Sầu Triền Miên

Chương 44: Ép Sở Tiêu Lăng vào cung




Cánh Bắc không nói gì, đôi mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào nàng.

Sở Tiêu Lăng cảm thấy buồn bực, đôi tay buông xuống ý đồ giấu tờ từ thư đi, sau đó nói tiếp

"Sư huynh, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao?"

"Có thể cho ta xem qua, trong tay nàng là tờ giấy viết thư sao?" Cánh Bắc cuối cùng lên tiếng, bộ mặt biểu tình bí hiểm, lời nói cũng là khó có thể đoán biết.

Sở Tiêu Lăng thoáng chốc ngẩn ra.

"Phu quân của nàng. . . . . . Không phải đã chết trận sa trường, mà nàng là bị hưu điệu ."

Cánh Bắc tự đoán, con ngươi đen nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp đang lộ vẻ kinh ngạc.

Sở Tiêu Lăng nội tâm bất giác càng thêm bối rối, hiển nhiên chàng đã nhìn thấy! khi mình phát giác chàng xuất hiện, chàng cũng đã nhìn thấy trong tay mình là tờ từ thư!

Một lần nữa nâng đôi tay vừa mới để xuống bàn lên, nàng đưa tờ từ thư cho chàng.

Cánh Bắc cẩn thận đọc, ước chừng qua một khắc đồng hồ, tầm mắt của chàng mới rời khỏi mặt giấy, lại nhìn về phía nàng

"Lưu Vân Lạc Kỳ sẽ không phải là. . . . . ."

Sở Tiêu Lăng biết chàng đã đoán ra được là ai, không khỏi gật đầu.

Đôi mắt Cánh Bắc bâng quơ, thân hình nhẹ nhàng run lên, còn tưởng rằng. . . . . . Nàng chỉ là bình thường nữ tử, không ngờ được là có lai lịch lớn! Phu quân nàng lại là Kỳ Vương gia uy chấn tứ phương nay đã là hoàng đế!

Từ nhỏ đã rời xa sự đời nhưng Cánh Bắc vẫn hiểu được đạo lý môn đương hộ đối. Chàng không khỏi buồn bực, Sở gia xuất thân từ phố phường, thân phận thấp kém, Sở Tiêu Lăng làm sao có thể được gả cho Vương gia quyền cao chức trọng? Thậm chí gả làm Vương Phi?

Tựa hồ đã biết chàng đang băn khoăn điều gì, Sở Tiêu Lăng nhẹ nhàng giải thích

"Ta cùng hắn là bị ép duyên! Mẫu phi của hắn cũng chính là đương kim Lan Thái Hậu, nhìn trúng ta nên mới cưới ta vào cửa.

Mà hắn, lúc ấy đã có người yêu. . . . . ."

Cánh Bắc nghe xong, tức giận mắng

"Chết tiệt cẩu hoàng đế, thị phi điên đảo, hắc bạch chẳng phân biệt được, ta đoán là hắn là cố ý bắt nàng nhận tội, đuổi nàng đi, thỏa mãn nguyện vọng cho nữ nhân của hắn!"

Nghe thấy chàng phân tích rõ, Sở Tiêu Lăng khóe môi đột nhiên vui vẻ cười, nguyên lai, mình và Cánh Bắc thật là ăn ý.

Kỳ thật, nàng sao không nghĩ qua nguyên nhân này, dù sao Lưu Vân Lạc Kỳ quả thật cùng Nhan Hâm từng làm chuyện xấu với mình, đêm lạc hồng lần đó chính là căn cứ xác minh.

"Nàng vẫn còn. . . . . . Thích hắn, đúng không?" Đột nhiên, Cánh Bắc chần chờ hỏi.

Sở Tiêu Lăng giật mình, nhưng cũng không phủ nhận

"Không sai, trước đây ta thật sự thích hắn, thậm chí khát khao cùng hắn vĩnh viễn làm bạn đời, cho đến đã xảy ra sự kiện kia, ta mới tỉnh ngộ, nguyên lai vẫn luôn là do ta đa tình, ta phải tự trả giá người ta căn bản không làm gì cả!"

