Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 119: Bắt giữ




Chính ngọ 12 giờ, người chủ trì bước lên thảm đỏ, biểu tình trang nghiêm mà đi đến trên đài, theo bước chân hắn, trong một góc đại sảnh, dàn nhạc tấu vang bản hòa tấu đã sớm chuẩn bị tốt, âm nhạc nhẹ nhàng vui sướng lại không mất trang trọng quanh quẩn trong đại sảnh vàng ngọc huy hoàng.


Các tân khách có tự giác mà phân loại sang hai bên.


Hàn Nghiệp đẩy Diệp Tố cũng ở trong đó, đám người Khổng Anh Trác ở bên cạnh bọn họ. Khổng Anh Trác liếc mắt thấy Hàn Nghiệp bất động thanh sắc, trong lòng hiếu kì không chịu được, không biết hắn đến tột cùng làm thế nào để gây ra phiền toái cho Lý Mặc.


Mà Phá Quân, trên mặt không chút biểu tình, đôi tay lại nắm chặt muốn chết.


Lý Mặc nhìn thấy Diệp Tố ngồi trên xe lăn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, khóe miệng liền co rút. Trong lễ mừng cũng có không ít phóng viên từ các nhà truyền thông lớn, vô luận là màn ảnh nào quét tới Diệp Tố, Lý gia bọn họ đều sẽ bị kéo lên Internet, bị đám dân mạng nhàn đến mốc meo thảo phạt một lần. Cũng may truyền thông hắn mời đến đều có quan hệ không tồi với mình, tốn chút tiền liền có thể ép chuyện này xuống, không nháo tới mức mọi người đều biết.


Người chủ trì từ đầu liền chúc phúc câu lạc bộ Phí Đằng một phen, lời lẽ tầm thường, thập phần nhàm chán, Diệp Tố vốn dĩ đã dựa lưng vào xe lăn đều sắp ngủ gật.


"Hiện tại, để chúng ta nhìn lại trăm năm lịch sử của câu lạc bộ Phí Đằng!" Chủ trì giơ cao một bàn tay, cùng lúc đó, âm nhạc đột nhiên dõng dạc hùng hồn lên, một màn chiếu thật lớn từ trần nhà chảy xuống, phảng phất như dải ngân hà tuột khỏi mây*.


*Bắt nguồn từ bài Xa ngắm thác núi Lư – Lí Bạch (học hồi lớp 7 đấy, k phải ta nhớ đâu, gg bảo thế):


Phi lưu trực há tam thiên xích
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên


(Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây)


Hình ảnh một người dưới ánh sáng đặc hiệu dần dần hiện rõ trên màn chiếu, là người sáng lập câu lạc bộ Phí Đằng, tức ông của Lý Mặc. Theo sau là một loạt sự kiện về ông Lý Mặc, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cạnh tranh kịch liệt trên thị trường Tây Đô tinh, trong tình trạng các ngành nghề đều như măng mọc sau mưa mà mau chuẩn tàn nhẫn chiếm cứ một địa vị, cuối cùng trong tình trạng người đồng hành ngoài sáng lại chèn ép trong tối, khó khăn lắm mới ổn định được câu lạc bộ Phí Đằng lung lay, trải qua gian nguy cùng nhân tâm khó lường, câu lạc bộ Phí Đằng rốt cuộc bước vào quỹ đạo, kinh doanh có lời đồng thời còn không quên hồi báo xã hội, tích cực làm từ thiện, đối với đội viên chuyên nghiệp về hưu cũng an bài đến thập phần nhân đạo.


Sau đó là cha Lý Mặc, kế thừa câu lạc bộ Phí Đằng, khiến nó tỏa sáng trở thành một trong những câu lạc bộ lớn nhất Tây Đô tinh. Lý Mặc lại dựa vào cơ sở bậc cha chú mà hoàn thiện hình thức kinh doanh của câu lạc bộ Phí Đằng, thậm chí ẩn ẩn có xu thế một nhà độc đại.


Nói ngắn lại, đây là một bộ sử ký làm giàu của Lý gia, đồng thời còn tràn ngập năng lượng chính nghĩa, có thể nói là chuẩn mực cho xã hội, có thể in ra làm sách để khích lệ quảng đại nhóm thanh niên tầm thường vô vi.


Video tiểu sử trên màn chiếu dần dần tới hồi kết, lời nói của người chủ trì lại vang lên: "Không có bất luận thành công nào không cần trả giá đắt, ba đời Lý gia cẩn trọng mới có 'Phí Đằng' ngày hôm nay, nó không chỉ là một nhãn hiệu, mà còn là một loại tinh thần, một loại truyền thừa. Hiện tại hoan nghênh Lý Mặc tiên sinh phát biểu về lịch sử cùng dự tính tương lai của câu lạc bộ Phí Đằng, bạn tôi cùng nhau nỗ lực."


