S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 3 - Chương 12: Thầy tướng số




Mã Hán đi tới phòng quản lý an ninh của sòng bạc, sau khi trình thẻ cảnh sát, trực tiếp đuổi nhân viên an ninh đi, một mình nhìn màn hình theo dõi.

Dựa vào những gì Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói, đại sảnh, trong mười phút qua camera —– Triệu Tước.

Cái tên này, đối với người của S.C.I. mà nói, chẳng nghi ngờ gì như một quả bom tấn, thật hy vọng Bạch Ngọc Đường chỉ nói đùa.

Mã Hán cẩn thận tua từng đoạn trong đoạn phim mười phút, sau khi dừng từng hình ảnh để quan sát thật kỹ, một bóng người xuất hiện rõ ràng trước mắt anh… Tóc dài hơn, không còn thiết bị hấp thụ âm thanh ~~ Nhưng mà, đây là Triệu Tước. Hắn ta thậm chí còn cố tình liếc về phía camera quan sát ~~ Khuôn mặt mang theo nụ cười châm biếm, giống như đang cười nhạo ai đó —– Hắn không hề sợ bị phát hiện.

Tố chất tâm lý của Mã Hán không tệ, nhưng vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, thế này nghĩa là sao? Sau khi kéo một chiếc ghế tựa ngồi xuống, ổn định lòng mình một chút. Đúng lúc đó, bỗng nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ từ ngoài cửa vang lên… Rất nhẹ rất nhẹ, như là rón rén bước đi

~~Nhanh chóng vọt tới cạnh cửa, Mã Hán tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Rất nhanh, tiếng bước chân ấy đã ở ngay sau cánh cửa rồi, một lát, cửa bị đẩy khẽ ra…

Mã Hán lui về sau một bước, nắm lấy cánh cửa, dùng sức kéo, đưa tay tóm được kẻ kia, quăng xuống nền nhà, chợt nghe một tiếng thét chói tai —– Là một cô gái.

Nhìn kỹ, chỉ thấy ngã ngồi trên đất, là một cô nàng trong trang phục dạ hội lộng lẫy, tóc buông dài tự nhiên, ngồi trên sàn xoa mắt cá chân mình, ngẩng đầu tức giận trừng Mã Hán.

“Sao lại là cô?” Mã Hán nhìn Trần Giai Di trên mặt đất, rất là khó hiểu.

“Sao lại là tôi? Anh biết là tôi mà còn dùng sức như thế hả!” Trần Giai Di vịn vào chiếc ghế bên cạnh đứng lên, gót giầy cao gót đã gẫy, cô ngồi xuống ghế, xoa bóp cái chân.

“Cô tới đây làm gì?” Mã Hán cau mày hỏi một câu.

“Tôi muốn xem anh đến phòng an ninh làm gì…” Trần Giai Di dè dặt nói, “Anh là gián điệp?”

Mã Hán lắc đầu, đi tới trước máy tính bắt đầu chuyển màn hình, thuận miệng hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Chân hơi đau.” Trần Giai Di nhìn Mã Hán bận bịu, “Anh làm gì thế?”

“Không có gì.” Mã Hán lưu những hình ảnh vào đĩa, chuẩn bị đem về S.C.I.. Sau đó, anh mở một video khác lên, nhanh chóng xem qua, muốn tìm xem có hình ảnh nào nữa có Triệu Tước không.

“Á? Đó không phải là thầy Triệu sao?” Trần Giai Di đột nhiên chỉ vào hình Triệu Tước nói.

“Cái gì?” Mã Hán kinh ngạc quay lại nhìn cô, “Cô biết hắn?”

“Ừ.” Giai Di gật đầu, “Ông ta là thấy tướng số của tôi.”

“Thầy tướng số?!” Mã Hán điều hòa lại tâm tình bản thân một chút, cố gắng trấn tĩnh, “Cô vừa gọi ông ta là thầy Triệu, tên ông ta là gì?”