"Vậy bây giờ sao? Nàng đối với hắn còn yêu không?" Cánh Bắc lại hỏi.

Lần này, Sở Tiêu Lăng rất nhanh lắc đầu

"Trận đại hỏa kia, chẳng những thiêu hủy Sở gia, cũng tiêu trừ hy vọng mong manh cuối cùng của ta đối với hắn. Ta sở dĩ tận lực bảo vệ Nữu Nữu, vất vả sinh ra bé, đó là bởi vì Nữu Nữu là cốt nhục của ta, còn ta và hắn không còn quan hệ gì nữa!"

"Hiện tại hắn đã tới tìm nàng rồi có phải hay không?" Cánh Bắc biết, bình thường một nữ nhân đã xa cách nhiều năm còn không lý do lấy ra tín vật xem, nhất định trong lòng còn có tình yêu đối với nam nhân kia, thứ hai là người nam nhân kia đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của nàng, căn cứ tình huống trước mắt, chàng cho rằng là lý do thứ hai.

"hắn hôm nay đã tới đi tìm ta!" Sở Tiêu Lăng vẫn không giấu diếm.

Cánh Bắc im lặng, sau một lúc lại nói

"Hắn đến nói với nàng, muốn nối lại tình xưa? Vậy còn nàng, chuẩn bị nhận lời hay là. . . . . ." không thể nghĩ Cánh Bắc đối với chuyện tình cảm một chút cũng không mơ hồ còn nhìn thấu, có lẽ bởi vì chàng cũng là nam nhân, cho nên mới hiểu biết lòng của Lưu Vân Lạc Kỳ như vậy.

"Hắn nói với ta rất nhiều lời sám hối ..., hi vọng ta có thể tha thứ cho hắn, nhưng vậy thì đã thế nào, ta và hắn vốn là hai người của hai thế giới khác nhau, nhất định không có kết quả, bất kể là trước kia, hiện tại hay sau này! trong cuộc sống tương lai, căn bản cũng không có dự định liên quan tới hắn!"

Nghi hoặc đã rõ Cánh Bắc hiểu câu trả lời của nàng đều là lời thật lòng, trong lòng bất giác thoải mái trở lại rất nhiều, con ngươi đen nhìn nàng, vẻ mặt chân thật trước nay chưa từng có.

"Sư muội, kế tiếp nếu có việc gì cần đến, cứ việc cùng sư huynh nói qua, sư huynh hứa với nàng sẽ tận tâm giúp đỡ! Tuyệt đối không để bất luận kẻ nào đến phá hư giấc mộng của nàng, bao gồm cả hắn!"(nhắm lùm đc ko vậy ông anh oi haiz khổ thân à)

Mặc dù chỉ là mấy câu ngắn ngủi, vô cùng đơn giản, Sở Tiêu Lăng lại lĩnh hội được hàm nghĩa sâu sắc trong đó, khắc sâu trong lòng, nàng nở nụ cười. Giọng nói trở nên nhẹ nhàng không ít, chuyển khai đề tài

"Đừng nói tới ta nữa, còn huynh? Tạm thời sẽ không đi đâu chứ?"

"Kế tiếp lại có thể cùng nàng đi tìm Nữu Nữu, kết quả sao rồi? vẫn thế sao?"

Sở Tiêu Lăng gật đầu, nói cho chàng nghe mấy chuyện gần đây và kế hoạch của mình:

"Ta đã nghĩ rồi, tìm kiếm Nữu Nữu sẽ là cả một quá trình, vừa vặn cha ta có quen biết một ông chủ hiệu thuốc bắc chuẩn bị đóng cửa, ta liền tiếp nhận kinh doanh. Về phần Nữu Nữu, huynh nói không sai, có lẽ đây là thiên ý, là lão thiên gia đối với bé đầy yêu mến, để bé nếm trải thử một cuộc sống mới tốt đẹp. Đối với Nữu Nữu, ta vẫn tiếp tục lưu ý! Dù sao khi mang theo Nữu Nữu người kia đã hứa hẹn quá một năm sẽ trả lại Nữu Nữu, nếu ta thật sự tìm không được, vậy an tâm chờ đợi một năm!"

