Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 53




Edit: Hà Thu

Thuốc của Đào phụng ngự vô cùng hiệu quả, Thẩm Nghi Thu không thể toại nguyện "giữ" bệnh phong hàn ở lại thêm mấy ngày được nữa. Chỉ sau năm sáu ngày, các triệu chứng bệnh gần như đã lần lượt biến mất.

Nhưng nàng vẫn một mực chắc chắn khẳng định rằng cổ họng mình vẫn còn đau, cả ngày đều làm bộ làm tịch khục khặc ho hai tiếng. Mỗi ngày canh chừng đúng lúc Uất Trì Việt trở lại Thừa Ân điện là phi ngay lên giường nằm giả bộ ốm đau bệnh tật. Uất Trì Việt biết rất rõ nàng đang giả bệnh, nhưng cũng không trực tiếp mời y quan tới bắt mạch vạch trần nàng. Càng không thể đẩy người từ trong chăn ra ngoài rồi kéo đi giáo trường được.

Cũng may Thái tử điện hạ túc trí đa mưu, sau khi suy nghĩ một chút đã nghĩ ra một kế hay.

Vào một ngày hoàng hôn, hắn trở lại Thừa Ân điện. Thẩm Nghi Thu đang muốn sai cung nhân đi dọn cơm thì Uất Trì Việt đột nhiên nói:

- Mấy ngày rồi chưa được ăn cua, bảo nhà bếp chưng một đĩa mang lên đây.

Thái tử phi mang bệnh nên phải ăn kiêng, Uất Trì Việt cũng không đặt nặng việc ăn uống nên cũng trực tiếp cùng nàng ăn cơm nhạt, cháo loãng. Đỡ phải nhìn thấy hắn gắp thịt cá lại câu lên con sâu thèm ăn trong bụng nàng.

Không bao lâu sau, cơm canh được bưng lên. Cung nhân mở khay đồ ăn ra, năm con cua béo ngậy được xếp ngay ngắn trên một chiếc đĩa mạ vàng đựng trên khay bạc. Gạch cua đỏ rực bên trong nhiều tới nỗi muốn phá vỡ vỏ cua ra ngoài, trong mùi thơm nức của cua còn có thêm mùi dấm gừng xông thẳng vào mũi. Thẩm Nghi Thu tranh thủ thời gian né mặt qua chỗ khác, dùng khăn che miệng ho khan hai tiếng, nhân tiện nuốt một ngụm nước bọt.

Uất Trì Việt nhìn thấy ở trong mắt, ý cười lan tràn như sóng nước. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:

- Cua mùa này là bụ bẫm nhất, nhưng mà cũng chẳng ăn được mấy ngày nữa. Vì nghe nói mấy hôm nữa trời lại trở lạnh rồi, con cua sẽ trốn vào lớp bùn bên trong, không bắt được nữa.

Nói rồi lại trêu chọc nàng một chút:

- Đáng tiếc là bệnh phong hàn của Thái tử phi chưa khỏi, năm nay chỉ sợ là bỏ lỡ món này rồi.

Thẩm Nghi Thu biết rõ là hắn cố ý nói khích mình, nhưng so sánh giữa hai cái hại thì cái này vẫn còn nhẹ hơn. So với việc không thể ăn đồ ăn ngon thì việc trời đang rất lạnh mà phải chui từ trong chăn ấm ra ngoài đương nhiên thống khổ hơn rất nhiều.

Nàng cười khan nói:

- Là thiếp không có lộc ăn.

Uất Trì Việt thấy nàng không có biểu hiện gì, cũng không nói nhiều, ngay lập tức phân phó cung nhân gỡ cua ra.

Cung nhân vén tay áo lên, rửa sạch tay rồi gỡ vỏ cua ra. Ngay lập tức hương thơm bay ra bốn phía, cả phòng đều ngập tràn mùi kem bơ thơm nức, béo ngậy.

Uất Trì Việt cố ý nói:

- Nàng nhìn này Nghi Thu, cua này so với cua đưa tới hôm trước hình như còn béo mập hơn.

