Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 40




Ninh Anh lấy được khế ước bán thân của mình mà không hoài nghi Yến Tam Lang, cũng không ý thức được người nào đó vì muốn ổn định nàng mà ném cho nàng một miếng mồi tẩm thuốc mê.

Chủ yếu là chuyện hắn làm quá hợp tình hợp lý, nếu như nói Lý Du hao hết tâm tư muốn tìm được nàng, ngược lại nàng còn cảm thấy lạ, bởi vì từ trước đến nay hắn luôn bình tĩnh lý trí, không có khả năng vì một nô tỳ mà vắt óc bày mưu tính kế dày vò lăn qua lộn lại như vậy.

Chút chuyện ấy thì Ninh Anh tin không hề nghi ngờ, bởi vì bình thường hắn chính là ma quỷ như vậy.

Trước mắt tiệm ăn của Ninh Anh chỉ bán thịt dê nhúng, cháo trắng, lòng heo mề gà, măng chua hầm vịt cùng cá lóc.

Có đôi khi thực khách muốn ăn cái gì phải đặt trước, bởi vì Ninh Anh chỉ làm mấy dạng lẩu này, một ngày lục tục chỉ mười ba nồi, có hôm nhiều nhất lên tới hai mươi hai nồi.

Ngày bán được hai mươi hai nồi là ngày đông chí, nàng và Thúy Thúy bận đến độ chân không chạm đất, ăn không tiêu.

Ninh Anh cực kỳ tiếc mệnh, tình nguyện kiếm ít đi chút, để cho cái mạng này được kéo dài thêm chút mới phải đạo.

Thời đại này tiết tấu cuộc sống chậm rì rì, mạng người cũng phải sống chậm lại.

Trong ngày mùa đông chỉ cần tay dính nước cũng có thể đông cứng, nàng và Thúy Thúy đều là nữ lang, trong mấy ngày đó cũng không tiện bắt Thúy Thúy nhúng tay vào nước nhiều.

Thúy Thúy thật thà phúc hậu, cảm thấy nàng tựa như mẹ ruột của mình.

Ninh Anh vô cùng ghét bỏ, nói: “Ta chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi mà đã thành nương rồi, cái danh này ta không gánh nổi.” Lại nói, “Nữ lang gia phải biết cách thương yêu bản thân, sao ngươi lại không lén lười biếng chút?”

Thúy Thúy nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng đầy ắp, “Khương nương tử thương ta, có gì ăn ngon đều cho ta, người sai Thúy Thúy làm gì, Thúy Thúy sẽ không lười biếng.”

Ninh Anh uất ức nói: “Khó trách Chu ma ma nói ngươi ngốc.”

Đúng lúc này, đằng trước truyền đến tiếng lão nhân đưa cá tới, Ninh Anh ra ngoài nói chuyện. Một mình nàng mua nguyên liệu, xuống bếp, làm công tác thống kê sổ sách, chạy lên chạy xuống quả thật không dễ dàng.

Thế cho nên gặp Chung lão đầu luôn miệng khen: “Khương nương tử rất giỏi, tiệm ăn này được ngươi cứu sống rồi, trước kia Chu gia kinh doanh rất khó khăn.”

Ninh Anh cười nói: “Chung lão gia tử quá lời, hôm nay người đưa cá gì tới vậy?”

Chung lão đầu: “Ba con cá trắm cỏ, bốn con cá lóc, còn có một con cá chép.”

Hoàng tộc không cho ăn cá chép, nhưng dân thường vẫn sẽ lén ăn, không nghiêm khắc như trong cung, ăn sẽ phải ngồi tù.

Có điều Ninh Anh sẽ không ngốc mà bán cá chép cho thực khách, bị báo cáo ít nhiều cũng sẽ bị tội.

Con cá chép kia đương nhiên vẫn bị nàng mua, có điều nàng cắt nhát mang đi làm cá kho.

Chung lão đầu tự bắt cá sống, nguồn cung cấp tương đối ổn định nên cũng không tính toán chi li, Ninh Anh vui vẻ hợp tác với lão.

Mua xong cá, Thúy Thúy chạy ra xách cá mang vào phòng bếp, Ninh Anh và Chung lão đầu nói chuyện rất lâu mới rời đi.