"Sư muội quả nhiên không giống người thường, nhanh như vậy đã nghĩ thông! Tốt, sư huynh đồng ý với nàng!" giơ ngón tay cái lên, khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ.

Sở Tiêu Lăng nhìn thấy tự nhiên nở nụ cười.

Kế tiếp, hai người cứ ngồi như vậy, cùng nhau nói chuyện, thẳng đến hừng đông. . . . . .

Trong ngự thư phòng, trang nghiêm mà yên lặng, không khí có điểm ngưng trọng lại có chút khácthường. Sở Dịch Bân lại được triệu kiến đến trước mặt Lưu Vân Lạc Kỳ .

Cũng giống như lần trước, chàng không kiêu ngạo không siểm nịnh một dòng quan lễ, không hành động dư thừa.

Lưu Vân Lạc Kỳ một thân long bào tôn quý uy nghiêm, thân hình cao lớn lười biếng tựa vào ghế dựa lớn sau bàn Kim Long, biểu tình không giận mà uy, mắt tinh lợi hại hữu thần, đáy mắt sâu u ẩn ẩn mang theo một tia lãnh khốc tà mị, sau một lúc lâu, gọn gàng dứt khoát nói ra ý đồ của mình

"Lần đó người cứu trẫm, cũng không phải là giang hồ hiệp y, mà là lệnh tỷ Sở Tiêu Lăng của ngươi, cũng chính là nữ nhân của trẫm?!"

Sở Dịch Bân vừa nghe, tuấn dung ôn nhuận hơi hơi run rẩy, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

"Lúc Trẫm hỏi ngươi, đã nhắc nhở phạm tội khi quân hậu quả ra sao rồi, ngươi lại không để ý đến lời trẫm cảnh cáo, liếc mắt một cái lừa gạt hồ lộng trẫm, ngươi thật là to gan!"

Lưu Vân Lạc Kỳ ngồi thẳng khuôn mặt tức giận, giọng nói bình tĩnh bắt đầu lộ ra tức giận.

Sở Dịch Bân cả người run lên, nhưng vẫn như cũ kiên trì phủ nhận

"Vi thần không biết hoàng thượng có ý gì, vi thần dẫn vị đại phu đúng thật là danh giang hồ hiệp y!"

"Phanh!!!" Lưu Vân Lạc Kỳ một chưởng vỗ vào trên thư án làm người ta run rẩy kinh hãi, toàn bộ mặt bàn chấn động, cả người tản mát ra tức giận:

"Làm càn! Còn muốn nói dối? Ngươi coi trẫm trở thành cái gì? Ngốc tử? Ngu ngốc? Trẫm biết hết rồi, trẫm đã gặp nàng, nàng là bà chủ của hiệu thuốc bắc Đông Húc!"

Lần này, Sở Dịch Bân hoàn toàn kinh sợ, đáy lòng dần dần nổi lên kinh hoảng.

"Hừ, là do ái khanh tốt của trẫm, không ngừng cho ngươi cơ hội, cho ngươi từng bước thăng chức, còn ngươi? Hồi báo cho trẫm vậy là cái gì? Lần lượt lừa gạt trẫm, không phục tùng trẫm, thậm chí. . . . . . Khinh thường trẫm?!"

"Đây là kết quả ngươi đáng nhận được như vậy!" Sở Dịch Bân khôi phục bình tĩnh, một bộ bất cần

"Ở phương diện công vụ, vi thần tự thấy mình không làm triều đình thất vọng, không làm lê dân bách tính thất vọng, không làm thất vọng. . . . . . sự đề bạt của hoàng thượng ngài!"

"Ngươi. . . . . . Đừng tưởng rằng ngươi là đệ đệ của nàng, trẫm sẽ không động tới ngươi!"

"Vi thần đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, hoàng thượng còn có thể đuổi tận giết tuyệt cả nhà vi thần, huống chi là vi thần!" Sở Dịch Bân đầy mặt khinh thường.