“Hình như là… Triệu Tước.” Trần Giai Di nghĩ nghĩ, “Bạn bè giới thiệu cho tôi, đoán rất chuẩn nha.”

Mã Hán ngồi xuống một cái ghế khác bên cạnh, lẩm bẩm: “Trời ạ…”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi theo Thẩm Tiềm tới một căn phòng, Thẩm Linh đang nói chuyện phiếm với mấy người bạn.

“Linh Linh, hai vị cảnh sát này muốn nói chuyện với em một chút.” Thẩm Tiềm đẩy cửa bước vào.

Thẩm Linh hơi sửng sốt, gật đầu, mấy người bạn của cô cũng thức thời mà đứng dậy rời đi. Khổng Thành đứng lên, tới bên cạnh Thẩm Linh, “Ông chủ, có cần tôi ở lại không?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có chút hiếu kỳ nhìn Khổng Thành.

Thẩm Tiềm giới thiệu: “Cậu ta là luật sư của tôi.” Nói xong, gật đầu với Khổng Thành.

Khổng Thành cười với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Xin hỏi đây là yêu cầu chính thức từ cảnh sát?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đối phó luật sư a —– Chiến thuật C.

Triển Chiêu có phần khó xử nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, chúng ta không có giấy phép liên quan.”

“Ừ ~~” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Chính xác, nếu như là không chính thức, thì có quyền từ chối trả lời câu hỏi được đưa ra.”

Triển Chiêu gật đầu, “Như vậy đi, cậu trở về xin một tờ lệnh bắt.”

“Lệnh bắt?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Bắt về thẩm tra lại?”

“Ừ ~~ Dựa vào chứng cứ liên quan, Thẩm tiểu thư là nghi phạm trong vụ mưu sát mười năm trước, mà ông chủ Thẩm là kẻ khả nghi bao che…” Triển Chiêu nhìn luật sư, “Khổng luật sư thấy, là chúng ta cứ như vậy trò chuyện, hay là nên theo đúng thủ tục của nhà nước?”

Bạch Ngọc Đường gật gù, “Chà chà, hôm nay là ngày sòng bạc khai trương, ông chủ cả đọc diễn văn cũng chưa đọc, hai anh em đã bị mời đến cục cảnh sát, ngày mai cổ phiếu Thẩm thị có thể sẽ rớt rất mạnh.”

Khổng Thành hơi ngại ngần mà cười cười, “Hai vị cảnh sát thế này có tính là đe dọa không?”

Bạch Ngọc Đường cười đến mức vô hại: “Tôi chưa xuất trình thẻ cảnh sát ~~ Đây không phải chỉ là một cuộc gặp cá nhân sao? Chỉ là có hỏi có đáp thôi.”

Thẩm Tiềm vỗ vỗ Khổng Thành, “Cậu ra ngoài đi. Chúng tôi sẽ nói chuyện riêng.”

Luật sư bị đuổi đi, mọi người cùng ngồi xuống.

Thẩm Linh vẫn cúi đầu, tựa hồ rất căng thẳng.

“Các cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Thẩm Tiềm cười, rút một điếu thuốc ra, vắt chân ngồi trên sofa.

Bạch Ngọc Đường nhìn Thẩm Linh, hỏi: “Thẩm tiểu thư, cô có thể hồi tưởng lại một chút về vụ án Từ Giai Lệ mười năm trước không?”

“…” Thẩm Linh trầm mặc một hồi, “Đã lâu rồi, tôi không nhớ rõ nữa.”

“Chúng tôi đã hỏi qua Khổng Lệ Bình và Lý Tự từ trước, với chuyện ngày đó đã có những thông tin nhất định.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Tôi không cho rằng cái chuyện ngày đó mà các người trải qua là một chuyện có thể tùy tiện quên được.”

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Linh nói: “Giai Lệ là do Đồng Minh giết, tôi đã thấy.”

“Cụ thể là thế nào?” Bạch Ngọc Đường truy vấn.