Hôm nay cá không nhiều lắm, cho nên nồi cá sẽ ít đi, cho dù mấy con cá này không bán để nuôi ở trong vạc cũng không chết được, mùa đông không thể so với mùa hè, bắt cá lên để lâu sẽ dễ lật bụng.

Trong lúc Ninh Anh đang làm măng chua hầm vịt, Thúy Thúy tò mò đi đùa mấy con cá trong vại.

Con cá chép kia có vẻ ngoài rất đẹp, rất được người ta yêu thích, râu dài, béo mập, bụng hơi phiếm hồng, bơi qua bơi lại trong nước, nàng ấy tò mò hỏi Ninh Anh muốn ăn nó thế nào.

Ninh Anh thuận miệng nói: “Cắt lát bỏ vào nồi kho.”

Nhắc tới “cá chép”, nàng không khỏi liên tưởng đến Lý Du, cảm thấy rất buồn cười.

Lúc trước Tần Vương lão nhân sao lại lấy cái tên kia cho hắn nhỉ, Lý Du đồng âm với cá chép.

Có điều sang đến đầu xuân nàng không cười nổi nữa, bởi vì con “cá chép” kia nóng lòng muốn vươn tay về phía bên này.

Ngựa đưa thư của quan bưu một ngày có thể đi hơn ba trăm dặm đường, tốc độ truyền từ Dương Châu đến Kinh Thành có thể nói là vô cùng nhanh, tính hạn định cực cao.

Tiến vào gần cửa ải cuối năm, triều đình cùng các địa phương bắt đầu trở nên bận rộn, mỗi ngày Lý Du hạ triều về phủ cũng rất muộn.

Vào đông ban ngày vốn ngắn, hôm nay phải đến tối muộn hắn mới về đến phủ.

Lương Hoàng xách theo đèn lồng đi trước dẫn đường, Lý Du khoác áo choàng đi theo bên cạnh y, chỉ chốc lát sau Thôi Thị đã đi ra nghênh đón, Lý Du cau mày nói: “Khuya rồi, bên ngoài lạnh, Thôi ma ma đừng để bị lạnh.”

Thôi Thị bước lên phía trước nói: “Nhị Lang bận rộn đến lúc này mới về, chắc là đói bụng lắm.”

Lý Du: “Hôm nay thánh thượng quan tâm đến những thần tử chúng ta, ban thưởng cho bữa tối, dùng xong mới trở về, không đói.”

Thôi Thị sờ tay hắn, đúng là rất ấm áp, bấy giờ mới tin hắn không ăn đói mặc rách.

Lương Hoàng đưa hộp gỗ cho bà ấy, bên trong chứa văn kiện chưa xử lý xong.

Thôi Thị nhận bằng hai tay.

Chủ tớ đi vào trong nhà, bà ấy đặt hộp gỗ xuống, giúp Lý Du cởi áo choàng.

Bên trong có đốt chậu than, không khí ấm áp dễ chịu, Lý Du tháo mũ quan, Thôi Thị hầu hạ hắn đổi lan bào, mặc lên y phục thường ngày, nói: “Mấy ngày nay Nhị Lang chắc mệt chết rồi, Phúc Thọ Đường bên kia lo lắng không thôi.”

Lý Du: “Qua cuối năm sẽ thư thả hơn chút.”

Mỹ Nguyệt bưng chậu đồng đến cho hắn rửa tay, Thôi Thị nói: “Hôm nay nhà bếp ninh canh bồ câu sữa, Nhị Lang ít nhiều gì cũng dùng một chút đi, bồi bổ thân thể.”

Lý Du “ừ” một tiếng.

Chờ lát sau Mỹ Nguyệt mang canh tiến vào, canh bồ câu sữa kia cho thêm không ít dược liệu, nồng nặc vị thuốc đông y.

Lý Du giơ tay cầm, vô cùng ghét bỏ nhíu mày nói: “Ta còn trẻ tẩm bổ lắm thế làm gì?”

Thôi Thị nói: “Là lão Vương phi đặc biệt căn dặn, Nhị Lang cứ dùng chút đi.”

Lý Du kiên trì nếm một miếng, tiện tay đặt qua một bên, không chạm đến nữa.

Thôi Thị hết cách với hắn, lại hỏi: “Thế Nhị Lang có muốn ăn thứ gì khác không?”

