S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 9 - Chương 20: Cái chìa khóa và bức tượng đồng




Triển Chiêu nhớ kỹ trước đây xem qua một câu chuyện đồng thoại tên là Bluebeard, vốn là một câu chuyện rất mỹ mãn, tình tiết cùng loại với chuyện Cinderella, thế nhưng nhưng bởi vì cái chìa khóa vàng cuối cùng, mà sử câu chuyện lập tức chuyển biến thành kinh khủng.

Thế nhưng đến tận giờ phút này, Triển Chiêu mới chính thức hiểu, kỳ thực đồng thoại cũng tốt, tiểu thuyết cũng được, bất luận hắc ám có kinh khủng thế nào, tác giả đều rất thiện lương vì độc giả mà che giấu phần ghê gớm nhất…

Người chết và thi thể, với cảnh sát có lẽ pháp y mà nói, không đáng kể chút nào, dù sao, thi thể kinh khủng hơn thấy nhiều rồi, thì cũng chỉ có từng đó mà thôi —— thiếu chút sức sống hơn so với người sống, cũng cứng với hôi thối hơn chút… Hay là bị cắt thành huyết nhục lẫn lộn, cho dù có bị biến thành thịt vụn, cũng đã gặp qua … Thế nhưng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ, đến tận giờ khắc này, mới hiểu được thi thể thực sự kinh khủng nhất không ở chỗ bị cắt bằng kim loại, mà là ở chỗ biến hình. Đồng thời cũng không phải biến hình do ngoại lực cường đại ngắn hạn tạo thành, mà là cái loại biến hình thời gian dài không thể chống lại, chậm rãi tạo thành, thực sự là khiến người không rét mà run.

Phòng này xác thực mà nói là một phòng nghiên cứu, chính giữa có bàn dài, trên đó có gần như toàn bộ dụng cụ y học mà những năm đó có thể tìm được.

Dụng cụ y học đó, ở bệnh viện nhìn qua thì là thần khí trị bệnh cứu người, mà ở trong tầng hầm ngầm âm u, dụng cụ y học loang lổ rỉ sét, cảm giác lại giống như dụng cụ tra tấn hơn.

Bất quá, Triển Chiêu bọn họ đương nhiên không phải bởi vì mấy vật dụng nơi này mà cảm thấy khó chịu, xác thực mà nói, là bởi vì thi thể trong phòng.

Chủ đề chính —— thi thể!

Trước đây vẫn nghe người ta nói ma thắt cổ này quỷ treo cổ kia, trong tác phẩm điện ảnh và truyền hình cũng từng lấy ma treo cổ thành một loại tạo hình phổ biến cùng thêm tính khoa trương,không có gì ngoài lưỡi le dài, mắt trắng đảo qua lại vân vân… Nhưng mà loại treo cổ thực sự, đặc biệt là treo cổ trên trăm năm, trên thân thể, sẽ sản sinh biến hóa rất rõ ràng —— cái cổ dài ra, nhỏ đi.

Bên trong phòng này, trên đỉnh gắn một loạt móc sắt lớn dày đặc, mỗi một móc, đều có một cái thong lọng kim loại màu đen, giữa cái thong lọng, treo một cái đầu, phía dưới là cái cổ dài nhỏ, đã biến hình trở thành trạng thái hoàn toàn nhìn không ra hình cái cổ của con người. Phía dưới cổ là thân thể xích lõa, cho dù đã khô, cũng có thể thấy được vết thương chằng chịt, có cái thậm chí còn không trọn vẹn.

Những thi thể này đều lộ ra một loại trạng thái của thây khô, lớp da ngoài của thi thể khô đến nhăn nhúm.

Công Tôn đưa tay chỉ chỉ một thiết bị sấy trên tường, nói, “Xem ra thi thể là bị hong gió.”

