Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 13: Không ngờ Giang thần còn rất dính người




Nhiễm Hiểu Hiểu mắt sắc, cách thật xa cũng thấy Giang Du Sâm vịn Lâm Giác, lập tức miệng há thành chữ “o” tròn trĩnh, tùy tiện túm người bên cạnh, không nhịn nổi mà vội vã nói: “Cậu nhìn cậu nhìn bên kia đi! Giang thần cùng Lâm Giác ài!!! Bọn họ đang làm gì thế!!!”

Người Nhiễm Hiểu Hiểu túm lấy không phải ai khác, chính là Tiêu Ngụy Nhạc mới vừa rồi chịu đựng cẩu lương khoảng cách gần bạo kích, còn chưa tỉnh táo lại.

Tiêu Ngụy Nhạc ho khan hai tiếng trầm thấp, lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy gì hết, tôi không biết, tôi thật sự không biết!”

Những người trên xe khác cũng bị Nhiễm Hiểu Hiểu hấp dẫn lực chú ý, camera man cùng Ô Khang Đức nhìn nhau cười một tiếng, thành thục nhắm camera ngay hai người có chút tập tễnh, quay đặc tả cho bọn họ.

Trong màn ảnh, biểu cảm của Giang Du Sâm vẫn nhàn nhạt, thậm chí có mấy phần băng lãnh, động tác lại vừa ôn nhu vừa cẩn thận, ánh mắt chuyên chú rơi lên đùi Lâm Giác, bộ dáng sợ cậu ngã xuống.

Nếu như không phải là vì livestream đã kết thúc, chắc chắn đạn mạc sẽ chạy đầy màn hình. Sau này khi đoạn ngoài lề này được tung ra, bình luận trên mạng cũng đầy choáng ngợp

【  Đây là Giang thần tôi biết sao? Quá ôn nhu đi 】

【  Giang thần mặt ngoài băng lãnh lại có một tâm hồn ôn nhu, không hổ là nam thần của em hu hu hu hu 】

【  Ngưỡng mộ quá, tôi cũng muốn tham gia chương trình này, tôi cũng muốn được Giang thần đỡ như thế này, vừa khổ vừa mệt tôi cũng không sợ!!! 】

【  Xin chịu gạch đá, không lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy, Giang thần tốt bụng là bởi vì đối tượng là Lâm Giác sao? 】

【  Thuỷ quân lại tới rồi? Giang thần là người mà nhà tụi mày có thể buộc chặt sao? Nhìn lại mình đi rồi nói tiếp. 】

【  Cứ ôm đi Giang thần cũng không hứa, Giang thần của chúng ta không xào CP 】

【  Fan bút lông Hồ Châu* phắn đi, cự tuyệt buộc chặt! 】

[Sữa: Từ này qt dịch là hồ bút (湖笔) mình search cũng không ra nghĩa, nếu bạn nào biết từ này nghĩa là gì thì cmt giúp mình nha, mình cảm ơn <3. Còn nếu không thì từ này mình sẽ để nguyên là Hồ Bút hoặc thay thế bằng từ khác nhé]



Nhưng mà hiển nhiên lúc này Lâm Giác cũng không nghĩ đến sau này, quanh thân đều là khí tức thanh lãnh của Giang Du Sâm khiến trái tim của cậu đập bịch bịch, giống như là một con nai con đang thăm dò tình hình.

Lúc đầu bắp chân của cậu cũng có chút tê, lúc này càng không cảm giác được sự tồn tại của hai chân, dù cho cảm nhận được từng ánh mắt nóng rực bên kia xe cũng chỉ có thể cứng đờ tùy ý cho Giang Du Sâm đỡ, từng bước từng bước trở về xe.

Xe buýt vẫn luôn để cửa cho bọn họ bọn họ, đi đến cửa xe, Giang Du Sâm nhàn nhạt hỏi: “Có thể đi lên không?”

“Có, có thể.”

Lâm Giác như mới tỉnh từ trong mộng, cậu lảo đảo vịn tay cầm trên cửa đi lên, Giang Du Sâm nhíu mày, ôm eo Lâm Giác, trực tiếp bế cậu lên.

Hô hấp Lâm Giác lại trì trệ, còn chưa kịp phản ứng đã vững vàng đứng sàn xe.

