Say Mộng Giang Sơn

Chương 1197: Cây chưa đổ, khỉ đã tản hết




Nơi đặt quan tài của Lý Hiển là điện Thần Long, Điện Thần Long ở phía bên trái của điện Cam Lộ. Nhưng do khuôn viên cung đình rất lớn, khoảng cách cũng phải đến ba, 4 dặm. Ở đây có khoảng Bốn trăm quân sĩ của Thiên Ngưu Vệ túc trực. Trong cung có thể xem đây là một lực lượng vũ trang vô cùng hùng hậu.

Bốn trăm binh sĩ này là nghi trượng binh trong linh đường của Thiên tử. Nhưng những vũ khí mà họ mang theo thì đều là thật, chỉ khác là bên ngoài được bọc một lớp lụa trắng. Bởi vậy một khi bước vào cuộc chiến, bọn họ có thể phát huy hết tác dụng của mình.

Sau khi đám người Cát Phúc Thuận, Trần Huyền Lễ, Lý Tiên Phù từ Huyền Đức môn tiến vào cung, thì giờ đây bọn họ mới phải đối diện với thử thách lớn nhất, chỉnh là đội nghi trượng bảo vệ linh cữu của Thiên tử: Thiên Ngưu Vệ này.

Cát Phúc Thuận trên đường tiến vào cung diễn ra vô cùng thuận lợi, thậm chí còn thuận lợi hơn phía đám binh mã của Sở Cuồng Ca và Mã Kiều. Bọn họ trên đường đi, hầu như không gặp phải bất kỳ sự phản kháng đáng kể nào, thi thoảng mới phải động tay vài lần. Những lần ấy không phải là do thị vệ trong cung liều mạng bảo vệ chủ nhân mà là vì trong lúc hoảng hốt, chúng không biết trốn vào đâu, nên theo bản năng mới cầm vũ khí lên chống trả lại.

Những lần phải kháng yếu ớt vậy đương nhiên không thể nào cản được bước tiến công của đám người Cát Phúc Thuận. Vó ngựa của bọn họ không hề dừng lại trên đường đi, mà chạy một mạch tới Điện Thần Long. Rất có khả năng sẽ phải chạm mặt với bốn trăm binh sĩ Thiên Ngưu Vệ đã tụ hợp đầy đủ ở đây.

Thấy Thiên Ngưu Vệ đã bày binh bố trận chặt chẽ, Cát Phúc Thuận lập tức ngăn binh mã của mình lại, hai bên cách nhau chừng hai mươi bước, đội hình đã được bố trí chặt chẽ, đao thương cũng đã sẵn sàng. Không khí ở đây cực kỳ căng thẳng, tình thế đã ở mức chỉ cần chạm vào là bùng nổ ngay.

Cát Phúc Thuận cầm đao, một mình tiến lên năm bước, cao giọng quát:

- Vi hậu và An Nhạc vì muốn là Nữ Hoàng Đế và Hoàng Thái Nữ đã ngang nhiên đầu độc tiên đế. Quan binh Vạn Kỵ, Phi Kỵ ta phụng lệnh của Phụ Chính An Quốc Tương Vương điện hạ, phải tiêu diệt Vi đảng.

Thiên Ngưu Vệ các ngươi, nắm giữ ngự đao, bảo vệ hoàng thất, chính là thân quân bên cạnh Hoàng đế, nay Thiên tử chết uổng, các người muốn đợi sau khi cùng ta diệt trừ nghịch đảng, bảo vệ Lý Đường hay là muốn làm nghịch ý trời ?

Cát Phúc Thuận vừa nói xong, nhất thời trong Thiên Ngưu Vệ bỗng có tiếng xôn xao. Quan binh Thiên Ngưu Vệ không hề biết lời của Cát Phúc Thuận là thật hay giả. Nhưng sau khi Thiên tử đột ngột băng hà, trong dân gian có rất nhiều lời trách móc. Nay lại nghe được những lời này của Cát Phúc Thuận, không khỏi tin thêm vài phần.

