Say Mộng Giang Sơn

Chương 1056-2: Tuổi không phải là vấn đề (2)




Lập tức, Võ Tắc Thiên lại cử Tương Vương Lý Đán làm An Bắc Đại Đô kiêm Đại nguyên soái thiên binh đạo, thống lĩnh binh mã của Yến, Triệu, Tần, Lũng, thảo phạt Đột Quyết, nhưng bà chỉ cho Lý Đán làm đại nguyên soái trên danh nghĩa chứ không để ông thân chinh nơi trận mạc, tất cả mọi quyền chỉ huy nằm trong tay của tể tướng Ngụy Nguyên Trung.

Võ Tắc Thiên viện cái cớ này mà từ chối yêu cầu của Luận Di Tát. Đại Chu bên ngoài đang binh đao loạn lạc thì trong nước sao có thể bàn đến chuyện cầu thân. Luận Di Tát sau khi biết chuyện xung đột giữa Đại Chu và Đột Quyết đã yên phận ở Tứ Phương Quán, không chạy vào cung ỉ ôi chuyện cầu thân nữa. Với tình thế bây giờ Luận Di Tát có thể không bàn tới chuyện hòa thân nhưng y không phải là người dễ dàng bỏ qua, chuyện hôn sự lần này chưa xong e rằng y sẽ không chịu cảnh tay không mà về nước.

Mây đen kín trời, gió lạnh gào thét, tuyết bay mù mịt, người đi đường khó tránh khỏi cảnh phải nhắm mắt bước liều. Năm nay tuyết rơi nhiều hơn, mặt đất như được trải một tấm chăn bông dày màu trắng, người nông dân thì vui như mở cờ trong bụng, trận tuyết này báo hiệu một mùa bội thu sắp tới.

Trái ngược với tâm trạng vui vẻ, mong chờ của người nông dân, những người chăn nuôi lại canh cánh một nỗi lo sợ, họ chỉ biết cầu nguyện mong sao tuyết đừng quá dày như thế này, tuyết quá dày sẽ mang đến tai họa trắng, đàn gia súc của họ rất có thể bị chết cứng. Đây chính là cơn ác mộng của họ.

Hiện tại trời đang rét đậm, nước cũng đóng thành băng. Ở miền núi những tháng cuối năm đâu đâu cũng là vùng đồng không mông quạnh, người và vật đều là mèo lười. Trong khung cảnh khắp nơi là tuyết thì trong chuyến đi này muốn tìm dấu vết của ai đó quả là một chuyện quá khó. Nhưng trong lúc này, ở ngoại ô Mậu Châu ( nay là vùng tự trị dân tộc Khương Mậu Vấn, Tứ Xuyên) vẫn có vài người đang đi lại khó khăn trong biển tuyết.

Tuyết rơi nhiều dày đến cả thước, ngập tới đầu gối, hơn nữa trong khi thời tiết khắc nghiệt này, lại ở một nơi hoang vắng không có người ở thế này, mấy cái bóng đằng xa kia chắc chắn là bóng người và có lẽ vì tuyết quá dày, họ không thể cưỡi ngựa nên chỉ còn cách dắt ngựa theo sau.

Để giữ ấm cho ngựa nên người ta quấn vải quanh chân, bụng, trên lưng thì choàng chăn dày, còn bốn người đều mặc áo lông cừu dày, quần lông sói, chân thì mang đôi giày cổ cao bằng da trâu, eo còn thắt đai để tránh tuyết có thể lọt vào trong.

Ngoài ra bốn người họ còn đội mũ lông nữa, còn dùng cả khăn che miệng nữa, chỉ lộ có hai con mắt, ở vị trí miệng và phía đuôi mắt bị phủ một lượt tuyến khá dày, xem ra họ đã di chuyến rất vất vả.

Trong lúc bốn người này đang bước thấp bước cao thì ở phía trước đột nhiên xuất hiện sáu người nữa. Sáu người họ mặc đồ trắng trông cứ như là hòa vào tuyết vậy. Trong cái khung cảnh đâu đâu cũng là tuyết như thế này nếu không phải bọn họ đột nhiên hiện ra cùng với thanh gươm sáng loáng thì đúng rất khó có thể nhận ra.

Tuyết sâu đến đầu gối nhưng sáu người kia lại di chuyển một nhẹ nhàng, linh hoạt, họ vừa xuất hiện thì đã hung hãn hướng về bốn vị kia.

- Giết!

Một âm thanh sắc nhọn, lạnh lùng vang lên, sáu người như cuồng phong nhất tề xông lên hướng về phía của bốn người kia. Về phía con mồi, có lẽ đi trong cảnh thời tiết khắc nghiệt, đường đã dài lại khó đi nên lúc này cả tinh thần và thể xác đều vô cùng mệt mỏi, cộng thêm với việc bọn họ che chắn rất kĩ, nên tầm nhìn và khả năng nghe đều bị ảnh hưởng, đến khi họ phát hiện ra nguy hiểm đang tới dần thì đã quá trễ rồi.

