Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu

Chương 37: 37: Tối Về Anh Sờ Lại Là Được Rồi





Âm thanh cố ý nhỏ giọng thì thầm bên tai, giọng trầm lại gợi cảm, hơi thở nong nóng phả vào vành tai, Hác Mộc bất ngờ sửng sốt, vô thức cách xa hắn một chút: "Xin lỗi anh nhiều, không phải em cố ý sờ anh đâu."
"......"
Hai người đối mặt lần nữa, Lộ Chiêu Hành có hơi nhíu mày suy nghĩ.
Nhân viên công tác bên cạnh có lẽ đã nghe thấy, có hơi kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.
Hác Mộc nhanh chóng nhận ra được câu mình vừa nói hình như còn có nghĩa khác.
Sờ anh......!Là sờ chỗ nào hả?
Từ "sờ" này không bình thường!
Nhưng Lộ Chiêu Hành dùng từ này trước mà!
Cậu có hơi bối rối khẩn trương, ngược lại Lộ Chiêu Hành rất thản nhiên, nghe cậu giải thích thì hào phóng nói: "Không sao, tối về anh sờ lại là được rồi."
"......!"
Hắn duy trì khuôn mặt tươi cười, ai có thể nghĩ rằng hắn không thay đổi sắc mặt nói ra mấy lời làm người ta đỏ mặt tía tai như vậy chứ?
Mặt Hác Mộc không hiểu sao nóng lên, cũng may là trời nóng, nên cho dù cậu có đỏ mặt cũng có thể nó là do nóng quá.
Lộ Chiêu Hành thấy cậu không nói tiếp, cũng nhịn cười, nghiêm túc hỏi: "Đang tìm gì?"
Hác Mộc có ý định gạt hắn, dẫu sao chuyện tìm tác giả fanfic này rất dễ làm người ta hiểu lầm, Hác Mộc không muốn có thêm Giang Hàn Dật.
Giang Hàn Dật hiểu lầm trêu chọc thì cậu có thể cậu không để ý, nhưng nếu là Lộ Chiêu Hành......
Không biết nói sao, chỉ là cậu không muốn bị Lộ Chiêu Hành hiểu lầm, bất kể tốt hay không tốt, mập mờ hay thẳng thắn, tóm lại là có liên quan đến bọn họ thì không thể có hiểu lầm.
Cho nên cậu không dám nói rõ, lắc đầu nói: "Không có gì."
Lộ Chiêu Hành im lặng, không hỏi nhiều thêm, chỉ gật đầu.
Chuyện tìm người cứ vậy mà cho qua, Lộ Chiêu Hành lần nữa tập trung vào khối rubik, Hác Mộc rất nhanh bị khối rubik đang xoay hấp dẫn ánh mắt, từ từ xem đến nhập tâm.

Hai người đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không ai phát hiện bên này có một nhiếp ảnh gia chụp lại cảnh hai người tương tác với nhau.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, Hác Mộc không theo Lộ Chiêu Hành ra trường quay, cậu ở lại phòng nghĩ, cũng giữ Bốn Chín lại.
Cậu vốn nghĩ rằng vu vơ tìm một người trong đoàn phim thế này như mò kim đáy biển, không phải ngày một ngày hai thì có thể thì tìm được, cho nên với "kết quả" của sáng hôm nay cậu cũng không ôm hy vọng gì nhiều.
Nhưng ngoài ý muốn thì Bốn Chín tìm ra được vài điều khác thường.
Mặc dù cũng không thể xem là kết quả gì.
Vì để giải thích rõ ràng cho Hác Mộc, Bốn Chín còn chụp ảnh.
Mấy tấm ảnh chia ra mấy giai đoạn, phân ra thời điểm khi Lộ Chiêu Hành diễn, thời điểm ba người đứng với nhau sau khi cậu dạy cho Lâm Hạc, còn có thời điểm khi cậu và Lộ Chiêu Hành ngồi trên bậc thang, mọi lúc đều có một người chú ý tới bọn họ, hơn nữa cũng không phải thiện ý.
