Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 11




Vốn dĩ bên trong tiểu thuyết cũng không có tình tiết này, cô không có cách nào biết trước được câu chuyện sẽ phát triển như thế nào, chỉ có thể thấy từng bước đi từng bước mà thôi.

Chỉ là không ngờ cô đã giả bộ như vậy rồi, vẫn bị Sở Từ chú ý đến, "Ôiiiii, lão Từ, cậu đã thay đổi rồi, bắt đầu thích phụ nữ rồi hả?"

Lúc này trên trán Nguyễn Nặc xuất hiện mấy vạch màu đen. Chuyện này cô biết từ trong tiểu thuyết, bởi vì đến giờ Từ Kha vẫn chưa có bạn gái, bị người khác bàn tán sau lưng là anh thích đàn ông.

Nhưng người dám trực tiếp nói ở trước mặt Từ Kha đoán chừng chỉ có một mình Sở Từ này thôi.

Từ Kha cúi đầu nhìn dáng vẻ không có chuyện gì của con mèo nhỏ, ừ, chưa nói tới thích, chỉ là có cảm giác thuận mắt, hơn nữa còn rất biết điều.

"Cô ấy tạm được." Từ Kha cầm lấy ly rượu đế cao trong tay cô, để cho cô không cách nào tiếp tục giả bộ nữa.

Cái gì gọi là tạm được, Nguyễn Nặc tức giận nhìn anh, điều kiện của cô kém chỗ nào, vẻ ngoài không tệ, còn có thể làm ấm giường, đi bên ngoài còn có thể đuổi hoa đào cho anh.

Dưới ánh mắt tủi thân của Nguyễn Nặc, Từ Kha yên tâm thoải mái uống xong ly rượu vang của cô. Sau đó đặt lại trước mặt cô.

Sở Từ trợn mắt há mồm nhìn cảnh liếc mắt đưa tình của hai người, cuối cùng cũng tin tưởng cây vạn tế cũng đã ra hoa rồi.

Hơn nữa bông hoa này, còn rất xinh đẹp nữa.

Sở Từ trực tiếp ngồi lên ghế salon một người ở bên cạnh, ánh mắt dừng trên người Nguyễn Nặc, "Cô gái nhỏ, cô làm thế nào câu được cậu ta vậy."

"A?" Đột nhiên Nguyễn Nặc bị anh ta hỏi như vậy, không biết nói gì, ấp úng một lát mới nói: "Chỉ là tình cờ..."

Tình cờ xuyên sách, tình cờ từ trên lầu té xuống.

Nguyễn Nặc lén liếc nhìn Từ Kha, bây giờ mình không có gì cả, toàn bộ cuộc sống đều dựa vào nhân vật phản diện lớn này, cuộc sống thật khó khăn.

"Cậu làm cho cô gái nhỏ người ta cảm thấy xấu hổ khi nói đến chuyện này đó." Chiêm Lễ Sênh nói, "Còn không bằng suy nghĩ một chút lát nữa Từ Lẫm tới hố cậu ta như thế nào."

Chiêm Lễ Sênh hoàn toàn dời đi sự chú ý của Sở Từ, Sở Từ vỗ đùi, "Thằng nhóc kia không nói tiếng nào liền đi Pháp, xem tối nay tôi rót say cậu ta thế nào."

Lần này Nguyễn Nặc biết, đại khái chính là buổi tiệc đón gió tẩy trần cho Từ Lẫm. Thì ra tiệc sinh nhật trong nguyên tác chỉ là  lấy một hình thức khác để xuất hiện lại.

Cũng không biết Ôn Nhã có ở chỗ này hay không.

Từ Lẫm ra nước ngoài chính là vì muốn chữa lành vết thương tình cảm, bây giờ trở về, chính là đã buông Ôn Nhã xuống. Nguyễn Nặc rất là chờ mình vở kịch tình cũ gặp lại này.

Dù sao xem kịch không cần trả tiền.

Từ Kha phát hiện Nguyễn Nặc lại mất tập trung, hơn nữa còn là vừa nghe đến tên Từ Lẫm thì bắt đầu không tập trung. Trong lòng có chút không vui, có phải anh đã quá nuông chiều con mèo nhỏ này hay không.