Thẩm Nghi Thu vốn định nhắm mắt làm ngơ, nhưng Thái tử đã nói như vậy, nàng cũng chỉ đành nhìn thoáng qua:

- Điện hạ nói rất đúng.

Uất Trì Việt cầm đũa ngọc lên, gắp một miếng thịt ở chân cua lên rồi để vào đĩa trước mặt Thẩm Nghi Thu:

- Nào ăn một chút cho đỡ thèm nhé.

Thẩm Nghi Thu nói:

- Tạ điện hạ.

Nói rồi gắp miếng chân cua trong đĩa lên ăn.

Đã không ăn thì không sao, nhưng đã ăn thì một chút xíu thịt cua như vậy làm sao đủ nhét kẽ răng được. Không những chẳng đỡ được cơn thèm, ngược lại càng khiến cho nàng muốn ăn như gió cuốn mưa rào.

Uất Trì Việt giống như không nhìn thấy, bản thân ăn xong một con, lại tiếp tục chọn lấy một miếng thịt cua bỏ vào đĩa trước mặt Thẩm Nghi Thu.

Thẩm Nghi Thu liếc mắt nhìn miếng thịt trong bát, nó chỉ to bằng cái móng tay, so với chỗ thịt cua ở trong đĩa bạc thì đúng là mười phần keo kiệt, thật chẳng bằng không ăn cho xong.

Nhưng Thái tử điện hạ tự tay chia thức ăn, nàng cũng không thể không ăn được nên đành phải gắp lên bỏ vào miệng, suýt chút nữa muốn rơi lệ.

Một bữa tối này, Thẩm Nghi Thu phải nhận đủ hình thức tra tấn.

Thái tử hết lần này tới lần khác ăn vô cùng chậm rãi, ở trước mặt nàng ăn liền ba con cua. Xong xuôi mới dùng trà hoa cúc súc miệng rồi lệnh cung nhân dọn bàn ăn. Hắn một bên vừa khoan thai nhàn nhã uống trà, một bên lại làm bộ chưa thỏa mãn nói:

- Ngày mai phải bảo bọn họ chưng thêm mấy con mới được.

Ngày thứ hai, Uất Trì Việt gọi lão ma ma tới trong viện của mình. Người này là người chăm sóc, giúp thái tử phi điều trị thân thể, phục vụ ăn uống của nàng.

Vị này là Tiền ma ma, từ lúc Uất Trì Việt sinh ra bà đã hầu hạ hắn. Mái tóc bà hơi bạc, khuôn mặt hiền lành phúc hậu. Trên mặt lúc nào cũng mang ba phần ý cười, khiến người khác nhìn vào thôi đã cảm thấy thân thiết, mở miệng ra càng khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.

Mấy ngày nay nàng ỷ vào việc Uất Trì Việt phải đi Thái Cực cung, liền lén lút ăn mặn một chút vào bữa trưa. Tuy chỗ nhà bếp đã được Thái tử hạ lệnh, nhưng thái tử phi nhờ cung nhân hoặc mượn danh hai người lương đệ truyền vài món thức ăn, chẳng lẽ bọn họ còn có thể từ chối?

Hôm nay Thẩm Nghi Thu cũng theo thường lệ sai người đi gọi một đĩa cua hấp và một đĩa anh đào Tất La. Đang muốn hạ đũa, Tiền ma ma cũng không khuyên ngăn, chỉ là mặt đầy vẻ u sầu mà quỳ gối bên người nàng. Thẩm Nghi Thu không còn khẩu vị gì mà ăn nữa.

Thực tế Uất Trì Việt hiểu rất rõ tính tình của nàng, biết nàng ăn mềm không ăn cứng nên đã phái lão ma ma này tới lấy nhu thắng cương.

Thẩm Nghi Thu nhịn liền hai ngày, bên trong miệng đã nhạt tới mức đắng chát. Nàng không thể làm gì khác, đành phải cầu cứu hai vị lương đệ.

Mấy hôm trước nàng nhiễm phong hàn, sợ đem bệnh lây qua cho hai vị lương đệ nên không có gọi các nàng tới Thừa Ân điện. Bây giờ nàng đang giả bệnh, đương nhiên không cần lo lắng nữa.

