Say Mộng Giang Sơn

Chương 289: Ngọc nát




Tiểu Man rất ít khi mặc nữ trang, nhất là loại trang phục khá điệu đà lại chưa từng mặc qua. Nhưng sau khi Võ Tắc Thiên chỉ hôn, nàng liền biến thành một tân nương, không cần đảm đương chức vụ thị vệ bên người Võ Tắc Thiên nữa rồi. Nhóm thị vệ này đem nàng ra làm vật thí nghiệm, vắt hết tâm tư nghĩ cách ăn mặc cho nàng, dường như đem hết khát khao hy vọng về một tương lai tốt đẹp thử nghiệm trên người nàng.

Quần áo của Tiểu Man, kiểu tóc, cách ăn mặc, cơ bản là không do chính nàng làm, mà tất cả đều là những tỷ muội kia giúp nàng chỉnh lý. Quần áo cũng tốt, kiểu tóc cũng thế, cũng không biết đã bị các nàng thay đổi thế nào, có những y phục mặc vào khiến Tiểu Man đỏ mặt, trang phục lúc này xem như là kết quả hai bên thỏa hiệp.

Chỉ có điều trang phục như vậy, Tiểu Man có một chút không được tự nhiên như trước. Nàng đứng ở dưới cây hoa, lúc nào cũng mất tự nhiên, mà kéo kéo vạt áo, đem vạt áo kéo lên, đem cổ áo xiết chặt lại, với ý đồ che lại bộ ngực của nàng hơi lộ ra kia, kết quả nàng vừa mới đem quần áo kéo lên, quần áo kia mềm mại nhẵn nhụi lại trơn tuột mà chảy xuống, buồn bực không ngừng, Tiểu Man buộc lòng lại phải kéo lại lần nữa.

Ở bên trong cửa sổ, Uyển Nhi lặng lẽ nhìn nàng, nhìn thấy động tác của nàng ngây thơ dễ thương, không khỏi có cảm giác buồn cười.

Tiểu Man trong lòng hốt hoảng, không biết mình phải làm như thế nào mới ổn. Nàng tới gặp Thượng Quan Uyển Nhi, cũng giống như Dương Phàm đi gặp nàng, cũng là hành động theo bản năng. Có thể nàng nhận thấy, Uyển Nhi tỷ tỷ đúng là không gì không làm gì được, đại khái là cũng chỉ có Uyển Nhi tỷ tỷ mới có biện pháp giải quyết hoàn cảnh khốn khổ trước mắt của bọn họ, hoặc là sẽ giúp nàng biết phải làm như thế nào trong trường hợp này.

Nàng biết, Uyển Nhi tỷ tỷ và Dương Phàm yêu nhau, tuy rằng nàng không sai, nhưng nàng có cảm giác dường như mình là một tên trộm, ăn cắp những gì không thuộc về mình.

Thượng Quan Uyển Nhi không đồng ý cho nàng tiến vào. Nàng đứng ở dưới tán cây, một trận gió thổi đến, lay động những bông hoa rực rỡ, vì thế cánh hoa đào tơi trên đầu trên vai trên vạt áo nàng, ngoài việc hướng về phía trước không ngừng lôi kéo quần áo, Tiểu Man lại có thêm một việc là phủi những cánh hoa rơi.

Thượng Quan Uyển Nhi ở bên trong cửa sổ lặng yên nhìn Tiểu Man ngây thơ đáng yêu, một chút oán hận trong lòng nàng tựa như đóa hoa kia đang yên bình bị gió thổi rơi, lặng lẽ vơi đi. Tiểu Man như vậy làm sao có thể làm người ta hận được? Nói lại thì trong nội tâm nàng rất rõ ràng, tất cả mọi chuyện này không thể trách Tiểu Man, Tiểu Man cũng là người bị hại. Chỉ có điều trên phương diện tình cảm, Uyển Nhi vẫn khó chấp nhận được. Mà bây giờ, oán hận ở trong đáy lòng nàng vừa tan đi, chỉ còn một cảm giác phiền muộn không thể tả được.

- Bảo nàng quay về đi!