Ô Khang Đức vội vàng bu lại: “Tiểu Lâm làm sao rồi? Không thoải mái sao?”

Giang Du Sâm bình tĩnh thu tay lại: “Chắc là trẹo chân.”

Lâm Giác ngượng ngùng nở nụ cười, giải thích nói: “Không có chuyện gì đâu Ô đạo, chỉ là hôm nay đứng hơi lâu, đi về nghỉ một chút là được.”

“Nhưng…”

Ô Khang Đức còn chưa yên tâm, ánh mắt không tự giác liếc nhìn Giang Du Sâm, Lâm Giác lập tức kịp phản ứng: “Giang lão sư thấy tôi đi đường không tiện nên mới tiện tay giúp một chút, thực sự không sao! Thật đó!”

Thấy Lâm Giác cực lực cam đoan, lông mày nhíu lại của Ô Khang Đức rốt cục nới lỏng. Hắn vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, dặn dò: “Ai, vẫn là vất vả cho cậu rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Cảm ơn Ô đạo, tôi hiểu rồi.”

Lâm Giác buông lỏng một hơi, ngồi xuống bên người Tiêu Ngụy Nhạc.

Nhiễm Hiểu Hiểu đang ngồi ở hàng sau, nàng nhổm dậy khỏi ghế, có chút bận tâm nhìn Lâm Giác: “Cậu không sao chứ?”

Lâm Giác lễ phép cười cười: “Thật sự không sao, ngồi nghỉ ngơi một hồi là được.”

Nhiễm Hiểu Hiểu gật gật đầu, có chút lo lắng lại có chút ao ước: “Bất quá thế mà lại là Giang thần đỡ cậu về ài, tôi còn chưa nói được với anh ấy vài câu, luôn cảm thấy ảnh thật cao lãnh quá à.”

Nhắc tới Giang Du Sâm, Lâm Giác còn có chút đỏ mặt, hơi mất tự nhiên nhìn sang nơi khác: “Giang lão sư rất tốt, nếu đổi lại là cô bị thương cũng sẽ tới hỗ trợ…”

Nghe cậu nói câu này, Tô Tinh Châu được sắp xếp ngồi phía trước hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, Giang lão sư rất tốt, khiến cho một số người nào đó có tâm tư không nên có.”

Nhiễm Hiểu Hiểu ngồi ở hàng sau không nghe thấy tô tinh châu, mà Tiêu Ngụy Nhạc ngồi bên người Lâm Giác thì nhíu chặt mày: “Cậu có ý gì?”

Tô Tinh Châu quay mặt lại trừng Lâm Giác một chút: “Tôi nói không đúng sao? Đầu tiên là nói mình là fan hâm mộ của người ta để kéo độ thiện cảm, hiện tại lại bị thương để người ta đỡ mới có thể trở về, về phần là bị thương thật hay giả… Còn chưa ai biết đâu?”

Dù sao thì bí mật khó giữ nếu nhiều người trong xe biết, Tô Tinh Châu thấp giọng nói xong câu này liền lập tức quay đầu trở về, tiếp tục nói đùa cùng người bên cạnh, giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

“Cậu!”

Tiêu Ngụy Nhạc quả thực bị chọc giận muốn nổ tung, Lâm Giác vội vàng giữ chặt y, “Nhạc nhạc ca, ta không sao.”

Tiêu Ngụy Nhạc vẫn giận như cũ: “Người này sao lại chua như thế, lại còn bóng gió châm chọc cậu, tính tình cậu cũng hơi bị tốt quá rồi đó.”

“Không sao, ” Lâm Giác chỉ cười cười: “Lần này đúng là phiền phức Giang lão sư.”

Tiêu Ngụy Nhạc bất đắc dĩ khoát khoát tay, nhìn Tô Tinh Châu càng thêm không vừa mắt.

Một câu chuyện nhỏ này rất nhanh lại trôi qua, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi một ngày, trong xe rất nhanh yên tĩnh trở lại, hàng xe của nhân viên công tác phía trước còn truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.

Ở một bên khác, Giang Du Sâm ngồi đằng trước, còn Ô Khang Đức ở bên cạnh dùng lực ho khan hai tiếng.