Dùng bữa trưa xong, quả nhiên Tống lục nương cùng Vương thập nương đúng hẹn mà tới.

Thẩm Nghi Thu nói với Tiền ma ma:

- Ta muốn cùng hai vị lương đệ trò chuyện, nơi này không còn chuyện gì nữa. Nếu ma ma không ngại thì đi tới đằng trước uống trà cùng bọn Tố Nga, nhân tiện nghỉ ngơi một lát.

Tiền ma ma biết Thái tử phi cùng hai vị lương đệ có tình cảm rất sâu đậm, cũng không nghi ngờ gì, hành lễ xong liền đi ra ngoài điện.

Tống lục nương rướn cổ lên, sau khi nhìn thấy góc áo của lão ma ma đi ra bên ngoài nàng mới thở phào một hơi, móc từ trong tay áo ra một gói giấy dầu.

Nàng lại vén áo ngoài ra, Thẩm Nghi Thu nhìn kỹ, chỉ thấy bên hông nàng quấn một cái bọc giấy rất lớn thì không khỏi bật cười.

Hai gò má của Tống lục nương ửng đỏ, một bên cởi túi vải ra một bên uỷ khuất nói:

- A tỷ còn cười ta... Vương tỷ tỷ dứt khoát không chịu giúp đỡ chia sẻ nên hai con cua cùng năm loại hoa quả đều dựa vào mỗi mình ta...

Vương thập nương liếc nàng một chút:

- Bị dính mùi đồ ăn cũng không thể đi rửa, lỗ mũi của ta thính, không thể chịu nổi cái việc này. Bình thường muội ăn uống cũng dính đầy mùi ra người, đã vậy thì đảm đương việc này là thích hợp nhất rồi.

Thẩm Nghi Thu cố nhịn cười, hướng Tống lục nương làm động tác cúi đầu:

- Là do a tỷ không tốt, a tỷ xin bồi tội với muội. Lục nương đúng là người tốt nhất trên thế gian này.

Mặt Tống lục nương càng thêm đỏ ửng, đôi mắt hạnh phát ra ánh sáng như hai chấm tròn nhỏ, nói lí nhí:

- A tỷ lại đùa ta rồi...

Vương thập nương lấy từ bên hông ra hai viên hương hoàn:

- A tỷ, đây là hương hoàn ta mới làm ra. Tí nữa đốt một viên lên, đảm bảo không ai ngửi ra được mùi cua đâu.

Thẩm Nghi Thu túm lấy tay của Vương thập nương, cảm kích nói:

- Vẫn là thập nương suy nghĩ chu đáo.

Tống lục nương có chút ghen tị, liền lập tức vén tay áo lên:

- A tỷ, để muội gỡ cua cho tỷ.

Nàng vừa gỡ cua, miệng vừa lẩm bẩm không ngừng:

- Trước khi chúng ta sống ở miền nam, ăn cua chẳng cần dùng tới kéo đâu. Chỉ cần dùng tay tách ra rồi dùng răng cắn, khi ăn cũng có một hương vị rất đặc biệt. Muội nhớ rõ khi còn bé cùng người nhà đi du hồ ăn đồ ăn, thuyền hoa dừng ở bên bờ cầu, cá tươi cùng cua được nấu rất truyền thống, hương vị kia, các người quả thực không biết được đâu...

Nàng vừa nói, âm thanh lại mang theo chút muộn phiền:

- Ăn uống no say rồi ngồi ở mũi thuyền ngắm phong cảnh. Đèn đuốc trên thuyền soi sáng vào trong dòng sông, tựa như đang rong chơi trong dải ngân hà, ta thật sự muốn...

Âm thanh của nàng dần dần nhỏ lại, chóp mũi cũng đỏ lên.

Thẩm Nghi Thu biết nàng nằm mơ cũng muốn trở về Giang Nam, thế nhưng một khi đã bước chân vào cửa cung rồi, thì cả đời này đến một mơ ước nhỏ nhoi cũng đừng mong thực hiện được.