“Lúc đó, tôi cùng Chân Chân, Lệ Bình tập múa xong, khi đến phòng thay đồ, đúng lúc đụng phải Đồng Minh đang đi ra. Trên người hắn toàn là máu, chân nam đá chân chiêu mà chạy, chúng tôi đi vào, trông thấy Giai Lệ nằm đó.” Thẩm Linh nhấp một ngụm nước, tiếp tục kể, “Lúc đó chúng tôi định đi báo cảnh sát, nhưng Lý Tự và Khánh Dao bước vào, hai người quyết định bao che cho Đồng Minh… Sau đó, chúng tôi giả tạo hiện trường kia.”

“Các người vì sao phải giúp hắn?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chúng tôi do Đồng Minh phụ trách, hắn là huấn luyện viên của chúng tôi, chúng tôi ngay sau đó có một vở vũ kịch muốn lên diễn, với mỗi người chúng tôi đều là cơ hội.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã hiểu rõ nhìn nhau một cái, quay sang hỏi Thẩm Tiềm: “Tối hôm qua vì sao anh lại giúp Khổng Lệ Bình trông con?”

“Cô ấy nói có chuyện quan trọng muốn làm, bảo tôi giúp chăm đứa nhỏ.” Thẩm Tiềm trả lời rất thẳng thắn.

“Cô ta bảo anh trông trẻ thì anh phải làm sao?” Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ nghi ngờ, “Anh không giống kiểu người tốt như vậy.”

Thẩm Tiềm bất đắc dĩ bật cười: “Tôi là ông chủ Thẩm thị, cô ta chỉ là một phụ nữ đã có gia đình, nhưng cô ta có thể nói cho giới truyền thông, rằng em gái tôi từng ngụy tạo vụ án cuối cùng trong chuỗi vụ án sát nhân hàng loạt nổi tiếng… Cho nên với yêu cầu tầm thường cô ta đưa ra tôi đành phải theo.”

“Đây là nguyên nhân khiến anh quan tâm tới vụ án này?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không sai.” Thẩm Tiềm gật đầu, “Gần đây kẻ sát nhân hàng loạt kia lại bắt đầu gây án, hơn nữa người bị hại trùng hợp là Trương Chân Chân, tôi phải đề cao cảnh giác.”

Gật đầu, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý rằng —- Thế nào?

Triển Chiêu cũng nhìn lại anh —- Không sai biệt lắm, tối đa rồi.

Vì vậy, hai người đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi cửa, đi vào thang máy, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Cậu thấy sao, mấy câu đấy là thật chứ?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Nửa thật nửa giả.”

Đi xuống tầng, xa xa thấy Mã Hán đang đứng chờ bên xe anh, bên cạnh là một mỹ nữ ~~ Có chút quen quen.

Triển Chiêu vừa thấy Mã Hán đã nghĩ ngay đến chuyện Triệu Tước, bước thẳng đến, tóm lấy Mã Hán hỏi: “Thế nào? Có phải không?”

Mã Hán gật đầu, đưa ra một chiếc CD, “Rõ ràng luôn.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn mất khả năng nói thành lời trong một lúc —– Triệu Tước thực sự không chết.

Tỉnh lại trước tiên, Bạch Ngọc Đường nghi hoặc nhìn Trần Giai Di bên cạnh Mã Hán.

Mã Hán nói: “Còn có điều kỳ quái hơn, cô ấy biết Triệu Tước.”

“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.

“Có gì kỳ quái sao? Ông ấy là thầy tướng số của tôi.” Trần Giai Di nói: “Có rất nhiều người đến để chỗ ông ấy xin chỉ dẫn.”

“Thầy tướng số?” Triển Chiêu cả kinh suýt nữa bật kêu thành tiếng, “Là thầy tướng số sao?”

“Đúng vậy.” Trần Giai Di gật đầu: “Cứu chuộc tội ác, chỉ lối nhân sinh.”

“Cô có biết ông ta ở đâu không?” Triển Chiêu hỏi.