Nguyễn Nặc đắm chìm trong thế giới của mình, nào biết Từ Kha đang suy nghĩ những thứ kia.

Cửa hội trường mở ra rồi đóng lại, nhân vật chính tối nay là Từ Lẫm đi vào, bên cạnh còn dẫn theo một cô gái không biết con nhà ai.

"Sao hoa đào của nhà họ Từ các cậu lại thịnh vượng như vậy nhỉ?" Sở Từ trên chọc, "Lúc nào để cho tôi cọ một chút đi."

"Cậu cứ tùy ý." Từ Kha thấy ánh mắt Nguyễn Nặc trực tiếp nhìn về phía Từ Lẫm, anh không nhịn được lấy tay che mặt cô lại.

Đột nhiên không nhìn thấy cái gì làm cho Nguyễn Nặc nhíu mày lại, giơ tay lên kéo bàn tay che trước mắt mình xuống, "Anh làm gì vậy?"

"Cậu ta đẹp trai như vậy à?" Từ Kha nhướng mày.

Mặc dù vẻ mặt của anh không thay đổi nhiều lắm nhưng Nguyễn Nặc nhìn thấy sự hung ác lóe lên trong đáy mắt anh.

"Sao đẹp bằng anh được, Từ Kha đẹp trai nhất." Nguyễn Nặc lập tức làm ra dáng vẻ si mê nhìn anh.

"Chân chó." Từ Kha nghiêng đầu qua không để cho cô tiếp tục si mê nhìn anh nữa.

Cô chân chó chỗ nào, nhiều nhất thỉnh thoảng chỉ có chân mèo mà thôi. Nhưng sau khi khen như vậy, hình như sắc mặt của anh đã đỡ hơn một chút.

Nguyễn Nặc ghi lại vào quyển vở nhỏ trong lòng, nhân vật phản diện muốn được khen.

Từ Lẫm liếc mắt nhìn toàn hội trường một vòng, cuối cùng ánh mắt anh ta rơi vào bàn của Nguyễn Nặc rồi đi thẳng đến.

Lúc tầm mắt của anh ta chạm vào Nguyễn Nặc thì dừng lại, hình như không nghĩ đến cô gái mình gặp ở nhà họ Từ có thể theo Từ Kha đến tham dự buổi tiệc này.

Thấy bạn tốt nhiều năm của mình, Từ Lẫm chào hỏi từng người, sau đó ngồi xuống đối diện Từ Kha.

"Từ Lẫm." Từ Kha vuốt nhẹ cằm.

Nhân vật phản diện và nam chính là người nhà. Trước khi gặp nữ chính, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Mặc dù Từ Kha lớn hơn Từ Lẫm một tuổi nhưng hai anh em đều gọi tên của đối phương.

Từ khi bước vào chỗ này, người phụ nữ được Từ Lẫm dẫn đến đây vẫn luôn cười tươi. Tối nay Diệp Huân vẫn luôn cảm thấy mình như đang nằm mơ, chỉ là trên đường đến đây gặp được Từ Lẫm, không nghĩ đến anh ta lại bắt chuyện với cô ấy.

Mới vừa rồi cô ấy gửi tin nhắn cho người đại diện, nói tình huống chỗ này của mình cho người đó biết. Lúc đầu người đại diện không quan tâm lắm nhưng sau khi nghe được chuyện này thái độ của người này đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

Bảo cô ấy phải theo Từ Lẫm thật tốt, cô ta sẽ đến ngay lập tức.

Diệp Huân đi theo Từ Lẫm đến một bàn đầy người có địa vị cao này, trong lòng cô ấy vẫn luôn hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với người trong giới quý tộc.

Vì sự nghiệp sau này, cô ấy vẫn nên chủ động một chút, cười tươi hơn, "Chào mọi người, tôi tên là Diệp Huân."

"Lại là một tên đã có chủ." Sở Từ nhìn Từ Lẫm trêu ghẹo nói. "Lúc đầu tôi nghĩ là cậu muốn sống cô đơn cả quãng đời còn lại, không ngờ đã nhanh chóng dụ dỗ được một cô em, tối nay nếu cậu không uống thì đừng mong trở về được."

Sở Từ sai nhân viên phục vụ lấy rượu đến, cũng không phải rượu vang và sâm banh được cung cấp trước đó mà là rượu mạnh.

