Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 182: Chú mục




Hàn Nghiệp hơi nắm quyền, tinh hạm hắn đang gia tốc rời khỏi vòng vây, Trùng tộc vô tri lại bị năng lượng cường đại bên trong hấp dẫn tới điên cuồng lao đến, nhưng loại hình năng lượng ánh sáng này, chúng không gặm cắn được, khiến chúng lâm vào trạng thái điên cuồng, thậm chí công kích lẫn nhau.


Bảy người phân bố ở các vị trí cách xa nhau trong tinh hệ, lại sinh ra một cảm giác vận mệnh định trước, tinh thần lực bọn họ thông qua ánh sáng vượt qua khoảng cách không có khả năng vượt qua được, liên tiếp lẫn nhau, lại thúc đẩy ánh sáng càng long trọng càng mãnh liệt lan tràn.


Càng lúc càng có nhiều Trùng tộc tiến vào vòng vây, thân thể xấu xí bị ánh sáng mãnh liệt chiếu tới không có chỗ che giấu, chúng nó còn không hề biết, còn đang mê loạn tìm kiếm năng lượng mỹ vị không biết ở nơi nào.


Cùng lúc đó, phần lớn chủng tộc đều đặt mắt về phía Nhân tộc, nhưng dụng cụ dò xét sôi nổi cùng nhau không hoạt động, sóng âm hỗn loạn, ánh sáng hoàn toàn không phát ra được, đây là do bị năng lượng thật lớn ảnh hưởng.


Rất nhiều chủng tộc giờ phút này ý thức được, bản thân lúc trước quá phận chỉ trích Nhân tộc, Nhân tộc thực sự có hai tay! Ít nhất dao động năng lượng cường đại như vậy không giống người thường.


Nhân viên cục Hành quân bên người Diệp Tố cùng sáu người lại không có cảm giác quá lớn, tựa hồ như tinh cầu cố ý tránh không ảnh hưởng tới bọn họ, chỉ hướng trung gian tụ tập. Tinh thần lực tựa hồ không thuộc về bản thân, Diệp Tố mông lung, không khống chế được tinh thần lực, nhưng hắn không lo lắng, tùy ý nó đi thôi. Thực mau, lượng lớn Trùng tộc toàn bộ đều tiến vào vòng vây, chúng nó như lạc đường mà tán loạn không đầu không đuôi, càng giống như ruồi bọ bị mật đường dính chân, tránh thoát không được. Ánh sáng sáng lạn lần đầu tiên lấy hình thức không kẽ hở mà che kính một mảng vũ trụ rộng lớn, như một vỏ trứng kiên cố, nhốt Trùng tộc ở bên trong.


Cường độ ánh sáng đạt tới một cực hạn nhất định, nhiều năm sau, ánh sáng lóa mắt nơi này truyền tới Nhân tộc khiến vô số người ngẩng đầu lên, tâm sinh kính sợ.


Thân thể Diệp Tố lung lay một chút, Tằng Tây vội đỡ lấy hắn, thấy hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng thần sắc toát ra một sự vui sướng. Ầm ầm ầm, bộ máy bắt đầu vận chuyển!


Tinh cầu đang vận chuyển, tinh thần lực đang vận chuyển, ánh sáng cũng đang vận chuyển.


Bảy loại tinh thần lực khác nhau, bảy loại ánh sáng khác nhau, đan xen lẫn nhau, san sát vào nhau, giống như cối xay bảy tầng, thong thả nghiền nát hết thảy mà vận chuyển, Trùng tộc trong đó liền bị nghiền thành tro trong nháy mắt, Trùng tộc rậm rạp tới đếm không xuể liền nháy mắt bị nghiền thành bột mịn, chỉ trong nháy mắt, lặng yên không một tiếng động! Thiên địa chi lực cối xay, không gì phá nổi.


Không có tiếng nổ mạnh, không có thanh âm the thé của Trùng tộc, sau khi đoàn ánh sáng vặn vẹo lập lòe vài giây, hết thảy đều biến mất, không có ánh sáng, cũng không có Trùng tộc.


Năng lượng dao động dần dần khôi phục bình thường, dụng cụ dò xét khôi phục công năng, truyền lại tình huống nơi này ra ngoài, nhưng rất nhiều chủng tộc vẫn nhịn không được hoài nghi máy dò xét thất thường, hình ảnh truyền ra khiến bọn họ khó có thể lý giải, an tĩnh đến kỳ cục, nhiều Trùng tộc như vậy sao có thể trong giây lát đã không thấy tăm hơi, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.