Ánh sáng màn chiếu dần tối xuống, âm thanh lại lần nữa nhỏ lại, Lý Mặc trong tiếng vỗ tay rụt rè cười, thẳng eo, trầm ổn mà bước lên đài.


Nhân viên công tác đang thu hồi màn chiếu lại sửng sốt, lại ấn nút thu hồi, kỳ quái mà nhìn chằm chằm màn chiếu trong đại sảnh, vẫn không có phản ứng.


"Sao lại thế này..." Người này khẩn trương mà kiểm tra dụng cụ, "Chẳng lẽ bị mắc kẹt? Hôm nay xảy ra gì ngoài ý muốn sẽ bị đuổi việc cuốn gói đi, đại gia, cầu ngài phối hợp một chút với!"


Lý Mặc đi đến trước đài, trước microphone ho nhẹ hai tiếng, phát hiện màn chiếu cư nhiên còn che trước mặt mình, ánh mắt tinh tế đảo qua góc.


Người khống chế màn chiếu đã gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, vô luận hắn mân mê thế nào, màn chiếu chính là thu không về. Người phụ trách lễ mừng cũng nhìn không được, vội chạy tới: "Cậu sao lại thế này?"


Người nọ vẻ mặt đưa đám: "Máy móc hình như hỏng rồi!"


Lý Mặc dừng vài giây, thấy màn chiếu vẫn còn đó, người phía dưới cũng bắt đầu thi nhau thì thầm. Trong lòng hắn đã phát một hồi lửa lớn, trên mặt vẫn bình thản mà cầm microphone trực tiếp xuống đài, ngồi ở bên cạnh bàn tiệc gần nhất, đối diện khách khứa nói: "Tất cả mọi người đều ngồi, một số lời kế tiếp chính là tiếng lòng của tôi, thích hợp ngồi nói, cũng thích hợp ngồi nghe. Nếu mọi người hưởng ứng, không ngại giơ lên một chén rượu, để yên lòng bạn tôi."


"Trò hay tới." Khổng Anh Trác nghĩ thầm, cũng ngồi xuống gần đó, quả nhiên, ngồi xem diễn không mệt.


Lý Mặc đạm đạm cười, trong ánh mắt hiện ra hạnh phúc cùng cảm khái trong hồi ức, khi đang định mở miệng, màn chiếu ảm đạm đột nhiên sáng lên, ảnh chụp ông Lý Mặc lại hiện ra trên đó. Xem ra máy móc thực sự mắc kẹt, lại phát lại một lần.


Khi các tân khách âm thầm nghĩ vậy, hình ảnh trên màn hình lại đột nhiên thay đổi, xuất hiện một số tư liệu hình ảnh. Tấm đầu tiên liền dẫn phát một mảnh ồ lên, cư nhiên là tư liệu ông Lý Mặc phạm tội buôn lậu dược phẩm cấm, tiền khởi nghiệp câu lạc bộ Phí Đằng cư nhiên là tiền bẩn kiếm được do vi phạm lương tâm cùng pháp luật!


Lý Mặc rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên, một bên sai người mau mau đóng màn chiếu lại, một bên lớn tiếng quát: "Hôm nay là lễ mừng trăm năm của câu lạc bộ Phí Đằng, cư nhiên dùng loại thủ đoạn này bôi đen tôi, các người thật đúng là dụng tâm lương khổ!"


Ai cũng không biết hắn là chỉ ai, ngay cả Lý Mặc cũng không biết, hắn chỉ biết, hắn cần đổ chuyện này lên hãm hại thương nghiệp đầu tiên.


Các phóng viên nguyên bản còn an phận đều như ruồi bọ ngửi được vị thịt, toàn bộ khiêng camera cùng microphone giơ về phía trước, chỉ cần chụp đến một số tư liệu trên màn chiếu, mặc kệ thật giả, đều là tin tức trọng đại.


Lý Mặc nói một hồi, màn chiếu còn chưa bị đóng lại, người điều khiển màn chiếu đã mềm hai chân: "Xong rồi, tôi xong rồi......"


Lại một tư liệu hiện lên, ở giữa còn kèm theo một số tư liệu video và ghi âm, mỗi một cái đều vạch trần trụi hành vi phạm tội của ông Lý Mặc: Cấu kết cùng hải tặc, giết hại cả nhà đối thủ sắp đi du lịch, buôn lậu cấm phẩm, cạnh tranh ác tính nhiễu loạn trật tự thị trường, lừa bán trẻ em từ tinh hệ xa xôi, cưỡng bách bọn họ chung thân vì câu lạc bộ, hối lộ quan viên, thậm chí ám hại quan viên chuẩn bị thanh tra câu lạc bộ Phí Đằng...vô số hành vi phạm tội, khánh trúc nan thư*.


