S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 8 - Chương 14: Sương mù dày đặc




Đã tới tòa nhà phía nam, Bạch Ngọc Đường thành công tóm được Trương Kiến Khải đang ngồi trong phòng làm việc, sau đó, Bạch Ngọc Đường nói Mã Hán đưa Bạch Phương Cầm đến. Đến cửa phòng rồi, Trương Kiến Khải và Bạch Phương Cầm nhìn thấy nhau, đều rất xấu hổ..

Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì chỉ kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu cười nhìn hai người..

“Bạch đội trưởng…” Bạch Phương Cầm không chịu nổi áp lực đành xấu hổ cười cười với Bạch Ngọc Đường, “Chúng tôi, cũng không có ý định giấu diếm…”.

“Không có ý định?” Bạch Ngọc Đường không đợi Bạch Phương Cầm nói xong, trực tiếp cắt lời bà, “Trương Hoa lúc đó là người trực tiếp có liên quan đến vụ án, Trương Kiến Hải rõ ràng là hiệu trưởng phụ trách bên xã hội, nhưng lại nói với chúng tôi là phụ trách bên kỹ thuật, mục đích là muốn để những vụ án này không dính dáng tới mình. Chuyện này đã làm cản trở đến việc phá án, làm đánh lạc hướng điều tra, hành vi này là trái pháp luật, hai vị đều là hiệu trưởng, không lẽ một chút kiến thức pháp luật như thế cũng không biết?”

Bạch Phương Cầm và Trương Kiến Khải mặt đều đỏ tới mang tai, hai người tuổi đã không còn trẻ, mặt khác, làm hiệu trưởng chính là làm công việc chuyên giáo huấn người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị giáo huấn, hơn nữa giáo huấn bọn họ lại là một thanh niên mới hơn hai mươi..

“Kỳ thực Bạch hiệu trưởng cũng là muốn giúp tôi.” Trương Kiến Khải có phần xấu hổ nói với Bạch Ngọc Đường, “Các cậu muốn trách thì trách tôi đi… Là tôi cầu xin cô ấy, cô ấy mới hỗ trợ.”.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu vuốt cằm quan sát Trương Kiến Khải, một lúc lâu mới hỏi, “Trương hiệu trưởng, ông lúc này hẳn là đứng ngồi không yên mới phải, vì sao còn có hăng hái đi đánh bóng cùng sinh viên? Có phải, là bởi vì sân bóng rổ cùng tòa nhà cũ khá gần nhau, nên ông muốn đi xem xét tình hình… Bất quá đi xa như vậy, cũng không thể theo dõi được gì, nói cách khác … Ông căn bản không thèm để ý chúng tôi nói gì, mà chỉ quan tâm đến những thứ khác?”.

Trương Kiến Khải sắc mặt trắng bệch, cười nhẹ với Triển Chiêu, “Tôi đã đọc qua sách của cậu … Không nghĩ tới người thật so với sách còn thần thông hơn.”

Triển Chiêu nhăn nhăn mi, “Có liên quan đến con trai của ông phải không? Cậu ta làm ông thấy có gì đó không thích hợp sao?”.

Trương Kiến Khải thở dài nói, “Trương Hoa vốn rất ngoan, học tập tốt, tính tình cũng tốt … Lỗi gì cũng chưa từng mắc phải, sống rất có chí hướng. Thế nhưng từ lúc xảy ra chuyện đó, thằng bé như bị kích thích, bản thân trở nên ù lì cam chịu, cả ngày ở nơi loạn thất bát tao, ngay cả bằng tốt nghiệp đại học cũng chưa lấy được … Thằng bé vốn định làm nghiên cứu sinh, thế nhưng…”.

“Trương Hoa vì sao lại thay đổi như vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ông đã bao giờ hỏi qua cậu ta về chi tiết vụ án chưa?”

Trương Kiến Khải lắc đầu, “Tôi đã hỏi rất nhiều lần, nhưng thằng bé không chịu nói..”