Lưu Vân Lạc Kỳ ngạc nhiên

"Cái gì đuổi tận giết tuyệt, trẫm bao giờ đối với nàng đuổi tận giết tuyệt?"

"Hoàng thượng năm đó đã làm gì, hoàng thượng hẳn là phải biết rõ chứ!!"

"Vớ vẩn!! Ngươi nói rõ ràng cho trẫm, cái gì gọi là trong lòng trẫm tự hiểu được? Nếu trẫm hiểu được, còn cần phải hỏi ngươi sao? Nói, cái gì đuổi tận giết tuyệt?" Lưu Vân Lạc Kỳ đã muốn đứng lên, khí cấp bại phôi chất vấn.

Sở Dịch Bân không hề e ngại, như có suy nghĩ điều gì nhìn chăm chú vào hắn, một lúc sau, biểu tình cường ngạnh đột nhiên giãn ra, tiếng nói chuyển thành phiền muộn đau thương:

"Hoàng thượng, nếu mọi chuyện đều đã đi qua, xin đừng quấy rầy tỷ tỷ của vi thần nữa, nàng thật vất vả mới quên đi đau thương, hoàng thượng nếu là thật sự có lương tri, cũng đừng lại làm nàng gợi lên đau xót và bi ai chôn dấu sâu trong tâm hồn! Cho dù. . . . . . Vi thần cầu xin hoàng thượng!"

Lưu Vân Lạc Kỳ lại càng thêm tức sùi bọt mép, quên, lại là quên! Hừ, chưa được hắn cho phép đã quên mất hắn, hắn không để nàng được như ý! Nếu muốn thống khổ, chẳng thà cùng nhau thống khổ!!

"Hoàng thượng. . . . . ." Sở Dịch Bân quỳ xuống.

Lưu Vân Lạc Kỳ không nhúc nhích chút nào, khuôn mặt như phủ một lớp băng, vẻ mặt lạnh thấu xương, lời nói vô tình theo miệng tràn ra:

"Trẫm nói cho ngươi biết, đó là điều không thể!!"

Sở Dịch Bân nhanh chóng ngẩng đầu lên, tức giận khó nén.

"Trẫm là con trời, mọi chuyện đều do trẫm làm chủ!! Nàng có thể "quên mất " trẫm, trẫm sẽ làm cho nàng nhớ lại, một lần nữa trở lại bên người của trẫm!"

"Ngươi. . . . . . Ngài muốn làm gì nữa?" Sở Dịch Bân tức giận, không được hắn cho phép liền tự động đứng dậy, hắt cho hắn gáo nước lạnh:

"cho dù ngài có làm như thế nào, tỷ tỷ của ta cũng sẽ không tha thứ cho ngài, sẽ không hồi tâm chuyển ý!!"

"Thật không? Vậy chống mắt lên mà xem đi!" Lưu Vân Lạc Kỳ cũng không nổi giận, tự tin.

Xem người kia dương dương đắc ý, thế tất thành công vô lại, Sở Dịch Bân tức giận nói không nên lời, vì thế nói ra điều không nên nói

"Vi thần không sợ thành thật nói cho ngài hay, tỷ của ta đã có ý trung nhân, mấy năm qua, nàng cùng hắn ở chung một chỗ, còn chuẩn bị cho cuộc sống tương lai, cho nên ngài vẫn là nên từ bỏ đi!"

Sự đắc ý lập tức biến mất, nét tươi cười cũng ngưng đọng lại, gương mặt tuấn mỹ tà mị trong phút chốc biến thành đen xì, một đôi tròng mắt lại thâm trầm làm cho người ta sợ hãi, phát ra khí lạnh như băng, hung ác nham hiểm.

Lưu Vân Lạc Kỳ gắt gao trừng mắt, khó có thể tin.

"Hoàng thượng hậu cung phi tử vô số, các nàng yêu quý cung kính hoàng thượng, hoàng thượng còn cần gì chấp nhất thứ không thuộc về mình!" Sở Dịch Bân tiếp tục khuyên giải, phân tích

"Hoàng thượng không phải vẫn chung tình với Hiền phi nương nương sao? Nếu hoàng thượng cùng Hiền phi nương nương là lưỡng tình tương duyệt, làm sao khổ sở tìm thêm người thứ ba?"

