Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 6




Bầu không khí đột nhiên có chút kỳ quái.

Phải biết rằng Tần Vương lão nhân cực kỳ để ý đến thể diện, kết quả là bị mấy đứa nhỏ trong nhà chất vấn lão, nói lão không được.

Nếu như Lý Cạnh nói ra lời này chắc chắn sẽ bị lão đánh cho một trận, nhưng ngặt nỗi người nói lại là Lý Du, đây chính là tâm can bảo bối của lão, cho dù không vui thế nào lão cũng phải nhịn.

Quách Thị âm dương quái khí châm chọc: “Thật là kỳ quái, một lão nhân gia tuổi đã bảy mươi còn có thể sinh con, quả thực chưa từng nghe thấy bao giờ.”

Khóe miệng Tần Vương co giật, nhìn bàn thức ăn đầy ắp bỗng dưng không muốn ăn nữa.

Thu Thị hoà giải: “Nếu thật sự là huyết thống của Lý gia thì sao có thể để lưu lạc bên ngoài được, nhưng chuyện này liên quan đến thể diện của vương phủ, cần phải cẩn thận điều tra thêm.”

Quách Thị hừ nhẹ một tiếng, cười như không cười nói: “Tra cái gì mà tra, cho rằng cha của con về già thì không thể sinh được con trai sao.”

Lý Du sợ hai phu thê già cãi nhau, xua tay nói: “Đại ca không phải ở hình bộ sao, tra những thứ này nhất định là sở trường của huynh ấy, không bằng huynh điều tra thêm đi, như vậy cũng khiến cho cha chúng ta an tâm hơn?”

Lý Cạnh: ……

Quách Thị: “Nhị Lang nói đúng đấy, Đại Lang thay cha con điều tra thêm đi, xem xem lão ta có sinh thêm con được hay không.”

Lý Cạnh yên lặng bấm đùi dưới bàn, đây là chuyện rắc rối gì vậy!

Tuy người trong nhà cũng đang hoài nghi Tần Vương bị đội nón xanh, nhưng lão vẫn một mực tin chắc rằng mình càng già càng dẻo càng dai, tự tin vô cùng nói: “Cứ kiểm tra đi, nương tử đó ở Đông thành Nam phường, trong nhà chỉ có một mình nàng, Đại Lang, nếu con rảnh rỗi hãy đi thăm nàng một lần.”

Lý Cạnh nhẫn nhịn, kiên trì hỏi: “Nàng bao nhiêu tuổi?”

Tần Vương: “Hai mươi tám tuổi.” Ngừng một chút lại nói, “Là một quả phụ.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không nói nên lời.

Quách Thị giận quá mà cười ra tiếng, mắng: “Một lão già như ngài có biết xấu hổ không thế? Ngay cả một quả phụ nhỏ hơn ngài bốn mươi tuổi cũng không buông tha?”

Tần Vương chững chạc đàng hoàng phản bác: “Nói linh tinh gì vậy, Lý Thế An ta phong lưu nhưng không hạ lưu, rõ ràng là quả phụ kia tự tới trêu chọc ta.”

Quách Thị tức giận nói: “Để ngài đổ vỏ còn đắc ý thế hả?”

Lý Du nghe thấy liền nhức đầu, vội vàng đổi chủ đề, “Lúc trước cha có nói tới Triệu Tứ Nương của Anh quốc công phủ, con cảm thấy khá ổn.”

Những lời này lập tức khiến mọi người chú ý, ngay cả Quách Thị cũng không tiếp tục truy cứu chuyện của quả phụ kia nữa, cau mày nói: “Bên kia tuổi tác quá nhỏ.”

Đũa của Lý Du lại đặt lên đĩa tôm đã bóc vỏ, con tôm có màu đỏ tươi, cắn một cái tươi non mềm mịn, hắn khen: “Nương nếm thử món tôm này đi, hương vị không tệ.”

Quách Thị: “Ta đang nói chính sự với con đấy.”

Lý Du không lên tiếng, một mình ăn tôm.

Tần Vương cao hứng nói: “Ánh mắt Nhị Lang tốt đấy, nếu con có thể kết thân với Anh quốc công phủ hai nhà liên thủ, con đường hoạn lộ về sau nhất định có thể liên tiếp thăng tiến.”

Lý Du cười cười, cầm khăn lau miệng: “Cha, lời này hình như không thích hợp, nói như kiểu nếu con không có Triệu gia nâng đỡ thì cũng chỉ có thể trì trệ không thể thăng tiến vậy.”