Hàn Nghiệp biết, thành công. Tính toán không ngủ không nghỉ nhiều ngày, xác nhận, rốt cuộc chờ được thời khắc này, hắn nhìn phiến sao trời kia nở nụ cười, lại xoay người nhìn tiền tuyến trước mặt, không nhìn thấy cái gì, nhưng hắn phảng phất như nghe được thanh âm chém giết, nghe thấy thanh âm máu chảy thành sông.


"Nếu có thể cho tôi nhiều thời gian một chút..." Lời còn chưa dứt, Hàn Nghiệp liền mím môi, ảo tưởng không phải chuyện hắn nên làm.


Thần sắc Hàn Nghiệp lại tiếp tục đạm nhiên, truyền xuống mệnh lệnh tập hợp, tốt xấu có thể nhân lần thi đấu này, cho Nhân tộc một công đạo hoàn mỹ.


Xếp hạng bao nhiêu? Hàn Nghiệp chỉ đơn giản tính số lượng Trùng tộc tiêu diệt được một chút, đã vượt qua trăm triệu. Thành tích này, đủ để tiến vào top100. Năm trăm vạn năm qua, Nhân tộc rốt cuộc cũng có một lần tiến vào trăm cường giả đứng đầu!


Cha Hàn Nghiệp cùng đông đảo các chiến sĩ ở tiền tuyến cũng chú ý đại hội lần này, thu được tin tức Hàn Nghiệp, cha hắn vui mừng cười, con trai hắn lục xuất phát từ lam nhưng thắng lam*, cuối cùng cũng mang tới một tia hi vọng cho Nhân tộc.


* : lục xuất phát từ lam nhưng thắng lam, ý nói đồ đệ giỏi hơn sư phụ.


Tiếng hoan hô của vệ quân tiền tuyến vang vọng chiến trường, trong lúc nhất thời chấn hưng sĩ khí, bọn họ mặt mày hớn hở, mọi giao tranh cuối cùng cũng đổi được vật thật thật tại tại, bọn họ thấy được Nhân tộc tiến vào hàng ngũ trăm cường, cho dù giờ phút này chết đi có gì đáng sợ!


Chủng tộc khác luôn mãi xác nhận đi xác nhận lại, mặc kệ khó có thể tin cũng không thể không thừa nhận, Trùng tộc trải rộng toàn bộ tinh hệ lúc trước đảo mắt đã bị Nhân tộc tiêu diệt sạch sẽ. Tuy rằng số lượng Trùng tộc không ít chủng tộc tiêu diệt được đều vượt quá trăm triệu, nhưng tuyệt đối không thể trong nháy mắt như vậy! Nhân tộc gầy yếu trong mắt bọn họ lại lần nữa sáng tạo kỳ tích không gì sánh kịp.


Tên tộc Trung Công kia cười to bước qua: "Quả nhiên không để tôi thất vọng." Hắn lúc này lại nhớ tới lời Hàn Nghiệp, nói chỉ số thông minh của Trùng tộc có vấn đề, bỗng nhiên cảm thấy cần tăng lớn lực lượng điều tra, Hàn Nghiệp cùng Nhân tộc thể hiện thực lực của bọn họ, lời nói của bọn họ cũng theo đó mà được tôn trọng.


Diệp Tố tỉnh táo lại từ trạng thái hư ảo, cảm thấy tinh thần lực thiếu thốn, hành động lần này gần như rút sạch tinh thần lực hắn. Diệp Tố hưng phấn không chịu được, không ai thấy rõ những Trùng tộc đó bị tiêu diệt thế nào, nhưng Diệp Tố Kiều Nguy Nhiên,... bảy người bọn họ biết! Không phải nhìn thấy, mà là cảm giác, dựa vào tinh thần lực cảm giác được, tinh thần lực bọn họ cũng tham gia nghiền áp, rõ ràng cảm nhận được thống khoái khi nghiền Trùng tộc thành bột phấn!


Bễ nghễ vô địch thiên hạ, bất luận sinh mệnh nào cũng không thể chống cự dưới nghiền áp của bọn họ, bọn họ là nhỏ bé gầy yếu, nhưng nhờ mượn dùng lực lượng của bảy viên tinh cầu mà trở nên cường đại xưa nay chưa từng có!


Diệp Tố nhìn về phía tinh cầu của mình, có cảm giác vận mệnh định trước nó sẽ tử vong, năng lượng của nó cũng đã bị tiêu hao gần như không còn.


"Cảm ơn ngươi." Diệp Tố nhẹ giọng nói, được Tằng Tây đỡ về phòng trong tinh hạm.


