Say Năm Tháng

Quyển 4 - Chương 6: Phong vũ bất kì thanh sương giáng (3)




“Ngày đó sau khi từ Phục Ma điện trở về hắn vẫn như vậy, không ăn không uống, vẫn ngây ngốc cầm khăn lụa kia ngẩn người. Muội biết tỷ tỷ hận hắn, nhưng nói thế nào thì hắn vẫn là phụ thân của chúng ta, tỷ tỷ. . . . . .” Sương Linh mắt đỏ ngầu, nói được một nửa cũng không có cách nào nói tiếp được nữa.

Thanh Dao vẫn không nói một lời, bất tri bất giác nàng đã xoa lông của Tinh Tinh loạn lên. Tinh Tinh rất không tình nguyện cọ nàng vài cái, nàng cũng không có phản ứng, con ngươi phản chiếu lại thân ảnh gầy yếu của Dương Tuyền đế quân.

Dần dần, một nụ cười lạnh hiện trên môi Thanh Dao.

Không nghĩ tới mới hai ngày không thấy, hắn lại tiều tụy nhiều như vậy. Nhưng mà điều này đối nàng mà nói còn chưa đủ, còn lâu mới đủ. Chỉ cần nàng nhắm mắt lại là thấy cảnh tượng Bích Cẩn chết thảm, máu tươi chảy trên đất. . . . . . ánh mắt ai oán của Bích Cẩn nhìn chằm chằm nàng, trống rỗng không có gì, muốn khóc lại không khóc được, bởi vì nước mắt đã sớm khô cạn.

Mà hết thảy những điều này đều là do người trước mắt này tạo nên!

Dương Tuyền đế quân ngồi dựa vào tòa núi nhỏ được xây dựng ở đình viện, khăn lụa trong tay hắn Thanh Dao nhận ra được, là thứ mà khi chia tay Bích Cẩn đã buộc tại cổ tay hắn. Vết máu trên đó đã sớm được giặt sạch, nhưng ở trong mắt Thanh Dao nó thời điểm này so với cái gì cũng dơ bẩn hơn.

Thanh Dao bước nhanh tiến lên, đoạt chiếc khăn lụa trong tay Dương Tuyền đế quân.

“Đưa ta!” Dương Tuyền theo bản năng muốn đưa tay đoạt lại, khi hắn thấy người đứng trước mặt hắn là Thanh Dao, ngây ngẩn cả người, lập tức hai mắt xuất hiện thần thái. Hắn kích động giữ chặt Thanh Dao: “Thanh nhi, con nhớ lại được chuyện trước kia? Thật tốt quá, con tới thăm ta sao? Con bằng lòng tha thứ cho ta?”

Thanh Dao chán ghét đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Đừng động vào ta!”

“Thanh nhi. . . . . .”

“Không được gọi ta như vậy, ngươi không có tư cách.”

“Thanh nhi, ta cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy. Năm nghìn năm rồi, đến bây giờ ta mới biết được hóa ra người ta yêu là Bích Cẩn, mà chính ta lại hại chết nàng.” Dương Tuyền đế quân thì thào tự nói, bất giác trong mắt rơi xuống hai hàng thanh lệ.

Thanh Dao không cảm thấy đồng cảm chút nào, trên miệng nàng thủy chung vẫn là nụ cười lạnh lộ vẻ khinh miệt: “Mẫu thân ta cũng đã chết, hiện tại nói những điều này còn có tác dụng gì sao? Là ngươi hại chết mẫu thân! Ngươi nói ngươi rất yêu mẫu thân, tốt, nếu thâm tình như vậy, ngươi phải đi theo mẫu thân đi, một mạng trả một mạng.”

Cả người Dương Tuyền run rẩy, cho dù trong lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ, đối mặt với Thanh Dao quyết tuyệt lạnh lùng như thế một câu hắn cũng không thể nói ra miệng. Giọng nói, nụ cười, dáng điệu của Bích Cẩn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, nhưng mà hắn biết, nàng sẽ không bao giờ trở lại được nữa.

“Như thế nào, luyến tiếc chết sao?” Thanh Dao nghiêng người, ngẩng đầu không cho nước mắt của chính mình chảy ra, nàng đã từng nói, nàng sẽ không khóc.

“Được rồi. Nếu thật sự con muốn ta chết mới tha thứ cho ta, ta nguyện ý lấy chết tạ tội.”