Nguyễn Nặc nhìn chai rượu kia một chút, là Whisky nổi tiếng ở Ai-len.  Mặc dù cô không uống rượu nhưng cha cô lại có sở thích sưu tầm rượu. Mưa dầm thấm lâu, Nguyễn Nặc cũng có hiểu biết nhiều về các loại rượu.

Chỉ thấy người phục vụ bỏ đá vào trong ly, rồi sau đó xếp một hàng lên trên bàn.

Từng ly đều được rót rượu Whisky màu hổ phách.

Nguyễn Nặc thấy một màn như vậy, đây rõ ràng là không muốn để cho Từ Lẫm về.

Nhưng Từ Lẫm nhìn những ly rượu trước mặt, trên mặt lại không có chút hoảng hốt nào cả, thản nhiên bình tĩnh chờ người phục vụ rót rượu xong.

"Đã lâu không gặp rồi, các cậu cũng đừng nghĩ trốn." Từ Lẫm cầm lên một ly trước, uống một hơi cạn sạch.

Khó trách mẹ cô không để cho cô đến những chỗ như nơi này. Lấy tửu lượng uống một giọt rượu đã bất tỉnh nhân sự của cô thì không xong rồi. Tất nhiên tửu lượng người ở chỗ này không tệ. Sở Từ uống liền hai ly cũng không nháy mắt một cái.

Ngay sau đó Từ Kha cũng cầm ly rượu lên, uống cạn. Nguyễn Nặc ngồi bên cạnh cũng có thể ngửi được mùi rượu. Cô không thể uống nhưng cũng không ghét mùi này.

Chiêm Lễ Sênh thì lấy chuyện không thể uống rượu để khéo léo từ chối.

Qua hai đợt rượu, lại đến phiên Từ Lẫm. Tửu lượng của anh ta không tốt, lỗ tai đã hơi đỏ rồi.

Hình như Diệp Huân cũng cảm giác được anh ta không ổn, nhớ đến quyển tiểu thuyết tình cảm tối hôm qua mình đọc có cảnh nữ chính cản rượu giúp cho nam chính.

Cho nên ngay lúc Từ Lẫm cầm ly rượu lên, cô ấy đưa tay đoạt lấy, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Mới vừa rồi bọn họ uống rượu đã không có ít người đến vây xem chỗ này, thấy Diệp Huân cản rượu cho Từ Lẫm thì bắt đầu ồn ào lên.

“Một ly không đủ, muốn cản rượu phải uống hai ly."

"Đúng, hai ly."

Sau khi Diệp Huân uống xong lập tức kho khan kịch liệt, đôi mắt cũng đỏ bừng. Nhưng cô ấy cũng không ngừng lại động tác, lập tức cầm ly thứ hai lên tiếp tục uống.

Từ Lẫm muốn ngăn cản nhưng động tác chậm nữa nhịp, cô ấy đã uống rồi.

Sở Từ phát hiện chuyện không đúng, trừng mắt nhìn quần chúng bên cạnh, người vây xem lúc đầu nhanh chóng tản ra.

Nguyễn Nặc khẽ cau mày, không thể uống rượu tại sao lại cậy mạnh.

Sau khi Diệp Huân uống xong, buông ly rượu xuống, cười một tiếng với Từ Lẫm, giống như giành công với anh, "Tôi uống xong rồi."

Ngay sau đó, cô ấy che ngực đứng lên, "Tôi đi tới phòng vệ sinh một lát."

Quả thật không thể nhìn tiếp nữa, Nguyễn Nặc cũng đừng lên, liếc nhìn Từ Kha nói, "Tôi cũng đi đến phòng vệ sinh."

"Ừ."

Nguyễn Nặc đi nhanh mấy bước, đỡ Diệp Huân. Diệp Huân còn tưởng là Từ Lẫm, kinh ngạc vui mừng quay đầu lại, sau khi thấy không phải, cô ấy thu lại nụ cười một chút, chỉ cảm kích gật đầu một cái.

"Cảm ơn." Diệp Huân vịnh bồn rửa tay, quay đầu nhìn Nguyễn Nặc bên cạnh.