Nếu chỉ dựa vào mấy lời nói đó của Cát Phúc Thuận, bọn họ cho dù có bán tín bán nghi thì cũng không thể nào ngay lập tức tan rã hết sĩ khí. Nhưng tai hại là ở chỗ, bọn họ trông giữ linh cữu của Thiên tử, vừa mới cũng bị chọc giận vô cớ một phen.

Vi Vi hậu lo liệu tang sự, mà đây lại là một công việc vô cùng béo bở. Người nhà Vi Gia làm sao có thể buông cơ hội tốt này được. Việc tang lần này do em rể Vi Bá là cháu trai Vi hậu nhận làm hết.

Đồ cho nghi trượng binh trông coi linh cữu trong cung, đồ ăn thức uống cho người trú lại cũng do gã phụ trách. Một ngày ba bữa gã chẳng những không đưa tới đúng giờ, khiến binh lính bụng đói cồn cào, đã thế thức ăn đem tới lúc nào cũng toàn là đồ đã nguội lạnh. Hôm nay còn quá mức mức hơn, không ngờ bọn chúng đem cơm thừa canh cặn nguội lạnh của người khác tới cho họ ăn.

Binh sĩ của Thiên Ngưu Vệ l không thể chịu đựng được, nhất thời hô hét ầm ĩ, nhưng bị tên hoàng thân quốc thích có chỗ dựa kia làm nhục một phen, bị chúng dùng quyền thế áp bức, bọn họ cũng không thể làm gì được, nhưng nỗi ức hận này cứ ứ đọng trong lòng. Hôm nay nghe được những lời này của Cát Phúc Thuận, thù mới hận cũ lại lập tức trào lên.

Cát Phúc Thuận thấy trong Thiên Ngưu Vệ lòng người thì dao động, sĩ khí đã không còn không khỏi mừng thầm trong lòng, vội ra hiệu cho thủ hạ phía sau lưng mình. Trần Huyền Lễ kết bạn với y đã lâu, vừa thấy thủ hiệu liền lập tức hét lên ra lệnh cho binh sĩ tiến về phía trước.

Binh sĩ trong Phi Kỵ một tay cầm đao, một tay nắm chắc khiên, dùng đao gõ vào mặt khiên tạo thành tiết tấu, mỗi dậm chân xuống tiến một bước, rồi đồng thanh hét lớn:

- Diệt trừ nghịch đảng, bảo vệ Lý Đường... Diệt trừ nghịch đảng, bảo vệ Lý Đường...

Lang tướng Thiên Ngưu Vệ là Sở Tài hoảng sợ lùi một bước, rồi bỗng hướng mắt mình về phía sau, phía sau gã là ba vị Lữ soái cũng đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn gã. Ánh mắt đó là một sự xao động không cam chịu. Sở Tài đột nhiên cắn răng một cái, hai tay giơ lên cao.

Trần Huyền Lễ Vừa thấy, lập tức ngăn binh lính đang tiếp tục tiến tới lại. Sở Tài quay mình hô to:

- Các huynh đệ, chúng ta là cận vệ của Thiên tử, không phải là tư quân của Vi gia. Ăn bổng lộc của triều đình thì phải tận trung với vua. Mỗ sẽ cùng huynh đệ Phi Kỵ, Vạn Kỵ chống lại Vi hậu. Các huynh đệ tính sao?

Bốn trăm tráng sĩ Thiên Ngưu Vệ lặng ngắt như tờ, sau một lát, ba lữ soái đột nhiên cùng nhau xắn tay áo hô to:

- Phản Vi hậu, phản Vi hậu, phản Vi hậu!

**********

Đêm nay đối vơi Vi hậu mà nói, nhất định sẽ là một đêm khó quên.