Uyển Nhi nhẹ nhàng thở dài, dặn dò cung nữ tâm phúc bên người:

- Nói cho nàng biết, ngay lập tức sẽ phải gả cho người ta rồi, về sau, làm một người vợ tốt, chăm sóc phu quân…

Uyển Nhi nói tới đây hai mắt bỗng nhiên đỏ hoe. Nàng cúi đầu, cố nén tình cảm của mình, giọng như nghẹn lại:

- Sau này, nàng sẽ không còn là người trong nội vệ, ta cùng với nàng, khó có thể gặp nhau trong cung. Tuy nhiên… chúng ta trước sau vẫn là tỷ muội! Ta… chúc nàng hạnh phúc cả đời, bảo nàng không cần… bận tâm tới ta.

Cung nữ kia nhẹ nhàng đáp lời, xoay người đi ra ngoài. Uyển Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt trong suốt chảy vòng quanh trong mắt nàng, nhưng nàng… cố giữ để nó không rơi xuống…



Hoa Sơn, khi mùa xuân đến, vạn vật đua nhau khoe sắc. Đường núi nhỏ hẹp, tĩnh mịch, gập ghềnh uốn lượn, nước suối chảy xiết, vách đá cao và hiểm trở, một màu xanh lục ngút tầm mắt, gió mát vi vu. Ngọn núi cao nhất của Hoa Sơn là Lạc Nhạn Phong, Triêu Dương Phong và Liên Hoa Phong. Ba đỉnh núi tạo thế chân vạc, mây mờ bao phủ, bóng đổ xuống sông Hoàng Hà, được xưng là “Thiên ngoại tam phong”

Ngọn núi phía Tây giống như được đẽo gọt, đỉnh dốc núi có một tiểu đình xây dựa vào thế núi, một bên vực sâu, hai mặt vách đá, một mặt còn lại là một đường núi nhỏ, xa xa nhìn lại đúng như một lâu đài trên không. Trong lầu các, một vị công tử áo trắng như tuyết, đứng chắp tay, sau gáy buộc một dây nịt màu trắng bạc gió thổi bay lên.

Đứng bên cạnh hắn là một lão nhân áo xanh, lưng hơi còng xuống, trên mặt đầy nếp nhăn, đứng dựa vào cột đình, cứ như là một gốc cây thông già ló ra khỏi đám mây. Người bên ngoài vừa tiến đến đình lập tức sẽ chú ý tới công tử áo trắng phong thái như ngọc kia, không ai thèm liếc mắt nhìn lão một cái. Nhưng Thiên Ái Nô theo Tư Đồ Lượng đi vào trong đình lại thấy rõ ràng lão là đáng sợ nhất.

Lục Bá Ngôn là đệ nhất cao thủ bên cạnh Khương công tử. A Nô võ công tạp nham, vị lão nhân này cũng từng truyền thụ võ công cho nàng. A Nô từng suy đoán, cho dù nàng có sử dụng toàn bộ bản lĩnh, vị lão nhân mới nhìn như một gốc cây cứng cáp cắm rễ bên trên mỏm núi đá này chỉ cần ra tay, trong vòng bảy chiêu nhất định có thể lấy được tính mạng của nàng.

Tư Đồ Lượng tiến vào tiểu đình, vái Khương công tử một cái, âm thầm lặng lẽ lui bước sang một bên, đứng dựa lưng vào cây cột đình khác, giống như sư phụ của y. Lục Bá Ngôn là sư phụ của y. Một thân võ nghệ của y đều học được từ Lục Bá Ngôn, nhưng ở trước mặt công tử, thầy trò hai người bọn họ đều là tôi tớ mà thôi, giữa hai người với nhau không cần nói đến lễ thầy trò.

Thiên Ái Nô tiến vào tiểu đình thì quỳ trước bàn đá xanh như ngọc.

Nàng vừa tắm gội, mái tóc vẫn còn chưa vén lên, chỉ dùng một cây dây lưng màu xanh nhẹ nhàng thắt lại, mềm mại mịn màng thẳng tắp buông xuống trên vai trên lưng, trong sáng nhu mì, thản nhiên như hoa cúc. Nàng mặc áo màu vàng nhạt, đặc biệt lộ ra vẻ lịch sự tao nhã tươi đẹp.

Khương công tử đứng chắp tay, dựa vào lan can, ngắm nhìn khe vực sâu thẳm bên ngoài tầng tầng mây trắng núi non trùng trùng điệp điệp nhàn nhạt hỏi han:

- Ngươi vừa đi mấy tháng, nói cho ta biết cũng chỉ mấy thứ này?

Thiên Ái Nô cứ cúi đầu mà đáp:

- Vâng! A Nô không có năng lực, không thể tra được tin tức công tử cần, kính xin công tử thứ tội!