“Cậu ta hiện tại thế nào?” Triển Chiêu hỏi..

“Tôi nói dối các cậu, cũng là vì vậy.” Trương Kiến Khải bất đắc dĩ lắc đầu, “Trương Hoa cứ như vậy nhiều năm nay, người không ra người quỷ không ra quỷ, bất quá vài ngày gần đây không biết vì sao, thằng bé hình như đã nghĩ thông, liền trở về con người trước đây.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, này quả là mới mẻ nha..

“Tôi cùng bà nhà rất vui sướng, thế nhưng sau khi hỏi Cục trưởng Bao về vụ án, mới biết được các cậu muốn điều tra lại, tôi sợ các cậu nhắc tới án tử đó, sẽ kích thích đến thằng bé, rồi nó lại làm chuyện ngốc nghếch.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cau mày —— Miêu Nhi, ông ta nói rất có bài có bản.

Triển Chiêu mỉm cười, nói với Trương Kiến Khải, “Chiếu theo hành vi của con trai ông mà phân tích, chuyển biến của cậu ta trước đây là bởi vì bị kích thích mà sản sinh khúc mắc, hành vi đó chính là để giải cứu chính mình, tình huống của cậu ấy như thế, là rất nghiêm trọng. Mà bây giờ con trai ông đã nghĩ thông, có lẽ đã quên được chuyện năm đó rồi… Hai khả năng này không thể cùng tồn tại. Cho nên lý do chỉ có một, chính là khúc mắc của cậu ấy đã được tháo bỏ.”.

“Trong tâm… có khúc mắc?” Trương Kiến Khải khẽ nhíu mày, có chút mờ mịt..

Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói, “Chúng tôi muốn gặp con trai ông.”.

“Ách… chuyện này…” Trương Kiến Khải tựa hồ có chút hơi..

“Không muốn để chuyên gia tâm lý học gặp con trai?” Công Tôn ở bên cạnh cười cười nhìn Trương Kiến Khải, “Cho dù con trai ông đã bình thường lại, trong lòng ông không sợ hãi sao? Không muốn cậu ta được chữa trị tận gốc sao?”.

Trương Kiến Khải do dự một chút, sau đó gật đầu, “Được rồi! Tôi sẽ gọi điện thoại cho thằng bé, thằng bé hiện tại đang trong lớp, vì muốn đi nghiên cứu ở nước ngoài nên thời gian tương đối eo hẹp.” Nói xong, bắt đầu gọi điện thoại..

Gọi điện xong, Trương Kiến Khải nói với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Tôi cùng Trương Hoa vừa nói chuyện rồi, sau khi thằng bé tan học, tôi sẽ đi đón nó, sau đó… gặp mặt ở đâu?”.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau một chút rồi nói.”ở cảnh cục.”.

Trương Kiến Khải gật đầu..

“Lại nói đến Ách đại thúc kia.” Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Trương Kiến Khải cùng Bạch Cầm Phương, “Vì sao để một người đáng sợ như thế làm quản lý ký túc xá?”.

“A… Cậu ấy làm rất tốt.” Trương Kiến Khải cùng Bạch Cầm Phương đều nói, “Tuy rằng hình dạng đúng là hơi đáng sợ…”

Triển Chiêu lắc đầu, “Đó không thể là lý do để giữ ông ấy lại quản lý một tòa nhà ma quái được… Ông ấy có địa vị gì? Vì sao muốn giữ làm quản lý ký túc xá, còn có … ông ấy có đúng là vừa câm vừa điếc không?”.

Bạch Phương Cầm cùng Trương Kiến Khải nhìn nhau, trên khuôn mặt hai người đều hiện ra chút khó xử..

“Có cái gì không thể nói sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Chỉ là một nhân viên trong trường mà thôi.”.

