Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 62: Chính Thức Thổ Lộ






Thật ra Lê Sơ không quá tin tưởng lời Ninh Ngọc Hi nói, dù sao trước đó không lâu Ninh Mạn Thanh mới nói cho nàng, cô chỉ là bị cảm.

Nhưng nàng lại cảm thấy chuyện này rất có thể là thật, bởi vì mặc kệ là cốt truyện hay thực tế, thì người kia vẫn là nam phụ ác độc, lại là người không có chỉ số thông minh quá cao, không cần phải gọi riêng điện thoại đến hỏi nàng một chút như vậy.

Đối phương làm như vậy đơn giản là muốn biết được Ninh Mạn Thanh có phải thực sự bị thương không, hoặc là đã khẳng định Ninh Mạn Thanh bị thương, chỉ muốn đến chế giễu, nhưng lại không liên hệ được với Ninh Mạn Thanh mà thôi.

Lê Sơ cầm di động, đầu óc hỗn độn suy nghĩ, cuối cùng quyết định chứng thực với Ninh Mạn Thanh.

Nàng mở Wechat ra, nhắn tin cho Ninh Mạn Thanh.

Vì ôm cảm xúc khó hiểu trong lòng, Lê Sơ nhắn một tin xã giao cẩn thận vô nghĩa.

[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư, chị đâu rồi?
Bên kia rất nhanh trả lời, gần như là trả lời chỉ sau một giây Lê Sơ nhắn tin tới.

[Ninh Mạn Thanh]: Ở đây, làm sao vậy?
Đầu ngón tay Lê Sơ lướt lướt trên màn hình, cuối cùng nhắn qua một dòng chữ chứa đầy cảm xúc do dự.

[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư, chị thực sự bị cảm sao?.

Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ tr ùmtruyện.o rg ~
Trong nháy mắt gửi tin nhắn kia đi, Lê Sơ bỗng nhiên hiểu rõ, quan hệ vi diệu và ngăn cách giữa nàng với Ninh Mạn Thanh.

Mới đầu Lê Sơ còn cảm thấy hai nàng cũng không khác gì đang yêu đương, chuyện tình lữ làm các nàng đều làm, các nàng biết tâm tư của nhau, nhưng lại duy trì một khoảng cách khiến đối phương thoải mái, không quá can thiệp vào hoàn cảnh đối phương.

Hiện tại Lê Sơ mới biết được, loại không thể can thiệp vào thế này, còn có một loại ý nghĩa khác, khiến nàng thiếu dũng khí trực tiếp dò hỏi hoặc là chất vấn.

Lần đầu tiên nàng cảm giác được, ái muội và yêu đương là không giống nhau.

Nếu bây giờ nàng là bạn gái Ninh Mạn Thanh, như vậy khi nàng nhận được cuộc điện thoại này, nàng có thể lập tức gọi điện thoại cho Ninh Mạn Thanh dò hỏi tình huống của cô, hoặc là trực tiếp bay đến chỗ Ninh Mạn Thanh, chính mắt xem cô rốt cuộc có bị thương hay không.

Chứ không phải giống như bây giờ, trong do dự nhắn tin cho Ninh Mạn Thanh, thật cẩn thận mà hỏi có ở đó không, sau đó lại thấp thỏm chờ cô trả lời.

Trong lúc Lê Sơ thấp thỏm, Ninh Mạn Thanh ở bên này đang cầm di động, hô hấp cũng sắp ngừng lại.


Thần sắc của cô cứng đờ, trước lúc hôn mê khi bị thương tim cũng chưa từng đập mãnh liệt đến như vậy.

Sao tự dưng Đào Đào lại hỏi như vậy? Có phải nàng đã biết cái gì rồi không? Tin tức này rốt cuộc là ai đã để lộ ra ngoài.

Vì thế Ninh Mạn Thanh thật cẩn thận mà trả lời tin nhắn, cô nghĩ trên mặt mình có vết trầy, nếu Đào Đào gọi video đến, cô có thể nói lý do vô nghĩa như kiểu mình phát sốt mơ hồ cho nên té ngã không, đem chuyện này lừa gạt cho qua.

Nhưng nghĩ lại liền không có khả năng.

