Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 114: Lễ mừng




Lễ mừng trăm năm của câu lạc bộ Phí Đằng được cử hành ở biệt thự Lý gia.


Ở Tây Đô tấc đất tấc vàng, biệt thự chiếm diện tích đất to như vậy với hoa viên trước sau, cùng với đấu trường đối chiến loại nhỏ thuận tiện, hoàn toàn đủ người một nhà an ổn giàu có sinh hoạt hơn trăm năm. Ít nhất, khi Phá Quân nhìn thấy cửa lớn Lý gia, lâm vào trầm mặc thật lâu, là tự ti với thân bần cùng, càng là căm hận với tài phú bất nhân.


Khổng Anh Trác đã sớm tới, bất quá chưa đi vào trước, mà là ngồi trong xe chờ Hàn Nghiệp tới.


Giờ phút này, nhìn thấy ba người, Khổng Anh Trác lập tức mang theo con gái mình, Khổng Tước, xuống xe nghênh đón, ánh mắt đảo qua Phá Quân ăn mặc tỉ mỉ, ánh mắt thương nhân khôn khéo của hắn liếc một cái đã có thể nhìn ra giá trị một thân trang phục này của Phá Quân, còn long trọng hơn bản thân mình nhiều, ý cười hắn lại càng tươi, xem ra lễ mừng hôm nay sẽ thực náo nhiệt.


Khổng Tước là một cô gái được giáo dưỡng tốt, thấy ba người, mặc kệ có nhận thức hay không, thấy bộ dáng cha mình cố ý chờ đợi cũng hiểu bọn họ không hề đơn giản, sau khi lễ phép lại không mất rụt rè chào hỏi, liền không nhiều lời nữa.


Khổng Anh Trác cũng không cố ý giới thiệu con gái nhà mình, sở dĩ mang theo con gái tới bởi vì lễ mừng Lý gia cần mang theo bạn gái, Khổng Anh Trác cũng muốn để con gái mình nhận thức nhiều nhân vật lợi hại cùng tuổi một chút. Trước mặt Hàn Nghiệp, Khổng Anh Trác hận không thể trong suốt hóa con gái nhà mình, sợ sẽ khiến hắn hiểu nhầm rằng mình đang đẩy mạnh tiêu thụ cho con gái.


Cửa lớn Lý gia chỉ mang tính tượng trưng mà phái bốn năm cái bảo an thủ hộ, khách cần lấy ra thiệp mời rà quét mới có thể tiến vào.


Lý Mặc ở trong đại sảnh tùy thời có thể thu được tin tức, nhân vật lớn thì hắn sẽ cố ý ra nghênh đón, tỏ vẻ tôn trọng.


Khổng Anh Trác của câu lạc bộ Tinh Thần tuy rằng trẻ tuổi, căn cơ không sâu, nhưng thực lực bất phàm là sự thật, cũng được coi như một nhân vật lớn cấp quan trọng, đặc biệt là gần đây Lý Mặc nghe thấy tiếng gió, nói là con trai độc nhất Hàn gia từng đại náo câu lạc bộ Tinh Thần, nhưng trò hè này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, dường như còn có quan hệ không tồi với Khổng Anh Trác. Lý Mặc vừa thấy cùng tiến vào với Khổng Anh Trác có bốn năm người, cũng đoán hắn sẽ không mang nhiều gia quyến tới như vậy, hẳn là công tử Hàn gia trong truyền thuyết.


Hắn sửa sang lại nụ cười, vội vàng mang theo con trai trưởng Lý Ngật đến nghênh đón. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, có một người đàn ông thực trẻ tuổi sóng vai cùng Khổng Anh Trác tiến vào, có thể để một ông chủ lớn như Khổng Anh Trác đãi ngộ như vậy, cũng chỉ có vị tới từ Hoa Đô kia.


Lý Mặc tuy rằng không rõ Khổng Anh Trác nịnh bợ Hàn Nghiệp thế nào, nhưng trên mặt không hiện chút dị sắc, nhiệt tình tiến lên, trước hết bắt tay cùng Khổng Anh Trác: "Hoan nghênh ông chủ Khổng." Lại chuyển hướng Hàn Nghiệp, kinh hỉ nói: "Đây là Hàn công tử đi, có thể khiến Hàn công tử hạ mình quang lâm, thật khiến hàn xá tỏa sáng quang huy mà."