Lý Du nghĩ bụng, nói: “Chuẩn bị bát trà sữa tới đây.”

Thôi Thị vội vàng căn dặn người đi làm.

Chờ sau khi bà rời khỏi đây, Lý Du đi đến trước gương đồng nhìn gương mặt của mình, quầng mắt phiếm xanh, cả người có chút mệt mỏi, lại thêm bên cạnh không có ai thuận tay hầu hạ, hắn cứ cảm thấy không quá hài lòng, tinh thần cũng sa sút.

Hắn ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Tầm một tách trà sau, Thôi Thị mang trà sữa đến.

Hương sữa nồng đậm tràn ngập trong phòng, ngửi mà hết sức ấm lòng, phối hợp với một đĩa bánh ngọt củ ấu, màu sắc trắng tinh, mang theo một chút hương hoa quế.

Lý Du dùng một chén trà sữa cùng hai miếng bánh ngọt củ ấu, sau đó lấy công văn còn chưa xử lý xong trong hộp gỗ ra, tiếp tục làm việc.

Thôi Thị sợ mắt hắn bị thương, dặn dò: “Nhị Lang đừng nên làm quá muộn, sợ làm việc dưới ánh đèn sẽ hỏng mắt.”

Lý Du “ừ” một tiếng, hơn nửa là qua loa lấy lệ, nghe tai nọ lọt tai kia.

Lần ngồi xuống làm việc này mãi đến giờ Hợi, Thôi Thị liên tục giục hắn hai lần hắn mới chịu đi ngủ.

Hôm sau trời còn chưa sáng đã phải rời giường, Lý Du nằm lỳ ở trong chăn rất lâu mới ngái ngủ ngồi dậy.

Nếu là ngày xưa, Ninh Anh sẽ cố ý dùng cái tay lạnh cọ hắn, có đôi khi còn chui vào ổ chăn bắt hắn tỉnh lại.

Nhưng mà từ khi nàng rời đi chút tình thú này cũng không còn, trong phòng luôn lạnh tanh.

Lý Du được nữ nhân dỗ dành đã quen, vô cùng hoài niệm những ngày tháng có nàng ở bên.

Mặc dù cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc này nữ nhân nào cũng có thể cho, nhưng có đôi khi hắn lại để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất quyết phải nhặt cục gạch đã ném cho hắn toác đầu chảy máu kia về.

Bên ngoài trời còn đen sì, gió lớn từng đợt.

Thôi Thị tiến vào phòng ngủ hầu hạ hắn rửa mặt, Lý Du tóc tai bù xù ngồi  trên giường híp mắt nhìn bà ấy.

Thôi Thị nói: “Nhị Lang nên dậy thôi.”

Lý Du lại ngã nhào xuống giường, đau khổ nói: “Đi lấy cho ta một chậu nước lạnh đến đây, để cho ta tỉnh ngủ.”

Một lát sau Mỹ Nguyệt mang một chậu nước lạnh đến, Lý Du rời giường sắn tay áo, múc không ít nước hất lên mặt, cảm giác rét lạnh thấu xương xâm nhập vào từng lỗ chân lông, lúc này hắn mới cảm thấy tỉnh táo hơn chút.

Thôi Thị nhìn mà đau lòng, càu nhàu nói: “Làm việc cho triều đình cũng không dễ gì, ngủ muộn hơn chó, thức sớm hơn gà, thật sự quá đáng lắm rồi.”

Lời này chọc cho Lý Du bật cười, hắn nói: “Thôi ma ma nói quá lời, ta chỉ là một viên quan lục phẩm nho nhỏ tại Hàn Lâm Viện thôi, mỗi tháng tảo triều chỉ có hai lần, nếu là quan ngũ phẩm trở lên ở trong Kinh Thành, cứ năm ngày sẽ phải tảo triều một lần, giờ Dần đã phải tỉnh, đó mới gọi là dày vò.”

Thôi Thị bĩu môi.

Lý Du tuổi trẻ kiêu căng ngạo mạn nói: “Hiện tại chưa gì đã khóc kêu, sau này nếu từng bước bò lên Chính Sự Đường, mỗi ngày làm lụng vất vả vì nước vì dân, thế chẳng phải sẽ mệt thành chó sao.”

Thôi Thị: “Lão nô nhìn mà đau lòng, tuổi còn trẻ đã phải chịu tội như vậy.”