"Ngươi câm mồm!!"

"Hoàng thượng chỉ là không có thứ đồ mình muốn, mất đi thì không cam lòng, đối phương muốn cái gì vàmình làm như vậy rốt cuộc là mang đến cho đối phương khoái hoạt hay là thương tổn."

"Làm càn!! Trẫm bảo ngươi câm mồm nghe không, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy với trẫm? Có tin trẫm lập tức xử tử ngươi hay không! Đi ra ngoài, cút ngay đi cho trẫm! Người đâu, đuổi Sở Dịch Bân ra ngoài!!" Lưu Vân Lạc Kỳ gầm hét lên, trán nổi gân xanh, rất muốn lập tức bóp chết Sở Dịch Bân đang đắc ý .

Nhìn hắn cơ hồ đang lâm vào điên cuồng, Sở Dịch Bân cảm thấy lần đầu đồng tình với hắn, nhưng chỉ vậy mà thôi! Không cần thị vệ đuổi, Sở Dịch Bân đối với hắn chắp tay cúi đầu, lui ra ngoài.

Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn khó có thể hình dung sự phẫn nộ, nhớ lại những gì Sở Dịch Bân vừa mới nói, càng không thể phủ nhận.

Vốn, Sở Tiêu Lăng nói đã quên hắn, hắn còn tưởng rằng đây chẳng qua là nhất thời nói nhảm, thậm chí cho dù là thật sự, hắn cũng nắm chắc rằng nàng sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ yêu thương mình một lần nữa .

Nhưng bây giờ, hắn rốt cuộc không thể trấn tĩnhh lại, hắn cuối cùng hiểu được nha đầu kia vì sao lại nói ba năm qua tốt lắm, nguyên lai nàng đã cùng nam nhân khác cấu kết rồi!! Chẳng lẽ, người nam nhân kia chính là phụ thân của đứa nhỏ?

Không, nàng không thể thích người khác, nàng là của mình, trước kia và sau này cũng sẽ vậy, đời này chỉ có thể thuộc về mình. Tâm hoảng ý loạn nói không nên lời, . . . . . . Sợ hãi cùng bất an!

Vừa nghĩ tới nàng không bao giờ còn thuộc về mình nữa, Lưu Vân Lạc Kỳ cơ hồ muốn điên lên mất

Hắn không ngừng minh tư khổ tưởng, cuối cùng, nhanh chóng lấy ra một mảnh vải lụa vàng, nghĩ một phần thánh chỉ, rời cung thẳng đến Sở gia.

Đối với việc Lưu Vân Lạc Kỳ đến mà không hề báo động trước, Sở mẫu đang quỳ trên mặt đất ngoại trừ khiếp sợ còn không thể tin, kích động.

Đây là lần đầu bà gặp đương kim Thánh Thượng Lưu Vân Lạc Kỳ, cũng chính là. . . . . . từng là con rể của bà.

Sở Dịch Bân vừa về nhà không lâu, cũng vô cùng kinh hãi, qua một thời gian mới ổn định tâm tình, lúng ta lúng túng nói:

"Không biết hoàng thượng đại giá quang lâm, có chuyện gì?"

Lưu Vân Lạc Kỳ không chút để ý quét mắt nhìn chàng một cái, lập tức nhìn về phía Sở mẫu, thản nhiên hỏi

"Nha đầu kia đâu?" Sở mẫu biết hắn muốn ám chỉ ai, nhanh đáp ứng:

"Hồi hoàng thượng, nữ nhi của dân phụ còn đang tại hiệu thuốc bắc, không biết hoàng thượng tìm nó có chuyện gì?"

Lưu Vân Lạc Kỳ không nói, hướng thái giám nháy mắt. Thái giám gật đầu, mở dải lụa vàng trong tay ra, tiếng nói lanh lảnh nhất thời vang vọng toàn bộ đại sảnh

"Hoàng đế chiếu viết, Sở Môn chi nữ Sở Tiêu Lăng, dung mạo xuất chúng, đức hạnh hài lòng, huệ chất lan tâm, thậm thánh vui mừng, được phong làm Lăng Thục phi, khâm thử!"