Hàn Nghiệp khách khí nói: "Chưa được mời đã tới, mạo muội."


"Không dám không dám." Lý Mặc cười nói, vội vàng duỗi ra tay, "Mời Hàn công tử cùng ông chủ Khổng vào bên trong."


Tiếp theo, Lý Mặc lại không mất lễ nghĩa mà chào hỏi hai tiểu bối phía sau: "Khổng chất nữ càng lớn càng bất phàm, khó trách con thứ không nên thân nhà tôi khen Tước nhi không dứt miệng, hôm nay cứ tận tình chơi ở nhà chú Lý, nếu có chỗ sơ sẩy liền thông cảm cho chú Lý một chút."


Lý Mặc nhìn thấy Phá Quân bên cạnh Khổng Tước, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái, hắn còn chưa biết chuyện Phá Quân đã xé mặt với nhà mình, nhìn thấy phục sức long trọng của Phá Quân, còn tưởng rằng Khổng Anh Trác mang Phá Quân tới là cố ý để hắn khó coi trong lễ mừng, hắn trên mặt cười nhưng trong không cười nói: "Vị này chính là bảo tiêu của chất nữ đi, trong tiệc rượu nhiều người mắt tạp, cậu nên bảo vệ tốt Tước nhi tiểu thư."


Vừa mở miệng liền đánh Phá Quân xuống cấp bậc người hầu.


Lý Mặc không rõ ràng lắm, nhưng Lý Ngật lại minh bạch trong lòng, nhìn thấy Phá Quân trầm mặc tức giận bất bình, trong lòng hắn lại hơi chột dạ, nhìn thấy ánh mắt hận không thể ăn thịt mày uống máu mày của Phá Quân, Lý Ngật liền biết Phá Quân này còn chưa bị đả kích đủ đâu. Ánh mắt hắn cũng lạnh lãnh, mang tính cảnh cáo mà liếc Phá Quân một cái, ngoài miệng khoa tay múa chân ra môi ngữ "Lý Cảnh Hòa".


Phá Quân thiếu chút nữa không nhịn được mà vọt lên, may mắn trước đó Hàn Nghiệp đã dặn dò Diệp Tố, ngàn vạn không thể để Phá Quân hành sự xúc động, hắn vội vàng dùng sức bóp chặt cánh tay Phá Quân, Phá Quân lúc này mới tỉnh táo lại, oán hận mà gục đầu xuống.


Lý Mặc lúc này nhìn về phía Diệp Tố, "Vị này chính là?"


Hàn Nghiệp nói: "Diệp Tố, em trai tôi." Hắn không nhiều lời về Phá Quân, làm Lý Mặc đành nghẹn họng nhìn trân trối.


Lý Mặc ha ha cười: "Thứ lỗi mắt tôi vụng về, hoá ra là Diệp công tử."


Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Tố được người gọi công tử, trong lúc nhất thời không biết đáp lại ra sao, cũng may Hàn Nghiệp cho hắn thân phận "em trai", cho dù không hiểu lễ nghĩa thế nào, cao ngạo, khinh thường,...những hành vi trên người khác có thể khiến mồm chửi bút mắng, mà ở trên người hắn đều có thể chịu đựng.


Lý Mặc đem trầm mặc xấu hổ này cười qua, tiếp đón bọn họ tiến vào đại sảnh.


Sau khi bọn họ tiến vào, Lý Ngật cau mày nói với cha: "Con lo Phá Quân là tới để quấy rối."


Lý Mặc cười nhạo: "Hắn có thể nháo loạn cái gì. Nhưng thật ra con trai độc nhất Hàn gia tương đối quan trọng, tuổi con không khác hắn lắm, tốt nhất nên tìm cơ hội tạo quan hệ với hắn, cũng không thể để Khổng Anh Trác chiếm hết tiện nghi."


"Dạ." Lý Ngật ngẫm lại cũng thấy đúng, không cần để Phá Quân vào mắt.