“Dương Tuyền đế quân thần thượng, ngươi nghĩ sai rồi, ta còn chưa nói qua muốn tha thứ cho ngươi, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Cho dù người chết trước mặt ta một nghìn, một vạn lần.” Càng nói Thanh Dao càng kích động, thanh âm cũng cao lên vài phần, “Mẫu thân của ta sẽ càng không! Bởi vì ngươi không xứng! Ngươi không xứng!”

Lới nói này giống như sấm sét đánh xuống đầu, Dương Tuyền run lên, một ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra, nhiễm đỏ thanh sam của hắn. Hắn kịch liệt ho khan.

“Phụ thân ——” Sương Linh kêu lên sợ hãi chạy đến, nhưng lại nghĩ đến bao nhiêu chuyện trước đây, đôi tay muốn đỡ Dương Tuyền đế quân của nàng thu hồi lại.

Lúc này Thanh Nữ hấp tấp đi vào, cả giận nói: “Đủ rồi, Phù Vân linh chủ, ta bảo Sương nhi gọi ngươi đến là muốn ngươi khuyên nhủ chàng, không phải là để ngươi đả kích chàng. Người đứng trước mắt ngươi là phụ thân của ngươi, không phải là kẻ thù của ngươi, nếu ngươi thật sự không thể buông tha cừu hận, vậy thì giết chàng đi, cần gì phải đối xử với chàng như vậy!”

“Thanh Nữ! Không cần nói nữa, Thanh nhi nói đúng, ta không xứng là một phụ thân, không xứng được sự tha thứ của Bích Cẩn. . . . . . Khụ khụ, khụ khụ. . . . . .”

Thấy Dương Tuyền đế quân ho thành như vậy, trong tâm Sương Linh không đành lòng, Dương Tuyền đế quân có muôn vàn không đúng nhưng đối với nàng lại là một phụ thân tốt. Nhưng chính vì như thế, nàng càng không thể chấp nhận hành vi của phụ mẫu, từ nhỏ nàng được phụ mẫu che chở lớn lên, thật không nghĩ đến tỷ tỷ làm thế nào mà sống được như vậy qua năm nghìn năm.

Ngày đó sau khi Thanh Dao rời đi, Sương Linh nghe Dao Cơ nói qua, Bích Cẩn tiên thù đối xử với Thanh Dao từ trước đến giờ đều là lạnh lùng thản nhiên, hoàn toàn không có nửa phần thân tình mẫu tử, thậm chí nàng còn không cho phép Thanh Dao gọi nàng là “mẫu thân”.

Mẫu thân xa cách, phụ thân vô tình, từ nhỏ trong lòng đã hỗn loạn oán hận cùng bất đắc dĩ. . . . . . chuyện này là một loại tra tấn như thế nào, mà tỷ tỷ lại một ngày rồi một ngày trải qua.

“Nói xong chưa?” Ánh mắt Thanh Dao lạnh như băng, nàng quay sang hướng Thanh Nữ nói, “Hiện tại đến ta nói. Thứ nhất, cho tới bây giờ ta cũng không thừa nhận hắn là phụ thân ta; thứ hai, xác thực ta không buông xuống được cừu hận, muốn ta tiêu tan hiềm khích trước kia, cùng hưởng thiên luân chi nhạc (quan hệ gia đình tốt đẹp)? Thật có lỗi, ta tự thấy bản thân còn không độ lượng được như vậy; thứ ba, lần này ta tới mục đích rất rõ ràng, chính là muốn lấy tính mạng của hắn báo thù cho mẫu thân của ta!”

“Ngươi!”

“Tỷ tỷ?”

“Thanh nhi. . . . . .”

Vẻ mặt Thanh Dao thản nhiên: “Đế quân, ngươi muốn ta động thủ hay là chính mình động thủ?”

“Tỷ tỷ đừng mà, cầu tỷ đứng giết phụ thân.” Hai mắt Sương Linh đẫm lệ, “Muội nguyện ý dùng tính mạng của mình để trả lại, tỷ giết muội đi, là do muội đoạt đi hết những hạnh phúc vốn thuộc về tỷ, người nên chết là muội.”

Thanh Nữ nổi giận: “Sương nhi, không cần cầu xin nàng! Hừ, nàng nói giết là giết, không coi Thanh Yêu sơn của ta là nơi nào! Không hổ là Dao Cơ một tay dạy dỗ ra, đều cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì giống nhau —— Phù Vân, ngươi cho là có Chân Võ đại đế cùng Minh Thiệu tướng quân làm chỗ dựa là có thể làm xằng làm bậy sao, đừng quên Dương Tuyền đế quân là do chính Thiên đế phong làm Bắc Phương thiên thần, cho dù là Thiên đế cũng phải nể mặt mũi chàng vài phần. Giết chàng ngươi cũng đừng mong sống!”