Giống như trên trời bỗng nhiên vang lên một tia sấm chớp, Sở mẫu và Sở Dịch Bân đều bị việc thái giám tuyên đọc chấn đắc trợn mắt há hốc mồm, không hẹn mà cùng ngẩng đầu, đôi mắt kinh ngạc khiếp sợ.

Một hồi sau, Sở Dịch Bân đầu tiên hoàn hồn, cự tuyệt:

"Thật vinh hạnh được hoàng thượng ưu ái, nhưng tỷ tỷ nàng không đức vô năng, không thể làm bạn vua, phụ sự ưu ái của hoàng thượng!"

"Nàng có nhân cách hay không là do trẫm định đoạt, các ngươi không có quyền can hệ!" Lưu Vân Lạc Kỳ hừ lạnh, phát giác Sở mẫu cũng muốn mở miệng khéo léo từ chối, tâm tình lại thêm khó chịu.

"Ngươi đã là mẫu thân của Lăng Thục phi, coi như là nhạc mẫu của trẫm, trẫm hiện tại phong ngươi là Mệnh phu nhân!"

Sở mẫu không ...vui sướng chút nào, tính tiếp tục cầu xin hắn buông tha cho Sở Tiêu Lăng.

Lưu Vân Lạc Kỳ không kiên nhẫn phất tay, tỏ vẻ hắn không muốn nghe nói thêm điều gì nữa, rồi sau đó tự đi một cái ghế ngồi xuống.

Thái giám đi theo qua, đối với Sở mẫu phân phó ra tiếng

"Các ngươi còn không nhanh dâng cho hoàng thượng chén trà?"

Sở mẫu thế này mới ý thức lại vội vàng chạy đi chuẩn bị trà.

Dịch Bân cũng chậm rãi đứng lên, không cam lòng trừng mắt nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ, tâm tình bất mãn.

Chỉ chốc lát sau, nước trà được dâng lên, Lưu Vân Lạc Kỳ bâng quơ nhận lấy, tự nhiên nhấp qua chén trà nóng, đột nhiên nói

"Này hương vị trà không ngon, trẫm hồi cung sẽ sai người đưa tới cho mẫu thân trà ngon thượng đẳng hoàng gia.

Sở mẫu nghe xong, đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức khéo léo từ chối

"Đa tạ hoàng thượng ân điển, chính là. . . . . . Dân phụ xuất thân thấp hèn, không xứng được hoàng thượng ngự phẩm!"

Lưu Vân Lạc Kỳ bỏ qua, đôi mắt bắt đầu nhìn vòng quanh phòng một vòng, lại nói

"Mấy ngày nữa, trẫm sai người tới sửa chữa một chút, cho trang bị toàn bộ đồ mới."

"Ách, đa tạ hoàng thượng ân điển, dân phụ thấp kém, không dám lãng phí tâm tư hoàng thượng!" Sở mẫu lại là nơm nớp lo sợ từ chối.

Lưu Vân Lạc Kỳ chưa từng như vậy hạ mình đi"Lấy lòng" người khác, đối phương nếu không lĩnh tình, còn nhiều lần cự tuyệt, cả người hắn nhất thời trở nên thẹn quá thành giận, nếu người kia không phải là mẫu thân của Sở Tiêu Lăng, phỏng chừng đã la mắng.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở mẫu một cái, hắn chuyển tầm mắt nhìn về phía cửa, ước chừng qua hai khắc chung, rốt cục hắn cũng nhìn thấy bóng hình quen thuộc .

Nhưng mà, khi hắn thấy bên cạnh nàng còn có một nam tử thì tuấn nhan lại chìm xuống.

Nhìn thấy hắn, Sở Tiêu Lăng vô cùng kinh hãi, hai chân giống như bị đóng đinh trên mặt đất, rốt cuộc di chuyển không được.

Người đang cùng nàng tiến vào nhà là Cánh Bắc, cũng vì Lưu Vân Lạc Kỳ xuất hiện mà hoang mang .