"Không có gì, thật ra cô không thể uống rượu thì đừng nên cậy mạnh." Nguyễn Nặc đứng chờ ở một bên, lấy mức độ choáng váng bây giờ của cô ấy không chắc một lát có thể trở về.

"Tôi và Từ Lẫm là mới quen, cô tin không?" Diệp Huân cười thảm một tiếng.

Diệp Huân chưa từng bồi rượu, cũng không biết rượu mới vừa rồi lại mạnh như vậy. Nhưng nếu cho cô ấy lựa chọn lần nữa, nhất định cô cũng sẽ cản rượu cho anh ta.

Cô ấy ở trong vòng giải trí ba năm, vai diễn cao nhất cũng chỉ là vai phụ. Ngay cả người đại diện cũng bắt đầu buông bỏ cô ấy, hôm nay chính là ngày cô ấy gặp may. Không nghĩ đến lại để cho cô ấy gặp Từ Lẫm, sao cô có thể bỏ qua cơ hội này được.

Trước đó có lẽ từ một nguyên nhân nào đó mà Từ Lẫm dẫn cô ấy đến đây, nhưng bây giờ anh ta lại mang cảm giác áy náy với cô ấy. Một siêu sao cảm thấy áy náy với cô ấy thì sẽ có tác dụng rất tốt trên con đường phát triển của cô ấy.

"Ọe..." Tác dụng chậm của Whisky từ từ xuất hiện, Diệp Huân nôn ra.

Nguyễn Nặc thấy cô ấy nôn không ngừng, cô suy nghĩ một chút rồi dứt khoát đi ra ngoài lấy chai nước cho cô ấy.

Ra khỏi phòng vệ sinh, cô tìm người phục vụ hỏi một chai nước và khăn lông nóng. Lúc chuẩn bị đi về, cô liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo màu trắng ưu nhã đi đến. Khi đối mặt với Nguyễn Nặc thì cô ta khẽ mỉm cười chào hỏi.

Sau đó tiến đến chỗ Nguyễn Nặc mới đi ra kia.

Nguyễn Nặc đã biết tại sao Từ Lẫm lại có thái độ khác thường dẫn một người không quen biết đến đây rồi. Dựa vào đặc điểm nhận dạng, người phụ nữ mới vừa rồi chính là Ôn Nhã.

Thì ra vì muốn chọc tức mối tình đầu, Từ Lẫm mới tìm đến Diệp Huân diễn một vở kịch, bây giờ đã lỡ tay tổn thương Diệp Huân.

Nguyễn Nặc bước nhanh về phòng vệ sinh, cũng may Diệp Huân vẫn còn ở đây. Cô ấy đã nôn xong, Nguyễn Nặc đưa khăn nóng và nước cho cô ấy.

Diệp Huân sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy. Cô ấy cầm khăn lông nóng lau mặt, sau đó dùng nước súc miệng.

"Mới vừa rồi có phải có một cô gái mặc đồ màu trắng đi ra ngoài không?" Nguyễn Nặc hỏi.

"Ừ, đúng thế, sao vậy?" Diệp Huân dần dần khôi phục lại, chỉ là mặt vẫn đỏ.

Khó trách lúc cô ta đi ra còn mỉm cười.

Có lẽ nghe được lời ‘mới vừa quen với Từ Lẫm’ mà lúc nãy Diệp Huân nói cho cô, hiểu ra được vì muốn cô ta tức giận nên Từ Lẫm mới dẫn một người phụ nữ khác đến. Năm năm trôi qua, trong lòng Từ Lẫm vẫn có vị trí của cô ta.

"Không có gì." Nguyễn Nặc tiến lên đỡ lấy cô ấy, "Đi, chúng ta đi về."

"Được." Diệp Huân để Nguyễn Nặc đỡ mình từng bước trở về chỗ cũ.

Chỉ là không ngờ lúc các cô trở về, bên cạnh Từ Lẫm đã có người ngồi.

Nguyễn Nặc cảm giác được thân thể của Diệp Huân run rẩy.

Hình như người ngồi bên cạnh Từ Lẫm cảm giác được cái gì đó, quay đầu nhìn các cô một cái.

Là Ôn Nhã.

Làm sao Từ Kha và Từ Lẫm đã nhanh chóng gặp được Ôn Nhã trước thời gian dự kiến rồi?