Mặc dù bà ta đã có hai người tình trẻ tuổi, tuấn tú. Nhưng trước giờ chưa từng cùng chung chăn gối, chưa từng chơi đùa giữa ba kẻ phóng đãng với nhau. Nhưng đêm nay, bà ta lại ra vẻ ba phần e lệ ba phần thấp thỏm, triệu Mã Tần Khách và Dương Quân tới thị tẩm, rút cục cũng được một lần hưởng thụ được thứ mùi vị không giống những lần trước.

- Hoàng đế.... đây chính là quyền lực của Hoàng đế đây..

Vi hậu với thân mình mềm như bún ngồi phịch ở trên giường, đôi mắt quyến rũ như tơ của bà ta đang nhìn ngắm hai người tình của mình. Cái vẻ ngượng ngùng vốn có của phụ nữ nay đã hoàn toàn không thấy nữa. Vi hậu này không hề thua kém Võ Tắc Thiên, tất cả những gì Võ Tắc Thiên đã có, bà ta cũng phải có. Võ Tắc Thiên từng ngủ cùng hai người đàn ông, thế là bà ta cũng có hai kẻ Mã, Dương...

Võ Tắc Thiên đăng cơ xưng đế khi đã sáu mươi tuổi, mà bà mới bước qua tuổi bốn mươi. Thời gian hưởng thụ vẫn còn rất dài. Bà ta tự tin có thể tạo ra được những điều còn huy hoàng hơn Võ Tắc Thiên trong quá khứ, quyết không để cho cái tên Võ Mị Nương duy nhất và đứng đầu.

- Hah...Ha...Ha

Nghĩ đến điều đắc ý, Vi hậu không khỏi cười lên. Dương Quân trêu chọc hỏi:

- Nương Nương, tại sao người lại cười.

Vi hậu đáp bằng giọng thân mật:

- Còn không phải là được oan gia nhà ngươi chăm sóc tận tình, nên mới...

Vi hậu còn chưa nói hết lời, thì có một hoạn quan chưa được lệnh đã xông vào tẩm cung, gã hoảng hốt chạy lại, rồi ngã oạch một tiếng ra đất, kêu lên thất thanh :

- Nương nương, đại sự không hay rồi, cung có biến, cung có biến rồi!

Vi hậu nghe thấy cung có biến, thân thể ban nãy vẫn mềm như bún cũng chẳng biết khí lực từ đâu ra liền bật dậy, vẻ mặt thất sắc hỏi:

- Kẻ nào mưu phản.

Tên thái giám kia giọng run run nói:

- Nô tài không biết, tin tức được truyền đến từ Túc Chương môn, chỉ nói Vạn Kỵ làm phản rồi, đang tấn công cửa cung.

Vi hậu lúc này mới phát hiện ra trên mình không một mảnh vải, mới vội vàng kéo tấm chăn mỏng quấn lên thân mình. Dương Quân là người luyện võ, nên có chút dũng khí, lúc này vội vã nhảy xuống đất, cũng không để ý người mình vẫn trần như nhộng, vội nói:

- Nương nương mau thay quần áo, thần hộ tống nương nương tạm lánh một thời gian.

Trong lúc nhất thời, ba người cũng không để ý vẫn còn một tên thái giám quỳ dưới đất, vội vàng tìm y phục. Vi hậu cũng không cần cung nữ hầu hạ, ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào, thật đúng là trò hề.

Mấy người này mặc xong quần áo thì được tên thái giám kia dẫn rời khỏi tẩm cung, chỉ thấy trên điện Cam Lộ có rất nhiều cung nữ thái giám trông giống như kiến bò trên chảo nóng chạy tới chạy lui. Vi hậu vô cùng phẫn nộ, vẫn còn dừng lại quát mắng, lại bị Dương Quân kéo đi, chân không chạm đất tức tốc lao ra khỏi điện.

Lúc này Túc Chương môn đã bị phá, đám người Mã Kiều, Sở Cuồng Ca đang đuổi giết theo hướng điện Bách Phúc, khắp nơi bạo loạn mà cả một vùng phía đông lại rất yên tĩnh.