“Tôi biết văn phòng của ông ấy, không phải ở đâu…”

“Đưa chúng tôi đến đó!” Bạch Ngọc Đường không nói hai lời, mở cửa xe, để Trần Giai Di vào, mọi người lên xe, dựa theo địa chỉ mà Trần Giai Di nói, hối hả chạy tới.

Xe đi vào trung tâm thành phố S, bởi theo lời Trần Giai Di thì địa điểm là ở trên một đường dành cho người đi bộ, cho nên mọi người lại xuống xe, không lái vào.

Con phố này là ở trung tâm thành phố S, tập trung một số lượng lớn các thương hiệu thời thượng, cửa hàng lớn nhỏ, nhà hàng cao cấp.

Trần Giai Di dẫn đường, bốn người tới trước một cánh cửa cổ của một phòng trưng bày tranh.

Đi vào phòng tranh, có một thanh niên ăn mặc lịch sự, buộc tóc, tác phong mười phần nghệ sĩ ra đón.

“Giai Di?” Thanh niên kia không thông thạo tiếng Trung lắm: “Tôi nhớ hôm nay cô không có hẹn trước.”

Đến gần, mới phát hiện ra không phải người châu Á, có chút giống người Ý.

“Andy, thầy Triệu có ở đây không?” Trần Giai Di hỏi, “Tôi có mấy người bạn muốn gặp ông ấy.”

“Á… Wow!” Andy liếc qua mọi người, vừa định mở mồm, tầm nhìn đã rơi vào khuôn mặt Triển Chiêu, đột nhiên kêu lên, “Anh là người mẫu của bức họa đó sao?!”

“Người mẫu gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi.

“A! Anh cũng thế!” Andy hưng phấn chỉ vào Bạch Ngọc Đường.

Mọi người bị anh ta làm cho không hiểu gì hết.

“Các anh đến xem.” Andy đưa bốn người lên tầng hai, cầu thang gỗ đã cũ phát tiếng kẽo kẹt, trên tầng là một phòng tranh, có rất nhiều bức họa. Chính giữa có hai bức tranh đặc biệt đáng chú ý, vẫn còn đặt ở trên giá vẽ, rõ ràng là chân dung của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, giống như in, cơ hồ cùng người thật không khác gì, thảo nào Andy lại kinh ngạc như thế.

“Andy, có khách ư?” Trên tầng ba một người chậm rãi đi xuống… Áo len trắng, tóc dài màu đen…

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nhìn hắn, cảm thấy có vài phần không thực

~~“Triệu Tước!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đưa tay lấy ra còng số tám, đi đến.

“Nha ~~” Triệu Tước có phần kinh hoàng né tránh, trốn ra sau lưng Triển Chiêu, dáng vẻ bày ra sợ sệt, hai tay nắm chặt bờ vai Triển Chiêu. Thấy vẻ mặt không tốt của Bạch Ngọc Đường, hắn lại tỏ vẻ nghịch ngợm chớp chớp mắt, cọ cọ trên vai Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói: “Ông là kẻ khả nghi có dính líu đến nhiều vụ mưu sát, tôi muốn dẫn ông về cảnh cục.”

Triệu Tước có chút khờ dại nháy mắt mấy cái, tiến đến bên Triển Chiêu nói: “Nó dữ quá đi.”

Triển Chiêu đã khôi phục lại từ trạng thái kinh ngạc, anh từ từ xoay người, nhìn Triệu Tước, cười: “Chú không sợ chúng tôi phát hiện ra chú, nói cách khác là chú đã chuẩn bị đầy đủ rồi phải không?”

Triệu Tước có phần đắc ý gật đầu, đi tới bên Andy, hỏi: “Andy, cậu làm cho tôi bao lâu rồi?”

“A? … Ba năm rồi.” Andy có phần mơ hồ.

“Ba năm?” Mã Hán không thể tin được nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Triệu Tước đào tẩu cùng lắm mới có mấy tháng, thế nào mà thành ba năm?

