S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 12 - Chương 2: Vé số




Mọi người xúm lại nghe Công Tôn nói.

Công Tôn nuốt nước bọt, nói tiếp, “Hân hôm qua vừa xuống địa huyệt, nghe nói có phát giác ra chút vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Thi thối!” Công Tôn trả lời.

“Thi thối?” Triển Chiêu cùng mọi người hai mặt nhìn nhau, “Đó là cổ mộ ngàn năm mà, còn có thi thối?”

“Cổ mộ ngàn năm, nghe thì thú vị nhưng cũng bình thường thôi.” Công Tôn suy nghĩ một chút, “Bất quá các cậu cũng biết, pháp y đối với thi thối rất mẫn cảm, vị thối của người chết với vị thối bình thường không giống nhau. Hơn nữa con người cũng là động vật, động vật đối với mùi vị của thi thể đồng loại sẽ theo bản năng sản sinh một cảm giác sợ hãi.”

“Ý anh là, Hân phát hiện ra có thi thối, nhưng tuyệt đối không phải từ trên xác ướp cổ toả ra?” Triển Chiêu hỏi, “Trong cổ mộ có người khác chết?”

“Không sai.” Công Tôn gật đầu một cái, “Hân nói cô bé cảm thấy mùi thối là từ một mộ thất khác phía sau truyền ra, nên đã hỏi đội khảo cổ xem phía sau còn thi thể nào không. Đội khảo cổ trả lời phía sau có tượng người đắp bằng bùn, rất tán loạn, cảm giác như cố tình bài bố như một chiến trường, bởi vậy bọn họ suy đoán chủ nhân của ngôi mộ thất này rất có thể là một tướng quân.”

“Tượng người đắp bằng bùn?” Bạch Ngọc Đường có chút hoài nghi, “Người tập kích Hân đóng giả thành tượng bùn?”

Công Tôn gật đầu, “Hân nghe thấy có tượng bùn liền muốn đi xem, cô bé càng đi vào càng xác định bên trong khẳng định có người chết” nói rồi, Công Tôn chỉ chỉ cái mũi của mình, “Bởi vì mùi vị quá rõ ràng!”

“Con bé vừa vào đến nơi, đột nhiên có một bức tượng bùn nhào đến muốn tập kích người … Lạc Thiên lập tức rút súng, trước sau tổng cộng nhảy lên hai người, đều nhào về phía Hân, Lạc Thiên lúc đó đang đứng cách khá xa, lại lo lắng cho Hân nên đã cho hai thứ đó một băng đạn.”

Tất cả mọi người nhướn ày, bất quá tỉ mỉ ngẫm lại, đang ở trong mộ người chết tự dưng nhảy ra mấy pho tượng đất, ai mà không sợ.

“Vậy sau đó điều tra rõ ràng chưa?” Triển Chiêu hỏi, “Là người giả dạng?”

“Này khẳng định nha.” Công Tôn gật đầu, “Có một tên không chết, tên đứng gần Hân nhất bị bắn vào đầu, tên xa hơn Lạc Thiên bắn trúng chân, bất quá trên người toàn bùn là bùn, đương nhiên còn có một tên đã chết từ lâu!”

“Chính là thi thể bốc mùi kia?” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Trốn ở trong huyệt, kẻ trộm mộ sao?”

Công Tôn nhún nhún vai, “Không biết, nếu như là trộm mộ, vậy rời đi sớm một chút không phải tốt rồi sao, cần gì phải giả làm tượng đất a? Hơn nữa lúc bị phát hiện, một tên bị bắn chết, tên còn lại cũng không xin tha đi còn nhào vào Hân. Lúc đó mấy người trong đội khảo cổ đều nói, bọn họ còn tưởng là xác chết vùng dậy hay đã đụng tới cơ quan nào đó rồi chứ, đám tượng đất kia tự nhiên hú lên rồi vùng dậy, nổ súng hay tay đấm chân đá đều ngăn không được.”

“Có chuyện như vậy a… Thật kì quái, ha?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Cậu muốn đi xem?” Bạch Ngọc Đường cười, “Ngải Hổ bọn họ tiếp nhận án tử rồi, phỏng chừng rất nhanh sẽ có kết quả.”

“Ừ, dù sao cũng không phải án giết người liên hoàn.” Triển Chiêu thở dài.

“Đám truyền thông tung tin xác ướp cổ đả thương người, phỏng chừng cũng vì muốn dẫn dắt sự quan tâm, hiện tại bất cứ cái gì cũng bị bịa đặt đi hết.” Tương Bình click vào một tin online, “Xem nè, ngay trang nhất luôn.”