Dương Quân quyết định thật nhanh:

- Nương Nương, quân phản loạn Vạn Kỵ ở phía tây, phía đông là Điện Long Thần có bốn trăm võ sĩ Thiên Ngưu Vệ, chỉ cần kêu bọn họ dựa vào địa thế hiểm yếu cố thủ cũng đủ có thể bảo vệ nương nương bình an, đến khi quân đội trung thành đến, chúng ta đi về điện Thần Long thôi.

Nhưng bọn họ lại không biết, phía Điện Thần Long lúc này lại yên tĩnh một cách kỳ lạ. Là bởi Kim Ngưu Vệ cũng vừa mới trở mặt, đang hợp binh cùng một chỗ với Phi Kỵ, hơn nữa còn xung phong làm tiên phong, đánh tới phía Cam Lộ điện.

Dương Quân cùng Mã Tần Khách dìu Vi hậu vội vàng tháo chạy, phía sau có rất nhiều cung nữ, thái giám cũng như chó nhà có đám đuổi theo bọn họ. Giữa điện Cam Lộ và điện Thần Long là một khoảng sân trống trải hình chữ nhật, chợt nhìn thấy phía trước đuốc đốt như rồng đang nhau chóng di chuyển tới phía bọn họ.

Mã Tần Khách kinh hãi, thất kinh kêu lên:

- Thôi nguy rồi, phía này cũng có phiến quân nổi loạn.

Dương Quân định thần nhìn lại, thấy đuốc ở phía dưới, lại chỉ thấy rất nhiều người eo buộc khăn tang, đầu đội khăn hiếu, trong tay cầm binh khí cũng được bọc lụa trắng, không khỏi mừng rỡ nói:

- Không phải loạn binh, là Thiên Ngưu Vệ đến cứu giá đấy.

Vi hậu bị một câu nói của Mã Tần Khách làm sợ tới mức hoa dung thất sắc, suýt nữa thì ngồi liệt ra đất, nghe được những lời này của Dương Quân, bỗng lại hoạt bát phấn chấn trở lại. Bà ta vội vàng giãy ra khỏi tay của Mã Tần Khách và Dương Quân, hớn hở tiến ra nghênh đón, cao giọng nói:

- Ai gia ở đây, Thiên Ngưu Vệ mau mau hộ giá.

Cát Phúc Thuận, Lý Tiên Phù và Lang tướng Sở Tài của Kim Ngưu Vệ vừa phản chiến đang gấp gáp điên cuồng chạy về phía trước, chợt thấy phía trước thấp thoáng mấy cái đèn lồng rủ xuống, cùng với đó là một thân hình cao mảnh khảnh, giọng nói nhỏ nhẹ kêu lên hai tiếng “ai gia”, lập tức tim nhảy dựng lên.

Tự xưng là Ai Gia, ngoài Vi hậu ra thì còn có thể là ai chứ ? Ba người nhất thời như con sói đói trong tiết trời đông, không hẹn mà cùng lao đi. Kia chính là Vi hậu, công đầu đây rồi...giết được bà ta thì lo gì không được phong vương tước.

Vi hậu! Phong vương! Phong vương! Vi hậu! Ba viên mãnh tướng cầm chặt thanh đao sắc bén lao lên, trong mắt bọn họ, mấy kẻ kia như những con thú hung tợn, nên chém lấy chém để, đến nỗi không biết ai bổ xuống nhát đao đầu tiên và nhát đao trí mạng là của người nào...

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Hoàng Húc Sưởng đang chạy như điên về phía điện Vạn Phúc, bỗng phát hiện mấy chiếc đèn lồng lập lờ như ma chơi hướng về phía điện Thái Cực. Không khỏi cảm thấy kinh động.

Lúc này có rất nhiều cung nữ thái giám đang chạy thoát thân, Hoàng Húc Hưởng trong lúc tiến về phía trước cũng gặp vài tên, nhưng y cũng chẳng buồn đếm xỉa đến đám tôi tớ này.

