tuyết, cầm nó một cách nâng niu.
Tề Ngọc gật đầu đồng ý.
Bọn họ đã quyết định sử dụng tuyết ở đây để làm một người tuyết khổng lồ, và sau đó chụp ảnh lưu niêmmj.

Lâm Niệm Niệm nhìn thấy họ chơi đùa bên ngoài, cũng rất vui khi được hòa mình vào các hoạt động của họ.
Các cô gái hào hứng xếp người tuyết cao gần hai mét bằng ba quả cầu tuyết.
Nhìn thành quả bận rộn nửa ngày, Tề Ngọc không chút lưu tình bình luận: "Thật là xấu xí."
Đám người còn lại: "..."

Là lời thật.
Hình cầu không đều, trên và dưới dày như nhau, không có chút nào cảm giác hòa hợp nào cả, Dư Thiến cũng cảm thấy có chút kinh khủng.
Vốn muốn tu sửa người tuyết một lần nưa, nhưng họ ra chơi mà chưa ăn sáng, giờ bụng họ đang phản kháng nên mấy người quyết định ăn sáng xong làm lại một cái tốt hơn.
Một nhóm người lại vội vã vào nhà.
Giang Chính định đến ăn ké theo thông lệ, vừa vào sân liền nhìn thấy người tuyết kỳ quái, anh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể chịu được mà xuống tay chỉnh sửa lại nó
Vì vậy, khi Dư Thiến và những người khác đi ra sau khi ăn xong, họ nhìn thấy người tuyết đã bị biến đổi đến độ không thể nhận ra.
Môi cười ban đầu bị tách ra thành tám chiếc răng, còn không chỉ là tám chiếc răng lộ ra hàm trên, mà là bốn chiếc trên và bốn chiếc dưới.

Hình dạng miệng lưỡi liềm trở thành hình chữ o.
Chiếc mũi củ cà rốt được kéo ra và thay thế bằng một chiếc mũi giống như mũi dao được nặn bằng tuyết.
Cơ bụng bị cắt ra trước quả cầu tuyết, mà còn là mười hai múi, hai bên cánh tay làm bằng tuyết được đặt ở hai bên.
Để nói rằng quả cầu tuyết lúc đầu rất xấu xí, thì cái sau này phải gọi là má nó xấu dã man.
Dư Thiến và những người khác nhìn thấy không khỏi huyết áp tăng cao, ngay khi Giang Chính véo một quả cầu tuyết lớn qua đây, họ còn có gì không nữa chứ.
"Giang Chính!" Dư Thiến nghiến răng, nghĩ cũng không nghĩ, cô tuỳ ý bẻ gãy một cánh tay của người tuyết và đập nó về phía Giang Chính.
Người tuyết:.

Tôi đây là tạo nghiệp gì rồi à?
Giang Chính bị Dư Thiến truy đuổi khắp sân, bất chi bất giác diễn biến thành một trận tuyết chiến.
Cuối cùng thì nhóm Dư Thiến cũng tạo được một người tuyết khác, nhưng..

họ vẫn quyết định lén chụp ảnh với người tuyết trước cửa ngôi nhà cách đó không xa.
Không còn cách nào, thứ mà họ chất đống chỉ có thể được gọi là một đống tuyết, còn cái của người ta mới được gọi là người tuyết.

.