Dung mạo tuấn mỹ, khí thế hơn người, bẩm sinh khí chất cao quý. . . . . .

Cánh Bắc đại khái biết rõ, vị nam nhân xa lạ trước mắt này, hẳn là cha ruột Nữu Nữu, cũng là người đã nhẫn tâm đem Sở Tiêu Lăng hưu điệu đương kim hoàng đế Lưu Vân Lạc Kỳ!

"Hứa công công, thánh chỉ đâu? tuyên đọc một lần nữa!" Đè lại lửa giận trong lòng, Lưu Vân Lạc Kỳ dồn dập ra mệnh lệnh.

Hứa công công gật đầu, lại tuyên đọc ra:

"Hoàng đế chiếu viết, Sở Môn chi nữ Sở Tiêu Lăng, dung mạo xuất chúng, đức hạnh hài lòng, huệ chất lan tâm, được phong làm Lăng Thục phi, khâm thử!"

Tin tức này chẳng làm Sở Tiêu Lăng cứng đờ người, mà còn khơi mào lửa giận bị kìm nén lâu ngày trong lòng Cánh Bắc.

Chàng không cần nghĩ ngợi, đi tới trước mặt Lưu Vân Lạc Kỳ, không hề để ý hắn là hoàng đế, tức giận mắng chửi

"Ngươi muốn cái gì? Tưởng rằng muốn có gì được có nấy à, đừng hòng nhé, ngươi muốn sư muội trở thành cái gì?"

Lưu Vân Lạc Kỳ đoán đây hẳn là người Sở Dịch Bân đã từng nói qua là cùng Sở Tiêu Lăng ba năm phiêu bạc giang hồ, tình địch gặp nhau, có thể nói hết sức đỏ mắt, vì thế cũng lớn tiếng quát mắng

"Ngươi là ai? Dám can đảm ồn ào? Nơi này không liên quan đến chuyện của ngươi, không thể làm gì thì tốt nhất nên ngoan ngoãn câm miệng! Nếu không, đừng trách trẫm không khách khí!!"

"Ta là không thể làm gì sao? Ta khinh vào! Ngươi mới là không thể làm người đâu! Ta và sư muội ở chung ba năm, quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Mà ngươi, thì thế nào? Vì ngươi hưu điệu sư muội nên bây giờ ngươi và nàng không có quan hệ gì! Ngươi nên thức thời, nhanh quay về cung điện xanh vàng rực rỡ của ngươi, cùng lũ phi tần của ngươi mà âu yếm!"

Lần đầu bị người khác nhục mạ, tự tôn của Lưu Vân Lạc Kỳ bị đả kích, hoá ra là loại giang hồ tiểu tử này khiến cho Sở Tiêu Lăng thay lòng đổi dạ, hắn không khách khí, xuất chưởng đánh về phía Cánh Bắc.

Cánh Bắc tay mắt lanh lẹ, an toàn chống trả, đồng thời không chút khách khí đánh lại hắn một chưởng.

Hai người cứ như vậy đánh nhau, trong phòng ầm đùng phong ba. Nhìn một mảnh hỗn loạn trước mắt, Sở mẫu quả thực sợ tới mức hồn phi phách tán.

Sở Tiêu Lăng cũng đang buồn bực, rống to

"Lưu Vân Lạc Kỳ, ngươi hỗn đản, ngươi dừng tay, ngươi cút đi cho ta! Nơi này không chào đón ngươi!!"

Lưu Vân Lạc Kỳ lúc này bất giác xuất toàn bộ công lực ra, tiếp tục đánh úp về phía Cánh Bắc.

Cánh Bắc tất nhiên cũng không nương tay, chàng từ nhỏ lớn lên trong giang hồ, đối với ai là hoàng đế quyền cao chức trọng gì đó đều không quan tâm, trong mắt chàng, Lưu Vân Lạc Kỳ cũng không phải là hoàng đế không thể mạo phạm, mà chỉ là một súc sinh, một kẻ đã làm hại Sở Tiêu Lăng chịu đủ thống khổ đau thương, một xú nam nhân!