Người khác có thể không biết, nhưng Ô Khang Đức cùng Giang Du Sâm hợp tác nhiều năm như vậy, sao có khả năng không biết. Giang Du Sâm lãnh đạm với người khác, diễn viên đối diễn cũng chẳng muốn đỡ một chút, lúc nào lại tính tình tốt như vậy, còn đi nâng một con tôm nhỏ mới xuất đạo rồi?

“Khụ khụ.”

Giang Du Sâm làm bộ không nghe thấy, nhẹ nhắm mắt dưỡng thần.

“Khụ khụ!”

Ô Khang Đức lại dùng lực ho khan hai tiếng, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, nên bị ho thật luôn.

Hoàn An Nhàn liếc mắt nhìn bên này: “Ô đạo, họng anh không thoải mái sao? Tôi có kẹo thông họng này.”

“Không có việc gì không có việc gì!” Ô Khang Đức vội vàng khoát khoát tay, từ chối kẹo Hoàn An Nhàn đưa tới, “Bên này có rồi, không cần, cảm ơn.”

Giang Du Sâm rốt cục chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nói: “Uống nhiều nước nóng.”

Ô Khang Đức suýt thì thở dốc.

Bộ dáng thẳng nam này của Giang Du Sâm, cùng nam nhân vừa rồi ôn nhu quan tâm đỡ Lâm Giác lên xe quả thực là cách biệt một trời á!

Một lát sau, Ô Khang Đức rốt cục thuận khí, một lần nữa tiến đến bên tai Giang Du Sâm: “Khục, chúng ta nói chuyện một chút?”

Giang Du Sâm liếc nhìn hắn một cái: “Nói cái gì?”

Ô Khang Đức nhíu mày: “Anh nói thử xem?”

“…”

Giang Du Sâm lại nhắm mắt.

“Đi ngủ sớm một chút.”

Lão hồ ly Ô Khang Đức cười một tiếng: “Tôi cảm thấy đứa bé Lâm Giác này không tồi, vừa vặn lão Quách bên kia thiếu…” 

Giang Du Sâm đột nhiên mở mắt ra, mi tâm nhíu lại.

Lão Quách là bạn của Giang Du Sâm và Ô Khang Đức, tên là Quách Thịnh, là người đầu tư nổi tiếng trong nước. Bọn họ hợp tác cũng khá vui vẻ, nhưng Giang Du Sâm cũng biết được Quách Thịnh và mấy người bạn của hắn có sở thích bao nuôi minh tinh nhỏ trẻ tuổi ngoan ngoãn.

Đương nhiên, Quách Thịnh sẽ không bắt buộc, cũng không cưỡng ép, nếu có chuyện kia thì cũng là cậu tình tôi nguyện, minh tinh nhỏ cùng ông chủ lớn, đương nhiên hai bên có thể thu được chỗ tốt.

Giang Du Sâm ở trong giới nhiều năm, có chọn ai đi chăng nữa anh cũng lười nhúng tay, nhưng duy chỉ có Lâm Giác không được.

Nam nhân lạnh lùng nói: “Đừng có ý đồ với em ấy.”

Ô Khang Đức cười rạng rỡ: “Sao thế?”

Giang Du Sâm đè lên huyệt Thái Dương, rốt cục giải thích: “Em ấy là em trai của bạn thân tôi.”

“Em trai?”

Ô Khang Đức hiển nhiên không ngờ đến sẽ nghe được đáp án này, có chút kinh ngạc hỏi lại.

Giang Du Sâm không có ý tứ giải thích, chỉ là lại lặp lại một lần lời nói mới rồi, ngữ khí lãnh đạm: “Tóm lại, đừng đụng đến Lâm Giác.”

“Được được được.”

Ô Khang Đức bị ngữ khí Giang Du Sâm làm giật nảy mình, biết người này mà nghiêm túc lên thì không nên chọc, liền vội vàng gật đầu đáp ứng, ” Người cậu che chở, khẳng định không ai dám động.”

Mi tâm Giang Du Sâm nhẹ chau lại, không có phản bác lời nói của Ô Khang Đức, ngược lại trong lòng Ô Khang Đức lại tự hỏi.