Lý Du bật cười, “Trong kinh có bao nhiêu người ngóng trông được chịu tội này mà không được đó, hơn nữa còn là tội mà ta vượt qua thiên quân vạn mã đi cầu độc mộc mới lấy được, sao lại không cam tâm tình nguyện chịu đây?”

Thôi Thị bất đắc dĩ.

Lý Du tự thay quan phục, vừa thay vừa nói: “Ngày khác đợi ta vào Chính Sự Đường, làm đến chức Tể tướng, ma ma hãy đau lòng cho ta cũng chưa muộn.”

Thôi Thị cười nói: “Nhị Lang nhà chúng ta tuổi trẻ tài cao, đó là chuyện đương nhiên!”

Áo lót có phủ một lớp tơ ngỗng chống lạnh, tụ bào cổ tròn, chất dày, có thể chống được gió lạnh xâm lấn.

Chờ sau khi búi tóc, y quan chỉnh tề, lúc này Lý Du mới phấn chấn tinh thần đến sương phòng dùng bữa sớm.

Hôm nay Thái tam nương chuẩn bị cháo thịt băm nấm hương, phối với măng ngâm mùa đông.

Lý Du dùng một bát cháo, còn ăn thêm hai quả trứng mới dừng đũa.

Sau khi dùng trà đặc súc miệng, Thôi Thị thay hắn chỉnh lại quần áo, mang áo choàng tới phủ lên người hắn đồng thời đưa thêm một cái lò ấp sưởi ấm.

Lúc rời phủ Lý Du mới sực nhớ mình chưa mang theo công văn, Thôi Thị bận rộn sai Mỹ Nguyệt quay về lấy.

Ngày tháng ngủ muộn hơn chó, thức sớm hơn gà này kéo dài liên tục đến 27 tháng Chạp, tín hàm từ Dương Châu truyền tới Kinh Thành thành công tới tay Tần Vương phủ.

Lúc ấy Lý Du hạ triều trở về liền đến Phúc Thọ đường, ở bên kia dùng xong cơm tối, cả nhà ngồi quây quần nói chuyện phiếm.

Huynh trưởng Lý Cánh cũng giống hắn bận tít mù, Lý Cánh là Hình Bộ Thượng Thư, xử lý chuyện còn phức tạp rườm rà hơn.

Huynh đệ hai người thi nhau kể khổ.

Thân thể Lý Cánh không khỏe bèn về trước, Lý Du thì ngồi thêm một lát mới đi.

Mới vừa trở lại Tây Nguyệt Các, Thôi Thị đã nói bên phía Dương Châu có gửi tín hàm đến, được đưa vào phủ từ chiều.

Lý Du cảm thấy khá kinh ngạc, hoang mang hỏi: “Đưa tới từ Dương Châu sao?”

Thôi Thị gật đầu, vội vàng dâng lên.

Lý Du giơ tay nhận lấy, tiện tay xé mở phong thư, bên trong chỉ có ngắn ngủn năm mươi chữ.

Hắn ngẩn người, lại nhìn kỹ thêm một lần, khóe miệng hơi cong lên.

Thôi Thị thấy hắn vui vẻ như vậy, tò mò hỏi: “Nhị Lang đang cười gì vậy?”

Lý Du thản nhiên nói: “Công việc.”

Dứt lời bèn ra hiệu cho Thôi Thị lui xuống.

Hắn cẩn thận nhìn lại nội dung trong thư một lần, nghiền ngẫm từng câu từng chữ.

Dương Châu, Ninh Anh thế mà lại chạy đến Dương Châu!

Lý Du nắm chặt thư trong tay, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, mặt mày thấm đẫm ý cười.

Nàng đã chạy được nửa năm, khiến hắn tìm phát mệt.

Bất kể hắn có thừa nhận hay không, tìm nửa năm mới ra được tin tức về Ninh Anh, trong lòng hắn thật sự rất vui. Cảm giác mừng thầm này lấn át cả hoài nghi bản thân trước đó, bất kể nàng chạy vì nguyên nhân gì, cứ ôm người về trong tay lại nói.

Mà bên kia Ninh Anh lại đang bận tính toán sổ sách, sau khi tính toán thống kê xong sổ sách tất tần tật từ lúc nhận tiệm ăn tới nay, trừ đi phí tổn, mỗi bên chia đôi cũng được hơn bốn xâu tiền.