Nhưng đám cung nữ thái giám trong lúc hoảng loạn chạy ra tứ phía này, đều không tập trung lại thành một đoàn, cũng có rất ít kẻ châm đèn. Mấy chiếc đèn lồng ở phía xa kia chiếu rọi lại mấy bóng người mờ nhạt, rõ ràng đây là một nhóm người.

Hơn nữa nếu là cung nữ thái giám, thì thường trốn ở trong lu nước, bụi cây, hòn non bộ, bất kể ai thắng ai bại, sau khi sự việc ngã ngũ cũng sẽ không làm khó bọn họ. Hà cớ gì lại chạy trốn về phía điện Thái Bạch, lại là đại điện nơi Thiên tử lâm triều.

Hoàng Húc Sưởng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là Vi hậu?". Hoàng Húc Sưởng là một người thẳng tính, nghĩ đến liền đuổi theo liền, một bên hướng đám người kia điên cuồng đuổi theo, một bên cao giọng kêu to:

- Mau đuổi theo! Đừng để Vi hậu chạy thoát!

Đám người Mã Kiều và Sở Cuồng Ca theo sau vẫn chưa rõ nội tình, chợt thấy Hoàng Húc Sưởng đuổi theo hướng cung Thái Bạch, lại kêu do cái gì mà “ Vi hậu”, còn tưởng hắn ta phát hiện ra điều gì, lập tức đuổi theo như ong vỡ tổ.

Kỳ thực, người đang trốn tới cung Thái Bạch là An Nhạc công chúa.

Cung Bách Phúc vừa nghe thấy báo động, Võ Diên Tú liền vội vã chạy tới Túc Chương môn đốc chiến, An Nhạc công chúa chờ một hồi ở điện Bách Phúc, chợt có chút bất an:

- Nếu quân phản loại không vào được cung, ta đương nhiên sẽ vô sự, nhưng nếu chúng vào được cung thì ta phải làm sao đây ?

Một An Nhạc công chúa từng trải qua cuộc mưu phản của Thái tử Lý Trọng Tuấn nay cũng đã vững vàng hơn, sau một hồi suy nghĩ, nàng ta liền dẫn theo vài tên thái giám, cung nữ thân cận chạy tới điện Thái Bạch

An Nhạc không đi cùng Võ Diên Tú tới Túc Chương môn, vì nàng ta rất rõ, một khi Túc Chương môn bị công phá, thì Võ Diên Tú chắc chắn sẽ chết, nàng ta còn chưa muốn chết.

An Nhạc cũng không tới điện Can Lộ với Vi hậu, vì nàng ta cũng biết nếu quân phản loạn một khi vào được trong cung thì mẹ nàng ra sẽ là mục tiêu lớn nhất, nên An Nhạc cũng không muốn vì mẹ mà liên lụy đến mình.

Thế là An Nhạc liền chọn điện Thái Bạch. Điện Thái Bạch tuy rằng là nơi Thiên tử triệu kiến văn võ bá quan, là nơi Thiên tử ban bố các chính sách quan trọng, các mệnh lệnh. Nhưng nơi đây lúc muộn chỉ là một tòa điện không, chắc chắn quân phản loạn sẽ không chú ý tới nơi này.

An Nhạc chỉ biết nghĩ đến mình, chạy tới điện Thái Bạch tìm một nơi để lẩn trốn, trời cũng sắp sáng rồi, trong cung lớn như vậy, quân phản loại rất khó tìm nàng. Chỉ cần nàng trốn được thành công lúc trời hửng sáng, rồi trốn trong đám văn võ bá quan nhập triều thì coi như đã được an toàn.

An Nhạc biết kẻ có tư cách nổi loạn chỉ có thể là Tương Vương. Nếu nàng chết trong loạn quân, cũng chẳng ai thèm nói tới. Nhưng trước mặt văn võ bá quan, Thúc phụ của nàng tuyệt nhiên sẽ không hạ lệnh đem giết cháu gái mình, một người phụ nữ tay không tấc sắt.

Khỏa nhi, tuy không phải là người thông minh kiệt xuất nhưng lại rất khôn vặt.