Hơn nữa sáu tên sát nhân lại bất ngờ tấn công, động tác thì mau lẹ, uy lực vô cùng. Mấy cái bóng nhẹ nhàng lướt qua nhau rồi tuyết đổi màu, máu tung tóe khắp một khoảng. Giữa khỏang không vang lên một tiếng gào thét thê thảm, rồi một người trong số bốn người liều mạng thoát khỏi vòng vây, không quay đầu lại chạy thục mạng về phía trước. Trong giây phút sinh tử này một điều kì diệu đã xảy ra, sức mạnh của bản thân được đã phát huy, dù tuyết có sâu đến tận đầu gối cũng không cản được bước chân của anh ta. Trong lúc người này chạy như bay để thoát mạng thì ba người bạn của anh ta lần lượt ngã xuống dưới lưỡi kiến của sáu tên sát thủ kia.

Người này cứ chạy, cứ chạy cách mấy tên sát nhân kia khoảng 7- 8 trượng, những nơi mà hắn lướt qua đều để lại những giọt máu, trên nền tuyết trắng những giọt máu đỏ cứ như những bông hoa mai vậy. Còn về phía sáu tên sát thủ kia, thấy con mồi chạy cũng được một khoảng khá xa nhưng bọn chúng lại không hề vội vàng, một tên trong số đó lạnh lùng cười lớn, nhảy lên khỏi mặt đất dùng lực phi thanh kiếm về phía con mồi, thanh gươm nhanh chóng biến thành một chiếc phi tiêu xoay tròn đâm phập vào chân phải của con mồi

Người này nhẹ nhàng nâng chân phải lên, cắn răng mà tự mình rút chiếc đao ra khỏi chân rồi thất thanh kêu lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, lăn vài vòng trên nền tuyết lạnh. Một tên sát thủ mặc áo trắng chầm chậm bước tới, đánh một chưởng vào đầu người này khiến hắn hôn mê, sau đó tên sát thủ cầm cổ áo người này kéo lê trên tuyết y như người ta kéo một con chó chết, tạo thành một vệt máu dài đỏ tươi, rùng rợn

Người này thì bọn chúng không giết, nhưng bọn chúng cũng không có ý định băng bó vết thương cho trong ngày đông giá rét, đến nước còn phải đóng thành băng, thì vết thương của người này cũng sẽ nhanh chóng đông cứng lại, sẽ không sẽ ra chuyện chết vì mất máu.

Sáu người bọn chúng thản nhiên giết chết ba người kia rồi chặt đứt chân người này, nhưng dường như đối với chúng việc giết người chỉ giống như chuyện chúng giết chết ba con chó hoang, vẻ bình tĩnh, thản nhiên trên mặt chúng lạnh lùng đến ghê người. Chúng cẩn thận lục soát xác ba nạn nhân, lấy đi toàn bộ đồ dùng trên người họ.

Một lát sau, sáu tên bọn chúng dắt theo bốn con ngựa và chở theo cả cái người đang sống dở chết dở này dần dần biến mất trong gió tuyết. Gió và tuyết sẽ che lấp đi những vết máu, hung khí cùng với thi thể của ba người xấu số này. Nếu khứu giác nhạy bén của bọn sói hoang không thể đánh hơi được mùi máu tươi và lôi ba cái thi thể lên thì chắc phải đợi đến mùa xuân thì may ra mới có người phát hiện ra.

Sáu người này sau khi nhận được lệnh của Dương Phàm, phải vất vả lắm mới tìm thấy người cần tìm trong số vài trăm người mà Hiển Tông phái đi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì bọn chúng đã giao nộp đồ đạc lục soát được và người cần bắt sống, còn về việc vì sao giết người, giết những ai thì họ không quan tâm, bọn chúng vốn dĩ là những tên sát thủ máu lạnh, giết ngời không ghê tay, không chớp mắt, thứ duy nhất bọn chúng quan tâm chỉ là tiền công.

Sau năm lần chuyền tay nhau thì cuối cùng người và vật cũng tới được tay của Dương Phàm, năm lần trước ai cũng không biết bọn họ là tay chân của Kế Tự Đường thậm chí không ai biết đến sự tồn tại của y. Có một điều là một khi đã rơi vào tay người của Dương Phàm, chỉ cần còn sống là bọn họ biết cách làm cho người đó khai cung.

Không phải tốn công mất sức bọn họ đã dò hỏi được tin tức từ một người chở tuyết, cung tên được vận chuyển từ bình nguyên Quan Trung chuyển đến thành Trường An. Lúc này Dương Phàm đang ở doanh trại, nhận được tin tức hắn liền xem ngay mật thư, xem xong hắn lặng người đi, quả nhiên là hắn đã đoán đúng, Thổ Phiên đúng là đang có âm mưu.