Say Năm Tháng

Quyển 4 - Chương 14: Trong mộng hồng trân nói tương tư (4)




Đứng từ trên cao nhìn về nơi xa, bão cát đầy trời quét tới, che mờ tầm mắt của Thanh Dao, không khí cũng xen lẫn màu máu tươi. Dưới thành lâu xác chết nằm ngổn ngang. Một người ngã xuống lại có một kẻ khác xông lên, cứ tuần hoàn như thế, không ngừng có người chết đi, thi thể chồng lên thi thể, vô cùng thê thảm.

Thanh Dao nhìn thấy Minh Thiệu đầu tiên, hắn mặc mặc ngân giáp, giống như đúc lần đầu tiên nàng thấy trong mộng. Hắn đang chiến đấu hăng hái với những binh lính Lê quốc không ngừng nhảy lên, mặt mày nghiêm túc mà ẩn nhẫn. Thanh Dao vừa đi lên thành lâu thì chợt nghe bọn thị vệ nói, An Thừa vương đã ba ngày ba đêm không chợp mắt.

Thân thể hiện giờ của Minh Thiệu là phàm thai, cho dù hắn có dũng mãnh, võ công cao tới đâu, thì sao có thể chống đỡ được! Thanh Dao nhìn ra được, thật sự là hắn là rất mệt rồi chỉ là hắn là cố chịu đựng không để bản thân ngã xuống.

“Tuyên Ly, Tuyên Ly, huynh phải cố chống đỡ. . . . . .” Cố Thiền Phỉ sớm đã lệ rơi đầy mặt.

Thanh Dao liếc mắt một cái Cố Thiền Phỉ đang đứng ở kia, trong lòng có chút hâm mộ. Ít nhất Cố Thiền Phỉ có thể đem lo lắng cũng nhớ mong đối với trượng phu của mình mà phát tiết ra không cần cố kị, nhưng nàng thì không thể.

Tuyên Triêu ngẩng đầu nhìn các tướng sĩ đẫm máu chiến đấu dưới thành lâu, hắn thở dài một tiếng: “Vị Hi, sợ là chúng ta không cầm cự được nữa.”

Thanh Dao hiểu được ý tứ của Tuyên Triêu, hắn đang thúc giục nàng. Nhưng có năng lực làm gì đây?

Đột nhiên trên thành lâu một trận xôn xao, có người kêu to: “Quốc cữu đến đây, là Quốc cữu đến đây. . . . . .”

Theo tiếng người sôi trào, Thanh đế dần dần đến gần, hoàn toàn tiến vào tầm mắt của Thanh Dao, Thanh Dao theo lễ tiết hạ thấp người hành lễ với hắn. Ngẩng đầu mới chú ý tới, trên tay Thanh đế là một chiếc đàn cổ.

Sau đó trong sự kinh ngạc của mọi người, Thanh đế từng bước một đi về phía Thanh Dao, đưa đàn cổ nàng: “Nương nương, xin mời.”

Vẻ mặt của hắn trang trọng, ánh mắt tĩnh lặng thản nhiên, gió thổi qua thanh sam phiêu dật, tiên phong đạo cốt.

Thanh Dao lập tức hiểu được ý tứ của Thanh đế, nàng hiểu ý cười. Lập tức có người đưa đến một chiếc bàn cao nửa người, đặt ở trước mặt nàng.

“Quốc cữu, đây là?” Tuyên Triêu cảm thấy rất khó hiểu.

Hắn tìm Thanh Dao đến vốn là muốn mượn sức nàng để qua kiếp nạn lần này của Nghiệp quốc, nhưng nhìn ý tứ của Quốc cữu, lại để cho nàng trong lúc khẩn cấp ở đây đánh đàn?

Thanh đế vuốt chòm râu không tính là lớn của hắn, “Hoàng Thượng, hết thảy đều có định sổ, cưỡng cầu không được.”

Tuyên Triêu còn chưa kịp hiểu thâm ý trong lời nói của Thanh đế, chỉ nghe thấy một tiếng nhạc khúc hùng hậu lướt qua bên tai. Mười ngón tay tinh tế của Thanh Dao, nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, cung, thương, giác, trưng, vũ (ngũ âm của nhạc cổ điển Trung quốc) từ đầu ngón tay của nàng mà ra, giống như một làn sóng. Âm thanh mạnh mẽ hữu lực, ẩn ẩn lộ ra khí thế xơ xác tiêu điều, như hàng nghìn hàng vạn binh lính ở trên chiến trường phất cờ hò reo, cổ động lòng người.

Binh lính Nghiệp quốc vốn đã mệt mỏi không chịu được nghe đến khúc đàn này, nhất thời sĩ khí đại chấn, một lần nữa có thêm dũng khí chiến đấu.

Minh Thiệu càng giống như ngây ngốc, hắn không thể ngăn cản chính mình quay đầu lại nhìn về phía tường thành, khi ánh mắt của hắn và Thanh Dao giao nhau, thời gian giống như đọng lại, trong thiên hạ chỉ còn lại có nàng và hắn. Nhưng mà bên cạnh có một binh sĩ ngã xuống lập tức khiến hắn trở về với hiện tại. Kiếm của hắn vừa chuyển, tiếp tục chiến đấu anh dũng, chém giết một nhóm lại một nhóm binh sĩ Lê quốc dưới chân.

Chiến tranh tiến vào cao trào, tần suất Thanh Dao gảy đàn lại càng nhanh, làn điệu càng ngày càng dồn dập, trong lúc nhất thời mọi người không ai biết là chiến tranh ảnh hưởng đến tiếng đàn của nàng hay nàng đang thúc đẩy chiến tranh. Tuyên Triêu không thể tin được nhìn Thanh Dao, hắn khó có thể tưởng tượng được một người trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh cao, lại có thể tấu lên một khúc hùng hậu như vậy.

“Chuẩn bị công thành!”

Chủ tướng Lê quốc ra lệnh một tiếng, lập tức có vô số binh lính giơ tấm khiên đi về phía trước, dưới sự che chắn của tấm khiên, một loạt cung tiễn thủ vận sức chờ phát động.

“Bắn tên!”

Vừa dứt lời, vạn tiễn bay ra, ở không trung đan vào thành tạo thành hình cái lưới, lập tức có vô số bính lính Nghiệp quốc ngã xuống đất, máu văng khắp nơi, nhiễm đỏ ánh mắt của mọi người. Một đám lại một đám cung tiễn thủ thay phiên mà lên, binh sĩ chết đi cũng ngày càng nhiều, của Nghiệp quốc hay Lê quốc đều có, còn có cả đứa nhỏ chỉ mới hơn mười tuổi.

“Công thành!”

Mấy đội binh lính khiêng cọc gỗ thô to hướng đến cổng thành, có người bị trúng tên chết, cũng có người bị bính sĩ Nghiệp quốc chém chết, nhưng lập tức lại có binh sĩ mới thay thế. Quân lệnh như núi, bọn họ không thể để ý đến tính mạng của mình, liều chết xông lên phá cửa thanh. Binh sĩ tử thủ bên trong thành, nhưng mà dưới công kích mạnh mẽ như vậy bọn họ cũng không thể chống giữ nổi.

“Hoàng Thượng, Quốc cữu, thành bị phá ——” tướng quân thủ thành than thở khóc lóc.

Tuyên Triêu vung tay lên: “Phân phó xuống, nhất định dù chết cũng phải bảo vệ thành, quả nhân thề cùng tồn vong với dân chúng Nghiệp quốc!”

“Dạ!”

Thanh Dao không hề bị ảnh hưởng chút gì từ bên ngoài, trong mắt, trong đầu, trong lòng của nàng chỉ có Minh Thiệu, Minh Thiệu còn chưa ngã xuống, tay nàng sẽ không dừng lại, khúc thanh dâng trào, cứng cáp xơ xác tiêu điều. Nhưng mà đang đàn, đột nhiên ‘băng’ một tiếng —— dây đàn bị đứt.

“Tuyên Ly ——” thanh âm tê tâm liệt phế vang lên bên tai, là của Cố Thiền Phỉ.

Nhạc khúc im bặt, trước mắt Thanh Dao là màn máu tanh. Nhìn thấy một mũi tên xuyên qua bả vai của Minh Thiệu, đầu mũi tên từ phía sau lưng nhỏ xuống từng giọt máu.

Trong đầu Thanh Dao trống rỗng, chỉ có một thanh âm không ngừng mà nói: đã xong, đã xong, đều đã xong. . . . . .

Nàng đột nhiên cầm lấy đàn cổ dùng sức ném xuống tường thành, tiếng vang kinh động mọi người ở đây. Không đợi mọi người hiểu được nàng muốn làm cái gì, nàng bỗng nhiên từ trên tường thành nhảy xuống, áo trắng theo gió bay lên, thoáng như một con bước trắng gãy cánh, lại giống như một đóa hoa lê héo rũ.

“Vị Hi ——” Thanh âm của Tuyên Triêu vang lên trên thành lâu.

Nhưng mà nàng không nghe thấy, nàng không nghe thấy gì hết. Nàng nhắm mắt lại, phàm trần mười chín năm, suốt mười chín năm, rốt cục phải đã xong.

Ngay sau đó, trong đầu Minh Thiệu đột nhiên hiện lên vài thứ, hắn nhảy dựng lên, đạp tường thành mà bay lên, ở giữa không trung đưa tay đón được Thanh Dao.

Thanh Dao vừa mở mắt, khuôn mặt Minh Thiệu gần trong gang tấc, trong mắt hắn không hề có loại hào quang xa lạ, mà là thứ nàng quen thuộc, chỉ có khi nhìn nàng mới cuồng nhiệt vui sướng như thế. Trong đầu nàng ầm một tiếng, vừa kinh ngạc là vừa không thể tin.

Mà lúc này, chân bọn hộ rốt cục chạm mặt đất.

Minh Thiệu mở miệng, hắn gọi nàng: “Thanh nhi. . . . . .”

Thanh nhi? Thanh nhi!

Không phải cô nương, không phải Vị Hi tiểu thư, không phải Tức phi nương nương, là Thanh nhi!

Hắn gọi nàng là Thanh nhi!

Hắn nhớ ra rồi!

Hào quang trong mắt Thanh Dao lóe ra, nước mắt tràn mi: “Minh Thiệu, chàng gọi ta là gì?”

“Thanh nhi, ta nhớ ra rồi, nàng là Thanh nhi, nàng là. . . . . “ Thanh âm nói chuyện bỗng nhiên im bặt.

Nháy mắt, đau đớn từ trước ngực nàng lan ra toàn thân, xâm nhập vào xương cốt. Lúc này nàng mới phát hiên, có một mũi tên xuyên thấu trái tim Minh Thiệu, lập tức đâm vào cơ thể nàng, sau lưng nàng một mảnh lạnh lẽo.

Đúng vậy, sao nàng có thể quên, hiện tại nàng và Minh Thiệu đều là phàm nhân, sẽ bị phàm vật gây thương tích, một phàm nhân có sinh lão bệnh tử. Nói như vậy, bọn họ đều phải chết?

“Thanh nhi. . . . . .” Minh Thiệu mặt mang ý cười, hắn vuốt ve khuôn mặt của nàng, giống như đang nắm giữ bảo bối vô giá, “Rốt cục ta tìm được nàng, Thanh nhi. . . . . .”

Thanh Dao mỉm cười, khuôn mặt của Minh Thiệu dần mơ hồ, ý thức của nàng cũng dần dần mất đi, mà thân thể dần thấy nhẹ đi, giống như có gì đó đang từ trong thân thể của nàng bay ra.