Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 136




22:30:30, 12/3/2013

Cùng Yen trôi qua kỳ nghỉ hè là vui nhất, buổi sáng cùng nhau dậy làm bữa sáng, ( thực ra đã là bữa trưa, chúng tôi đều rất ham ngủ), buổi trưa giặt xong quần áo bẩn, cùng nhau cầm đi phơi, chúng tôi thích mỗi ngày cùng nhau lau sàn nhà phòng khách, phòng ngủ và phòng sách, như vậy có thể để trần chân trần đi lại thoải mái, cũng có thể thoải mái ngồi dưới đất. Trước đây làm việc nhà cảm thấy như là nhiệm vụ, nhưng cùng với nàng thì cảm thấy là niềm vui trong cuộc sống, sau khi dọn sạch thì thoải mái đọc truyện tranh trong phòng sách có một bên cửa kính sát đất, mặt trời ấm áp chiếu vào, chúng tôi lười biếng thay đổi tư thế ngủ và tư thế ngồi khác nhau, nàng khi thì nghịch ngợm dùng hai chân nâng mặt của tôi, tôi không chút khách khí nắm lấy rồi khẽ cắn lên đầu ngón chân của nàng, nàng cười đùa lập tức rụt về, hai đứa bắt đầu đánh "chân chiến", tôi biết không đấu lại nàng, trực tiếp nhào vào lòng nàng, quấn quanh lấy nàng, lại bắt đầu đến lúc không đứng đắn rồi.

Có lúc nàng sẽ cầm lấy bút vẽ rồi thích thú vẽ vời, tôi ở bên cạnh cầm khuông nhạc mà soạn nhạc, lúc bị bí thì ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ yên tĩnh, sự chăm chú và ánh mắt kiên định của nàng sẽ làm tôi nhìn đến xuất thần, mái tóc đen dài thẳng mượt vén lên sau tai, lộ ra khuôn mặt xinh xắn, rất đẹp! Nàng vẽ chăm chú tới mức hoàn toàn không biết tôi đang lấy điện thoại di động chụp trộm nàng.

Hai đứa thích tự nấu cơm ăn, cảm giác như là một nhà, rất ấm áp. Mỗi ngày nghiên cứu ăn cái gì như là một chuyện rất long trọng, hai đứa thử nghiệm món ăn mới mãi không biết chán, thường hay làm thừa.

"Ăn ngon thật! Nhưng tớ không ăn được nữa." Tôi xoa cái bụng căng phình nhìn Yen.

"Ngoan! Đừng lãng phí, chỉ còn lại chút xíu như vậy." Nàng là một người không thích lãng phí đồ ăn, gắp món ăn đến miệng tôi bảo tôi ăn hết.

"Cục cưng, tớ thực sự không ăn nổi. Ôi! Mình nấu cơm lấy không đúng số lượng, tớ biến thành mụ béo thì cậu phải chịu trách nhiệm." Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác từ chối ăn nữa, chu mỏ nói.

"Ha ha! Tớ thì thích cậu mập tý nữa, đến lúc đó cậu về nhà, Trần chủ nhiệm còn phải cảm ơn tớ đấy." Yen thả lại món ăn về trong đĩa, đắc ý nói.

"Tiểu Bảo, tớ thích cùng cậu trôi qua cuộc sống gia đình bình ổn này." Tôi chăm chú nhìn nàng, dịu dàng nói.

"Tớ cũng thế, chúng mình cùng nhau nỗ lực, tin tưởng tương lai không xa chúng mình có thể sinh sống tự tại giống như bây giờ." Yen vuốt tóc của tôi, mỉm cười.

Hai đứa buổi tối mới chịu đi ra ngoài nên cuối cùng đã chữa trị lại làn da rám đen hồi ở Hải Nam trắng lại rất nhanh. Ăn cơm xong, cùng đi ra ngoài tản bộ, tiểu khu ở đây rất lớn, công trình bên trong đủ cả, muốn dạo chơi nơi đông người thì đi phố thương mại, muốn hoàn cảnh yên tĩnh thoải mái thì có thể dạo quanh công viên trong xã khu, tôi khẽ hát cho nàng nghe bài hát mà tôi sáng tác, nàng có thể đưa ra kiến nghị rất hay, đi mệt thì ngồi ở ghế công viên, gió đêm thổi, nàng kể với tôi về chuyện thú vị trước đây, tôi thích thú yên lặng lắng nghe, vẫn tiếc nuối vì không thể quen nàng sớm hơn một chút.