Nếu là thiện ý thì sẽ không bị Bốn Chín theo dõi.
"Đây là Từ Hạo Kiệt?"
Bốn Chín gật đầu: "Anh ta đó, anh ta một mực nhìn hai anh, nhưng cũng không nhất định nhìn hai anh, tôi nghe nói quan hệ của anh ta với Lâm Hạc không được tốt lắm."
Hác Mộc trầm ngâm không nói.
Rốt cuộc Từ Hạo Kiệt hướng về ai thật ra thấy rất rõ, loại ánh mắt này trước đây cậu từng thấy rồi, nói chung có thể dịch ra là bất mãn và không cam lòng khi thấy đối thủ cạnh tranh đã thành tai to mặt lớn trong khi mình còn chưa được xuất đầu lộ diện.
Trong ảnh chụp Từ Hạo Kiệt cũng giống hệt như thế, ghen ghét trong ánh mắt cực kỳ rõ ràng.
Hác Mộc không khỏi cau mày.
Ghen ghét Lâm Hạc? Thế sao không thấy anh ta ghen ghét Lộ Chiêu Hành đi?
Bắt nạt kẻ yếu?
Bốn Chín quan sát sắc mặt: "Cần theo dõi anh ta không?"
Hác Mộc suy nghĩ rồi gật đầu: "Để ý cậu ta một chút."
"Được."
"......"

Đại khái là có chuẩn bị tâm lý, cho nên không tìm được người Hác Mộc cũng không thấy mất mát gì, cậu ở đoàn phim đến ba giờ chiều mới xuất phát ra sân bay, tiễn Giang Chi đi công tác.
Rất nhiều ngày không gặp nhau nhưng hai mẹ con cũng không có nhiều lời nói với nhau, nói chung là mỗi ngày gọi video nói với nhau hết cả rồi.
"Đã nói không cần tiễn mẹ, mẹ đi công tác có hai ngày, trở về nhanh thôi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng thấy Hác Mộc xuất hiện ở sân bay, không có khả năng không cảm động.
Hác Mộc nhìn ánh sáng trong mắt bà, mím môi cười cười: "Dù sao con cũng rảnh mà nên đi tiễn mẹ, lát nữa đi đón Tiểu Nhạc luôn."
Giang Chi gật đầu: "Con có thời gian thì tốt quá rồi, đưa Tiểu Nhạc cho con chăm sóc mẹ cũng yên tâm hơn, con cũng biết anh trai của con không có lúc nào đứng đắn, rõ ràng lúc nhỏ nó chững chạc như vậy, cũng không biết sao lớn lên lại thế này."
Nói đến Giang Hàn Dật, Hác Mộc cũng chỉ có thể cười cười.
Giang Hoài Vũ và cậu đều do Giang Chi nuôi dưỡng, quan hệ anh em của bọn họ cũng không tệ, tất nhiên cũng rõ ràng cảm thấy được sự thay đổi của Giang Hàn Dật.
Anh từ một thiếu niên chững chạc biến thành bộ dạng quần là áo lụa như bây giờ có khác biệt rõ ràng.
Năm đó Giang Hàn Dật tốt nghiệp trung học, cũng giống như bao học sinh tốt nghiệp trung học thi đại học xong ra ngoài du lịch, sau khi trở về đến nói chuyện cũng không đứng đắn, lúc đó Giang Chi còn tưởng anh ra ngoài một chuyến học thói xấu, đánh cho anh một trận.
Nhưng dù anh có bị đánh như thế cũng không sửa đổi, Giang Chi không có biện pháp nào với anh, chỉ cần không làm chuyện khác người thì bà cũng lười quản.
Hác Mộc an ủi bà nói: "Không đứng đắn cũng không sao, ảnh có chừng mực là được, mẹ đừng lo lắng cho ảnh quá."