Điều này khiến cho Chu lão đầu vui vẻ không thôi, Ninh Anh cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Ngày xưa ở Tần Vương phủ mỗi tháng chỉ có hai xâu tiền tiêu hàng tháng, khi đó nàng còn không ý thức được kiếm ăn gian nan cỡ nào, hiện giờ tự mình dựa vào hai tay thu hoạch thành quả, thật sự là không dễ gì.

Nhưng bất kể có nói thế nào, cảm giác thành tựu trong đó là thứ mà người làm nô tỳ không lĩnh hội được.

Ninh Anh tình nguyện đi con đường gian nan này, tư vị dựa vào hai tay tích góp tiền bạc rất tốt.

Chờ mọi chuyện đi vào quỹ đạo, sau này còn có thể tìm cửa tiệm lớn hơn nữa, mời đầu bếp, thuê người hầu, không cần tự thân tự lực vất vả giống như hiện tại.

Trong số thành quả này Thúy Thúy cũng phải trả giá rất nhiều, Ninh Anh đặc biệt tìm thợ may may cho nàng ấy hai bộ đồ mới.

Thúy Thúy cực kì vui mừng.

Chiều hôm giao thừa đó Chu gia mời các nàng buổi tối đến phố bên cạnh ăn cơm tất niên, Ninh Anh đương nhiên đồng ý.

Tần thị cuối phố cũng là người có lòng, đặc biệt bảo Dương Thụy đưa tới một phần bánh, là bánh khoai môn, dùng bột gạo nếp bọc khoai môn sau đó bỏ vào trụng dầu, mềm dẻo say nồng.

Dương Thụy nói là bánh truyền thống chỗ bọn hắn, để cho chủ tớ Ninh Anh nếm thử.

Ninh Anh cũng không nhận không công phần lễ này, đặc biệt dùng dây tơ hồng xâu mấy đồng tiền cho Dương Thụy, để cho hắn lén cất làm tiền riêng, khiến đứa bé vui vẻ không thôi.

Chờ sau khi Dương Thụy trở về, Ninh Anh nếm thử món bánh kia, nóng hầm hập, ngọt mà không ngấy, đặc biệt khoai môn bên trong mềm dẻo, miệng đầy ấm áp.

Thúy Thúy tham ăn, một hơi ăn năm sáu cái.

Ninh Anh nói: “Tiểu nha đầu kiềm chế chút, buổi tối còn có đồ ăn ngon mà.”

Thúy Thúy hàm hồ nói: “Chờ về sau nương tử mở quán lớn, Thúy Thúy sẽ có thêm nhiều đồ ăn ngon hơn.”

Ninh Anh chê bai: “Không có tiền đồ!”

Lại nói đến Dương Thụy, sau khi chạy về nhà thì lén giấu tiền riêng vào trong phòng của mình.

Tần thị nghe thấy trong nhà có tiếng động, lớn giọng hỏi: “Dương Thụy trở về rồi à?”

Dương Thụy không hé răng.

Tần thị lại hô một tiếng, lúc này Dương Thụy mới theo tiếng mở cửa, Tần thị hỏi: “Tiểu tử con lén lút ở trong phòng làm gì?”

Dương Thụy cợt nhả nói: “Không làm gì cả.”

Tần thị nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Đã đưa bánh cho Khương nương tử chưa?”

Dương Thụy gật đầu, “Đưa rồi, nàng không dám ăn, còn nói rất nhiều lời khách khí.”

Lúc này Tần thị mới hài lòng đi xuống nhà bếp.

Tiểu tử Dương Thụy kia cũng rất thông minh, bị chuỗi tiền đồng của Ninh Anh lấy lòng, bán đứng cha ruột, chạy như điên như dại tới sau mông Tần thị, xoa tay nói: “Tổ mẫu, ta cảm thấy Khương nương tử kia rất tốt.”

Tần thị: “Đúng là rất tốt, tính nết không tệ, chỉ có mỗi dáng vẻ là hơi kém người ta một chút.”

Dương Thụy khuyên bảo: “Chi bằng để cho phụ thân cưới nàng về đi?”

Nghe hắn nói thế, Tần thị ngẩn người, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía hắn, “Con muốn nàng tới làm kế mẫu của con sao?”