“Vẫn còn có thể dùng được.” Triệu Tước đi qua, đưa tay mở cái máy sấy kia… Theo cánh quạt ầm chuyển động có tiếng truyền đến, một trận gió to từ máy sấy thổi ra… Cùng lúc đó, những thi thể bị sấy khô thành nhẹ bẫng, cũng hơi bị chấn lên. Những thi thể này gần như mỗi khuôn mặt đều bị méo mó, cái cổ dài nhỏ gần như không chịu được thân thể… Theo gió đong đưa, như là đang giãy dụa, tưởng tượng một gian phòng với thi thể đang như mấy tấm áp phích treo trong gió mà phiêu lãng, thực sự là quỷ dị đến mức có chút biến thái, buồn nôn nói không nên lời.

Có thể là bị tử khí trong không gian làm hại, sư tử con trong tay Triển Chiêu, hình như cũng bắt đầu nôn nóng bất an, lùi sâu vào trong tay Triển Chiêu một chút, chôn mặt trong khuỷu tay anh, dùng móng vuốt cắm lấy cánh tay Triển Chiêu, tận lực lủi vào. Triển Chiêu đưa tay sờ sờ cổ nó, tựa như an ủi.

Triệu Tước tắt máy sấy, quay đầu lại nhìn mọi người, hỏi, “Thế nào?”

Triển Chiêu thở dài, cùng Bạch Ngọc Đường còn có Công Tôn hảo hảo mà tham quan một chút căn phòng này, Công Tôn vuốt cằm mấy thi thể nhìn trong đó, nói, “Cố ý lắp đặt một máy sấy, chính là vì muốn sấy khô thi thể? Chủ nhân ở đây là cố ý bảo lưu những thi thể này?”

“Thoạt nhìn thì hình như là muốn dùng họ làm đồ trang trí.” Triệu Tước cười cười.

Công Tôn nhíu mày, nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu đang lật xem cuốn sách trên tay, hỏi, “Gia tộc này đến tột cùng là gia tộc với tính chất gì?”

“Cậu xem xong sách, phỏng chừng cũng là có thể lý giải.” Triệu Tước nói, đưa tay, từ dưới bàn kéo ra một cái rương sắt, nói với Bạch Ngọc Đường, “Cậu Đẹp Trai, giúp một tay đi.”

Bạch Ngọc Đường đi qua, chỉ thấy đó là một cái rương sắt lớn hình vuông, bốn phía đều có quai, hình dạng thoạt nhìn, khá là nặng.

“Nâng lên đặt trên mặt bàn.” Triệu Tước giơ tay, chỉ chỉ cái bàn thấp cạnh đó.

Bạch Ngọc Đường khom lưng nắm quai của cái rương, nhấc lên, cau mày, nhìn Triệu Tước.

“Nặng lắm à?” Triển Chiêu và Công Tôn đều đã chạy tới, định giúp, Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, nói, “Ít nhất cũng hơn hai trăm ký, gọi Lạc Thiên tới hỗ trợ đi.”

Triển Chiêu chạy trên lầu đi gọi Lạc Thiên, Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triệu Tước, nói, “Ông khí lực không nhỏ a, có thể kéo được nó ra từ dưới bàn.”

Triệu Tước nhướn mày, nói, “Tôi không thích vận động đâu… giống như Khải Thiên cũng không thích vận động, thế nhưng khí lực cũng không nhỏ vậy.”

Triệu Tước nhắc tới, Bạch Ngọc Đường mới đột nhiên nhớ, chính ba bọn họ đã nói qua, Triển Khải Thiên đúng thật là sẽ không vật lộn với các loại vận động, rất nhã nhặn… Thế nhưng, anh nhớ rõ hồi chân Triển Chiêu bị thương, Triển Khải Thiên dễ dàng bế Triển Chiêu lên… Triển Chiêu tuy rằng không nặng, nhưng bế một chàng trai gần một trăm ký… Cũng không phải một chuyện đơn giản,… ít nhất … Con mèo đó khẳng định bị ôm tới bất động!

Lúc này, Triển Chiêu đi gọi Lạc Thiên đã trở về, đi vào tầng hầm ngầm vừa nhìn, phát hiện Bạch Ngọc Đường và Triệu Tước đang đối diện nhau, hơn nữa sắc mặt hai người cũng không tốt, Công Tôn thì đứng ở một bên như là có chút suy tư.