Mọi người vươn người qua nhìn —— 《 Xác ướp cổ ngàn năm vùng dậy tập kích nhân viên cảnh sát khám nghiệm tử thi 》

“A, tiêu đề này đủ kích thích nha, phỏng chừng có thể thu hút rất nhiều ánh mắt, chờ thêm chục ngày nửa tháng nữa sự thật được sáng tỏ cũng không thể tính là lừa gạt, thế nhưng nổi tiếng là điều chắc chắn rồi.” Triển Chiêu tấm tắc hai tiếng, “Chẳng vui, tôi còn tưởng xác ướp cổ vùng dậy thật chứ.”

“Sao có khả năng.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, vừa đứng lên đến bên bàn châm trà thì thấy Bao Chửng đi đến.

“Sao thế a?” Triển Chiêu thấy thần sắc trên mặt Bao Chửng rất cổ quái liền hỏi.

“Ừm …” Bao Chửng cau mày lắc đầu, hướng ra phía sau vẫy tay.

Không bao lâu có người đẩy ba cái giường vào, đều là loại giường di động dùng để mổ hoặc giải phẫu, song song đặt trong phòng làm việc SCI, bên dưới những tấm vải trắng là ba cỗ thi thể.

“Đều đã chết sao?” Bạch Ngọc Đường để ý thấy trong đó có một cỗ thi thể bị lộ một cánh tay ra ngoài chăn, trên tay đều là bùn.

“Có đại án tử sao?” Mọi người tuy có đồng tình với người chết nhưng cũng có chút phấn khởi, cuối cùng cũng có án để phá a!

Bao Chửng nhìn mọi người một chút, sắc mặt này không biết nên hình dung như thế nào, đằng sau ông còn có một lão đầu khoác áo blouse trắng, tất cả mọi người đều rất quen thuộc, đó là pháp y còn lại của cảnh cục, lão Dương.

Công Tôn thấy biểu tình của lão Dương còn cổ quái hơn liền hỏi, “Làm sao vậy?”

“Đây là từ trong cổ mộ đưa tới, hai cỗ bị Lạc Thiên bắn chết, còn một cỗ kia đã sớm chết từ trước.” Bao Chửng nói.

“Lạc Thiên không phải chỉ đả thương tên còn lại thôi sao?” Công Tôn không giải thích được, “Sao cũng chết luôn rồi?”

“À, hắn yếu quá rồi, cho dù không bắn chết chắc cũng chẳng sống được.” Dương pháp y khẽ nhướn mày với Công Tôn, “Chết đói a.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Triển Chiêu từ đó có thể ngộ ra chút dị dạng, “Dương pháp y, thi thể có chuyện sao?” “A…”

“Ừ … Ta cho người rửa sạch bùn trên người bọn họ đi, các cậu xem một chút.” Dương pháp y giống như có chút khó nói nên lời, chỉ biết đưa tay vén tấm vải trắng đang phủ trên người cỗ thi thể kia ra.

Mọi người vừa nhìn lập tức giật mình nhảy dựng.

Chỉ thấy người nọ vẻ mặt râu ria, tóc để dài, kì quái nhất chính là trên người mặc một kiện trường sam rách nát.

“Đây là…” Triển Chiêu trái phải nhìn một chút, “Trang phục người triều Thanh?”

“Còn hai người này nữa.” Dương pháp y mở hết vải phủ trên hai cỗ thi thể kia ra, chỉ thấy cả hai cũng mặc trang phục triều Thanh.

“Chà …” Triển Chiêu nở nụ cười, “Cái này là sao nhỉ?”

“Có người giả thần giả quỷ?” Triệu Hổ hỏi.

“Cái kia… Công Tôn.” Lão Dương vẫy vẫy Công Tôn, đưa cho anh phim chụp X quang, “Ta đã tiến hành đo tuổi xương bọn họ, cậu đoán kết quả thế nào?”

*đo tuổi xương: giám định xương để xác định độ tuổi.

Công Tôn nhìn tấm phim X quang nhướn mày, “Đừng nói là …”

Lão Dương gật đầu, chỉ vào ba người, “Khoảng một trăm hai mươi tuổi, nhân sĩ cuối nhà Thanh.”

“A…” Mọi người mãnh liệt hít vào một hơi.

“Thế nhưng mấy người này nhìn qua cũng chỉ hai ba mươi tuổi a!” Bạch Trì kêu lên.