Hai người võ công sàn sàn như nhau, chiêu thức càng ngày càng sắc bén, trong phòng hầu hết đồ vật đã đổ vỡ, lo lắng làm người vô tội bị thương, Cánh Bắc chậm rãi rời khỏi phòng. Lưu Vân Lạc Kỳ theo đuổi không từ bỏ, cùng chàng ra đến đại viện, tiếp tục đánh nhau. Mọi người cũng đều chạy đến, hoảng sợ nhìn bọn họ.

Kỳ thật, nếu so ra Lưu Vân Lạc Kỳ võ công cao hơn Cánh Bắc, nhưng hắn vẫn là hoàng đế, trí mưu, kinh nghiệm so với Cánh Bắc phong phú hơn, binh bất yếm trá, trải qua ước chừng 100 hiệp, lại có vài tên ngự tiền thị vệ hiệp trợ, giảo hoạt như hắn, cuối cùng cũng bắt được Cánh Bắc!

Lạnh lùng liếc nhìn người đang quỳ trên mặt đất, Lưu Vân Lạc Kỳ vẻ mặt đắc ý, nghiêm thanh hiệu lệnh

"Lớn mật điêu dân, dám can đảm mạo phạm trẫm, giết không tha!"

Sở Tiêu Lăng vừa nghe, lập tức đi tới trước mặt của hắn

"Ngươi nói bậy bạ gì đó, hắn không có mạo phạm ngươi, rõ ràng là ngươi trước động thủ, hắn phòng vệ mà thôi!"

Thấy nàng từ đầu đến cuối vẫn bênh cho Cánh Bắc, tức giận của Lưu Vân Lạc Kỳ áp chế ở đáy lòng lại bị khơi mào, cơ hồ muốn trừng phạt ngay cả nàng.

"Còn có, cái gì giết không tha? Ngươi dám động đến hắn dù là một cọng tóc, ta với ngươi sẽ trở thành kẻ thù!"

Sở Tiêu Lăng tức giận đến phát run.

Lưu Vân Lạc Kỳ xấu hổ, bất đắc dĩ thất bại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường cố chấp, bỗng nhiên thần sắc từ từ bằng phẳng, quỷ mị nói:

“Muốn trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra cũng không phải không thể được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn tiếp thánh chỉ, cùng trẫm hồi cung, trẫm có lẽ sẽ tha cho hắn một mạng!"

"Không cần, ta mới không cần làm phi tử của ngươi!" Sở Tiêu Lăng không chút nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt.

Lưu Vân Lạc Kỳ căng thẳng, tuấn nhan khôi phục lạnh như băng, cắn răng phân phó

"Người đâu, đem điêu dân này mang về hoàng cung, nhốt vào Thiên Lao, ba ngày sau xử trảm!"

Sở Tiêu Lăng thất kinh, giữ chặt tay hắn

"Ngươi không thể đi, hắn không phạm sai lầm, ngươi không thể xử tử hắn!"

Thấy hắn vẫn thờ ơ tiếp tục cất bước, Sở Tiêu Lăng vừa vội vừa giận, rốt cục vẫn ngoan ngoãn đáp ứng

"Được, ngươi thả hắn, ta sẽ cùng ngươi hồi cung."

"Phóng thích hắn? Không có khả năng! Ngươi phải cùng trẫm hồi cung, mà hắn cũng phải bị nhốt vào đại lao, hắn có hậu quả như thế nào thì phải xem biểu hiện của nàng! Người đâu, bãi giá hồi cung!"

Lưu Vân Lạc Kỳ bỏ lại câu nói sau cùng, nghênh ngang rời đi không cho Sở Tiêu Lăng thời gian thu thập đồ đạc.

Trừng mắt nhìn theo bóng lưng hắn thẳng tắp đắc ý, Sở Tiêu Lăng hận không thể phóng cho hắn một đao, nhưng cuối cùng, nàng chỉ có thể vội vàng từ biệt mẫu thân và đệ đệ, dặn dò bọn họ chớ vì chính mình lo lắng, tiện đà cùng Lưu Vân Lạc Kỳ bước lên xe ngựa, theo hướng hoàng cung mà đi. . . . . .