- Ha ha ha ha… ha ha ha ha…

Khương công tử ban đầu phát ra một trận cười nhẹ, tiện đà cất tiếng cười to hẳn lên, y đang cười cười đột nhiên xoay người, sắc khí như kiếm chỉ về hướng Thiên Ái Nô, lớn tiếng quát:

- A Nô! Ngươi nói, bản công tử đối xử với ngươi thời gian qua như thế nào?

Thiên Ái Nô cúi dầu sát đất nói:

- Công tử đối đãi với A Nô ân trọng như núi, A Nô thịt nát xương tan cũng không thể báo đáp được!

Khương công tử cười lạnh nói:

- Tốt! Ngươi biết là tốt rồi! Hoạt động lần này của Thẩm Mộc không nhỏ, từ Trường An đến Lạc Dương, thậm chí Dương soái hắn cũng sử dụng nhiều tài vật như thế, mà tất cả các thứ này tập trung đến Tây Vực, ngươi ở bên cạnh của hắn lại có thể hoàn toàn không biết gì cả?

Thiên Ái Nô sắc mặt có vẻ tái nhợt, thấp giọng giải thích:

- Thẩm Mộc tính tình rất cảnh giác, bên cạnh cao thủ nhiều như mây, A Nô rất khó tiếp cận hắn. Sau khi hắn tới Hà Tây rồi, nơi đó địa hình rộng lớn, ngàn dặm không có người ở. A Nô càng khó khăn để có thể lần theo dấu vết. Dù là như thế nhưng Thẩm Mộc vẫn vạn phần cẩn thận, còn dùng kế ve sầu thoát xác, A Nô nhất thời không xem xét kỹ, đuổi theo lầm thủ hạ của hắn đến Đột Quyết, như vậy mà mất đi tung tích của hắn.

Trong thời gian này, Thẩm Mộc ở Tây Vực cũng làm mấy việc gì đó, A Nô thật sự là không biết.

Sau khi A Nô trải qua qua trăm cay nghìn đắng, thật vất vả từ Đột Quyết trở về, Thẩm Mộc đã che dấu hết dấu vết các hoạt động của y. Lúc này A Nô có thể nghe được tin tức không khác với tin tức mà Tư Đồ Lượng nghe được, không thể giúp ích gì cho công tử, A Nô bất tài!

Khương công tử nghe nàng nói xong, sắc mặt càng âm trầm, về sau rốt cuộc không nhịn nổi được nữa quát lớn:

- Đủ rồi!

Thiên Ái Nô thân thể mềm mại run lên, vội vàng dập đầu không nói.

Khương công tử lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm rất lâu sau đó mới nhẹ nhàng mà lắc đầu, hừ một cái nói:

- A Nô, tại sao ngươi lại phản bội ta?

Thiên Ái Nô giật mình kinh hãi, vội vàng nói:

- A Nô tuyệt đối không phản bội công tử, xin công tử minh xét!

Khương công tử cười lạnh nói:

- Minh xét! Đương nhiên phải minh xét, bản công tử chẳng phải là còn bị lý lẽ của ngươi làm mơ hồ sao?

Thiên Ái Nô vừa muốn giải thích. Khương công tử đã phất tay áo một cái, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, hay tay chắp ở sau lưng, đầu ngẩng thật cao, khinh bỉ mà nói:

- Thẩm Mộc trời sinh bản tính dâm tà, am hiểu nhất là các kỹ xảo xấu xa dụ dỗ thiếu nữ không biết suy nghĩ. Ngươi kinh nghiệm sống chưa nhiều, nếu là nhất thời sai lầm, bị lời ngon ngọt bịt mắt, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thẳng thắn, nhớ lại những năm gần đây ngươi vào sinh ra tử vì ta, cũng từng lập được một ít công lao, bản công tử không trách tội ngươi là được rồi.

Thiên Ái Nô thất thanh nói:

- Công tử! A Nô… làm sao lại thích Thẩm Mộc? Công tử thật sự là đã hiểu lầm A Nô rồi!

Khương công tử xoay người, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Thiên Ái Nô. Thiên Ái Nô không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng của y, đành chống hai tay xuống đất, quỳ gối thật thấp dưới chân của y. Khóe miệng Khương công tử co lại hai cái, lạnh lùng thốt lên:

- Không phải Thẩm Mộc thì là Dương Phàm rồi?