Lạc Thiên thấy được cái rương sắt, hỏi, “Cần nâng cái đó sao?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đưa tay nắm quai của cái rương sắt, nói với Lạc Thiên, “Hai chúng ta nâng nó đặt trên bàn.”

“Được.” Lạc Thiên đã đi tới, cùng Bạch Ngọc Đường nắm hai cái quai hai bên, dùng lực, nâng cái rương nặng nề lên, để lên mặt cái bàn thấp cũng bằng sắt bên cạnh.

Triển Chiêu và Công Tôn đều đi qua, Bạch Trì cũng theo xuống, cậu hình như đối với những thi thể giống như tờ giấy hay là chuông gió treo giữa không trung này không thích ứng được, cúi đầu đi tới cạnh mọi người.

Triệu Tước từ trong túi lấy ra một viên kẹo bạc hà đường vị quýt, đưa cho cậu, Bạch Trì khoát tay.

Triệu Tước khó hiểu, nói, “Cậu không khó chịu sao? Mặt mũi trắng bệch kìa.”

Bạch Trì lắc đầu, có vẻ có chút quật cường, tuy rằng rất không thích ứng, nhưng dù sao cũng là cảnh sát mà, không thể bị người coi thường.

Triển Chiêu đưa con sư tử trắng nhỏ trên tay cho cậu, nói, “Giúp anh bế một chút, nó đang rất khó chịu.”

Bạch Trì nhìn Triển Chiêu, đưa tay nhận lấy sư tử con, sư tử con nghiêng đầu nhìn Bạch Trì, ngửi ngửi trên người cậu, trừng mắt nhìn cậu —— ngửi thấy được mùi một con sư tử khác nha!

Bạch Ngọc Đường nhìn cái rương, hỏi, “Ông muốn cho chúng tôi xem gì đó ở bên trong này?”

Triệu Tước gật đầu, đưa tay, lôi ra một cái tay cầm ở một chỗ hõm vào trên đỉnh của cái rương, nói với Lạc Thiên, “Mở nó ra.”

Công Tôn cười hỏi, “Cái này không cần làm chuẩn bị tâm lý?”

“Đây là thứ tôi từ phần mộ người chủ đào được.” Triệu Tước cười cười, nói, “Các cậu sẽ cảm thấy rất hứng thú.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường gật đầu với Lạc Thiên, Lạc Thiên cố sức kéo lên, mở nắp rương ra, kéo ra, để một bên trên mặt đất.

Bạch Ngọc Đường cùng mọi người nhìn vào trong rương, chỉ thấy bên trong che một lớp vải nhung màu đen, trên lớp vải, dùng chỉ vàng thêu hoa văn vô cùng phức tạp, phức tạp nhưng cực kỳ tinh xảo hoa mỹ…

Nhìn thêm phía dưới lớp vải nhung tinh xảo, mơ hồ hiện ra một hình dáng, vóc dáng rất nhỏ, hình như là một đứa trẻ, thảo nào lại giấu trong một cái quan tài nhỏ như vậy.

“Kỳ quái a.” Công Tôn sờ sờ cằm, có chút khó hiểu hỏi, “Lớp vải này nếu như cùng thi thể chôn ở dưới nền đất lâu như vậy, vì sao lại mới đến thế?”

Tất cả mọi người gật đầu, biểu thị nghi hoặc.

Triệu Tước đưa tay nhẹ nhàng vạch lớp vải nhung màu đỏ ra, nói, “Cái này… Bởi vì … Bên dưới lớp vải này, căn bản không phải thi thể.” Nói xong, nhẹ nhàng vạch ra.

Mọi người nhìn vào bên trong, đều có chút khó chịu, chỉ thấy đó là một pho tượng đứa trẻ, màu đồng thau, điêu khắc giống như đúc với người, là một đứa bé gái, hình dáng cùng với đứa bé gái trong bức ảnh gia đình trong phòng Triệu Tước kia… giống nhau như đúc.

“Vì sao lại chôn tượng đứa trẻ ở trong phần mộ mình chứ?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi.