Giang Chi bất đắc dĩ hít một hơi, lại gật đầu, dặn dò Hác Mộc một ít chuyện chăm sóc Tiểu Nhạc, xoay người bước vào cửa an ninh.
Tiễn mẹ mình đi rồi, Hác Mộc tiếp tục chiến đấu ở chiến trường em trai mình
Lúc đến nhà trẻ, Tiểu Nhạc vẫn trước sau như một không thích hòa nhập, một mình ngồi ở một góc sáng sủa, mặc dù có bảo mẫu ở cùng, nhưng việc bảo mẫu có thể làm bất quá cũng chỉ im lặng bên cạnh bé thôi.
Hác Mộc nói chuyện với cô giáo, đón Tiểu Nhạc tan học sớm.
Trên đường về biệt thự, Tiểu Nhạc cũng chỉ im lặng, bé ngẩng đầu nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, không nhìn ra được biểu hiện gì trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ có bàn tay đang nắm tay Hác Mộc dùng sức vô cùng lớn.
Nhưng tay bé nhỏ nên chỉ nắm được một ngón tay, khi di chuyển một chút, bàn tay nhỏ bé kia gần như tuột ra khỏi lòng bàn tay cậu, Hác Mộc không khỏi siết chặt tay hơn, cúi xuống nhỏ nhẹ hỏi: "Tiểu Nhạc nhớ mẹ hả?"
Tiểu Nhạc không nói chuyện, quay đầu nhìn cậu.

Hác Mộc nói: "Mẹ phải đi gặp ba rồi, hai ngày nữa mới về, hai ngày này ở cùng anh trai được không?"
Tiểu Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
Hác Mộc cười cười, xoa xoa đầu bé.
Lúc trở về biệt thự, Tiểu Nhạc đã ngủ mất, rúc vào cạnh Hác Mộc, bé không thích bị ôm trên đùi ngủ, chỉ rúc vào bên cạnh Hác Mộc, tựa đầu lên hõm vai cậu, một viên tròn tròn ấm áp dễ chịu giống như dùng sức một chút thì có thể vỡ nát.
Khi ôm bé xuống xe, động tác Hác Mộc rất nhẹ nhưng đứa nhỏ ngủ rất nông mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy là người quen thuộc mới ngủ tiếp.
"Anh Mộc, để tôi."
Tiểu La lái xe vào gara, Hác Mộc xuống xe muốn giúp đỡ, Hác Mộc lắc đầu nói: "Không sao, không cần đâu, nó sợ người lạ."
Cậu bế Tiểu Nhạc lên lầu hai, bế lên cái giường mà cậu và Lộ Chiêu Hành ngủ.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Tiểu Nhạc, Hác Mộc chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất, gọi video cho Lộ Chiêu Hành.
Hiện tại đúng vào giờ cơm tối, cuộc gọi được nhận rất nhanh.
Lộ Chiêu Hành nói: "Đón Tiểu Nhạc về rồi sao?"
Hác Mộc cảm thấy khuôn mặt trên màn hình dù tùy ý chụp lại cũng có thể đem làm màn hình chờ, trái tim vốn dĩ bình tĩnh lại gợn sóng, cậu nhìn người đang ngủ say trên giường, nhỏ giọng nói: "Ừm, vừa mới về, đang trên xe thì ngủ thiếp đi."
Lộ Chiêu Hành nhìn cậu qua màn hình: "Mệt lắm phải không?"
Hác Mộc lắc đầu: "Không mệt."
Cậu ngồi hai chuyến xe có gì đâu mà mệt? Sao mệt bằng Lộ Chiêu Hành trong đoàn phim được?
Hác Mộc suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, không biết sao thấy đau lòng, cậu nhìn Lộ Chiêu Hành nói: "Ừ thì......!Mấy giờ anh về?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Còn hai cảnh quay đêm nữa, quay xong chắc cũng mười giờ, sao thế?"