Em trai? Sao trước đó hắn chưa từng nghe qua?

Hắn còn tưởng rằng phát hiện ra được điều gì về Giang Du Sâm chứ… Nhưng nghĩ cũng đúng, kiểu người như thần tiên không dính khói lửa trần gian như Giang Du Sâm, đột nhiên yêu phàm nhân thì sợ là sẽ biến thành phim kinh dị mất.

Về đến phòng, Tiêu Ngụy Nhạc đi tắm vòi sen trước, Lâm Giác cởi dây giày đã buộc chặt cứng mu bàn chân một ngày ra, ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Mệt mỏi một ngày, Lâm Giác chỉ mới ngồi một chút, hai mí mắt đã đánh nhau. Lúc cậu đang muốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên điện thoại lại vang lên hai lần, nhắc nhở có tin nhắn mới.

Lâm Giác mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động lên, đợi đến lúc thấy rõ tin nhắn trên mắt hình, cơn ngủ gật nháy mắt biến mất bặt vô âm tính, thậm chí cậu suýt chút nữa rớt từ trên ghế xuống.

[ Sâm: Đến phòng anh ]

Đến phòng anh…

Phòng anh…

Giang Du Sâm bảo cậu đến gian phòng của anh?

Mặt Lâm Giác “Bùm” một cái đỏ lên.

Hai người vừa mới ngưng nhắn tin trên Wechat mấy ngày trước đó.

Mãi cho đến sau khảo hạch, lâm giác mới phát hiện mình chưa nhắn lại cho Giang Du Sâm, vội vàng nhắn lại thật nhiều, giải thích mình không thấy được tin nhắn, lại nói cho Giang Du Sâm việc mình debut, nhưng Giang Du Sâm đều chưa nhắn lại.

Lâm Giác nghĩ Giang Du Sâm giận cho nên không có nhắn tin nữa. Không nghĩ tới lần này, Giang Du Sâm không lên tiếng thì thôi một tiếng hót lên cũng làm kinh người, cho trái tim Lâm Giác là sắt đá cũng có chút không nhịn được.

Lâm Giác do dự đứng lên, gõ gõ cửa phòng tắm: “Nhạc Nhạc ca, em… em đi ra ngoài một chút!”

Cách một cánh cửa cửa, lại đang mở vòi nước, nhất thời Tiêu Ngụy Nhạc không có nghe rõ: “Cậu nói cái gì?”

“Em nói em đi ra ngoài một chuyến, một chút nữa sẽ trở lại.”

Lâm Giác lại lặp lại một lần nữa, tay Tiêu Ngụy Nhạc đặt trên chốt mở vòi hoa sen run lên một chút, suýt nữa lại mở ra vòi hoa sen đã đóng lại.

Y hỏi dò: “Đi… Đi đến chỗ Giang lão sư ấy hả?”

“Ừm, ” Lâm Giác đáp, “Em rất nhanh liền trở về, sẽ không để anh ngủ muộn đâu.”

Tiêu Ngụy Nhạc: “…”

Đây là chuyện ngủ muộn sao? Đây là chuyện bọn họ đang mập mờ áa!!!

Tiêu Ngụy Nhạc cảm nhận được sâu sắc trách nhiệm trọng đại trên thân, quyết tâm muốn thay Lâm Giác bảo vệ tốt bí mật này.

Cùng nam thần đại chúng yêu đương cũng không phải chuyện dễ dàng gì, đặc biệt là kiểu người mới debut như Lâm Giác, không cẩn thận sẽ bị người mắng đến nỗi muốn rời khỏi giới cũng không rời được

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Ngụy Nhạc nghĩ nghĩ, đã mệt mỏi như vậy mà hai người đó còn có tâm tình thân mật.

Không ngờ Giang thần còn rất dính người.

Cũng không biết được người nhỏ nhắn mỏng manh như Lâm Giác có chịu được hay không.

Sau một lúc lâu, Tiêu Ngụy Nhạc thanh âm sâu kín từ phòng tắm truyền đến: “Các cậu nhớ kiềm chế một chút a, ngày mai còn phải quay phim đó, đừng quá mệt mỏi.”

Lâm Giác: “?”

Luôn cảm thấy hình như y hiểu lầm cái gì…