Nàng nhét vào trong miệng Tống lục nương một miếng quả hồng giòn:

- Muội nói chuyện làm ta chết thèm rồi đấy. Lần sau chúng ta sẽ thả một chiếc thuyền ở trong ao ngoài hậu viện, để muội làm chủ, mời chúng ta cùng ăn một lần đồ ăn của vùng Tô Châu nhé.

Tống lục nương cảm kích nhìn nàng một cái, hít mũi nói:

- Cái thuyền kia lớn lắm, trong khoang thuyền còn phải để thêm một cái bếp lò...

Vương thập nương "phụt" một tiếng, bật cười:

- Đồ ngốc nhà ngươi còn tưởng là thật à?

Thẩm Nghi Thu đem Tống lục nương ôm chầm vào trong ngực:

- Ai nói không phải thật chứ. Chẳng phải chỉ làm một chiếc thuyền có để thêm cái bếp lò thôi sao. A tỷ giúp muội xử lý.

Nàng chỉ Vương thập nương nói:

- Muội đó cái tiểu cô nương này, vừa nghịch ngợm vừa xảo quyệt, xem ta sẽ dùng cách gì để trừng trị muội đây.

Tống lục nương bật cười khúc khích, hai bên má tròn xoe hiện ra hai núm đồng tiền thật sâu:

- Đúng vậy. Trừng trị nàng ấy đi.

Nàng đem thịt cua đã gỡ xong bưng đến trước mặt của Thẩm Nghi Thu:

- Mời a tỷ dùng.

Thẩm Nghi Thu một bên ăn no thịt cua cùng hoa quả, một bên lại cùng hai vị lương đệ cười cười nói nói.

Sau khi ăn hết hai con cua béo, một quả anh đào Tất La, một viên bánh hoa hồng cùng hai khối bánh tuyết ngọt, cuối cùng Thẩm Nghi Thu cũng vừa lòng thỏa ý.

Vương thập nương đặt hương hoàn vào bên trong lư hương. Tống lục nương rửa tay sạch sẽ, đem vỏ cua gói kỹ lại rồi nhét vào ống tay áo.

Ước chừng sau khi uống cạn nửa chén trà, Tiền ma ma trở về. Thấy Thái tử phi cùng nhóm phi tần đang nói chuyện phiếm, uống trà, đánh đàn rồi đốt hương thơm. Bà thấy không có gì khác lạ, cũng cảm thấy yên tâm.

Chạng vạng tối ngày hôm đó, Uất Trì Việt trở về Thừa Ân điện dùng bữa tối, đương nhiên cũng lặp lại chiêu cũ.

Một canh giờ trước Thẩm Nghi Thu vừa ăn hết hai con cua, lúc này trông thấy cũng "tâm lặng như nước". Nhưng mà sợ hắn nghi ngờ nên cũng như cũ giả bộ thèm muốn.

Uất Trì Việt có chút đắc ý, đoán chắc rằng không tới hai ngày nữa nàng sẽ xin tha thôi.

Ai ngờ hết ba ngày, hắn đã ăn chán ngấy cả cua rồi mà Thẩm Nghi Thu vẫn như cũ nói bệnh phong hàn chưa lành, không muốn cùng hắn đi tới giáo trường.

Uất Trì Việt không khỏi nghi ngờ, liền gọi Tiền ma ma tới hỏi một chút. Nghe nói hai vị lương đệ ngày nào cũng đến làm bạn với Thái tử phi thì ngay lập tức hiểu ra. Thì ra là có người len lén giúp nàng!

Một ngày này, thái tử đến Thái Cực cung bàn việc. Hai vị lương đệ cũng theo thường lệ đến Thừa Ân điện tiếp tế đồ ăn cho Thái tử phi.

Tống lục nương đã ngựa quen đường cũ, chân trước của Tiền ma ma vừa rời đi, nàng đã vén quần áo lên cởi gói giấy dầu quấn bên hông xuống.

Vương thập nương cũng không cam chịu yếu thế, đem hương hoàn quẳng vào trong lò lớn.

Tống lục nương mở bọc giấy ra, cầm lấy kéo muốn gỡ thịt cua.