Tần Vương nghẹn đến á khẩu, không nói nên lời.

Thu Thị cũng gắp một con tôm đặt vào bát Lý Cạnh, Lý Cạnh trêu chọc: “Nhị Lang tuổi trẻ ngông cuồng.”

Thu Thị tiếp lời: “Nói đi thì phải nói lại, lần thi hội nào cũng giống thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, thử hỏi trong kinh có lang quân nhà ai có thể như Nhị Lang, tuổi trẻ mà dám ngông cuồng như vậy?”

Cái vuốt mông ngựa* này kêu cũng thật vang.

(*vuốt mông ngựa: nịnh hót)

“Câu này của đại tẩu rất êm tai.”

Sau đó mọi người bắt đầu thảo luận về hôn sự của hắn.

Quách Thị biết Lý Du thích ăn cá nên đã kêu tỳ nữ chia thức ăn cho hắn.

Món cá vược hấp kia có lớp thịt trắng noãn, chỉ có một khúc xương, thích hợp nhất với những người lười như hắn.

Nhúng vào nước sốt trong vắt vừa được đưa lên, Lý Du nếm thử, thịt cá trắng trẻo non mịn đến mức chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái đã tan ra, là hương vị hắn thích nhất.

Sau khi ăn xong hai miếng cá, hắn lại ăn thêm măng mùa xuân.

Măng mùa xuân tính chất đơn giản, bởi vì đun qua lửa nên được phủ lên một lớp mặn ngọt đậm đà.

Món ăn được đón chào nhất trên bàn vẫn là vịt hấp rượu, tất cả mọi người đều yêu thích, chỉ có Lý Du không động lấy một đũa.

Hắn không thích vị ngọt của thịt cho lắm, ăn vào còn có chút ngấy.

Trong bữa ăn, Thu Thị đột nhiên hỏi Lý Du thích nương tử như thế nào.

Lý Du ngẩn người, suy tư một lát mới nói: “Đương nhiên là người nghe lời, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn thì càng tốt.”

Quách Thị có chút hăng hái nói: “Hình dáng thì sao?”

Lý Du vươn tay cầm lấy canh chim bồ câu mà tỳ nữ đưa qua, nghiêm túc nói: “Đương nhiên cần phải ưa nhìn, tư thái yểu điệu, eo thon mềm mại.”

Người duyệt qua vô số nữ tử như Tần Vương lại khoát tay nói: “Nhi tử à, cưới một nữ tử tròn trịa nở nang, tư thái đoan chính mới là tốt nhất.”

Lý Du:???

Quách Thị: “Dễ sinh con.”

Lý Du: ……

Tần Vương nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm cho hắn: “Những con hồ ly mảnh mai yểu điệu kia cuối cùng cũng chẳng ra gì, đương gia chủ mẫu không chỉ cần phải gia thế bối cảnh tốt, ăn nói học thức cũng cực kỳ quan trọng, tính tình bao dung, về phần hình thức thì dù có đẹp nhưng nhìn lâu cũng sẽ chán.”

Nghe được những lời này, Lý Cạnh dở khóc dở cười, trêu ghẹo: “Cha có khá nhiều kinh nghiệm nhỉ.”

Thu Thị tán thưởng: “Cha nói không sai, đương gia chủ mẫu thì phải điềm đạm, bao dung, gia thế bối cảnh và ăn nói học thức là thứ quan trọng nhất, còn về phần ngoại hình, ngược lại không quá quan trọng.”

Lời này khiến Lý Du không thể gật bừa: “Nếu ta cưới một người mà đến bản thân còn không biết rõ hình thức mà chỉ cưới nàng ta vì gia thế học thức vào phủ, nhìn nàng lâu ngày sinh ra chán ghét thì hà cớ gì phải tự giày xéo mình?”

Tần Vương xua tay: “Con có thể nạp thiếp.” Lão nói thêm, “Người trong chính phòng để cho bên ngoài nhìn, thiếp thất thì để cho bản thân con nhìn.”

Lý Du: ……

Yên lặng nhìn về phía lão nương nhà mình.

Quách Thị trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Chớ có học theo lão cha ngươi, nạp mười mấy thiếp thất.”

Lời này coi như ngầm thừa nhận việc nam nhân nạp thiếp là thiên kinh địa nghĩa.

Lý Du lại nhịn không được nhìn về phía huynh trưởng nhà mình.

Lý Cạnh có năng lực sống sót cực mạnh, vội nói: “Đại tẩu của đệ rất tốt, nuôi một mình nàng trong phòng là đủ rồi.”

Nhìn dáng vẻ bảo vệ thê của huynh trưởng nhà mình, Lý Du hừ một tiếng, hững hờ cầm thìa múc một muỗng canh chim bồ câu rồi tiếp tục nhấm nháp.

Hôm nay xem như đã mở mang kiến thức, hóa ra thê và thiếp còn có thể đối xử thế này!

Khi tiếng trống chạng vạng vang lên, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, Lý Du nán lại ở Phúc Thọ Đường hồi lâu mới về được tới Tây Nguyệt Các, người hầu Lương Hoàng cầm một chiếc đèn lồng đi ở phía trước để chiếu sáng.

Đợi đến khi cả hai chủ tớ đến Tây Nguyệt Các, chợt thấy trong màn đêm Ninh Anh đang cầm theo đèn lồng, thân thể nhỏ yếu như một ngọn hải đăng, dường như mãi mãi sẽ luôn đứng đó để soi đường cho Lý Du về phòng.

Trên thực tế nàng cũng thường xuyên làm vậy.

Bất kể trời mưa gió thế nào, mỗi khi Lý Du về muộn, nàng đều đứng tại chỗ đó cầm theo đèn lồng chờ đợi hắn.

Theo thời gian, Lý Du không thể không hình thành một thói quen.

Chỉ cần hắn nguyện ý giữ nàng lại, nàng sẽ một mực ở bên cạnh hắn, bằng mọi cách có thể. Bởi vì nàng là một bông hoa không có rễ, nếu rời bỏ hắn nàng sẽ sống thế nào?

Gió bên ngoài hơi mạnh, tay cầm đèn lồng của Ninh Anh có chút lạnh.

Nhìn thấy chủ tớ hai người, nàng hành lễ với Lý Du, nói: “Lang quân.”

Lý Du ừ một tiếng.

Lương Hoàng đưa hộp cơm tới, Ninh Anh thuận tay cầm lấy, đi phía trước dẫn đường.

Trên đường trở về phòng cả hai đều không nói lời nào, khi đi qua hành lang Lý Du mới nói: “Bách hợp tô của Phúc Thọ Đường khá ngon, ta mang vài cái về cho ngươi nếm thử.”

Ninh Anh cười cười, làm nũng nói: “Lang quân vẫn là người thương ta nhất.”

Lý Du như nhớ ra gì đó, hỏi: “Ngươi vào phủ bao nhiêu năm rồi?”

Ninh Anh: “Bẩm lang quân, đã sáu năm.”

“Đã bao giờ nhớ nhà chưa?”

“Chưa từng, nô tỳ đã từng bị ngã nên có rất nhiều chuyện không nhớ nổi.”

Lý Du không hỏi nhiều nữa.

Ninh Anh hơi cảm thấy hiếu kì: “Lang quân tại sao lại hỏi những vấn đề này?”

Lý Du im lặng một hồi, không trả lời mà hỏi lại: “Nếu như đương gia chủ mẫu vào phủ, ngươi sẽ làm gì?”

Ninh Anh sửng sốt một lát mới đáp: “Nô tỳ là người mà lang quân mua vào phủ, nếu như lang quân nguyện ý giữ lại thì giữ lại, nếu muốn đuổi xuất phủ, nô tỳ cũng không có nửa câu oán hận.”

Lý Du liếc xéo nàng, dường như hoàn toàn không tin lời của nàng: “Những lời này có mấy phần thật, mấy phần giả?”

“Chữ nào cũng là thật.”

“Ta không tin.”

Ninh Anh trầm mặc.

Lý Du: “Ngươi không hề mảy may oán giận?”

Ninh Anh hỏi lại: “Lang quân có thích những nữ tử hay ghen tức không?”

Lời này khiến Lý Du nhíu mày.

Ninh Anh vô cùng thẳng thắn: “Lang quân không thích, nô tỳ cũng xem thường những người như thế.” Nàng nói thêm, “Mấy năm gần đây được lang quân hậu ái, nô tỳ rất thỏa mãn, bất luận về sau lang quân lựa chọn thế nào, nô tỳ cũng sẽ nguyện ý chấp nhận.”

Lý Du không nói nữa.