: Ngọc nát

Thiên Ái Nô mặt cắt không còn giọt máu, hai má trở nên trắng bệch. Công tử luôn tự đánh giá mình rất cao. Thẩm Mộc làm tông chủ ẩn thân cũng không là gì trong mắt của y. Nhân vật như Dương Phàm lại càng không có khả năng để y coi ra gì. Ngay cả tên của Dương Phàm cũng thường không nhớ được đấy, bây giờ thốt ra miệng, y rốt cục đã biết được ít nhiều.

Nhìn thấy Thiên Ái Nô vẻ mặt khác thường, Khương công tử cuối cùng đã tin tưởng tin tức trình báo của thuộc hạ là thật rồi. Y vẫn thường luôn khoe khoang mình như mây trôi nước chảy, không nhiễm bụi trần, trong lòng bỗng nhiên dấy lên một sự đố kỵ không tên: “Nàng yêu nam nhân khác! A Nô một tay ta nuôi lớn, thích một nam nhân khác, vì hắn thậm chí mà phản bội ta không tiếc!

Sự đối kỵ trong đáy lòng hừng hực thiêu đốt y, khiến cho ánh mắt của y lộ ra một vẻ dữ tợn.

Hung hăng nhìn A Nô đang quỳ gối dưới chân, Khương công tử đột nhiên cười lạnh:

- Nực cười, thật sự là nực cười! Vì một nam nhân, không ngờ ngươi dám phụ lòng ta! Tình yêu nam nữ đến tột cùng là cái gì chứ? Ngươi đã quên sao? Ngay cả cha ruột của ngươi, trước sự sống và cái chết, đã đem ngươi đẩy mạnh xuống giếng cạn, đem ngươi đang sống như thế mà vứt bỏ!

Trong thiên hạ còn có ai, còn có loại tình nghĩa nào có thể tin tưởng được? Dương Phàm chẳng qua là thèm muốn dung mạo của ngươi, nói lời ngon ngọt dụ dỗ ngươi! Chỉ cần hắn gặp nữ nhân tốt hơn, hắn sẽ không chút do dự mà vứt bỏ ngươi! Nhưng mà ngươi đối với hắn lại đặt hết hy vọng? Nực cười! Thật là nực cười, nếu hắn gặp nguy hiểm hắn cũng không một chút thương tiếc mà hy sinh ngươi…

- Hắn sẽ không đâu!

Nhớ tới khi ở đại mạc rét lạnh, đói khát giống như trong địa ngục, nàng yếu ớt tỉnh lại còn thấy trên môi dính máu tươi, Thiên Ái Nô trái tim nóng lên, bỗng nhiên nhổm người dậy, ánh mắt lóng lánh tỏa sáng:

- Hắn sẽ không đâu, hắn tuyệt đối sẽ không giống như công tử nói, Nhị lang không phải là người như thế!

- Nhị lang?

Những lời nói không suy nghĩ này này bật ra trên miệng Khương công tử có chút giật mình, như vậy không có phong độ, cũng không phải tính cách của y. Nhưng vừa nghe Thiên Ái Nô trước mặt của mình lại thân thiết tình cảm gọi Dương Phàm là Nhị lang, điều này chẳng khác nào lửa ghen trong lòng y cháy mạnh hơn.

Y vẫn cho là mình đối với A Nô đối xử có vài phần biệt đãi là vì coi nàng như con gái của mình, đột nhiên hiểu, hóa ra là vì y đã coi nàng như một nữ nhân, một nữ nhân chỉ thuộc về riêng mình, nhưng mà nàng bây giờ lại phản bội mình! Nàng lại đi thích một người đàn ông khác!

Nhìn thấy trong ánh mắt của Thiên Ái Nô lấp lánh lộ ra vẻ hạnh phúc, tin tưởng, hài lòng, hận thù trong lòng Khương công tử càng lớn. Y không cần nghĩ ngợi nhấc chân đạp một cái, Thiên Ái Nô kêu lên một tiếng thảng thốt. Nàng bị Khương công tử đá cho một cước lộn nhào trên mặt đất.

Tuy rằng Khương công tử không có sở trường võ công, nhưng một cước này dùng hết mười phần sức lực, Thiên Ái Nô đau đến tận xương ngực, hoảng sợ nhìn y.

Khương công tử vốn luôn luôn phiêu dật, lãnh đạm, lúc này sắc mặt lại trở nên tái xám. Y trừng mắt nhìn Thiên Ái Nô lạnh lùng nói:

- Thật là vì cái tên phường đinh kia? Một tên phường đinh so với chó cũng không cao quý hơn… mà ngươi… ngươi… không ngờ phản bội ta! Hắn có cái gì tốt? Ngươi nói cho ta biết, hắn có cái gì tốt?