Dương Thụy gật đầu, “Con cảm thấy tính tình nàng rất tốt, chắc sẽ không đánh con.”

Tần thị: “…”

Đây là lần đầu tiên sau bao năm hắn chủ động muốn tìm kế mẫu, bà tò mò hỏi: “Con không ngại kế mẫu kia xấu sao?”

Dương Thụy lắc đầu, “Cũng không tính là quá xấu, nếu đẹp quá lại không tốt, tôn nhi sẽ gặp tai họa, người làm quân mẫu như tổ mẫu cũng không được yên.”

Tần thị: “…”

Nhất thời bị nghẹn họng.

Dương Thụy vô cùng bình tĩnh nói: “Cho nên vẫn nên tìm người tính tình tốt thôi, con không bị đánh, ngày tháng sau này của tổ mẫu cũng được yên, nếu cứ ba ngày hai bữa cãi nhau với phụ thân, không phải nhà chúng ta sẽ gà bay chó sủa sao?”

Tần thị: “…”

Hình như rất có lý.

Đúng vào lúc này, Dương Đại lang xách theo một con cá cùng một cái đùi dê về, hôm nay là đêm giao thừa, đương nhiên phải ăn đồ ngon.

Dương Thụy ngây ngất chạy đến nhận lấy.

Tần thị nói: “Nương có làm bánh khoai môn, Đại Lang nếm thử xem.”

Dương Đại lang đi rửa tay về, cầm đũa gắp một miếng nếm thử.

Miếng bánh vừa vào miệng đã bị nghẹn, bởi vì Tần thị nói với hắn: “Thụy Nhi nhìn trúng Khương nương tử rồi, không bằng hôm nào Đại Lang cưới nàng về làm kế mẫu cho nó đi?”

Dương Đại lang ho khù khụ vài tiếng, Tần thị vội vàng giúp hắn vỗ sống lưng. Hắn ho một lúc mới hòa hoãn lại, không dám tin nói: “Thật sự là Thụy Nhi nói sao?”

Tần thị gật đầu, “Nó cảm thấy Khương nương tử vô cùng tốt, tính nết ôn hòa, sẽ không đánh nó.”

Dương Đại lang: “…”

Tần thị cũng nói: “Ta cũng thấy tính tình Khương nương tử tốt, hay nói hay cười, chỉ có vẻ ngoài hơi kém chút thôi.”

Dương Đại lang cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hỏi: “Nó nói những lời này từ bao giờ?”

Tần thị đáp: “Trước đó nương có bảo nó mang chút bánh cho Khương nương tử, nó trở về liền nói với nương chuyện này.”

Dương Đại lang lập tức đến phòng Dương Thụy, thằng nhóc kia gọi một tiếng phụ thân.

Dương Đại lang đánh giá hắn trên dưới một phen, hỏi: “Con nhìn trúng Khương nương tử kia rồi?”

Dương Thụy gật đầu.

Dương Đại lang ngồi xuống mép giường, cẩn thận quan sát hắn một phen, lại hỏi: “Lúc trước con đi đưa bánh cho nàng, nàng đã nói gì với con?”

Dương Thụy nói: “Nói vài lời khách sáo, khen ngợi tổ mẫu làm bánh ngon.”

Dương Đại lang đương nhiên không tin mấy lời ngụy biện của hắn, thử lần mò trên giường tìm đông tìm tây. Hắn hiểu rất rõ nhi tử của mình, nó vẫn luôn mâu thuẫn không cho hắn tìm kế mẫu, hiện tại tự dưng đồng ý hiển nhiên có nguyên nhân.

Cho nên thấy hắn lần mò trên giường, Dương Thụy quả nhiên luống cuống.

Kết quả thật đúng là bị Dương Đại lang tìm ra một chuỗi đồng tiền được xỏ bằng dây tơ hồng dưới gối, hắn xem xét xâu tiền kia, hỏi: “Ai đưa cho con?”

Dương Thụy: “Tổ mẫu cho.”

Dương Đại lang cầm xâu tiền đi ra ngoài.

Dương Thụy vội vàng đuổi theo, sửa lời nói: “Là Khương nương tử cho, nói là đáp lễ.”

Dương Đại lang hù một tiếng, vừa giận vừa buồn cười nói: “Mới cho con mấy đồng tiền mà con đã bán lão tử nhà con rồi?”