“Cương thi?!” Triệu Hổ vỗ tay một cái, “Oa, cái này khó lường nha.”

Triển Chiêu mỉm cười, cái này so với xác ướp cổ nhảy ra tập kích người còn giống kịch hơn, “Lão Dương, có thể là đo sai không a?”

“Ừ, bởi vậy ta mới cầm đến cho Công Tôn làm lại một lần, có khi tại ta già rồi hồ đồ!” Lão Dương hiển nhiên đã bị cái kia kích thích.

Bạch Trì vội rót cho lão ly trà, lão Dương là lão pháp y, đã về hưu rồi nhưng được mời ở lại, Công Tôn cùng rất nhiều pháp y kỳ thực đều là học trò của lão, chỉ là Công Tôn đặc biệt xuất sắc, trò giỏi hơn thầy mà thôi

“Đo tuổi xương cũng không phải chuyện khó khăn gì.” Công Tôn lắc đầu, liếc nhìn Ngọc Đường, “Sẽ không đo sai đâu, bất quá cũng không thần kì như vậy, có thể là do tuổi xương bị bất thường, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến sự bất thường của tuổi xương, ví dụ như phóng xạ hay rối loạn chỉnh hình.”

“Sao khéo vậy a?” Triển Chiêu nhíu mày, “Tuổi xương một trăm hai, trang phục triều Thanh.”

“Chúng ta làm cho bọn họ vài giám định chi tiết hơn đi, thực sự không được thì đi đo tuổi cacbon 14 luôn.” Công Tôn nói rồi gọi người đưa thi thể vào phòng pháp y, cùng lão Dương làm giám định.

Chờ Công Tôn bọn họ đi, Triệu Hổ hỏi Triển Chiêu, “Cái gì là đoán tuổi cacbon 14 a?”

“À, nguyên tố Cacbon trong cơ thể sinh vật chia làm hai loại, đồng vị ổn định cacbon 12 và đồng vị phóng xạ cacbon 14. Khi sinh vật tử vong, cacbon 14 sẽ suy biến, nhưng cacbon 12 thì bất biến, bởi vậy thông qua mức độ suy biến của cacbon 14 có thể đoán ra tuổi của sinh vật, đa phần dùng để giám định sinh vật cổ hoặc hoá thạch vân vân, mấy thứ kiểu như cương thi cũng có thể đo được.”

Bao Chửng lắc đầu, “Thực sự là quái sự hàng năm có năm

“Còn có quái sự gì nữa a?” Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.

“Aiz … Đừng nói nữa.” Bao Chửng khoát khoát tay như là rất buồn bực, vừa xoay người đi vừa nói, “Đúng rồi, gần đây tôi rất bận, các cậu đừng có gây sự gì đó!”

Bao Chửng đi, lưu lại đám người SCI hai mặt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường quay qua Triển Chiêu làm một mặt quỷ, cục trưởng Bao thật lâu rồi không có buồn bực như vậy nha.

“Nói đến nói đi, vẫn là không có án tử sao?” Triệu Hổ mất hứng, “Còn đưa tới đây ba tiểu quỷ triều Thanh, em thấy là lừa gạt cả thôi … aizzz, sống uổng phí quá đi.”

Mã Hán vỗ vỗ vai cậu, “Được rồi, thế giới hòa bình không tốt sao?”

“Tiểu Mã ca!” Triệu Hổ túm lấy Mã Hán, “Anh đi dạo phố với em đi! Chúng ta trên đường trừ bạo an dân, nhìn xem có cướp ngân hàng bán thuốc phiện các loại gì không a!”

Mã Hán đạp vài cước cũng không thể đem người đá văng, Triệu Hổ cười xấu xa.

Mọi người vẫn nhàn rỗi như trước.

Đợi đến chiều tà trước khi tan tầm, Công Tôn làm giám định xong đi ra nói, “Gạt người! Căn bản không hề lớn tuổi như vậy!” Căn bản không hề lớn tuổi như vậy Căn bản không hề lớn tuổi như vậy Căn bản không hề lớn tuổi như vậy

Mọi người càng thấy buồn chán hơn, mất công vui mừng một hồi mà, nếu quả thật có người triều Thanh xuyên đến đây thì sẽ có thứ để tra rồi.

“Mấy gã đó khoảng hai ba mươi tuổi, tuyệt đối là người hiện đại, bất quá hình như đã đói bụng rất lâu rồi, trên người còn có nhiều vết tích bị điện giật.” Công Tôn nói xong chớp mắt mấy cái.

