Say Mộng Giang Sơn

Chương 457




Trước mắt bao người, không ngờ Đại Hồng Lư lại đi về phía Võ Thừa Tự.

Hiển nhiên Võ Thừa Tự đã sớm có chuẩn bị, sắc mặt không có chút vẻ kinh ngạc. Có lẽ y đã sớm ở Lễ Bộ tập qua trình tự của lễ nghi hiến tế thiên địa rồi, chỉ thấy y trầm ổn đi theo Đại Hồng Lư, bước một bước tách ra khỏi văn võ bá quan và các hoàng thân quốc thích.

Võ Thừa Tự á hiến, vậy Hoàng thái tử thì sao?

Mặc dù nơi này là điện phủ trang nghiêm túc mục, nhưng trong Vạn Tượng Thần cung vẫn vang lên tiếng ồ ồ. Ở đây, không ai dám ghé tai châu đầu, chỉ là phản ứng khi bọn họ quá kinh ngạc, hơn một ngàn quan viên hít thở mạnh cùng một lúc, hưởng ứng lẫn nhau sẽ tạo thành sóng khí.

Sắc mặt Thái Bình Công chúa đột nhiên tái nhợt, vội vàng cúi đầu, cố gắng che dấu vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của mình.

Dương Phàm là quan ngũ phẩm, là quan viên cấp thấp nhất có tư cách đến đại điện này tham gia tế thiên hôm nay, phẩm cấp chỉ là ngũ phẩm, nên hắn đứng hàng cuối cùng, cảnh tượng bất ngờ này cũng khiến hắn trợn tròn mắt, nhìn lên điện, thị lực vô cùng tốt giúp hắn thấy rõ khuôn mặt Võ Tắc Thiên.

Nhưng hắn chỉ nhìn rõ được mười hai chuỗi ngọc rủ xuống từ trên mũ miện, Võ Tắc Thiên đứng đó, vững vàng, trước mặt mười hai chuỗi ngọc rủ xuống tựa như một tấm rèm dày đặc, che kín khuôn mặt của bà ta. Dương Phàm chú ý tới, chuỗi ngọc trên mũ miện vẫn lẳng lặng rủ xuống, không động chút nào. Có lẽ đằng sau chuỗi ngọc đó, Võ Tắc Thiên đang dùng cặp lão nhãn lợi hại quét khắp phản ứng quần thần?

Dương Phàm hít một hơi thật sâu, cưỡng chế sự rung động trong lòng, cũng cúi đầu xuống “Đây là nữ hoàng công khai với quần thần, công khai với thiên hạ quyết tâm của mình sao? Hoặc là nói...đúng rồi, còn có chung hiến nữa, có thể nào…Nữ hoàng đế muốn để cho Thái tử làm chung hiến?”

Trong lòng Dương Phàm khẽ động một tia hy vọng, chư quan cũng lần lượt nghĩ đến điểm này. Sau khi á hiến chấm dứt, bọn họ lặng lẽ khẽ ngẩng đầu lên. Động tác ngẩng đầu này rất nhỏ, nhưng vố số người cùng làm động tác này nên dù rất nhỏ cũng đủ hùng tráng.

Tất cả văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, tựa như có một sợi dây vô hình gắn lên đầu họ, khi Võ Thừa Tự lui lại, thì bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, Võ Tắc Thiên đứng trên đan bệ cao cao, khóe miệng hơi cong, gợn lên chút ý cười lạnh lùng.

Võ Thừa Tự lui lại, Đại Hồng Lư lại tiến lên, bắt đầu dẫn đường cho người phụ trách chung hiến.

Vạn Tượng Thần cung rất rộng lớn, có thể nói là đệ nhất cung điện khắp thiên hạ, vô số ánh mắt dõi theo bước chân của lão, tất cả mọi người đều nín thở, xem lão đi về phía ai. Đại Hồng Lư bước từng bước, cuối cùng tới bên cạnh Lương Vương Võ Tam Tư, văn võ cả triều trợn mắt há mồm.

Theo Đại Hồng Lư trang nghiêm dẫn đường, Võ Tam Tư bước ra, đi lên đan bệ.

Khi thanh âm lanh lảnh của Võ Tam Tư vang lên trong Kim điện, không ai nhìn y, cũng không ai nghe được y nói cái gì, khi Võ Tam Tư làm đại lễ chung hiến, bá quan văn võ đều quăng ánh mắt về phía đứa con của Võ Tắc Thiên, về phía người đã từng là Đại Đường Hoàng đế, nay là Thái tử Đại Chu Lý Đán.

Người đứng sau chỉ có thể thấy được bóng lưng của y, có người chỉ có thể nhìn theo hướng người khác chăm chú nhìn đại lễ, căn bản không nhìn thấy sự hiện hữu của y, nhưng người đứng bên trái phải Lý Đán có thể nhìn được, thần sắc Lý Đán thong dong, không có chút nào khác thường.