“Tên của cậu ấy, là Trần Kiến Tiên.” Trương Kiến Khải thở dài nói “Trước đây là sinh viên của trường này, mười bốn năm trước xảy ra một trận hỏa hoạn, làm cậu ấy biến thành hình dạng như bây giờ… Lúc đó bởi vì trường học còn rất nhỏ, cháy là do bớt xén nguyên vật liệu, cho nên mới hại đến sinh viên. Lúc đó để không làm to chuyện, chúng tôi cho cha mẹ cậu ta một ít tiền, cha mẹ cậu ta đồng ý không đề cập tới nữa, nhưng muốn chúng tôi đảm bảo tương lai cho Trần Kiến Tiên. Chỉ là khuôn mặt của Trần Kiến Tiên thật sự không cách nào làm giảng viên vân vân, hơn nữa cậu ta còn bị câm, cho nên chỉ có thể cho làm quản lý ký túc xá, bất quá tiền lương của cậu ấy chúng tôi đã áp dụng mức đãi ngộ cao nhất.”.

“Ông là nói … Mười bốn năm trước đã từng có hỏa hoạn?” Triển Chiêu giật mình.

“Đúng a.” Trương Kiến Khải gật đầu, “Hoàn hảo là không có ai chết, chỉ có cậu ấy gặp nạn.”.

“Không có ai khác thụ thương, chỉ có một mình hắn?!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt, này quả là tà môn.

“Tư liệu về bạn học cùng lớp của hắn ngày đó, có thể cho chúng tôi xem không?” Triển Chiêu hỏi..

Trương Kiến Khải gật đầu, rồi đến lục tìm trong ngăn hồ sơ, “Tôi giữ toàn bộ hồ sơ về các khóa sinh viên, còn có ảnh chụp lễ tốt nghiệp vân vân.”.

Vừa nói, ông ta vừa lấy ra quyển album của mười bốn năm trước, đưa cho Triển Chiêu..

Triển Chiêu tiếp nhận, tất cả mọi người đều nhìn qua, những tấm ảnh cũng cũ đi nhiều..

“Trần Kiến Tiên…” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm tên nam sinh này trên trong sổ, tại trang thứ ba tìm được tên cùng ảnh chụp của Trần Kiến Tiên, tất cả mọi người nhíu mày… Trần Kiến Tiên này lúc còn trẻ nhìn rất có tinh thần, ngũ quan đoan chính, là một thanh niên dễ nhìn, cùng Ách đại thúc người không ra người quỷ không ra quỷ hiện tại hoàn toàn bất đồng..

“A?” Bạch Trì ở bên cạnh bỗng kêu lên một tiếng, rồi chỉ vào tấm ảnh ở giữa, thắc mắc với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Anh, các anh nhìn người này, có thấy quen mắt không?”.

Mọi người liền nhìn vào cái người Bạch Trì chỉ, hắn tuy còn trẻ, nhưng ai cũng nhìn ra được thấp thoáng trong đó là bóng dáng của một người, chính là kẻ bắt cóc suýt chút nữa bị đè chết, Hứa Trung!.

“Hô…” Mọi người quay mặt nhìn nhau, Công Tôn cũng nhún nhún vai, “Thật không thể tưởng tượng được!”.

“Đúng là Hứa Trung a!” Triển Chiêu tra ra tên ở chỗ ảnh chụp, sau đó, Triển Chiêu bỗng lật lật sang mấy trang khác, “Chờ một chút…”

Mọi người xoay mặt lại nhìn, thì thấy Triển Chiêu chỉ một tấm ảnh bên trong cùng cái tên, “Ngô Tiễn Lương!”

“Là gã nhảy lầu kia?” Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nhận ra… Mọi người đều há to miệng..

“Ách… Làm sao vậy?” Trương Kiến Khải cùng Bạch Phương Cầm ngơ ngác nhìn nhau, không thể hiểu nổi vẻ mặt kinh ngạc của mấy người đó.

“Hai nam sinh này với Trần Kiến Tiên là bạn học?” Triển Chiêu hỏi..

Trương Kiến Khải tiếp nhận danh sách nhìn một chút, rồi gật đầu, “Không sai, bọn họ là bạn cùng phòng, mã số rất gần nhau, ký túc xá của chúng tôi luôn là sáu người một phòng.”.

“Nếu như nói cho hai người biết, Ngô Tiễn Lương nhảy lầu tự sát, nhưng lại thiếu chút nữa đè chết Hứa Trung, hai người nghĩ sao?” Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn hai người họ, chỉ thấy Trương Kiến Khải bỗng nhiên run lên một trận, sau đó vẻ mặt trở nên khiếp sợ..

“Nghĩ đến cái gì thế?” Triển Chiêu nhìn ông ta, “Ông vừa nghe xong đã có sự nghi ngờ đúng không?”

Trương Kiến Khải nuốt nước bọt, một lúc lâu mới nói, “Kỳ thực… Năm đó cũng có người nói, Trần Kiến Tiên vẫn luôn bị xa lánh, còn bị bạn cùng phòng khi dễ, lúc hỏa hoạn cậu ấy không thoát được, là bởi vì đúng lúc bạn cùng phòng muốn chỉnh cậu ta, nên đem cậu ta nhốt nào WC, định nấu cơm xong sẽ thả ra.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ tới những quyển sách ở đầu giường Ách đại thúc:: “Othello”, “Hamlet”, “trả thù gia đình”, “Bá tước Monte Cristo “,” Đồi gió hú “……..

Công Tôn nhún nhún vai nói, “Chết chưa hết tội sao… Cậu đoán xem Hứa Trung khi ngẩng mặt lên thấy Ngô Tiễn Lương đang rớt xuống đầu hắn thì sẽ nghĩ gì?”.

“Ngô Tiễn Lương kia trước khi chạm đất đã hét to, dựa vào hành vi này của y chứng tỏ trước khi nhảy lầu đã bị ai đó đầu độc.” Triển Chiêu nói, “Sau đó khi còn cách mặt đất rất gần, thấy được Hứa Trung, lúc đó có lẽ đã nghĩ về hắn rất nhiều, thế nhưng hối hận đã không kịp nữa, bởi vì y chết chắc rồi.”.

“Mã số gần nhau thì sẽ ở chung phòng sao?” Bạch Ngọc Đường xem lại sổ ghi chép của ký túc xá, rồi hỏi Trương Kiến Khải, “Ba người nữa là ai?”..

“Ách… Tôi tra một chút.” Trương Kiến Khải luống cuống tay chân lật quyển sổ, “Thấy rồi, ở chỗ này, Chương Hàn, Vương Hữu Nghị, Lưu Phương.”.

“Có địa chỉ liên hệ hiện tại không?” Triển Chiêu hỏi, “Nghề nghiệp nữa?”.

“Cái này … Đã lâu lắm rồi… Chúng tôi chỉ chứng giấy tờ, sau đó…” Trương Kiến Khải nói còn chưa nói xong Mã Hán đã gọi điện về SCI, đem thông tin nói cho Tương Bình để anh tra tình hình của mấy người này..

Không lâu sau, Tương Bình đã tra ra tin tức, Chương Hàn tốt nghiệp xong ra làm giảng viên, Vương Hữu Nghị làm việc tại môt đơn vị hành chính một thời gian rồi chuyển qua buôn bán, Lưu Phương trở thành một nhiếp ảnh gia. Mà khiến ọi người hãi hùng hơn, chính là Chương Hàn cùng Vương Hữu Nghị đều đã chết, một người chết do tai nạn xe cộ, một người là tự sát… Chỉ còn mỗi Lưu Phương còn sống, đang làm việc tại một Studio ở thành phố S.

“Đi!” Bạch Ngọc Đường nghe điện thoại xong, để Mã Hán cùng Công Tôn ở lại tiếp tục hỏi về vụ án năm đó, chính mình cùng Triển Chiêu, Bạch Trì, Lạc Thiên, chạy tới Studio nơi Lưu Phương làm việc..