Triển Chiêu nhíu mày, “Nhiều chỗ bị điện giật… bệnh nhân tâm thần cấp độ nặng sao?

“Ừ, gần đó vừa khéo có một bệnh viện tâm thần, tôi vừa gọi điện thoại đi hỏi.” Công Tôn cười tủm tỉm nói, “Đúng là lúc trước có ba bệnh nhân tâm thần bỏ trốn, đang mắc chứng hoang tưởng với chứng ngông cuồng nghiêm trọng, thú vị nhất chính là bọn họ đều nói mình là người triều Thanh, cả ngày mặc đồ diễn kịch về triều Thanh. Nghe nói trước kia làm việc trong gánh hát, vùng đó có thói quen mỗi khi có chuyện vui hay buồn đều gọi gánh hát đến hát hí khúc, năm trăm đồng một lần, nếu là tang sự còn tặng kèm ba người khóc cùng.”

Mọi người dở khóc dở cười, Tương Bình phiền muộn nói, “Công Tôn anh sao lại cướp việc của em thế a.”

“Bởi vì tôi buồn chán a.” Công Tôn hai tay đút túi, “Người chết đầu tiên kia là bị ai đó dùng một vật cùn đập vào đầu mà chết, có thể là hai bệnh nhân còn lại.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cảm thấy cái này thế nào đi nữa cũng không phải đại án gì bèn nói, “Thi thể đưa sang cho đội Hình sự, để Ngải Hổ bọn họ tra là được rồi.”

“Khụ khụ …” Triển Chiêu ho khan một tiếng, lầm bầm một câu, “Nếu như tỉ mỉ suy xét cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ a.”

“Đúng rồi.” Công Tôn đột nhiên từ trong túi lấy ra một thứ gì đó đưa cho Triển Chiêu bọn họ xem, “Tôi thấy thứ này trong y phục của một trong ba người.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lên xem, thì thấy đó là một tấm vé số.

“Vé số?” Bạch Trì hiếu kỳ, nhìn một chút, “A, gần đây nha.”

“Em gọi đến trung tâm phát hành hỏi một chút.” Tương Bình thấy rốt cuộc cũng tìm được việc để làm, đang tính cầm lấy điện thoại thì thấy Công Tôn khoát khoát tay, cười nói, “Tôi vừa hỏi rồi, trung tâm phát hành vé số nói … Đây là tờ trúng giải nhất của một kỳ nào đó phát hành một tháng trước, bọn họ vẫn một mực chờ người đến lĩnh tưởng nhưng mãi chẳng thấy ai, sau này cũng mất tăm luôn.”

“Giải nhất?” Mọi người mở to hai mắt, Triệu Hổ cười tủm tỉm hỏi, “Bao nhiêu tiền?”

Công Tôn nhếch nhếch khóe miệng đẩy gọng kính, “Sau khi đóng thuế còn khoảng một nghìn vạn.”

“Lớn như vậy a.” Triển Chiêu lắc đầu, “Mấy bệnh nhân này mua được vé số trúng một nghìn vạn, sau đó chết trong cổ mộ… Chỉ là trùng hợp?”

“Nếu như không phải trùng hợp, là có kẻ tham tài giết người, vậy không có lý do gì giết xong lại không lấy tờ vé số đi.” Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu, “Mà bọn họ mặc đồ cổ trang chạy đi mua vé số cũng có người bán cho sao?”

“Còn có một chút cũng rất kỳ quái.” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Mọi người nói xem, cổ mộ kia được mở ra cũng lâu rồi, bốn phía đều thông, vì sao bọn họ để cho chết đói cũng không chạy ra ngoài?”

Mọi người nhìn nhau, gật đầu, “Cũng đúng a.”

Triển Chiêu mỉm cười, dùng cánh tay cọ cọ Bạch Ngọc Đường, “Nè, Bạch đội trưởng, anh nói xem án tử này đào xới một chút có khi nào sẽ thành một đại án không?”

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ lỗ tai, “Không nghe cục trưởng Bao vừa nói sao, đừng gây chuyện.”

Triển Chiêu nhướn mày, “Chúng ta cứ lặng lẽ điều tra qua một chút, có phát hiện thì lập án.”

Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người, chỉ thấy cả đám đều ngửa mặt chim non nhìn mình, trên trán viết —— thật buồn chán a.

“… Được rồi.” Bạch Ngọc Đường gật đầu đáp ứng, lắc lắc tờ vé số, “Điều tra qua.”