[Ninh Mạn Thanh]: Sao tự nhiên lại hỏi kỳ quái như vậy?
[Ninh Mạn Thanh]: Bây giờ tôi ổn rồi.

Lúc Lê Sơ nhìn thấy hai tin nhắn liên tục này đến, liền biết chuyện Ninh Ngọc Hi nói, hơn phân nửa là sự thật.

Hẳn là Ninh Mạn Thanh không muốn nói dối với nàng khi trả lời vấn đề này, cô là người thông minh như vậy, phương thức nói chuyện cũng cực kỳ uyển chuyển.

Cô không phủ nhận chuyện nàng hỏi, chỉ nói cho nàng, bây giờ cô đã ổn.

Mũi Lê Sơ có chút chua xót, trong lúc nhất thời, phẫn nộ, thương tâm, lo lắng đều có đủ cả, các loại cảm xúc đồng thời dâng lên.

Nàng nên dùng thái độ nào để trả lời đây, thuận theo cảm xúc vừa ngoi lên lúc đầu, mang theo chút kinh hoảng phẫn nộ lại thương tâm dò hỏi Ninh Mạn Thanh, vì sao chuyện quan trọng như vậy lại không nói cho nàng?
Nàng có tư cách này sao, hơn nữa rõ ràng nàng cũng biết nguyên nhân Ninh Mạn Thanh không nói cho nàng, chính là sợ nàng lo lắng.

Thật ra theo lời đối phương nói, giả vờ câm điếc mới là tốt nhất đi.

Nhưng tay Lê Sơ lại bấm lên màn hình, chung quy vẫn không có cách nào trái lương tâm nói ra câu "Vậy là tốt rồi" kia.

Thật ra Lê Sơ là người rất thành thật, cho nên phản ứng trong tình cảm cũng là như vậy.

Nàng đem chuyện này từ đầu đến cuối kể cho Ninh Mạn Thanh nghe, để người không cần phải đoán mò.

[Đào Đào]: Vừa rồi em vừa mới nhận được một cuộc gọi.

[Đào Đào]: Là em trai của chị gọi tới, hắn gọi lại hỏi em tình huống của chị, nói nghe nói chị té trên núi xuống, hỏi chị có khỏe không.


[Đào Đào]: Ngữ khí của hắn rất vui sướng khi thấy người gặp họa.

Ninh Mạn Thanh thấy ba tin nhắn liên tiếp này, huyệt Thái Dương hơi ngừng, trừng mắt nhìn người đại diện đang ngồi trên sô pha trong phòng bệnh.

"Không phải nói đã ngăn chặn tin tức sao? Sao Ninh Ngọc Hi lại biết chuyện này?"
Sắc mặt Ninh Mạn Thanh không tốt, trong lòng Nhiễm Nhan Như lộp bộp một chút, thầm nghĩ xong đời.

Ninh Ngọc Hi đã biết chuyện này, như vậy có nghĩa là rất nhiều người trong giới đều sẽ biết được chuyện này.

Vốn dĩ Ninh Ngọc Hi là kẻ nhiều chuyện, hơn nữa lại còn rất có địch ý với Ninh Mạn Thanh, những việc Ninh Mạn Thanh không tốt, vị tiểu thiếu gia này ước gì chiêu cáo cho toàn thế giới biết.

"Không chừng là nghe tiếng gió ở đâu đó, nhưng mà chuyện này công chúng sẽ không biết đến."
Kỳ thật loại chuyện như đóng phim bị thương là một chuyện lăng xê rất tốt, đặc biệt là cách mạo hiểm như Ninh Mạn Thanh.

Bất quá Nhiễm Nhan Như biết bạn tốt luôn muốn bình thường, cũng không thích dùng loại chuyện như thế này lăng xê.

Ninh Mạn Thanh nghĩ cô yên tâm cái rắm, người cô muốn gạt nhất đã biết chuyện này, những người khác có biết chuyện này hay không cô căn bản không thèm để ý.

Ninh Mạn Thanh thực sự sốt ruột, liền tố chất đó giờ cũng không quản nữa, trong lòng đã bắt đầu mắng thô tục.

Trong lòng Ninh Mạn Thanh vừa mắng Ninh Ngọc Hi vừa nghĩ phải trả lời Lê Sơ như thế nào, thì di động lại tiếp tục rung lên.

[Đào Đào]: Cho nên em muốn chứng thực ở chỗ chị.

[Đào Đào]: Em không tin bất luận người nào có ác ý với chị, nói về bất cứ thứ gì không tốt về chị.

[Đào Đào]: Ninh lão sư, em muốn nghe chính chị nói.

Tim Ninh Mạn Thanh thực sự sắp mềm vì Lê Sơ, trên thế giới sao có cô gái ngoan như vậy chứ.

Cô nhìn màn hình, giống như có thể nhìn thấy bộ dáng tiểu cô nương đang nghiêm túc đánh chữ, có lẽ trong mắt nàng còn sẽ có một tầng hơi nước mỏng manh.


Lê Sơ đích xác sắp khóc, nàng không biết vì sao mình lại khổ sở đến như vậy, cũng không biết vì sao cảm xúc của mình lại mất khống chế đến thế này.

Rõ ràng nàng không phải là người yếu ớt thích khóc, nàng cố gắng đè nén cơn muốn khóc kia, ngơ ngác nhìn chăm chăm màn hình chờ trả lời.

Bỗng nhiên điện thoại thông báo cuộc gọi video, làm Lê Sơ tay chân luống cuống trong chớp mắt, nàng xoa xoa đôi mắt còn chưa khóc, chấp nhận cuộc gọi.

Ninh Mạn Thanh đuổi Nhiễm Nhan Như ra ngoài xong, nhanh chóng gọi video.

Vừa nhìn thấy trong video Lê Sơ đang cố nén khổ sở, hốc mắt có chút hồng nhưng vẫn cố duy trì trấn định, Ninh Mạn Thanh hận không thể để bản thân mình ở bên cạnh nàng ngay lúc này, sau đó có thể ôm lấy nàng.

Đào Đào sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

"Ninh lão sư, vết thương có nặng hay không? Rơi xuống có đau không? Mau để em xem mấy chỗ khác!"
Lê Sơ thấy trên mặt Ninh Mạn Thanh trầy da liền sốt ruột, vội vàng hỏi, muốn nhìn một chút vết thương ở chỗ khác.

Đó là ngã từ trên núi xuống, cho dù mệnh là nữ chủ Ninh Mạn Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng như vậy cũng là rất đau.

"Không nghiêm trọng, cũng là vận khí của tôi tốt, vì mưa to nên đất xốp, tôi ngã xuống chỉ bị chấn động đầu, không có ngoại thường nào quá nghiêm trọng."
Ninh Mạn Thanh đổi camera, để Lê Sơ nhìn bộ dáng của mình.

Cũng may người biết được sự thật rất ít, chỉ có một số rất ít người biết đó là mưu sát, chứ không phải là ngoài ý muốn.

Dù sao khi truyền ra ngoài, tính chất của hai việc này cũng không giống nhau, đạo diễn và nhà sản xuất cũng không muốn để cho người khác biết, chỉ là bí mật đưa người kia đi cục cảnh sát.

Ninh Mạn Thanh không muốn cho Lê Sơ biết được sự thật trong chuyện này, loại chuyện dơ bẩn thế này làm sao để nàng biết, quấy rầy đến sự sạch sẽ của Đào Đào, nàng cũng không cần biết sao Vu Phi Minh lại làm việc này, nàng chỉ cần vui vui vẻ vẻ làm chuyện của chính mình là được.

"Cũng đã bị thương đến đầu rồi, còn nói không phải chuyện nghiêm trọng? Đây mới là chuyện nghiêm trọng nhất có biết không!"
Lê Sơ tức giận, nghe được lời nói giống như trấn an của Ninh Mạn Thanh, nhịn không được rống lên tiếng.

Chỉ là trong tiếng la kia mang theo chút nức nở, ít nhiều cũng nghe có vẻ yếu đuối.

Ninh Mạn Thanh luống cuống, lập tức nói: "Là tôi không tốt, tôi không nên gạt em, Đào Đào em đừng khóc, chỉ là tôi...."
"Chỉ là chị sợ em lo lắng, em biết!"
Lê Sơ không muốn nghe Ninh Mạn Thanh nói những lời này, lớn tiếng cắt ngang.

"Em mới không khóc!" Lê Sơ phủ nhận theo bản năng, động tác thô lỗ xoa nước mắt của mình, đem gò mát chà đến đỏ bừng, âm thanh nhỏ xuống biện giải "Chỉ là đôi mắt em khó chịu."
"Em mới không phải người yếu ớt như vậy."
Nàng lầm bầm lầu bầu một câu, không biết là giải thích vì nước mắt của mình, hay là phủ nhận Ninh Mạn Thanh sợ nàng biết cô bị thương mà lo lắng.


Lê Sơ cảm thấy bản thân mình có chút chật vật, nàng xoay camera lại từ trước thành sau, không để cho Ninh Mạn Thanh nhìn thấy mặt nàng.

Vì Ninh Mạn Thanh nhìn không thấy phản ứng của nàng, nên cảm xúc Lê Sơ vững vàng hơn rất nhiều.

"Hai ngày trước chị không trả lời tin của em, không phải vì bị cảm hôn mê, mà vì bị thương hôn mê đúng không?"
".....Uhm."
Lê Sơ vừa muốn khóc, nàng gắt gao bóp chặt lòng bàn tay mình, để bản thân mình khống chế lại.

Âm thanh nàng nhẹ nhàng nói: "Em không sợ lo lắng chị, em sợ chị không cho em lo lắng."
Lê Sơ thực sự sợ, nàng chưa từng sợ hãi đến như vậy.

Nàng sợ về sau này Ninh Mạn Thanh có cái gì nguy hiểm cũng sẽ không nói cho nàng, nàng sợ sẽ xuất hiện tình huống như vậy nữa, Ninh Mạn Thanh hôn mê, còn nàng cái gì cũng không biết chỉ có thể ngồi ngây ngốc chờ tin tức.

So với đau khổ khi biết không may, thì hoàn toàn không biết gì cả đối với nàng mới là tàn nhẫn.

Một câu cực nhẹ này, lại nện lên lòng Ninh Mạn Thanh thực mạnh.

Cô phát hiện thì ra mềm mại dịu dàng cũng có lực đến như vậy, ngay lúc này, cô thà rằng Lê Sơ phát tiết vì cô bị thương, chứ không phải hữu khí vô lực mỏng manh nói những lời này như vậy, làm tim cô thực sự phát đau.

Yết hầu Ninh Mạn Thanh khô khốc, khống chế cảm xúc lan tràn của chính mình, rồi lại nghe Lê Sơ bên kia hỏi:
"Ninh lão sư, em có thể đi gặp chị sao?"
Giống như là sợ cô từ chối, lại nhanh chóng mà nói: "Em đi lén, sẽ không để cho bất kỳ ai phát hiện."
"Em đảm bảo sẽ không chậm trễ chị, nếu chị đã khôi phục tốt hết bắt đầu chuẩn bị quay, em sẽ đi ngay!"
Ninh Mạn Thanh ý thức được trước đó mình đã sai rồi, cô vẫn luôn cảm thấy Lê Sơ không đủ thích mình, cho nên mới muốn chậm rãi chờ đợi, cô nghĩ có lẽ Lê Sơ thích cô nhiều hơn cô tưởng rất nhiều.

Chẳng qua là nàng giống như động vật thân mềm ăn cỏ, thật cẩn thận vươn râu ra ngoài thế giới.

Tình yếu cất giữ trong lòng tràn đầy mà lộ ra, Ninh Mạn Thanh nhìn hình ảnh bên kia trên điện thoại, mở miệng nói với Lê Sơ:
"Đào Đào, chuyển camera qua đi."
Lê Sơ làm theo, nhìn mặt Ninh Mạn Thanh.

"Đào Đào, em biết tôi thích em, đúng không?"
Đầu tim Lê Sơ run lên, nàng giống như biết được Ninh Mạn Thanh sẽ nói gì mà vui sướng, lại giống như không biết được sẽ nói gì mà mê mang.

"Cho nên muốn tới gặp tôi thì đến gặp tôi, khi nào tới, muốn ở bao lâu đều có thể."
"Có tôi thích, em lớn mật một chút cũng không sao, cậy sủng mà kêu cũng khiến tôi thật vui vẻ."
"Tôi hy vọng em biết, có liên quan đến chuyện của tôi, em có thể muốn làm gì thì làm.".