Trong đại sảnh huy hoàng tráng lệ, cả nam lẫn nữ ăn mặc lịch sự long trọng đi lại trong phòng rượu ăn uống linh đình, đàm tiếu thật vui vẻ. Lễ mừng còn chưa chính thức bắt đầu, không khí cũng đã tương đối náo nhiệt. Nhiều người tham gia yến hội, nhưng mục đích lại không phải bản thân yến hội, người lớn tuổi vì quan hệ cùng sinh ý mà tới, người trẻ tuổi hoặc đua đòi lẫn nhau hoặc tìm kiếm đối tượng, mỗi người đều có thể hưởng thụ lạc thú của yến hội.


Hàn Nghiệp cùng Khổng Anh Trác rõ ràng thích ứng trường hợp này, ngay cả Khổng Tước cũng thực mau liền dung nhập vào trong bầu không khí này.


Diệp Tố cùng Phá Quân hai tên nhà quê nhìn nhau, cả người hiện ra hơi thở không thích hợp, cũng may hai người đều có thể từ đối phương mà tìm được chút an ủi.


Khổng Anh Trác thân là thương nhân mới nổi được chú ý nhất Tây Đô tinh, tự nhiên cũng tỏa ra hương bánh trái trong yến hội, hắn vừa tiến vào chưa được một phút đồng hồ, lập tức có người xa xa mà chào hỏi, lần lượt theo sau hướng Khổng Anh Trác đi tới.


Khổng Anh Trác nhìn những người đó, không khỏi cười cười, đãi ngộ này còn cao hơn bình thường hắn nhận được, xem ra phần lớn đều hướng tới Hàn Nghiệp đứng bên cạnh hắn.


Tây Đô tinh quá lớn, tin tức phát sinh mỗi ngày cũng nhiều không đếm xuể, không phải chuyện lớn sẽ rất khó khiến nhóm người này chú ý, nhưng Hàn Nghiệp lại cố tình thuộc về "chuyện lớn". Tuy rằng sau lưng bọn họ không chừng đều xem thường Hàn Nghiệp dựa vào gia thế mà ham sống sợ chết, nhưng bối cảnh thế lực nhà người ta đặt tại đó, thương nhân trọng lợi ích coi nhỏ nghĩa, lúc này một đám người đều cười đến tôn kính khỏi chê, cứ như Hàn Nghiệp vừa thắng đại trận trở về.


Hàn Nghiệp đã sớm thành thạo đối mặt cảnh tượng như vậy, mặt không đổi sắc mà trò chuyện vui vẻ giữa đám người. Nếu không phải thực sự không thẹn với lương tâm, ai có thể chịu được nhiều hai mặt như vậy.


Khổng Anh Trác giúp đỡ một bên.


Diệp Tố cùng Phá Quân liền càng không biết phải làm sao, Khổng Tước dường như nhìn ra bọn họ xấu hổ, cũng không nói ra, chỉ nói: "Tôi có mấy người bạn, muốn giới thiệu cho các cậu làm quen, có thể vui lòng nhận sao?"


Diệp Tố vội không ngừng gật đầu, lúc này chỉ cần không cứng đờ như vậy là tốt rồi.


Khổng Tước cười cười, dẫn bọn họ tiến sâu vào đại sảnh, ven đường cầm hai ly Cocktail nồng độ không cao đưa cho hai người, chính mình cũng cầm một ly.


Diệp Tố đã từng tham gia một lần tiệc rượu quy cách rất cao ở tộc Tát Luân, chẳng qua lần đó có Yến Tuyết Thần đầu óc thiếu gân làm không khí sinh động, hơn nữa, tham gia yến hội lần đó đều là người ngoài hành tinh kỳ quái, Diệp Tố căn bản không xem bọn họ là ngườI, lúc ấy chỉ có cảm giác ngạc nhiên. Hiện tại, đảo mắt một cái liền thấy tất cả đều là người với người, hắn không thể không co quắp.


Phá Quân đảo mắt nhìn xung quanh, có chút thất thần. Ánh mắt băn khoăn qua lại trong đám người tham gia tiệc rượu, dường như đang tìm kiếm ai đó. Đồng thời lại nghĩ tới mục đích đến đây, tay cầm rượu vô thức buộc chặt, khẩn trương lo được lo mất, sợ vô ý một cái liền vạn kiếp bất phục, hắn không sợ chết, nhưng sợ không chiếm được trong sạch, để cha mình chết oan uổng.