Hác Mộc do dự nói: "Anh có muốn ăn gì không?"
Lộ Chiêu Hành bên kia bất ngờ một chút, hình như nghĩ đến gì đó, trong mắt sáng lên: "Em nấu sao?"
"Ừm."
Lộ Chiêu Hành hơi hơi nhướng mày.
"Vẻ mặt của anh là sao vậy hả?" cho rằng hắn kinh ngạc, Hác Mộc bật cười nói: "Em không thường xuyên nấu chứ không phải không biết nấu, có điều chắc chắn không ngon như anh nấu, Đến......!Đến lúc đó anh đừng ghét bỏ là được."
Lộ Chiêu Hành cong môi: "Không đâu."

Hác Mộc cũng nở nụ cười theo: "Vậy sau khi xong việc anh về sớm một chút."
Cho dù cậu không nói như thế, Lộ Chiêu Hành kết thúc công việc chắc chắn cũng sẽ vội vã về biệt thự.
Đương nhiên muốn xong sớm một chút thì Lâm Hạc không NG mới được.
Mà Lâm Hạc thì sao? NG hay không NG gì đó anh không quan tâm nổi nữa, tam quan của anh sắp bị người đại diện đánh tan nát nồi.
"Tìm......!Tìm thầy Lộ sao?"
"Cậu lớn tiếng như thế làm gì?" Người đại diện không kiên nhẫn nói: "Tôi bảo cậu mời anh ta một bữa cơm, cậu có cần kinh ngạc đến mức như vậy không?"
Lâm Hạc: "......"
Như này còn không kinh ngạc được sao?
Không bàn đến chuyện anh không biết xấu hổ mời Lộ Chiêu Hành đi ăn cơm, cho dù Lộ Chiêu Hành đồng ý, ai biết sau khi ăn cơm xong sẽ xảy ra chuyện gì?
Một Alpha một Omega, người khác muốn kiếm chuyện thì rất dễ có biết không?
Ma ma nói Omega bên ngoài phải bảo vệ bản thân thật tốt, anh tuyệt đối không thể đồng ý được.
Trên mặt Lâm Hạc tràn ngập khán cự: "Tôi không đi."
Người đại diện bị anh làm nghẹn ứ, chỉ tiếc luyện sắt không thành thép nói: "Cậu......!Tôi phải nói làm sao cậu mới hiểu? Cậu đừng nghĩ hiện tại mình lấy được vai nam chính số một thì về sau tiền đồ sáng lạng, vai diễn bây giờ của cậu là người ta bỏ rồi bố thí cho cậu, cậu tưởng mình dựa vào bản lĩnh của mình nhận được sao? Nhưng cậu đáp xuống Lộ Chiêu Hành thì không giống nhau, câu xây dựng tốt quan hệ với anh ta, về sau muốn cái gì còn không chiếm được sao?"
Lâm Hạc nói: "Đừng nghĩ nữa, thầy Lộ chướng mắt em......"
"Thế nào mà chướng mắt? Tôi nghe nói sáng nay còn khen cậu, Lộ đại ảnh đế có khen người khác bao giờ đâu? Cái này còn không phải có hơi coi trọng cậu sao?"
"......"
Lâm Hạc bỗng nhiên mở to mắt.
Thầy Lộ khen anh......!Thầy Lộ khen anh khi nào?
Rõ ràng lúc đó Lộ Chiêu Hành đi đường vòng để khen người đã dạy anh đó có được không?
Nhưng mà sáng nay anh không cẩn thận bán thầy Hác một lần rồi, không thể bán lần nữa.
Thấy người đại diện còn muốn mở miệng, Lâm Hạc hơi hơi trầm ngâm: "Việc này không cần bàn nữa, dù sao tôi cũng không đi, ai muốn đi thì đi đi."
Nói xong anh xoay người ra khỏi phòng nghỉ, tìm chỗ yên tĩnh đọc kịch bản..