*quá nhiều đến mức đốt tre đếm k được, là thành ngữ chỉ 'vô số tội ác'


Một phen cuồng oanh lạm tạc(bùng nổ) này khiến người trở tay không kịp, các tân khách vô luận có giao hảo hay đối địch với Lý Mặc đều vô cùng khiếp sợ. Đằng sau danh lợi không có sạch sẽ, bọn họ đều biết, làm gì có ai không dùng chút thủ đoạn xấu xa, nhưng bọn hắn không nghĩ tới Lý gia có thể cuồng vọng lớn mật như vậy.


Lý Mặc càng thêm nổi giận, có lẽ là lấy phẫn nộ để che giấu sự hoảng loạn của mình, những tư liệu đó đã sớm bị tiêu hủy, tại sao hôm nay tất cả đều lòi ra? Lý Mặc kinh hãi, lập tức hạ vài mệnh lệnh, có người mạnh mẽ ngăn cản màn hình truyền phát tin, có người cản lại phóng viên, các nhân viên an ninh cũng đều theo lệnh mà ùa vào đại sảnh.


Lý Mặc cao giọng hô: "Hôm nay Lý gia bị ác ý công kích, lễ mừng vô pháp cử hành bình thường, chờ tôi bắt được người sau màn, lại hướng mọi người nhận lỗi." Lý Mặc một ánh mắt truyền xuống, các nhân viên an ninh lập tức khách khí mà ngầm có ý cưỡng bách mời các tân khách ra ngoài.


Bảo an đi tới trước mặt Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp nhẹ nhàng cười nói, "Lý tiên sinh, làm đúng ngồi vững, không bằng mọi người chúng ta hợp mưu hợp sức, giúp Lý tiên sinh phân tích một chút, đến tột cùng ai là 'người sau màn'."


Hàn Nghiệp vừa nói xong, không ít người nổi lên tâm tư nhỏ. Trong đám khách khứa không thiếu người cạnh tranh lợi hại với Lý Mặc, Lý gia có tin tức mặt trái, là chuyện tốt với bọn họ, vô luận thật giả, đều có thể kéo chân cả nhà câu lạc bộ Phí Đằng một bước lớn.


Khổng Anh Trác chính là một trong số đó, lập tức nói: "Tôi và Lý tiên sinh là đối thủ thương nghiệp, theo lý thuyết tôi sẽ bị hiềm nghi rất lớn, không bằng hôm nay an vị ở chỗ này nói chuyện, rửa sạch hiềm nghi cho tôi, để tránh hôm nay rời đi, chuyện sau đó liền khó nói."


"Đúng!" Lập tức có người phụ họa.


Lý Mặc đen mặt nhìn Hàn Nghiệp, nhất thời không biết phản bác thế nào. Mà màn chiếu không như Lý Mặc nghĩ mà dừng lại, đã đến tin tức về phụ thân Lý Mặc. Khi cha Lý Mặc kế thừa câu lạc bộ, đã có chút căn cơ, từ bỏ loại nghề buôn lậu lợi nhuận kếch sù nhưng nguy hiểm này. Nhưng lại trầm trọng hơn ở mặt cạnh tranh thương nghiệp, giết người không thấy máu. Lý Mặc lúc sau cũng không kém, mặt ngoài hòa hòa khí khí, lại ngầm dùng thủ đoạn không chính đáng bức người cửa nát nhà tan. Vô số sự kiện đại chúng cho rằng đánh cờ sau lưng đều có bàn tay cha con Lý gia nhiều ít nhúng vào.


Bao gồm cả chuyện Lý Mặc hãm hại cha Phá Quân, mạnh mẽ thu dưỡng Lý Cảnh Hòa cũng bị đưa ra ngoài ánh sáng, mà đây, còn là một việc "bé nhỏ không đáng kể" trong những việc Lý Mặc từng làm.


Phá Quân nhìn đến tư liệu hình ảnh, nhìn thấy video cha mình chết thảm, nhìn thấy người phụ trách hắc chiến tự thú cùng lên án Lý Mặc, hai mắt đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt.


Bỗng nhiên, từ ngoài cửa đi vào một người mặc đồ đen, đầu tóc hoa râm, tuổi hơn trăm, đôi tay cầm một tấm di ảnh đen trắng, người trên di ảnh rất quen thuộc, hơi ngẫm lại, hóa ra là một đội viên không nghe ông Lý Mặc quản giáo, định công bố chuyện buôn lậu cấm vật nên bị hắn thủ tiêu.


Người nọ đi vào đại sảnh, cái gì cũng chưa nói, phanh một tiếng mà quỳ xuống.


Tiếp theo đó, lại có một ông lão cầm di ảnh cha hoặc ông mình vào. Sau đó, hai cái, ba cái, bốn cái... Từ người già đến người trẻ tuổi, trong vòng trăm năm, người bị Lý gia hại chết đều lấy hình thức di ảnh đưa tới trước mặt Lý Mặc.