Dương Thụy đúng lý hợp tình nói: “Đây là người ta cho con làm vốn riêng, để cho con mua đồ bản thân mình thích, phụ thân không thể vô lý mang đi sung công được.”

Dương Đại lang bị tức quá hóa cười, “Giấu đồ của người ta mà con còn ngụy biện hả?”

Dương Thụy nóng nảy, “Thật sự là Khương nương tử cho con, không tin cha đi hỏi nàng đi.”

Nghe được phụ tử hai người cãi vã, Tần thị tò mò đến hỏi: “Sao lại ầm ĩ vậy?”

Dương Đại lang: “Tôn nhi tốt của người, vì mấy đồng bạc của người ta mà bán phụ thân hắn.” Dừng một chút, hắn nhìn về phía Dương Thụy nói, “Con có chút tiền đồ được không, giá trị của cha con chỉ đáng mấy đồng tiền kia thôi hả?”

Dương Thụy lộ ra vẻ ghét bỏ, bĩu môi nói: “Nói không chừng người ta còn không thèm cha đấy.”

Dương Đại lang: “…”

Tần thị bị phụ tử hai người chọc cười, nói: “Người ta có muốn hay không, đầu xuân chúng ta tìm nương tử làm mối tới cửa hỏi thử là biết.”

Dương Đại lang vội la lên: “A nương đừng làm loạn.”

Tần thị: “Lại còn xấu hổ, đâu phải lần đầu cưới thê tử.”

Dương Đại lang: “…”

Tổ tôn hai người này, hắn phục rồi.

Chạng vạng nhà nhà quây quần bên mâm cơm tất niên, chủ tớ Ninh Anh cũng đến nhà Chu gia ở con phố cách vách, phu thê Chu đại lang nhiệt tình tiếp đãi.

Chu gia quanh năm kinh doanh đồ sứ, gia cảnh giàu có, viện ở là viện hai cổng. Bên trong viện rộng mở sáng ngời, quanh nhà chính còn có mấy nhà xung quanh, sương phòng Đông Tây mỗi bên bốn gian, nếu tính hết thì phải lên đến bảy gian.

Trong viện trồng không ít cây xanh, tuy đã là vào đông nhưng vẫn tươi tốt tràn ngập sức sống.

Ninh Anh là lần đầu tiên đến, không khỏi cực kỳ hâm mộ, khi nào nàng mới có thể có được căn nhà thuộc về riêng mình đây?

Trên các cửa nhà Chu gia đều dán đầy chữ phúc, câu đối, mọi người tụ tập lại một chỗ nói chuyện nhà.

Bà tử vào nhà, tới hỏi có cho truyền lệnh không, Chu đại lang ra hiệu, lại nói: “Hôm nay mời Khương nương tử tới, nhất định phải nếm thử đồ ăn Dương Châu chúng ta.”

Ninh Anh cười nói: “Làm phiền Chu lang quân tiếp đãi rồi.”

Chu lão đầu vuốt râu nói: “Khương nương tử một mình sống tại nơi đất khách quê người, chúng ta đương nhiên phải làm tròn chức trách của chủ nhà rồi.”

Ninh Anh: “Chu lão gia tử khách khí quá.”

Trong sương phòng đồ ăn đã lên bàn, mọi người đứng dậy sang bên kia.

Trên bàn tròn lớn có bày đủ loại thức ăn, vô cùng phong phú, khắp phòng đều là hương thơm khiến người ta phải nuốt nước miếng.

Chu đại lang dùng tay ra hiệu mời, mọi người lục tục ngồi vào chỗ.

Chu lão đầu đẩy đĩa cua sư tử đến, bảo Ninh Anh nhất định phải phải nếm thử, đây chính là món gia truyền của đầu bếp Chu gia.

Mọi người đều biết thịt cua sư tử là món ăn truyền thống nổi tiếng địa phương, lấy thịt heo cùng thịt cua làm chủ.

Trong bát miếng thịt cua sư tử rất tròn rất lớn, được ninh canh loãng mà thành, bên trên có rau xanh, màu sắc nước dùng trong vắt, phiếm chút vàng nhạt.

Tỳ nữ giúp Ninh Anh chia thức ăn, nàng bừng bừng hưng trí nói: “Chu lão gia tử, Chu lang quân, ta đây sẽ không khách khí nữa.”