Ngôi vị Hoàng đế của y bị mẫu thân cướp đi, hai vị phi tử sớm chiếu làm bạn, cùng trải qua hoạn nạn với y cũng bị mẫu thân y đánh chết tươi, hiện giờ, trước mặt bao nhiêu người, y lại bị nhục nhã như vậy, ngôi Thái tử của y coi như đã mất rồi, nhưng sắc mặt Lý Đán chẳng chút vẻ nổi giận, kích động. Nhưng khuôn mặt mấy vị tiểu hoàng tử sau lưng y đều đỏ bừng, phẫn nộ lên tới tột đỉnh.

Hiến tế, không chỉ là một nghi thức tế lễ, nó là một tín hiệu duy trì chính trị rõ ràng.

Lúc trước, khi vị A Đấu vui quên trời đất đăng cơ làm đế, đã chiếu cáo thiên hạ:
- Chính do Cát thị, Tế là Quả nhân.

Cho dù là người như A Đẩu cũng biết rõ ràng có những thứ nhất định phải nắm trong tay. Ông ta có thể ném chính vụ Thục Hán bất kể lớn nhỏ cho Gia Cát Lượng phụ trách toàn bộ, nhưng hiến tế thiên địa, nhất định phải ban rõ ràng trong chiếu thư kế vị. Đây là quyền lợi của ông ta, người khác không thể chạm.

Cho dù là nắm toàn bộ chính sự cũng chỉ là một quyền tướng, chứ không phải là một người đứng đầu quốc gia. Mà hiến tế thiên địa là tượng trưng cho quyền lợi quân vương.

***

Đại tế kết thúc, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đều lui ra, vừa ra khỏi Vạn Tượng Thần cung đã vội vàng đi ra ngoài, cảnh tượng trong buổi đại tế hôm nay đã tiết lộ cho bọn họ rất nhiều tin tức về tình hình hiện tại, bọn họ phải nhanh chóng đi về tiêu hóa đã, nhất thời ngay cả châu đầu ghé tai cũng chẳng có mấy người.

Trong số những người ở đây, một nhà Hoàng Thái tử là khó xử nhất. Từ khi Hoàng đế hạ chỉ Hoàng Thái tử không được đón tiếp chư quan, trên thực tế cả nhà họ đều đã bị giam lỏng trong phủ Thái tử, ngoại trừ người hầu hạ bên cạnh, một người bên ngoài cũng không thấy. Hôm nay, mặc dù họ đứng giữa triều thần và tôn thất, nhưng vẫn có cảm giác cô độc.

Tất cả mọi người tránh tiếp xúc với họ, đến nỗi khi cả nhà Hoàng Thái tử đi tới đều cụp mắt xuống, bước nhanh tránh đi. Thần sắc Lý Đán vẫn tự nhiên, nhưng mấy đứa con trai sau lưng y đều cực kỳ bi phẫn. Biểu hiện của Lý Thành Khí và Lý Long Cơ còn kích động hơn, nên Lý Đán không thể không thấp giọng răn dạy, ép chúng khắc chế.

Lúc này, Thái Bình Công chúa bước về phía Lý Đán, một vài triều thần thấy được, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn nữa, đi nhanh hơn nữa, dường như không thấy gì hết. Mà con cháu Võ thị đang quay sang cười lạnh khinh thường với người Võ thị.

Cũng không ai biết huynh muội họ nói cái gì, bọn họ đứng trên khoảng sân trống trước Vạn Tượng Thần cung thật lâu, Lý Đán ảm đạm chắp tay với muội muội, xoay người đi về phía Thái tử phủ.

Dương Phàm ở trong nhóm quan viên đầu tiên rời khỏi đại điện, nhưng phải lui lại đằng sau cho các quan viên bậc cao đi trước, cho nên hắn thành nhóm người cuối cùng. Khi hắn tới bên cạnh huynh muội Thái Bình Công chúa và Lý Đán, không giống như các đại thần khác vội vàng đi qua như thấy rắn rết, mà hơi dừng bước chân một chút.

Lý Long Cơ thấy hắn, ánh mắt dừng trên khuôn mặt hắn, Dương Phàm dừng chân, chắp tay vái chào.

Đây là lễ tiết, nếu như đã đối mặt với vị Lâm Truy Quận Vương này, theo lý phải thi lễ. Nhưng trên khắp triều đình, sau buổi đại lễ tế thiên hôm nay, thủ lễ như vậy cũng chỉ có một mình Dương Phàm.

Lý Long Cơ cũng không có vẻ cao hứng, cậu nhận ra Dương Phàm. Trong ký ức của cậu, Dương Phàm này có quan hệ mật thiết với Võ gia, nên chỉ cắn môi lạnh lùng quay đầu đi.

Dương Phàm thở dài một tiếng từ đáy lòng, chậm rãi đi bên cạnh bọn họ.