Trên ảnh chụp, một đám người khuôn mặt an tường, tươi cười ôn hòa, nhưng thời điểm bọn họ tử vong lại tràn ngập thống khổ, nghĩ đến tra tấn bọn họ đã phải trải qua, những nụ cười đó trở nên vạn phần chua xót.


Phá Quân ngơ ngẩn, lau nước mắt đi, đứng phía sau đội ngũ, cũng quyết tuyệt mà quỳ xuống.


Bọn họ quỳ trước thân nhân tử vong của mình, quỳ trước chân tướng bị bàn tay vùi lấp, quỳ trước công đạo bọn họ sắp được đòi lại.


Lý Mặc bị nhóm người này làm cho thật sự luống cuống, không phải sợ những người này, mà là kinh sợ người thao tác sau màn. Vô luận là sưu tập tư liệu phạm tội của Lý gia hay tụ tập người nhà người bị hại, Lý Mặc hoàn toàn không nhận được bất kỳ tiếng gió nào, đây phải là thế lực kiểu gì mới có thể khai quật lên lịch sử trăm năm trước, còn không để bất luận kẻ nào biết được?


Lý Mặc nhận ra có một con quái vật khổng lồ đang theo dõi mình, đả kích tới vừa nhanh lại mãnh liệt như vậy, dường như không chừa lại cho hắn bất kỳ đường sống nào.


Mà nghĩ tới có thể khiến mình lâm vào hoàn cảnh như vậy, chỉ có một sự kiện kia... Lý Mặc một trận tâm lạnh, đồng thời lại có quyết tuyệt cùng hận thù nổi lên.


Lý Mặc đầu váng mắt hoa, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, kéo Lý Ngật đồng dạng khiếp sợ qua, thấp giọng phân phó: "Con đi tìm bác Trương của con, mau!"


Lý Ngật không hiểu ra sao, vừa rời đi, còi cảnh sát liền vang lên.


Sở cảnh sát Tây Đô đã phái ra lượng lớn cảnh sát, ngay cả tư lệnh trưởng cũng tự mình tham dự hành động.


Lý Mặc nhìn thấy tư lệnh trưởng, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn vẫn luôn quan hệ không tồi với sở cảnh sát Tây Đô, mọi việc đều có thể thương lượng ra đường sống. Hắn cười tiến về phía trước, còn chưa kịp nói gì, tư lệnh trưởng liền móc ra lệnh bắt giữ, mặt vô biểu tình nói: "Lý Mặc, theo quần chúng cử báo, ông bị nghi ngờ có liên quan đến án giết người, buôn lậu,... cùng nhiều hành vi phạm tội khác, xin phối hợp điều tra."


Lý Mặc nhìn lệnh bắt giữ, kinh hãi không thôi. Đưa ra lệnh bắt giữ cần nhiều trình tự xét duyệt, tuy rằng quá trình xét duyệt không phiền toái, hiệu suất rất cao, nếu có chứng cứ xác thực, dường như là tùy chứng cứ mà phân xử. Nhưng Lý gia sở dĩ có thể kiêu ngạo nhiều năm như vậy, bởi vì thập phần chú trọng giao hảo với cơ quan nhà nước, từ trên xuống dưới đều chuẩn bị rất nhiều quan hệ, trong viện kiểm sát lại càng có không ít "tri kỷ".


Lý Mặc trăm triệu không nghĩ tới, mình ngay cả một tin tức cũng chưa thu được, lệnh bắt giữ đã được truyền tới.


Sự tình phát triển đến nước này, ai cũng thấy được sự lợi hại trong đó, trong lúc nhất thời đều như ve sầu mùa đông (và như sa mạc vào mọi mùa). Người duy nhất hưng phấn đại khái là đám phóng viên đó, nguyên bản chỉ là tin tức lễ mừng tầm thường, hiện tại thăng cấp thành tin mặt báo rồi.


Hàn Nghiệp vẫn luôn quan sát từ xa, cúi xuống nhẹ giọng nói với Diệp Tố: "Đợi một chút thầy Moka sẽ tới đón cậu, tôi có việc, trước chưa quay về." Sau đó nói với Khổng Anh Trác, "Phiền toái ông chiếu cố Phá Quân một chút, nói cho hắn, có chuyện gì chờ tôi trở lại nói sau."


Diệp Tố gật đầu, trong lòng cảm thấy không thích hợp, rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Lý Mặc hắn không đơn giản?"


Hàn Nghiệp nói: "Tôi sẽ giải quyết."


___________________________


Chắc dạo này đọc H hơi nhiều, cứ thấy câu 'ngươi về trước, ta có việc' là ta lại nghĩ đến ntr :<