“Giai Di, tôi tư vấn cho cô bao lâu rồi?” Triệu Tước tiếp tục hỏi.

Trần Giai Di suy nghĩ một chút: “Khoảng một năm.” Nói xong, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ra các anh muốn tôi đưa đến là để bắt ông ta a? Các anh nhất định nhầm người rồi, thầy Triệu là người tốt!”

Triển Chiêu không nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Triệu Tước: “Thôi miên tạo ký ức?”

Triệu Tước cười đến ngây thơ, gật đầu, lại lắc đầu, đưa hai tay ra cho Triển Chiêu nhìn.

Mọi người kinh ngạc phát hiện lòng bàn tay bằng phẳng của hắn, vân tay chỉ tay, hoàn toàn không có.

“Trò chơi lại bắt đầu, phải không?” Triển Chiêu hỏi Triệu Tước.

Triệu Tước vươn tay, chạm nhẹ vào quai hàm Triển Chiêu, thấy sắc mặt lạnh đi của Bạch Ngọc Đường, lại nhanh chóng thu tay về, cười: “Vì có rất nhiều người cùng chơi, còn có rất nhiều đồ chơi.”

Triển Chiêu lẳng lặng nghe hắn nói, chậm rãi nhìn quanh, không để ý đến Triệu Tước nữa, xoay mặt nhìn Trần Giai Di, nhẹ búng tay một cái bên tai cô.

Trần Giai Di hơi sửng sốt, đột nhiên trở nên mơ màng, Triển Chiêu vỗ nhẹ lên vai cô, tiến lại thì thầm với cô chừng ba phút, sau đó, lại vỗ nhẹ vai Trần Giai Di.

Làm xong hết thảy, Triển Chiêu hỏi: “Trần tiểu thư, lần đầu cô đến đây là khi nào?”

“À…” Trần Giai Di xoa nhẹ huyệt thái dương, nhìn xung quanh: “Ừm… Là, ba ngày trước ~~ Tôi có chút nhức đầu…”

Chờ cô nói xong, Triển Chiêu lại đưa tay búng một cái bên tai cô.

Ánh mắt Trần Giai Di phục hồi lại như cũ, có chút khó hiểu nhìn xung quanh, vì sao tất cả lại nhìn cô như thế?

“A ~~” Triển Chiêu lắc đầu, “Chú vẽ hai bức tranh này, chỉ là để dùng làm mệnh lệnh, dù hôm nay mới đến đây, chỉ cần gặp chúng tôi, sẽ tự động bước vào trạng thái bị thôi miên, ký ức sẽ rối loạn.”

Triệu Tước cao hứng vừa vỗ tay vừa cười, cuối cùng, dừng cười, rất phiền não nói: “Như vậy, các cậu có thể bắt tôi sao?”

Triển Chiêu lắc đầu: “Không, không thể, chúng tôi không có chứng cứ.”

Bạch Ngọc Đường cất còng tay đi, kéo Triển Chiêu, “Miêu Nhi, đi thôi.”

Triển Chiêu xoay người xuống lầu, Triệu Tước có chút không muốn tiến đến vài bước, giống như một đứa trẻ đi theo người bạn chơi cùng mình.

Sau đó Bạch Ngọc Đường cũng xoay người, định đi xuống, Triệu Tước đột nhiên nói: “Nhân sinh tựa trò chơi ~~ Có phải không?”

Quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Triệu Tước một lúc, gật đầu: “Không sai, nhưng mà trò chơi không phải nhân sinh.”

Triệu Tước hơi khó hiểu nghiêng đầu.

“Người coi trò chơi là nhân sinh, thế nào cũng đưa mình vào trò chơi chơi… Có phải không?!” Nói xong, Bạch Ngọc Đường xoay người, không quay đầu lại nữa rời đi.

Triệu Tước nhìn theo bọn họ, trở nên im lặng, hắn tới trước bức họa, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trong tranh… Ánh mắt, nhàn nhạt ưu thương.