Lý Đán dẫn theo mấy đứa con trai đi về phía Thái tử phủ, Thái Bình Công chúa đi ra ngoài cửa cung, rất nhanh đã đuổi kịp Dương Phàm.

Mới vừa rồi trước mặt Lý Đán, biểu hiện của Thái Bình Công chúa rất thong dong bình tĩnh, nhưng chia tay Lý Đán rồi, sắc mặt nàng lại tái nhợt, xem ánh mắt ngây ngẩn cũng biết nàng đang rất hoảng hốt. Khi qua cầu Kim Thủy, Thái Bình Công chúa bị vấp, kêu “A” một tiếng, chúi về phía trước.

- Công chúa, cẩn thận chút!

Dương Phảm nhảy một bước dài tới bên cạnh nàng, đưa tay đỡ, lại nhanh chóng thu tay về thi lễ.

Nàng ảm đạm nhìn hắn một cái, trầm trọng bước chân lên cầu, Dương Phàm chần chờ chốc lát, cũng bước theo sau.

Thái Bình Công chúa chẳng nể mặt, dường như căn bản không thấy hắn, cô độc ra ngoài cửa cung. Hứa Hậu Đức đã đưa xe ngựa tới, hạ xuống bàn đạp, nàng đang muốn bước lên xe, đột nhiên Dương Phàm đuổi theo vài bước, tới bên cạnh nàng thấp giọng nói:
- Điện hạ!

Nàng liếc hắn một cái, lạnh lùng hỏi:
- Dương Lang trung, có gì chỉ bảo?

Hiểu tâm tình của nàng lúc này, hắn chỉ thản nhiên cười:
- Có thể nói chuyện với Công chúa chứ?

Thái Bình nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi không sợ người ta nói xấu thì lên xe!
Dứt lời, bước lên xe.

Dương Phàm không chút do dự, theo chân lên xe ngựa, Thái Bình Công chúa đi vào thùng xe, ngồi vào chỗ của mình, lại thấy Dương Phàm thực sự cũng leo lên theo, cũng hơi bất ngờ.

Dương Phàm nhếch miệng cười, rạng rỡ như mặt trời:
- Dù sao khắp thiên hạ đều biết giữa ta và ngươi đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng chúng ta cũng không có chuyện như vậy.

Nếu đổi lại là Thái Bình trước kia, sẽ không thiếu được u oán sửa lời của hắn, nhưng lúc này nàng tâm loạn như ma, đâu còn tâm tình đó.

Trầm ngâm một lát, nàng sâu kín nói:
- Chuyện này là ta không đúng. Lý gia…xong rồi. Có lẽ ngày mẫu hoàng quy tiên cũng chính là ngày gia tộc Lý thị bị gia tộc Võ thị bắt hết tất cả. Ta không nên liên lụy đến ngươi. Ta sẽ nghĩ biện pháp…phủi sạch quan hệ với ngươi.

Dương Phàm nói:
- Rất nhiều năm trước, ta chỉ là một tên ăn mày nhỏ, rời quê hương tới một nơi xa rất xa, thực ra cũng chỉ vì muốn tránh xa kẻ thù của ta một chút, sẽ an toàn hơn một chút. Nhưng lúc ấy ta tuyệt không nghĩ tới ở đó ta sẽ gặp được cái gì. Nếu lúc ấy ta không chọn hướng nam, có lẽ lúc này ta vẫn chỉ là một tên ăn mày.

Ánh mắt Thái Bình Công chúa đột nhiên hơi cổ quái, nhưng Dương Phàm cũng không chú ý, hắn nói tiếp:
- Rất nhiều năm trước, ta đã tới Lạc Dương. Nếu ta không cứu một người ở con kênh. Nếu ta chưa từng nhận kế hoạch của nàng đến Lạc Thủy Hà đá một trận bóng. Nếu khi Mã Kiều bị áp lên pháp trường ta không hạ quyết định đi cướp pháp trường. Nếu nếu, rất nhiều nếu, thì hiện tại ta cũng không ngồi ở đây..

Thái Bình Công chúa hơi nhíu mày:
- Cuối cùng ngươi muốn nói gì?

- Ta muốn nói với ngươi, con người khi còn sống, mỗi một bước đi đều phải lựa chọn. Mỗi lựa chọn, hắn đều biết quyết định của mình là chính xác nhất. Kỳ thật trước khi chọn lựa, vĩnh viễn không có ai hiểu được sự lựa chọn của hắn đến tột cùng là đúng hay sai, càng không thể biết sự lựa chọn của hắn có thể phát sinh biến hóa gì không. Bởi vì…chuyện có thể ảnh hưởng đến tương lai thật sự là rất nhiều.

Thái Bình Công chúa sầu thảm nói:
- Ta còn có lựa chọn sao?

Dương Phàm nói đầy thâm ý:
- Ta đang nói, không phải là lựa chọn của ngươi, mà là lựa chọn của Hoàng đế Bệ hạ.