“Ta chưa từng nghĩ tới sẽ sống rời khỏi nơi này.”

“Ngươi cũng chỉ là ỷ thế hiếp người mà thôi.”

“Phải, ta ỷ vào có chỗ dựa là Chân Võ đại đế cùng Minh Thiệu thì làm sao? Ta có Thiên hậu cùng Thượng Nguyên phu nhân âm thầm giúp đỡ; ta có Dao Cơ cùng Tương phu nhân Nữ Anh chung mối thù với ta; ta còn có Phương Trượng sơn cùng Tây Hải long cung làm thế lực hậu thuẫn. Không chỉ có như thế, phi tử của Viêm đế – Khê phu nhân là sư phụ của ta, đương nhiệm Ma quân Phi Liêm của Ma giới là người quen cũ của ta, Thiên tôn Cẩn Dật giao tình rất gần. Những chỗ dựa đó của ta, xin hỏi Thanh Nữ tiên thù ngươi có không?”

“Ngươi. . . . . .”

“Ta có nhiều điều kiện mà ngươi không có như vậy, dựa vào cái gì mà ta không thể ỷ thế hiếp người? Trước kia không phải các ngươi cũng bức tử mẫu thân ta như vậy hay sao! Hiện tại ta muốn trả thù một chút, ta muốn ỷ thế hiếp người! Ngươi không phục sao?”

“Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi, điên rồi. . . . . .” Trong mắt Thanh Nữ hiện lên tơ máu, giống như đang thấy ma quỷ gắt gao trợn lên nhìn Thanh Dao.

Sương Linh ngã ngồi trên mặt đất, mặt đầy nước mắt.

Dương Tuyền đế quân ôm ngực, một tia máu tươi bên khóe miệng phá lệ chói mắt. Hắn nhớ tới những chuyện trước kia mà chính mình đã làm với Bích Cẩn cùng Thanh Dao, kết cục hôm nay có là đã được định sẵn từ thời điểm đó.

Nếu nói trước kia Thanh Dao là một con chim non được bảo hộ cẩn thận trước mọi mưa gió, như vậy hiện tại nàng chính là phượng hoàng niết bàn trùng sinh, phá huỷ trời cao, bay lượn ngàn dặm, nở rộ như đóa hoa xinh đẹp trước nay chưa từng có.

Nữ nhi của hắn, Thanh Dao, rốt cục trưởng thành!

Dương Tuyền đế quân lấy ra bảo kiểm tùy thân là Linh Tuyền, rút kiếm ra khỏi vỏ, đặt tại trên cổ của chính mình. Hắn nhắm mắt lại nói: “Thanh nhi, trước khi ta chết có thể đáp ứng ta một việc cuối cùng không, chăm sóc tốt muội muội của con.”

Sương Linh xông lên phía trước gạt ra kiếm trên tay Dương Tuyền đế quân: “Không được, phụ thân không được bỏ lại con —— tỷ tỷ giết muội đi, phụ thân đã biết sai rồi, không cần giết hắn, cầu tỷ đừng giết hắn!”

“Dương Tuyền, sao chàng có thể bỏ lại mẫu tử chúng ta, không, chàng không thể chết được. Là ta lừa chàng ba ngàn năm, là ta hại chàng không thể chung sống với Bích Cẩn, đều là lỗi của ta. Nếu thật sự có người phải đền mạng thì hãy lấy mạng của ta. Chàng không được làm chuyện điên rồ, không được. . . . . .”

“Sương nhi, Thanh Nữ, các ngươi lui ra.”

“Không, không được chết, không được rời bỏ chúng ta. . . . . .”

Thanh Dao quay mặt qua chỗ khác. Nhìn ba người bọn họ nàng cảm thấy như phạm tội, giống như nhìn lại năm đó Bích Cẩn cùng nàng. Trong nháy mắt lòng nàng có chút mềm mại, hoài nghi đến tột cùng việc này là đúng hay sai.

“Ta không hy vọng nàng làm như vậy, nhưng mà ta lại không nhẫn tâm ngăn cản nàng.” Thanh âm của Minh Thiệu vang lên trong đầu nàng.

Minh Thiệu. . . . . . Minh Thiệu không hy vọng nàng làm như vậy?

Không, nàng không thể mềm lòng, Bích Cẩn, Tuyết Kiều còn có Thải Điệp đều là do hắn hại chết, nàng nhất định phải trả lại công bằng cho bọn họ. Đúng, nàng không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể.