S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 5 - Chương 11: Phó thác của Lạc Văn




Sau khi ra khỏi phòng hồ sơ, Bạch Ngọc Đường đi tìm Từ Khánh, nhờ anh ta liên lạc với Hàn Chương, điều tra rõ nội tình về Lạc Văn.

Đồng hồ cũng đã điểm đúng hai giờ sáng. Vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lại lắm nghi vấn trong đầu nên cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều không cảm thấy buồn ngủ.

“Miêu Nhi, muốn đi ăn khuya không?” Bạch Ngọc Đường cầm áo khoác, “Tôi đói quá.”

“A, đi chứ! Tôi cũng đói.” Triển Chiêu đặt tài liệu xuống, đi theo Bạch Ngọc Đường ra khỏi văn phòng.

Xuống lầu, hai người không đi xe mà đi bộ.

“Tiểu Bạch, cậu muốn tới đâu?” Thấy Bạch Ngọc Đường chỉ đi qua mấy hàng quán mà không có ý định vào đâu, Triển Chiêu khó hiểu hỏi.

“Miêu Nhi, chúng ta tới chợ đêm ăn nhé?”

“À há ~~ Cậu muốn đi thăm dò về những tay côn đồ kia hả?” Triển Chiêu bước lên hai bước, giơ tay giữ vai Bạch Ngọc Đường lại, “Muốn nghe gì nào?”

Bạch Ngọc Đường nhìn móng vuốt đang đặt trên vai mình của Triển Chiêu, “Lạc Văn lăn lộn một khu nhiều năm như vậy, không thể không có vài người bạn, đúng không?”

“Đúng, hơn nữa gần đây nhiều đại ca chết như thế, nhất định người ta bàn tán không ít.” Triển Chiêu gật đầu. Phía trước không xa là chợ đêm náo nhiệt, định tiến về phía đó lại bị Bạch Ngọc Đường nhéo một cái, “Khoan, cậu cứ thế mà vào là không được đâu.”

Triển Chiêu không hiểu, “Sao lại không được?”

“A…” Bạch Ngọc Đường cười, tháo cà vạt của Triển Chiêu ra, nhét vào túi; cởi khuy cổ sơ mi Triển Chiêu ra; khuy tay áo cũng cởi; cuối cùng vò rối mái tóc của anh một chút. “Được rồi.”

Triển Chiêu nhìn lại bản thân, ngẩng đầu hì hì nhìn chăm chăm vào đầu tóc Bạch Ngọc Đường.

“Cậu muốn làm gì?” Bạch Ngọc Đường bị nhìn đến tê cả da đầu, hai tay đút túi áo, “Tôi không thành vấn đề đâu.”

“Tóc ~~” Triển Chiêu vươn móng muốn chạm vào tóc Bạch Ngọc Đường, “Còn chưa đủ rối!”

Bạch Ngọc Đường vội vàng lách mình, xoay người bỏ chạy. Hai người cứ một chạy một đuổi như thế, vào chợ đêm.

Ở chợ đêm mà nói, thời điểm hai ba giờ sáng chính là thời điểm buôn bán xôm tụ nhất. Người dạo chợ phải nói đông như kiến, phần lớn là các cặp tình nhân sống gần đây, học sinh chuồn khỏi trường học, nam có nữ có. Thanh niên dồi dào tinh lực, với bọn họ, thời gian quý báu mà dùng để ngủ thì thực hơi đáng tiếc.

Sau khi vào chợ, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mới phát hiện, muốn tìm đầu mối về Lạc Văn ở đây, khả năng thực quá nhỏ. Trước mắt toàn người là người, biết chạy đi đâu để tìm?!

Dạo hơn nửa giờ, Bạch Ngọc Đường ngoài hai cái túi đại bự toàn đồ ăn mà Triển Chiêu mua, một chút thu hoạch cũng không có, dạ dày cũng chưa được lấp đầy. Muốn một tên bị bệnh sạch sẽ như anh vừa đi vừa ăn, thà ai đó cầm súng bắn thẳng vào anh đi.

Triển Chiêu bên cạnh lại vừa đi vừa chiến đấu với hộp bạch tuộc nướng, ăn ngon lành, không quên nhắc nhở Bạch Ngọc Đường, qua thôi miên có thể chữa được chứng cố chấp và thói ưa sạch sẽ.

Lại đi thêm vài bước, Bạch Ngọc Đường đột ngột dừng lại, nhìn một gian hàng nhỏ bên đường. Triển Chiêu cũng nhìn theo tầm nhìn của anh, lập tức đã hiểu Bạch Ngọc Đường đang nhìn gì. Đó là một tiệm bán thú bông. Tiệm bày bán đủ loại thú bông, trong đó có một con gấu kiểu dáng rất đặc biệt, ban nãy họ đã thấy trong nhà Lạc Dương.

Bạch Ngọc Đường có phần do dự.

“Đầu mối.” Triển Chiêu nhấc chân muốn vào tiệm, lại bị Bạch Ngọc Đường cản lại, “Miêu Nhi, có thể là ai khác mua cho nó chăng?”

Triển Chiêu mỉm cười: “Con gấu đó xem ra cũng không quá đắt, mấy món đồ chơi đẹp đẽ khác đều bị cậu bé để dưới đất, chỉ có con gấu là được đặt trên giường. Trẻ con đứa nào cũng vậy, để món đồ chơi chúng xem là quan trọng nhất trên giường ôm ngủ, chắc chắn là được người mình yêu quý nhất tặng cho.”

Vào tiệm rồi, một cô gái trẻ chạy ra, nhìn một lượt từ trên xuống dưới Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu, hỏi: “Các anh muốn mua gì?”

Triển Chiêu không đáp, chỉ đi thẳng tới chỗ con gấu bông, lấy nó xuống: “Con này giống với con gấu cũ của Dương Dương này, cuối cùng cũng thấy rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn cô nàng kia, nói: “Bao nhiêu vậy? Bọc lại hộ tôi, tôi muốn tặng ột đứa nhóc.”

“Được.” Cô gái cầm con gấu, kéo chồng giấy bọc lại, hỏi: “Bọc giấy này được chứ? Nhóc mấy tuổi rồi?”

“Bảy tám tuổi, là một cậu nhóc.” Triển Chiêu nhìn giấy bọc, đó là giấy bóng cứng, bên trên in hình hoạt hình sặc sỡ, cạnh đó cũng có không ít những kiểu mẫu ngộ nghĩnh khác. Anh thoáng ngập ngừng, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hồi trước bọc hình gì ấy nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không nhớ lắm.”

“Trước kia đã từng mua rồi hả?” Cô nàng kia thăm dò hỏi.

“Trước từng mua cùng bạn… Giờ đã không còn.” Triển Chiêu đáp có phần mất mát, “Con gấu này mua cho con anh ấy, con gấu cũ bị đánh mất.”

“Ừm…” Cô gái trẻ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng liều hỏi, “Các anh đang nói tới Dương Dương, có phải là Lạc Dương không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, vẻ mặt đều rất kinh ngạc, “Cô biết Dương Dương?”

Cô nàng thấy hai người đều có vẻ tử tế, mỉm cười, gật đầu.

“Nếu vậy, con gấu đầu tiên cũng mua từ tiệm cô à?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Vâng… Anh Văn mua cho con trai.” Cô gái gật đầu, thoáng phân vân rồi rút ra một tờ giấy bọc in hình chú vịt vàng, nói: “Là bọc này.”

“Cô biết Lạc Văn?” Triển Chiêu hỏi, đang định nói tiếp thì chợt nghe cô gái mở miệng:

“Hai anh là cảnh sát phải không?”

Cả hai nhất thời sững sờ, chưa biết nên phản ứng thế nào.

Cô gái lại cười: “Anh Văn dạy em cách nhận biết cảnh sát.” Nói rồi, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Anh ấy nói, ai nói chuyện với em mà cứ liên tục quan sát vẻ mặt của em, hoặc là muốn bắt em, hoặc là cảnh sát.”

“Khụ khụ ~~” Bạch Ngọc Đường ho khan, nén cười nhìn ra bên ngoài. Khuôn mặt Triển Chiêu lại đỏ bừng lên, một nhà tâm lý học đại tài như anh mà lại bị một cô nhóc mười bảy mười tám nhìn thấu — Quá mất mặt.

Thấy hai người đều có phần ngại ngùng, cô gái đã bọc xong chú gấu, đưa cho Triển Chiêu, nói: “Em là Tiểu Hi, rất thân với anh Văn, các anh đang điều tra anh ấy?”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một chút, “… Anh ấy đã chết.” Anh nói với Tiểu Hi, “Chúng tôi tới điều tra kẻ nào giết anh ấy.”

Tiểu Hi sững sờ, gật đầu, “Các anh hỏi đi, chỉ cần có thể báo thù cho anh ấy, em mà biết gì thì sẽ nói hết với các anh.”

“Em với Lạc Văn là bạn?” Triển Chiêu hỏi.

“Vâng.” Tiểu Hi gật đầu, “Anh Văn rất yêu con trai, lúc nào cũng tới mua mấy món đồ chơi. Anh ấy rất khác những người ở đây.”

“Khác thế nào?” Triển Chiêu tò mò.

“Kiểu liếc mắt một cái đã thấy khác rồi.” Tiểu Hi cười cười, “Cũng như các anh… Vừa nhìn đã biết không giống đám người ở đây.”

“Em có biết mẹ của Lạc Dương là ai không?” Bạch Ngọc Đường hỏi cô.

“Dương Dương không phải con đẻ của anh Văn.” Tiểu Hi nháy mắt, nói, “Là anh Văn nhặt được, sau đó nuôi nấng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —- Quả nhiên.

“Có bao nhiêu người biết về cái chết của Lạc Văn?”

Tiểu Hi cắn môi dưới, phân vân chốc lát rồi đáp: “Cụ thể thì em không biết, nhưng mà trước khi anh Văn qua đời có tới đây tìm em. Anh ấy đưa cho em vật này, nói là nếu gặp cảnh sát đáng tin cậy thì đưa nó ra. Nhưng mà, phải đáp ứng được một điều kiện.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật mình, hôm nay đi ăn khuya đúng là gặp lời rồi, vội vàng hỏi lại: “Điều kiện gì?”

Tiểu Hi cười: “Nhận nuôi Dương Dương, nuôi dưỡng nó thật tốt.”

Lời nói vừa thoát ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại sửng sốt, lại nhìn nhau, có chút khó xử.

“Anh Văn khi đưa vật đó cho em có nói…” Tiểu Hi không đợi cả hai mở miệng đã tiếp, “Có thể anh ấy sẽ không sống lâu, điều không yên lòng nhất chính là Dương Dương, vật anh ấy đưa chứa một bí mật lớn, có thể bảo toàn tính mạng cho nó.”

“Tôi đáp ứng.” Triển Chiêu lên tiếng trước.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường kéo tay áo anh, “Chuyện này không đùa được.”

“Liên quan gì?” Triển Chiêu hỏi lại, “Dù sao thì chúng ta cũng có nhà, có tiền, nuôi một đứa bé cũng chả tốn sức mấy, nó lớn đùng như thế rồi cũng không cần bú sữa mẹ.”

Bạch Ngọc Đường kéo hẳn Triển Chiêu sang một bên, “Đó là một đứa trẻ, không phải là con chó con mèo, phải chịu trách nhiệm…” Nói đến đây, đột nhiên dừng lại, nhìn Triển Chiêu chằm chằm, hỏi, “Cậu vừa nói cái gì?”

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái: “Nó lớn đùng như thế, thì không cần bú sữa mẹ.”

“Không phải…” Bạch Ngọc Đường khoát tay, “Câu trước.”

“Nuôi một đứa trẻ cũng chả tốn sức mấy.” Triển Chiêu nhỏ giọng nói, gương mặt bất giác chuyển hồng.

Khuôn miệng Bạch Ngọc Đường cứ nhếch lên: “Câu trước nữa?”

… bĩu môi trừng mắt, nhưng Triển Chiêu vẫn làu bàu lắp lại, “Chúng ta có nhà, cũng có tiền.”

“Chúng ta?” Bạch Ngọc Đường cũng lặp lại.

“Ừ ~~” Triển Chiêu gật đầu, “Chúng ta.” Sau đó còn nói thêm, “Lạc Dương là một đứa trẻ thông minh, hơn nữa còn bị bệnh tâm lý cần trị liệu. Lúc chúng ta bận thì có thể đưa nó đến chỗ cha mẹ… Họ vốn thích trẻ con…”

Bạch Ngọc Đường gật đầu ngắt lời anh, cười: “Được, chúng ta nuôi nó!” Quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường đưa tay lấy chứng minh thư đưa cho Tiểu Hi, “Chúng tôi đồng ý nhận nuôi thằng bé, nuôi nấng nó nên người.”

Tiểu Hi nhận chứng minh thư nhìn qua, trả lại cho Bạch Ngọc Đường rồi đi đóng cửa tiệm. Cô xoay người đưa hai người vào trong.

Sau bức tường là một căn phòng nhỏ, nhìn một cái đã biết đây là phòng ngủ của Tiểu Hi. Bên trong bày biện cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một dàn máy tính và vài chiếc tủ.

Tiểu Hi lấy một chiếc hộp từ tủ quần áo ra, nói: “Đây là vật anh Văn đưa cho em, bên trong còn có giấy tờ nhận nuôi Lạc Dương, anh ấy đã chuẩn bị hết rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhận lấy chiếc hộp, mở nó ra. Trong hộp và một tập tài liệu đã được gấp gọn, còn có thêm một USB.

“Em đã từng xem qua chưa?” Bạch Ngọc Đường cầm USB lên hỏi.

Tiểu Hi lắc đầu, “Em không dám, nhưng mà giờ rất muốn xem.”

“Vì sao giờ lại muốn?” Triển Chiêu thấy khó hiểu, anh phát hiệnchiều hướng biến đổi tâm lý của cô nữ sinh này không đơn giản chút nào.

“Trước thì em không dám, vì em sợ biết kẻ nào hại anh Văn rồi nhưng không thể giúp anh ấy báo thù.” Nói rồi, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Bây giờ biết có người sẽ trả thù được cho anh ấy, cho nên muốn biết rốt cục kẻ hại anh ấy là ai.”

Nghe Tiểu Hi nói xong, hai người nhìn nhau cười, cô nhóc này thực không đơn giản. Mở máy tính của Tiểu Hi lên, Bạch Ngọc Đường cắm USB, bên trong là một video.

Mở video —- Màn hình xuất hiện khung cảnh tăm tối, dường như đang ở trong một con hẻm u ám.

Video không có âm thanh, chỉ một lát sau, một người xuất hiện, tuổi còn rất trẻ, ăn mặc màu mè, như một kẻlưu manh.

Chỉ thấy hắn lảo đảo đi tới giữa màn hình, đột nhiên dừng lại, tựa hồ nhìn thấy cái gì đó. Rồi hắn mở miệng, không biết là nói gì. Hắn đang nói thì chợt lộ ra vẻ kinh hoàng, hắn gào lên rồi lùi từng bước, rồi chấn động… Trên trán là một lỗ đạn, ngửa cổ ngã xuống.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt, cách thức giết ngườinày —- Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm!

Sau đó, camera phóng to vào một kẻ khác, tay hắn cầm súng, đi tới cạnh xác gã côn đồ, cúi đầu nhìn.

Mắt trợn tròn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường biết kẻ này!

Hắn ta đá mấy cái vào xác tên côn đồ, sau đó ngẩng mặt lên ha ha cười, tuy không nghe thấy tiếng động, nhưng nhìn nét mặt vặn vẹo biến dạng vẫn biết hắn cười thống khoái tới mức nào.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn kẻ ở giữa màn hình mà sống lưng lạnh run. Nếu không phải vẻ ngoài cũng như vóc người giống hệt nhau, bọn họ xém chút nữa thì không nhận ra hắn ta. Nhưng khuôn mặt này hai người tuyệt đối không nhận nhầm —- Lam Thành Lâm!



Ra khỏi cửa, ôm con gấu Tiểu Hi đưa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới cảnh cục. Bạch Ngọc Đường gọi điện cho Bao Chửng, mời ông mau chóng tới cảnh cục, chuyện khẩn cấp.

Quay về cảnh cục, hai người không vào SCI mà xông thẳng tới văn phòng của Bao Chửng.

Bao Chửng mới từ ký túc xá tới, thấy hai người ôm gấu bông, còn xách theo đồ ăn về, dở khóc dở cười: “Hẹn hò a?”

Hai chàng lúc đầu ngơ ngác nhìn nhau, nhưng rồi mặt đỏ bừng cả lên.

Bao Chửng đóng cửa văn phòng, “Chuyện gì mà gấp vậy, xin nghỉ cưới hả?”

“Phụt…” Bạch Ngọc Đường đang khát, vừa nhấp được ngụm nước, nghe vậy thì sặc, phun hết ra, hổn hển ho.

Bao Chửng nhìn cả hai đã nhanh chóng hóa thành tôm luộc, cơn giận bị quấy rầy mộng đẹp mới loáng thoáng vơi đi, hỏi: “Làm sao? Nói đi!”

Bạch Ngọc Đường đưa USB cho ông.

Bao Chửng cầm lấy nó, có phần hoài nghi mở máy tính, cắm USB vào, mở video, xem… Mi nhăn lại, thở dài.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt không chút ngạc nhiên của Bao Chửng sau khi xem xong, chẳng lẽ ông đã sớm biết?

Trầm mặc một hồi, Bao Chửng xoa xoa ấn đường, “Tôi chỉ nghĩ hắn có liên quan đến vụ án lần này… Không ngờ còn ẩn một tầng khác bên trong.”

Hai người sửng sốt, Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Cục trưởng Bao? Chú không đồng ý cho chúng cháu tham gia, không phải là đã hợp tác với cảnh sát quốc tế điều tra Lam Thành Lâm chứ?”

Bao Chửng gật đầu, mỉm cười, đưa tay “suỵt” với bọn họ ~~