Chu lão đầu chờ mong đáp: “Khương nương tử thừa dịp còn nóng hãy nếm thử đi.”

Ninh Anh nếm một miếng nhỏ, vị tơi xốp mềm nhẵn, ngậy mà không ngấy, không hề có chút vị tanh nào của thịt heo.

Thịt cua kia cũng rất ngon, một chút nước canh tràn vào cổ họng, nàng không nhịn được tán dương: “Món này ngon quá, khi nào ta cũng phải học làm mới được.”

Chu lão đầu đắc ý nói: “Vậy ngươi tìm đúng người rồi, đây là ta làm.”

Ninh Anh lấy làm kinh hãi, vui mừng nói: “Không đúng, Chu lão đầu cũng có tay nghề nấu nướng giỏi như vậy, tại sao lại không kinh doanh được cửa tiệm kia?”

Nàng vừa nói lời này, mọi người nhất thời nở nụ cười.

Chu bà tử ghét bỏ nói: “Lão ấy à, cả đời cũng chỉ biết làm món này thôi, mà còn phải xem tâm tình thế nào nữa, quanh năm suốt tháng nhiều nhất có thể ăn được hai nồi đã coi như không tệ rồi.”

Chu đại lang cũng tham gia vào náo nhiệt, “Cửa tiệm kia phụ thân ta cứ thích lăn qua lộn lại làm thứ đồ tiêu khiển.”

Lời này thì Chu lão đầu không thích nghe, lão phản bác: “Nói bừa, ta làm kinh doanh có tiếng cũng có miếng.” Lại nói, “Khương nương tử thử miếng ngan muối xem sao.”

Ninh Anh nghe lời thử.

Ngan muối óng vàng, thịt mềm, mặn nhạt vừa phải, đặc biệt là thịt còn rất tươi, ăn vào miệng rất có hương vị địa phương. Nhưng vẫn kém hơn vài phần so với món ngan muối nàng ăn ở Tần Vương phủ, nhà bếp trong phủ cũng tinh thông làm món ăn này.

Nàng đương nhiên không dám nhắc đến Tần Vương phủ, trái lương tâm khen vài câu.

Mọi người lục tục động đũa, quây quần bên bàn cơm cười đùa vui vẻ, không hề sâm nghiêm giống nơi nhà cao cửa rộng, cực kì tự tại.

Người nhà họ Chu rất hiếu khách, Ninh Anh cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của bọn họ, Chu bà tử thậm chí còn không e dè nói đến tình cảnh trước mắt của nàng, khuyên nàng nên tìm một lang quân xứng đôi, đỡ phải vất vả.

Ninh Anh ngược lại cũng không từ chối.

Chu bà tử cảm thấy Dương gia làm thợ mộc cuối phố rất xứng với nàng.

Dương Đại lang kia tuấn tú lịch sự, tuy là người có không thê tử, nhưng nhân phẩm tốt, làm người phúc hậu, chưa bao giờ có lời đồn xấu. Mẫu thân của hắn Tần thị cũng là người lanh lẹ, hàng xóm láng giềng đều biết rõ ràng.

Mẫu tử hai người đối xử với mọi người rất khoan dung, nếu vào làm dâu Dương gia, quả thật sẽ không chịu thiệt.

Chỉ có điều tiểu tử của Dương gia hơi nghịch ngợm chút, không dễ quản thúc, nhưng nếu có uy nghiêm thì vẫn có thể ép được, dù sao cũng chỉ là thằng nhóc tám tuổi thôi.

Chu lão đầu cũng thấy tính tình Dương Đại lang đáng tin, bèn xen vào: “Không nói cái khác, phẩm hạnh tiểu tử kia đúng là không tệ.”

Vốn là cơm tất niên, kết quả biến thành bữa tiệc dắt mối của Chu bà tử.

Con người bà rất thích tác hợp cho nam nữ trong phố, nói cho Ninh Anh xấu hổ không thôi, nàng bèn nói: “Nhà bọn họ ta có từng tiếp xúc, rất dễ sống chung.”

Hai mắt Chu bà tử sáng lên, “Khương nương tử cũng là nữ lang đã trải sự đời, nếu ngươi có ý, lão bà tử ta trái lại vui vẻ thay ngươi kết mối lương duyên này.”