Nữ nhân trước mắt này đối với hắn cũng chỉ là một nữ nhân dùng để thông phòng, đồ chơi cung cấp cho người đang tìm kiếm niềm vui mà thôi.

Trong mối quan hệ này, hắn mãi mãi nằm ở vị trí chủ đạo, hắn có thể kiểm soát sinh tử của nàng, tự do của nàng, hết thảy của nàng.

Chỉ là một nô bộc mà thôi, sau này chủ mẫu vào phủ, dựa vào tình cảm mấy năm thì nhấc thành thiếp.

Đây đã là cho nàng thể diện rồi.

“Ngày mai theo ta xuất phủ đi tới biệt viện, hạnh hoa ở Nam hồ nở rồi.”

Ninh Anh đáp lại: “Vâng.”

Sau khi trở về phòng, nàng hầu hạ Lý Du thay đổi ngoại bào, giúp đỡ hắn rửa mặt.

Sắp xếp xong xuôi, Lý Du mới vén chăn lên, ngồi xuống giường đọc sách.

Ninh Anh nhắc nhở: “Lang quân chớ có nhìn lâu, sẽ tổn thương mắt.”

Lý Du “Ừm” một tiếng, coi lời nói của nàng bay từ tai này ra tai kia.

Thấy hắn không có nhu cầu gì nữa, Ninh Anh mới đóng cửa ra ngoài.

Hộp thức ăn cầm về từ Phúc Thọ Đường đang đặt ở trên bàn, trong đầu Ninh Anh ngược lại chất chứa phiền muộn, ngay cả bách hợp tô cũng không hề hào hứng nên đã đưa nó cho Mỹ Nguyệt.

Mỹ Nguyệt tham ăn, cao hứng nói: “Vẫn là A Anh tỷ thương ta, cái gì cũng nghĩ đến ta.”

Ninh Anh ôn hòa nói: “Chớ có quên Xuân Lan, lấy hai cái cho nàng ấy đi.”

Mỹ Nguyệt đáp lại: “Vâng.”

Ninh Anh tiếp tục nói: “Ngày mai lang quân nghỉ ngơi, muốn tới Nam Hồ biệt viện ngắm hạnh hoa, trong nội viện các ngươi cần phải trông coi cho cẩn thận.”

Mỹ Nguyệt đáp vâng.

Ninh Anh gật đầu rồi cầm hộp thức ăn đi xuống.

Những chiếc đèn lồng dưới mái hiên nhẹ nhàng lắc lư trong gió, Ninh Anh đứng tại chỗ nhìn chúng đến xuất thần.

Không hiểu vì sao, nàng đột nhiên cảm giác mình chính là ngọn đèn lồng kia, nếu không có mái hiên này, bản thân cũng không còn chỗ để đặt chân nữa.

Bên kia, Mỹ Nguyệt cầm hộp thức ăn trở về phòng, bách hợp tô trên đĩa có màu vàng óng, từng lớp giống như một đóa hoa nở rộ, trông rất xốp giòn ngon miệng.

Mỹ Nguyệt đặc biệt dành riêng hai chiếc cho Xuân Lan, kết quả người ta không nhận lấy còn ghét bỏ nói: “Đã trễ thế này còn tham ăn.”

Mỹ Nguyệt không quan tâm, cầm lấy bách hợp tô bỏ vào miệng, lúng búng nói: “Ngươi đừng ngại, đây là đồ chủ tử mang về từ Phúc Thọ Đường.”

Xuân Lan cảm thấy hơi hiếu kì: “Thế sao ngươi ăn được?”

Mỹ Nguyệt cố ý nói: “Đương nhiên là A Anh tỷ cho ta.”

Nghe đến đây, Xuân Lan cảm thấy trong lòng hơi chua xót.

Mỹ Nguyệt cũng không ngốc, nàng ấy biết Xuân Lan đang chua xót điều gì, bèn chọc nàng ta: “Đây là thứ chủ tử đặc biệt dành cho A Anh tỷ.” Sau đó dừng một chút lại nói, “Ngày mai chủ tử muốn đi tới Nam Hồ biệt viện ngắm hạnh hoa, cũng sẽ đưa nàng ấy đi cùng.”

Xuân Lan không nói một lời.

Mỹ Nguyệt ngồi vào mép giường, ăn xong một cái bách hợp tô mới nói tiếp: “Nếu ta là Xuân Lan tỷ, ta sẽ không suy nghĩ đến những vấn đề đó.”