Yen vì tôi, nghỉ hè từ chối tất cả công việc, nhưng cuối tuần phải đi học ở trường ngôn ngữ, để chuẩn bị cho việc xuất ngoại. Tôi sẽ cùng đi bầu bạn với nàng, khi nàng vào học, tôi ở ngay McDonald's gần đó chờ nàng, mới đầu sẽ rất mặt dày không mua đồ ăn mà chiếm đóng một bàn để đọc sách hoặc viết này nọ, sau này ngay cả mình cũng thấy ngứa mắt hành vi vô đạo đức này, vội vã mua một ly nước chanh uống từ từ, không phải tôi không muốn bỏ tiền mua đồ ăn, mà là vẫn luôn có bài xích đối với những thức ăn rác này.

Tôi không thích đợi người khác cũng không thích để người ta đợi mình, ngoại trừ Yen. Tôi có thể kiên trì yên tĩnh chờ nàng cả buổi sáng, tôi luôn ngồi ở chỗ có thể nhìn thấy cửa, gần đến giờ thì nhìn chòng chọc vào cửa, nàng sẽ tan học đúng giờ, nhìn nàng hứng thú bừng bừng chạy tới tìm tôi, tôi sẽ có một cảm giác hạnh phúc, chờ bao lâu cũng bằng lòng.

Cuối tuần này đợi nàng học xong sẽ phải về nhà, đã đồng ý với ba mẹ chơi một tháng sẽ trở về, kết quả lại lưu luyến mà chơi hơn một tuần nữa. Yen giống như thường ngày, học xong liền đến McDonald's tìm tôi, hai đứa vui vẻ nắm tay chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm, ra ngoài quẹo phải chưa được mấy mét, một cô gái đi đến trước mặt, chúng tôi còn không thấy rõ mặt cô ấy, cô ấy liền tiến lên đẩy Yen một cái.

"Xin cô cách xa bạn trai của tôi ra một chút." Cô gái nhìn Yen hằm hằm, lớn tiếng nói.

"Quái lạ, sao cô tùy tiện đẩy người ta thế hả?" Tôi che chở trước mặt Yen, tức giận trừng mắt nhìn cô gái.

"Xin hỏi bạn trai cô là ai?" Yen không hề tức giận, giọng điệu bình thản hỏi.

"Hừ! Đừng giả bộ ở trước mặt tôi, cô đi học nói chuyện hợp với ai nhất, người đó chính là bạn trai tôi." Cô gái ôm cánh tay, nghiêng mông, bộ dáng hung hăng không có tu dưỡng.

"Cô là nói Âu Hiểu Quân sao? Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là giao lưu học tập mà thôi, ngay cả bạn bè cũng không phải. Mạt nhi, chúng mình đi thôi." Yen rất lạnh lùng nói xong liền kéo tôi rời đi.

"Không nói rõ ràng đừng mơ đi được." Cô gái ngang tàng ngăn cản đường đi.

"Không phải đã nói rõ rồi à? Là cô suy nghĩ nhiều." Yen nhíu mày, cảm thấy cô ấy là cố tình gây sự.

"Nói chung, tôi cảnh cáo cô! Đừng lại gần anh ấy như vậy, bằng không tôi không khách khí với cô." Cô gái chỉ tay vào Yen, uy hiếp.

"Tôi cũng cảnh cáo cô! Đừng có chỉ tay vào người của tôi, cô mà dám động vào một cọng lông của cô ấy tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đi quá giới hạn đâu, cũng xin cô hãy nghe cho kỹ, đừng tưởng bở và tự cho là đúng, cô ấy sẽ không tùy tiện thích một người đâu." Tôi hất bỏ tay của cô gái, kích động nói hết với cô ta rồi kéo Yen rời đi mau.