"Cậu ngủ đi." Tằng Tây kích động tới sắc mặt ửng đỏ, "Tới lúc tập hợp còn ba ngày, đủ để cậu ngủ."


"Không ngủ được." Diệp Tố tuy rằng suy yếu, nhưng cảm xúc lại thập phần kích động, hiện tại hắn gấp không chờ nổi muốn gặp Hàn Nghiệp, muốn nhìn vẻ mặt hắn một chút, muốn nghe cái nhìn của hắn về đại hội lần này.


Tằng Tây cười hắn, đỡ hắn tới mép giường ngồi, lại đem cho hắn chút dịch dinh dưỡng ăn.


Đội tinh hạm bắt đầu trở về địa điểm xuất phát, cục Hành quân từ trước tới nay đều bình tĩnh nghiêm túc đều nhịn không được châu đầu ghé tai nhau bàn tán, đàm luận đại hội thần kỳ lần này. Ngay cả bọn họ, cũng rất khó có nhận thức rõ ràng về sự tình vừa xảy ra, nhưng bọn hắn biết kế hoạch đã thành công! Biết bọn họ lấy được thành tích tốt xưa nay chưa từng có được!


Tinh hạm xẹt qua một viên lại một viên sao trời.


Nhiếp Tiểu Phàm phụ trách tiếp nhận cùng chuyển đạt mệnh lệnh trong khoang truyền tin, không lập tức đi xem Diệp Tố, bất quá Tằng Tây nói qua với hắn, mọi thứ đều rất tốt! Nhiếp Tiểu Phàm thoải mái dựa vào vách khoang, cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, hắn khó có được một lần mà mang theo ánh mắt thưởng thức đi nhìn cảnh đẹp sao trời ngoài cửa sổ, không đi so đo hành trình dài ngắn cùng nguy hiểm, không đi so đo thời gian gấp gáp.


Ánh mắt của hắn bị một viên tinh cầu kỳ lạ hấp dẫn, mặt ngoài ngăm đen, tròn trịa bóng loáng. Tinh cầu tròn trịa có quy tắc như vậy rất hiếm thấy, thường đều bởi vì trọng lực, quỹ đạo,... mà có xu hướng thành hình bầu dục. Tinh cầu tròn như vậy, trên đường tới thế nhưng không chú ý tới.


Nhiếp Tiểu Phàm bởi vì hứng thú nhất thời đang định nhìn kỹ, sau khi phóng to màn ảnh lại liền đột nhiên biến sắc. Mặt ngoài tinh cầu kia đâu phải nham thạch, thế nhưng là một tầng Trùng giáp xác rậm rạp!


"Báo động!" Nhiếp Tiểu Phàm nhanh chóng kéo vang cảnh báo, cục Hành quân được huấn luyện tốt lập tức dừng lại trò chuyện vui vẻ, trở về cương vị, điều ra tình huống, cũng lấy ra vũ khí nóng.


Diệp Tố trong phòng cũng nghe thấy tiếng còi cảnh báo chói tai, hắn không rõ có ý tứ gì, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"


Sắc mặt Tằng Tây lập tức nghiêm túc, nhưng còn không hoảng loạn: "Là cảnh báo cấp ba, cậu không cần lo lắng, tôi đi xem..."


Nhưng khi nàng vừa tới cửa, tiếng cảnh báo càng thêm chói tai, phảng phất như thay đổi, thanh âm Nhiếp Tiểu Phàm vang lên từ phòng truyền tin: "Tằng Tây, em dẫn dắt năm trăm quân người cục Hành quân hộ tống Diệp Tố rời đi trước!"


Diệp Tố lập tức bò dậy từ trên giường, bị âm điệu Nhiếp Tiểu Phàm dọa tới.


Quan hệ Tằng Tây cùng Nhiếp Tiểu Phàm không bình thường, chỉ từ một mệnh lệnh này phải biết được tính nghiêm trọng của sự việc, không đợi nàng nghĩ nhiều, liền lập tức kéo Diệp Tố ra ngoài, năm trăm người cục Hành quân đã sớm nghe lệnh tập hợp ở khoang cứu nạn loại nhỏ.


Tằng Tây mang theo Diệp Tố chạy như điên, khi chạy qua khoang truyền tin thì ngừng lại, chỉ thấy Nhiếp Tiểu Phàm sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh như mưa, nhưng đôi tay cực kỳ ổn định, không ngừng gửi đi tín hiệu cầu cứu cùng hạ lệnh chỉ huy quân hạm hành động.