Ánh mắt của Phá Quân cuối cùng tìm được trong đám người người hắn muốn tìm, nhưng nhìn thấy người đàn ông một thân tây trang màu trắng sấn dáng người đến càng thêm thon dài, đang ở giữa một đám cả trai lẫn gái cười đến thập phần vui sướng, ánh mắt Phá Quân tức khắc lại đau lại hận.


Tựa hồ phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, Lý Cảnh Hòa theo bản năng quay đầu, vừa nhìn thấy Phá Quân, lập tức sửng sốt, một khuôn mặt tươi cười chưa kịp thu lại lập tức biến sắc.


Lý Tự bên cạnh hắn phát hiện hắn không thích hợp, cũng theo tầm mắt hắn mà nhìn qua, khinh thường cười: "Hoá ra chưa bị đánh chết à."


Hắn vừa nói xong, toàn bộ người xung quanh Lý Cảnh Hòa cũng thấy được Phá Quân. Đám hồ bằng cẩu hữu này có không ít người biết Phá Quân là anh trai ruột của Lý Cảnh Hòa, lập tức ồn ào nói: "Lý Cảnh Hòa, hắn còn muốn cậu nhận tổ quy tông à? Đều đuổi tới tận đây."


Sắc mặt Lý Cảnh Hòa càng thêm khó coi.


"Có vẻ Khổng Tước quen biết hắn, tại sao bên cạnh nàng còn có một người đàn ông nữa, là ai?"


"Cũng không biết bọn họ làm thế nào trà trộn vào được." Lý Tự bất mãn nói, lập tức hướng Phá Quân đi tới.


Lý Cảnh Hòa vội vàng kéo Lý Tự, thần sắc bất an: "Anh trước đừng qua, để em đơn độc nói chuyện cùng hắn hai câu, được không?"


Lý Tự cười như không cười mà nhìn chằm chằm Lý Cảnh Hòa, nhìn đến mức trán hắn chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, lúc này mới chậm rì rì mà dựa vào bàn tiệc, thuận tay cầm ly vang đỏ, thong thả ung dung uống hai ngụm: "Hôm nay ngày đẹp trời, nghe mày nói một lần, mày giải quyết hắn nhanh lên."


(Thề là cứ nhìn thấy ly vang, lại nhớ tới câu chuyện 1 lần ta đi máy bay từ đức về vn. Chị phục vụ hỏi ông bên cạnh có uống một ly rượu vang không, ông ý trả lời "Cho anh một ly WEIN". Vcl luôn, chắc cả đời không quên được cái vẻ sĩ diện ấy)


Lý Cảnh Hòa như được đại xá, vội vàng đen mặt đi về phía Phá Quân.


Hắn bất thiện nhìn Khổng Tước cùng Diệp Tố bên cạnh, kéo Phá Quân sang một bên, trực tiếp chất vấn: "Anh chạy tới đây làm gì?"


Phá Quân trầm mặc, tay phải nắm quyền, xương cốt khanh khách rung động.


"Tôi đang nói chuyện với anh." Lý Cảnh Hòa không vui nói, "Nơi này không phải chỗ anh nên tới, cũng đừng để tôi mất mặt xấu hổ, mau rời đi nhanh!"


Phá Quân cắn răng, nghiến từng câu từng chữ: "Lý Cảnh Hòa, mày vẫn là người sao!"


Lý Cảnh Hòa cứng lại, cũng đơn giản quyết tuyệt nói: "Mặc kệ tôi thế nào, cũng không liên quan gì đến anh."


"Còn cha thì sao?" Phá Quân liều mạng nén tức giận, thấp giọng chất vấn: "Cái chết của ông ấy cũng không liên quan đến mày sao! Ông ấy chết là vì mày, vì cái thằng súc sinh mày!"


"Người đều đã chết, anh muốn tôi làm sao bây giờ." Lý Cảnh Hòa tức giận nói, "Tôi không thể làm ông ấy sống lại, anh cũng không có khả năng chống lại Lý gia, nếu anh muốn bị sống sờ sờ đánh chết, vậy cứ tiếp tục ở lại đây."


"Tao đương nhiên sẽ ở lại nơi này." Phá Quân không gì buồn hơn tâm đã chết, chỉ có thể mượn cừu hận khởi động thân thể tuyệt vọng, "Tao muốn xem Lý Mặc trả giá đại giới, tao muốn xem bọn họ vì cha mà sám hối."