Lời này khiến Xuân Lan không vui, cau mày nói: “Ngươi nói nhảm nhí gì vậy?”

Mỹ Nguyệt đứng dậy đi tới bàn rót nước: “Giường của chủ tử không dễ trèo lên đâu, chút tâm tư đó của ngươi, trong nội viện ai mà chẳng biết chứ?”

Xuân Lan cười lạnh: “Nói như thể ngươi là người thanh cao lắm ấy.”

Mỹ Nguyệt xua tay: “Ta không thanh cao, ta tự nhận thức được bản thân mình là ai.” Sau đó, nàng ấy nói thêm, “Lang quân giống như chủ tử của chúng ta luôn bắt bẻ mọi việc, A Anh tỷ có thể giành được sự sủng ái của ngài thì chắc chắn sẽ có chỗ hơn được ngươi.”

“Nàng ta dù có bản lĩnh lớn bằng trời đi chăng nữa, cũng không chịu được tới khi chủ mẫu vào phủ.”

Mỹ Nguyệt sửng sốt.

Xuân Lan khinh thường nói: “Ngươi và ta đều là nô tỳ, người lấy đâu ra tự tin để giáo huấn ta như vậy?”

Mỹ Nguyệt: “Ta chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi thôi.”

Xuân Lan ngồi trước bàn trang điểm, tháo trang sức trên đầu xuống: “Ai cần ý tốt của ngươi chứ, dù A Anh nàng ta có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là nô tỳ. Hiện tại nàng ta huy hoàng, không có nghĩa là về sau nàng ta cũng có thể tiếp tục huy hoàng, ngược lại bản thân ngươi, ngươi nịnh nọt người ta như vậy còn bị người ta khinh thường, nếu ngươi có bản lĩnh, sao không đi nịnh bợ Thôi ma ma đi?”

Những câu này khiến Mỹ Nguyệt không nói nên lời.

Xuân Lan nhìn kỹ khuôn mặt trong gương đồng, ngũ quan tươi đẹp diễm lệ, tư thái không thua gì so với Ninh Anh, vì sao Lý Du không bao giờ nhìn tới nàng ta?

Ninh Anh biết câu trả lời.

Bởi vì chủ nhân của các nàng là tiểu công chúa tự luyến, trừ phi gặp được nữ nhân xinh đẹp hơn hắn, nếu không bọn họ đều muốn gần gũi với hắn, hắn mới là người thua thiệt.

Lúc này tiểu công chúa đang ôm sách ngồi trên giường, khát nước muốn uống, nhưng lại không muốn nhúc nhích nên hô: “A Anh.”

Ninh Anh ở trong phòng bên cạnh đáp lại, đến rót nước cho hắn.

Sau khi Lý Du dùng xong, nàng sợ quấy rầy đến việc đọc sách của hắn, vội vàng nhẹ nhàng lui ra. Không ngờ vừa ra đến cửa, hắn bỗng nhiên nói: “Giường không ấm, qua đây sưởi ấm cho ta.”

Ninh Anh: ……

Lý Du mặt dạn mày dày nâng chăn bông lên, vỗ vỗ xuống giường.

Ninh Anh nhìn khuôn mặt của hắn một lúc, khuôn mặt trẻ trung kiêu ngạo kia rất có tính dụ hoặc.

Dù là sang năm được quan lễ nhưng trên người hắn vẫn không có khí chất của một nam nhân trưởng thành, môi hồng răng trắng, toàn thân đều là vẻ hoạt bát kiêu căng của thiếu niên lang.

Ninh Anh nghe lời đi tới, lại bị Lý Du kéo đến trên giường, dùng chăn bông che lại, nàng hoảng sợ nói: “Lang quân chớ có náo loạn!”

Trong lúc bối rối, nàng đã vô tình nắm lấy đùi của Lý Du.

Tên nọ vội vàng túm lấy tay nàng.

Ninh Anh nhân cơ hội đắp chăn lên người hắn.

Hai người đùa giỡn dưới chăn, chỉ chốc lát đã khiến cho tóc tai bù xù, y phục xộc xệch.

Có đôi khi Ninh Anh bị cù sẽ bật cười khanh khách, Lý Du tính tình trẻ con, trêu chọc nàng như một con mèo.

Hai người làm ầm ĩ ở trong chăn.