Từ màn hình dò xét trong khoang truyền tin, Tằng Tây cùng Diệp Tố thấy được nguyên nhân cảnh báo, xung quanh quân hạm thế nhưng có một đám Trùng tộc rậm rạp! Xem số lượng thế nhưng không ít hơn ngàn vạn con!


Sao có thể có Trùng tộc quy mô lớn như vậy, giấu diếm được dò xét của mọi người mà lặng yên không tiếng động xuất hiện ở nơi này!


Diệp Tố kinh sợ, lại nhìn một màn kia, máu dâng thẳng lên não!


Nguyên lai tinh cầu mượt mà Nhiếp Tiểu Phàm nhìn thấy không chỉ có mặt ngoài là Trùng giáp xác, cả chỉnh thể viên cầu này, thế nhưng tất cả đều là Trùng tộc ngụy trang! Trùng nhuyễn thể ở bên trong, trùng giáp xác bên ngoài, dày đặc dính lại thành một hành tinh khổng lồ, dựa vào tác dụng của trùng giáp xác mà che chắn được máy dò xét, thế nhưng giấu diếm được Hàn Nghiệp cùng những chủng tộc đang quan sát nơi này!


Khi quân hạm tiếp cận tới, viên tinh cầu Trùng tộc này mới bỗng nhiên gây khó dễ, bỗng chốc tản ra vây quanh tinh hạm.


Đây đâu phải chuyện Trùng tộc không có chỉ số thông minh có thể làm ra!


Nhiếp Tiểu Phàm quay đầu nhìn Tằng Tây cùng Diệp Tố, đôi mắt bệnh trạng mà tỏa sáng, hô: "Đi mau!"


Tằng Tây cùng hắn chỉ nhìn nhau ngắn ngủi vài giây, liền lôi kéo Diệp Tố tiếp tục chạy hướng thuyền cứu hộ. Mặc kệ bọn họ biết, tạm biệt lúc này có thể là tử biệt, Tằng Tây, cô gái yêu Nhiếp Tiểu Phàm vào lúc này vứt bỏ thân phận phụ nữ của nàng, không giãi bày tâm sự, không nói lời nào, hiện tại nàng là bộ trưởng phân bộ cục Hành quân, chức trách của nàng là bảo hộ Diệp Tố, không còn gì khác.


"Mau lên, Nhiếp đội trưởng yểm hộ chúng ta." Tằng Tây hô với người điều khiển, nhét Diệp Tố vào trong khoang cứu nạn.


Tất cả mọi người đều đâu vào đấy mà chấp hành mệnh lệnh, mặc dù bọn họ đều biết tiếp theo sẽ phải đối mặt chuyện gì.


Giữa một đám người trấn tĩnh này, Diệp Tố lại nhịn không được mà phát run, thân thể bởi vì vừa câu thông cùng tinh cầu mà thực suy yếu, tinh thần lực gần như cạn kiệt, từng màn phát sinh trước mắt so với thống khổ thân thể càng thêm mãnh liệt đánh sâu vào hắn. Hắn có điểm không thể hiểu nổi, vì sao ở thời điểm mọi người đang vui sướng ăn mừng lại bỗng nhiên xảy ra sự tình đáng sợ như vậy?


Diệp Tố không phải sợ hãi Trùng tộc, mà là nghĩ tới tai họa sau lưng. Nhiều Trùng tộc như vậy, Tằng Tây mang theo hắn chạy trước, có ý nghĩa gì? Có nghĩa Nhiếp Tiểu Phàm cùng một vạn người ở lại chuẩn bị dùng sinh mệnh tạo thành phòng tuyến kiên cố nhất cho hắn, giống như điều Hàn Nghiệp nói với đội ngũ trước khi xuất phát: Nếu tất cả đều phải tử vong, vậy Diệp Tố phải là người cuối cùng.


Một ngữ thành sấm.


Diệp Tố thấy câu nói kia biến thành sự thật bày ra trước mắt, mới phát hiện ra bản thân không tiếp thu được.


Quân hạm cỡ lớn nổ mạnh tên lửa, oanh tạc mở ra một con đường, thuyền cứu hộ tận dụng mà chui vào, thoát ly vòng vây của Trùng tộc, năng lượng tăng tốc thiêu đốt, dường như tiêu hao thọ mệnh máy móc mà liều mạng tăng nhanh tốc độ.