Thẩm Nghi Thu được nàng hầu hạ cũng có chút quen rồi, nhân tiện nói:

- Muội nói là kéo cắt với dùng răng cắn có hương vị khác biệt mà. Không biết là khác biệt chỗ nào, hôm nay ta muốn thử xem một chút.

Tống lục nương liền buông cây kéo xuống, dạy nàng cách làm sao để lột cua giống cách ăn của vùng Giang Nam.

Thẩm Nghi Thu bẻ một đầu chân cua, đang định cho lên miệng cắn thì khoé mắt bỗng nhiên liếc thấy có một bóng người cao lớn đứng bên ngoài bình phong. Nàng thầm nghĩ không ổn rồi, chưa kịp làm gì thì Uất Trì Việt đã đi vòng qua bình phong tiến tới.

Hai người đồng phạm, một người bị dọa cho câm như hến. Một người thì vẫn mang vẻ mặt thấy chết cũng không sờn.

Thái tử nhìn về phía Thái tử phi, thấy nàng vẫn đang cầm một cái chân cua đã cắn được một nửa, trên khuôn mặt đoan trang hiện ra vẻ xấu hổ hiếm thấy.

Trên mặt Uất Trì Việt vẫn nghiêm túc đàng hoàng, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười ranh mãnh. Hắn hắng giọng một cái, nói với hai vị lương đệ:

- Bệnh phong hàn của Thái tử phi còn chưa khỏi hẳn, sao các ngươi có thể cho nàng ăn những thứ này?

Thẩm Nghi Thu buông chân cua xuống nói:

- Khởi bẩm điện hạ, bệnh phong hàn của thiếp đã khỏi hẳn rồi.

Uất Trì Việt liếc nàng một chút:

- A? Khỏi lúc nào vậy? Sáng sớm lúc ta đi không phải là vẫn còn chưa khỏi sao?

Thẩm Nghi Thu mặt không đỏ, tim không đập nói:

- Có lẽ là buổi trưa.

Uất Trì Việt gật đầu, nói với hai vị lương đệ:

- Thế ngược lại là do ta trách oan các nàng rồi, đứng dậy đi.

Có Thái tử ở đây, hai vị lương đệ giống như đang ngồi trên bàn chông, chỉ ngồi thêm một lát rồi đứng dậy cáo từ.

Đợi bọn họ đi khỏi, Uất Trì Việt mới nhìn thoáng qua Thái tử phi:

- Nếu đã khỏi hẳn, ngày mai chắc chắn có thể theo cô đi giáo trường rồi.

Thẩm Nghi Thu chỉ đành phải nói:

- Thần thiếp vô cùng vinh hạnh.

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Thẩm Nghi Thu đang ngủ ngon lành thì cảm giác được có người kéo nàng. Bên tai truyền đến âm thanh nam nhân:

- Nghi Thu, nên dậy rồi.

Thẩm Nghi Thu chỉ coi như không nghe thấy, rúc đầu vào trong chăn ngủ tiếp.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác phía sau cổ tự dưng lạnh lẽo mới giật mình tỉnh dậy. Mở to mắt ra liền thấy Uất Trì Việt đang nằm bên cạnh nàng, lông mi ánh mắt đều chứa đầy ý cười mà nhìn nàng.

Hắn lắc lắc đồ vật trong tay, đó thế nhưng lại là bạch ngọc cá phù của hắn.

- Nên rời giường rồi. "Hắn nói".

Thẩm Nghi Thu nghe thấy giọng hắn có chút khác lạ, giọng mũi có chút nặng, cổ họng cũng có chút khàn khàn. Tập trung nhìn kỹ mới thấy, hai gò má trên mặt hắn còn đỏ ửng bất thường nữa.

Nàng nghi ngờ hỏi:

- Điện hạ cũng bị nhiễm phong hàn rồi sao?

Uất Trì Việt nhướng mày:

- Không phải, cô chưa từng bị nhiễm phong hàn...

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên quay mặt đi, che miệng hắt hơi một cái.

Hắn hít hít mũi, lại quay sang, giả bộ như chưa có gì xảy ra:

- Cô chưa từng bị nhiễm phong hàn bao giờ. Nàng mau dậy đi, cô dẫn nàng đi chọn ngựa.