A Nô thấp giọng mà kiên định nói:

- Có một số người, nói không ra có cái gì tốt, nhưng chính là không ai thay thế được! Công tử, thật xin lỗi! A Nô… thật sự thương hắn, còn cầu xin công tử tác thành!

- A…

Khương công tử giận không kiềm chế được, lại đá một cước. Một cước này y đem hết toàn lực, thân mình của A Nô bị đá văng lên, nặng nề mà ngã trên mặt đất. Lục Bá Ngôn đang đứng dựa ở cột đình hơi hơi giương đôi lông mày hoa râm lên, trong mắt hiện lên một tia thương xót. Lão khe khẽ thở dài, rồi lại nhắm mắt lại.

Thiên Ái Nô khó khăn bò dậy, khóe miệng rịn ra một chút ít máu tươi đỏ sẫm. Nàng giơ tay lên dùng bàn tay nhẹ nhàng lau vệt máu tươi trên môi, hướng về phía Khương công tử dập đầu thật sát đất, kiên định mà nói:

- A Nô… cầu xin công tử… tác thành!

Nói xong lại dập đầu xuống đất.

Khương công tử cười lạnh nói:

- A Nô, ngươi thật sự làm ta thất vọng rồi! Ta và ngươi mặc dù là chủ tớ, nhưng ta vẫn coi ngươi như là…. xem như là con gái ruột của ta! Không ngờ ngươi phản bội ta! Ta hôm nay cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần bây giờ ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra!

Thiên Ái Nô trầm mặc một lát, hai tay úp sấp trên mặt đất, đầu đập xuống, cái trán đập thật mạnh trên đất. Khương công tử nghĩ nàng bằng lòng ăn năn rồi, trên mặt vừa mới xẹt qua một ý mỉm cười, thì lại nghe thấy một âm thanh rất nhỏ nhưng rõ ràng của Thiên Ái Nô một lần nữa lại truyền đến tai mình:

- A Nô… cầu xin công tử tác thành!

Vẻ tươi cười biến mất trên mặt Khương công tử. Y giật mình, trong thoáng chốc đột nhiên gào rít lên nói:

- Ngươi không hối hận?

Thiên Ái Nô ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn Khương công tử cao cao tại thượng, gằn từng tiếng mà nói:

- Làm thuộc hạ của công tử, A Nô vì công tử vào sinh ra tử, đã làm thành công nhiều việc! Làm một thân nữ tử trong cuộc đời, thành công nhất là chọn được một người nam nhân! A Nô lựa chọn hắn, không hối hận!

Khương công tử tức giận đến nỗi cả người phát run, gần như muốn một cước đá văng Thiên Ái Nô ra. Y vừa mới bước lên một bước, chợt thấy trên mặt đất có vài giọt máu của Thiên Ái Nô chảy xuống. Sợ dính lên đôi giày sạch bong của mình, y liên tục lùi lại hai bước, tay áo phất một cái, lớn tiếng quát:

- Bá Ngôn!

Lục Bá Ngôn trầm giọng nói:

- Có lão nô!

Âm thanh của Khương công tử run rẩy mà nói:

- Đi! Ngươi đi Lạc Dương đem thủ cấp của Dương Phàm về đây cho ta!

- Lão nô tuân mệnh!

Lục Bá Ngôn vâng thuận một tiếng, cất bước muốn đi khỏi đình.

Thiên Ái Nô sợ hãi vội vàng nói:

- Đừng! Công tử, cầu xin người buông tha hắn, công tử!

Thiên Ái Nô vội vàng đi đến bên cạnh Khương công tử. Khương công tử vừa thấy trên vạt áo của nàng dính máu, khóe miệng còn đầm đìa máu tươi, không khỏi chán ghét lui lại mấy bước. Lục Bá Ngôn sợ nàng gây hại đối với chủ nhân, cũng vội vàng bước chen vào ngăn cản nàng.

Thiên Ái Nô trong lòng tràn đầy sợ hãi. Nàng biết nếu công tử muốn lấy mạng Dương Phàm, mặc cho Dương Phàm là cái gì, cũng không có khả năng giữ được mạng sống. Với thế lực của công tử, ám sát một Hoàng đế có lẽ rất khó khăn, nhưng những người khác thì không được bảo vệ như Hoàng đế.