"Mạt nhi, đừng đi nhanh như vậy!" Dọc đường tôi không để ý đến nàng, nảy sinh hờn dỗi, buông ra tay nàng, đi một mình về phía trước, nàng cũng không giải thích cái gì với tôi, cứ đi theo sau tôi một đoạn đường rất dài, đi tới chỗ đông người, nàng tiến lên kéo góc áo của tôi, thực ra tôi biết nàng với tên con trai đó không có cái gì, vô cùng tín nhiệm nàng, nhưng trong lòng không biết tại sao sẽ nảy sinh hờn dỗi lạ lùng, cảm giác khó nói thành lời, chỉ muốn nổi khùng trút giận, khi nàng kéo góc áo của tôi, tôi chẳng còn chút giận nào nữa, cảm thấy cơ thể thoáng cái nhẹ tễnh, tôi nghĩ nguyên nhân tức giận có lẽ bởi vì nàng không chủ động nói chuyện với tôi, đang lúc nghĩ lung ta lung tung, quên mình đang đi qua đường.

"A! Cẩn thận." Tôi còn không biết xảy ra chuyện gì liền bị Yen kéo một cái từ phía sau, trọng tâm bất ổn ngã vào lòng nàng.

"Cậu điên rồi! Không muốn sống nữa sao?" Hoàn hồn lại, mới biết một chiếc xe ô tô đi qua sát cạnh tôi, lần đầu tiên nghe thấy Yen mắng tôi lớn như vậy, tôi hoàn toàn đơ cả người, nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không nhúc nhích.

"Mạt nhi." Yen thấy tôi bị dọa sợ, lập tức mềm nhũn xuống, lo lắng gọi tôi.

"Xin lỗi! Tớ đang suy nghĩ này nọ nên không chú ý xe, thực ra tớ rất sợ chết." Tôi dần tỉnh táo lại, cuối cùng còn tinh nghịch nói một câu, Yen bị tôi chọc cười.

"Quỷ hẹp hòi! Có trách tớ không giải thích với cậu không? Nhưng tớ cảm thấy căn bản không cần phải giải thích." Yen sớm đã nhìn thấu lòng tôi.

"Tớ chỉ muốn cậu dỗ dành tớ, tớ không biết mình đang tức cái gì." Đầu óc tôi hỗn loạn cực kì.

"Không phải tớ dỗ cậu, kéo góc áo của cậu rồi sao? Cậu còn liều mạng đi về phía trước làm gì?" Yen oan ức nói.

"Đó cũng gọi là dỗ à?" Tôi còn oan ức hơn nàng.

"Với tớ thì đúng là như vậy, tớ đã nhượng bộ trước rồi, mẹ nói, người lớn cho đứa nhỏ một nấc thang đi xuống, đứa nhỏ liền phải thức thời, không nên cố tình gây sự nữa." Yen ăn nói có lý.

"Tớ không phải đứa nhỏ!" Tôi kích động cãi lại.

"Ở trong mắt tớ, cậu chính là đứa nhỏ của tớ!" Yen nhìn tôi bằng ánh mắt bá đạo, tôi đỏ mặt nhìn nàng, sau đó cười hì hì.

"Đừng náo loạn nữa nha? Nên đi ăn cơm ha." Yen nắm mũi của tôi, mỉm cười nói.

"Mua nước trước đi, để hạ hỏa." Tôi bĩu môi, giả vờ lạnh lùng nói.

"Bé con!" Yen học giọng điệu của Mạn Văn để nói tôi.

"Tớ chính là bé con đó, sao nào?" Tôi nắm tay nàng đi qua đường, cười kiêu ngạo nhìn nàng.

"Có điều ban nãy trông bộ dáng bảo vệ tớ của cậu thật sự là rất soái, không nghĩ tới bạn học Doãn Hạ Mạt nhát gan cũng sẽ có một mặt thô bạo nha." Yen vui vẻ nói.

"Tại sao tớ cảm thấy cậu đang khen lẫn đang chê tớ nhỉ?" Tôi híp mắt nhìn nàng.

"Ha ha! Tớ cũng không nói mà, là tự cậu nói nha." Yen nghịch ngợm làm mặt quỷ với tôi.

"Lý Ngữ Yên, cậu đáng ghét!" Tôi tiến lên ôm lấy nàng, véo nhẹ eo của nàng, hai đứa ban ngày ban mặt, không để ý đến nơi đông người mà bắt đầu nô đùa.