Không biết đã qua bao lâu, Lý Du mới chui ra khỏi chăn bông, mái tóc lộn xộn, sắc môi diễm lệ, bị Ninh Anh gặm miệng hai lần.

Nữ nhân nằm ở trên người hắn cũng nhô đầu ra.

Ninh Anh thở hồng hộc vén tóc ra sau tai, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lý Du ôm lấy eo nàng, tùy ý để nàng nằm trên người mình.

Ninh Anh mạnh dạn vén tóc hắn ra, mặt mày hắn tuấn tú, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, làn da trắng nõn, cái cằm trơn bóng, y phục không chỉnh tề nằm dưới thân nàng.

Ninh Anh nghĩ thầm, dạng lang quân chất lượng thế này, nếu như đặt tại Tiên quán thì phải bỏ ra bao nhiêu bạc mới chơi gái được đây.

Nam nhân dưới thân đã thực sự chạm tới trái tim nàng, nàng yêu thích khuôn mặt tràn đầy khí chất thanh xuân của hắn, trắng trẻo không tì vết, khí chất sạch sẽ, toàn thân đoan trang.

Tươi đẹp và trẻ trung.

Mỗi ngày được nhìn thấy khuôn mặt như vậy khiến tâm tình vui vẻ thêm mấy phần.

Ngay cả khi tiểu tổ tông này vừa tự luyến vừa yêu cái đẹp thì Ninh Anh vẫn sẽ nhẫn nại để dỗ dành hắn.

Dù sao người ta vốn đã xinh đẹp, còn cho nàng ăn, cho nàng ở, chưa từng hung dữ với nàng, hàng tháng còn cho tiền đều đặn, sao nàng có thể không dỗ dành hắn được chứ?

Đầu ngón tay chậm rãi đáp xuống môi hắn, Ninh Anh trầm mặc ngắm, thật ra nàng có chút ghen tị, về sau không biết nữ nhân nào có thể có được chiếc túi da tinh xảo này đây.

Hiện tại kinh nghiệm của hắn không tệ, thể lực cũng tốt, dù sao cũng là do nàng tự mình thực chiến dạy dỗ bao lâu nay.

Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên nàng cùng hắn nếm trải chuyện nhân gian, lúc ấy ma ma từng dặn dò nàng, cho nàng xem Xuân cung đồ, nàng có thể làm rất tốt, nhưng không ngờ Lý Du lại chưa từng chạm vào nữ nhân.

Ninh Anh ngay từ đầu đã biết mục đích Lý Du mua nàng nhập phủ, năng lực thích ứng của nàng cũng mạnh, nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên chính là thời điểm nam nhân kia kiểm hàng lại vô cùng thẹn thùng.

Thế là đêm hôm đó nàng đổi vai cho Lý Du, mọi chuyện biến thành nàng đi nghiệm hàng của Lý Du.

Tên kia không có kinh nghiệm, còn kêu đau.

Đánh giá tệ!

Hiện tại nam nhân đã từng thẹn thùng kia đang nằm dưới người nàng, nàng biết tất cả những tật xấu trên người hắn, mỗi một chuyện nàng đều biết rất rõ ràng.

Lý Du mười ba tuổi đã kiêu ngạo vô lý, Lý Du mười chín tuổi vẫn kiêu căng như thế, chỉ có điều đã đỡ đi được mấy phần, mấy phần đó là do được nàng dỗ dành mà ra.

Cũng không biết là do nhìn người ở dưới thân khiến nàng cảm thấy ngây ngô hay gì khác, Ninh Anh lúc này lại dỗ ngon dỗ ngọt, muốn kéo bàn tay trong chăn của hắn đặt lên đ ỉnh đầu, ghé vào tai hắn thì thầm: “Nô tỳ muốn cùng lang quân chơi trò chơi mèo vờn chuột, không biết lang quân có dám chơi hay không?”

Lý Du:???

Lúc hắn còn không chưa kịp phản ứng, Ninh Anh đã bình tĩnh lấy ra dây cột tóc của mình, buộc hai tay hắn lại.

Lý Du muốn cử động nhưng nàng lại nhẹ nhàng đ.è xuống, đồng thời cúi xuống cắn lỗ tai hắn: “Lang quân ở dưới, nô tỳ ở trên, rất thú vị đấy.”

Lý Du: ……

Không biết vì sao, lần đầu tiên hắn sinh ra một loại ảo giác kỳ quái, rằng hắn dường như là đồ chơi của nữ nhân này.