Công tử muốn Nhị lang chết, Nhị lang nhất định không thế sống!

Thấy nàng sợ hãi, trong mắt Khương công tử đột nhiên hiện lên một tia cười ác độc, không còn thấy sự tức giận nữa, y lấy lại vẻ bình tĩnh thong dong, tao nhã thanh cao như ngọc, mỉm cười nói với Thiên Ái Nô:

- Ngay cả cha ruột của ngươi, khi tai họa đến cũng có thể vứt bỏ ngươi không thèm để ý. Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi thật sự tin tưởng, trên đời này sự sống cái chết không làm thay đổi tình cảm?

- Công tử, A Nô vốn cũng không tin đấy, nhưng sau khi gặp được Nhị lang, A Nô tin!

- Tốt! tốt! tốt! Hắn chịu vì ngươi mà chết, ngươi cũng chịu vì hắn mà chết, ha ha ha ha, tốt! Thật tốt…

Khương công tử ngừng cười, trầm giọng quát:

- Ngươi và hắn, hai người các ngươi, nhất định một phải chết! Ngươi không muốn hắn chết, như vậy… ngươi thay hắn đi chết đi! Chỉ khi ngươi chết rồi, ta sẽ bỏ qua cho hắn!

- Công tử!

Thiên Ái Nô bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Khương công tử cười ha hả:

- Ha ha ha, cái gì là thề non hẹn biển, cái tình gì so với sắt còn cứng hơn, cũng không có thể chịu được một đòn! A Nô, không phải là ngươi nguyện ý vì hắn mà bất chấp sinh tử của mình sao? Vậy đi tìm cái chết đi! Bản công tử nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không động đến một cọng tóc trên đầu hắn, ngươi sợ hãi sao? Hối hận rồi à? Ha ha ha…

Y đắc ý cười ha hả, nhưng chỉ cười được ba tiếng liền đột nhiên ngừng lại. Y giật mình mở to đôi mắt nhìn Thiên Ái Nô chậm rãi đứng lên, một tay ôm ngực, mặt mày thê lương, thân hình loạng choạng nhưng bước chân vô cùng kiên định, đi từng bước thẳng về phía trước.

Trong mắt Khương công tử từ từ lộ ra một mảng mù mịt xen lẫn chút luống cuống mà nhìn Thiên Ái Nô đi qua bên cạnh mình, vượt qua lan can của tiểu đình, đứng ở bên ngoài lan can. Bên ngoài vách đá chỉ rộng một mét, bên dưới là vực sâu vạn trượng. Từng đám từng đám mây trắng trên đỉnh núi. Thiên Ái Nô đứng trước vực sâu, vạt áo gió thổi bay, mới nhìn thấy vô cùng nguy hiểm.

Khương công tử kinh hãi nói:

- A Nô, ngươi muốn làm gì?

Thiên Ái Nô nhìn thoáng qua phía dưới vách đá, chậm rãi xoay người nói với Khương công tử:

- Công tử trọng lời hứa, tin rằng người sẽ không nuốt lời!

Khương công tử vẻ mặt đang sửng sốt nhanh chóng biến thành phẫn nộ ghen ghét không thể che dấu. Y nhào đến bên cạnh lan can, nắm thật chặt lan can, hỏi liên hồi:

- Ngươi thật sự vì hắn mà chịu chết? Ngươi không ngờ vì một tên dân đen, một hạ cửu lưu mà chết! Ta là ai? Ta so với hắn cao quý gấp nghìn lần, ta tài giỏi cao quý! Hắn là cái thứ gì, mà ngươi sẵn sàng phản bội ta vì hắn?

Nét mặt Thiên Ái Nô tươi tỉnh hơn đôi chút. Gió trên cao thổi tung mái tóc đen của nàng. Ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt nàng láng mịn như ngọc. Bên môi, một dòng máu đỏ sẫm trong suốt cứ như một chuỗi hạt châu hổ phách:

- Công tử là thần tiên trên trời, nhưng… Nhị lang ở nhân gian. A Nô tình nguyện vì hắn mà rời khỏi cõi hồng trần!

- Không cần!

Khương công tử giơ tay tóm lấy vạt áo của A Nô. Thiên Ái Nô hơi đảo người, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười điềm tĩnh.

Khương công tử trơ mắt nhìn hình bóng của nàng nhanh chóng tan biến trong mây, dưới vách đá…