Tằng Tây quay đầu lại nhìn, đội quân hạm nhanh chóng biến hóa đội hình, một lần lại một lần mà lấy thân thể mình ngăn trở Trùng tộc có ý định đuổi theo. Ánh sáng bảy màu lấp lánh, đạn pháo như mưa đá bay, quân hạm không tiếc đại giới mà bám trụ Trùng tộc.


Bằng một vạn người muốn đánh bại ngàn vạn Trùng tộc là không có khả năng, việc duy nhất bọn họ có thể làm là kéo dài thời gian cho Diệp Tố, chờ cứu viện tới.


"Mau!" Tằng Tây lại vội vàng thúc giục.


Thuyền cứu hộ đang lao nhanh về phía trước đột nhiên dừng lại, lòng Tằng Tây lập tức nhảy dựng, lập tức bổ nhào về phía trước, nháy mắt mặt như giấy vàng.


Trùng tộc lại sử dụng kỹ xảo tương tự, chẳng qua ngụy trang lần này là một khối thiên thạch rất lớn, như bị phong hóa, khối thiên thạch kia nứt thành một tảng lớn Trùng tộc đen nghìn nghịt, dữ tợn mà lao về phía thuyền cứu hộ.


"Đây là Trùng tộc sao? Đây là ma quỷ sao!" Tằng Tây bỗng nhiên la lên một tiếng, phòng tuyến tâm lý của nàng cũng bị Trùng tộc liên tiếp công kích hỏng mất, Trùng tộc không có chỉ số thông minh thế nhưng học được ngụy trang, Vạn tộc còn có đường sống sao?


Cằm Tằng Tây run rẩy, cắn mạnh môi một cái, kéo tinh thần mình lại từ hoàn cảnh hỗn loạn, lớn tiếng truyền mệnh lệnh: "Chuẩn bị cơ giáp chiến đấu!"


Năm trăm nhân viên cục Hành quân không nói lời nào, đồng loạt lấy ra nút không gian.


Tằng Tây tìm được Diệp Tố biểu tình hoảng sợ, dưới ánh mắt cự tuyệt của hắn mà cường ngạnh ra lệnh: "Hiện tại, một mình cậu điều khiển thuyền cứu hộ rời đi!"


"Không!"


"Cậu có tư cách gì để nói không!" Tằng Tây đỏ mắt mắng, "Cục trưởng, Nhân tộc đều đang đợi cậu trở về, dưngd lãng phí thời gian của mọi người!"


Cửa khoang lập tức mở rộng, năm trăm nhân viên cục Hành quân nhảy ra ngoài, triệu hồi cơ giáp, lập tức lao vào đàn Trùng tộc, vừa tiến vào cơ giáp lập tức bắt đầu chiến đấu!


Tằng Tây đẩy Diệp Tố tới đài điều khiển, bản thân quyết tuyệt đi theo sau năm trăm người cục Hành quân kia, cơ giáp màu ngân bạch như trăng non dâng lên bầu trời, cắt xuyên đêm tối.


Cơ giáp ngân bạch ngăn trước khoang cứu nạn, thanh âm Tằng Tây bình tĩnh truyền tới: "Diệp Tố, mau rời đi, tôi không muốn chúng ta chết không minh bạch, ít nhất phải truyền tin Trùng tộc dị biến về cho cục trưởng. Hôm nay cũng chứng minh tầm quan trọng của cậu với Nhân tộc. Cậu không thể chết được."


Diệp Tố thật sự hỏng mất, đôi tay run rẩy thao tác đài điều khiển thuyền cứu nạn, kỹ xảo điều khiển tinh hạm cùng cơ giáp đều giống nhau, Diệp Tố am hiểu sâu trong tâm, hắn gần như phát tiết mà đạp cần điều khiển bên dưới, thuyền cứu nạn nhanh chóng thay đổi phương hướng lao đi.


Diệp Tố cảm nhận được tâm tình Tằng Tây khi rời khỏi Nhiếp Tiểu Phàm, lý trí lớn hơn tình cảnh, tương lai lớn ở trước mắt, nhưng hắn không có tu dưỡng tốt như Tằng Tây, nhịn không được thấp giọng gào khóc, nước mắt mờ nhòa tầm mắt.


Tằng Tây nhìn thuyền cứu nạn đi xa, mới quay đầu lại triệu hồi vũ khí cụ tượng hóa của mình, hướng tới phương hướng Nhiếp Tiểu Phàm nhìn thoáng qua, nơi đó bốc lên như biển lửa, Tằng Tây thấy chết không sờn mà cười tươi sáng.


"Em cũng là nữ anh hùng, xứng đôi anh nhé."


________________________________________


Mù rồi khóc mù rồi đui rồi