“Con gái hắn không phải chết tự nhiên, cậu đọc sách xong, sẽ hiểu.” Triệu Tước nói, đưa tay nhẹ nhàng chỉ chỉ một đường ở bên sườn của bức tượng đồng, tuy rằng bịt kín… Nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được một đường tuyến cực nhỏ. Trên đường tuyến có một ổ khóa, hình như là gắn hai nửa tượng đồng lại cùng nhau…

“Rỗng ruột?” Công Tôn lấy làm kinh hãi, “Chẳng lẽ có thể mở ra?”

“Khó tránh khỏi chuyện đó.” Triệu Tước cười cười, nói, “Tôi chưa mở bao giờ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhủ thầm, Triệu Tước thật nhẫn nại, loại tình huống này, đổi lại là một người khác sẽ rất tò mò đó.

Triệu Tước thấy biểu tình hai người, cười cười, nói, “Đừng hiểu lầm, tôi cũng rất hiếu kỳ, bất quá bởi vì không có cách nào đoán được thứ bên trong lúc gặp ánh sáng có thể có biến đổi gì hay không, bởi vậy sợ phá hủy vật chứng quan trọng, cho nên muốn chờ các cậu tới rồi, mới cùng mở ra.

“Có chìa khóa không?” Công Tôn chỉ vào ổ khóa của tượng đồng hỏi, “Nơi này có lỗ khóa hình như nếu không có chìa khóa thì không có cách nào mở.”

“Đây cũng là một vấn đề.” Triệu Tước hơi có chút bất đắc dĩ nói, “Tôi dỡ cả tòa tòa thành này ra rồi, thế nhưng vẫn không có tìm được bất luận đầu mối gì về cái chìa khóa, tôi còn tìm mấy người thợ khóa tới xem qua, bọn họ nói thứ này quá cũ, nhưng lại là đồ vật của người phương Tây, bởi vậy cũng không có cách nào mở.”

“Gia tộc này sau đó diệt vong hoàn toàn sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ.” Triệu Tước gật đầu, nói, “Theo như tài liệu của tôi là, khi Thế chiến Thứ hai kết thúc, người thừa kế cuối cùng cũng chết tha hương … Bọn họ rất sớm đã rời khỏi nhà mình, hơn nữa chỗ thành này ở trong thâm sơn thật sự là vô cùng bí mật, cho nên mới không có bị người thiêu hủy hoặc cướp giật hết sạch… Mặt khác, xung quanh nơi này, cũng thật sự là khá dọa người.”

“Dọa người là sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.

“À, có nghe nói đến Jukai [1] chưa?” Triệu Tước đột nhiên hỏi.

“Thánh địa tự sát của Nhật Bản ấy hả?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ.” Triệu Tước gật đầu, nói, “Jukai Aokigahara [2] tôi trước đây đã đến qua, rất muốn cảm nhận xem có thần lực vô hình nào đó khiến cho tôi cũng có ý niệm tự sát trong đầu hay không, tôi ở chỗ đó qua đêm, bất quá thật đáng tiếc, ngoại trừ rất lạnh ra, không có cảm giác gì khác.

Triển Chiêu nhún nhún vai, nói, “Làn sóng tự sát kia, là vì sau khi cuốn《Black Sea Tress》của Matsumoto Seicho xuất bản mới khởi nguồn, đương nhiên, xác chết dày dặc cả rừng cây sẽ làm người ta cho sản sinh cảm giác phức tạp hóa và cô độc bất lực, thế nhưng nếu để ý đến số lượng người tự sát hàng năm của Nhật Bản, kỳ thực cũng có thể hiểu được.”

“Bên ngoài tòa thành này cũng có tình trạng như vậy, hơn nữa rừng cây này là của riêng chủ nhân nơi này.” Triệu Tước nhún nhún vai, “Trải qua trăm năm phát triển, đã trở thành một mảnh rừng rậm như hình như dạng, nên tôi lần này không chặt hết đi… Bất quá tôi cũng thuê rất nhiều người vào rừng rậm tìm kiếm, ngoại trừ tìm được mấy thi thể ra…” Triệu Tước đưa tay, chỉ chỉ những thi thể treo giữa không trung này phiêu đãng, “Những cái khác không có vấn đề gì.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Muốn tìm cái chìa khóa ở trong rừng rậm… Hẳn là cũng là ‘thiên phương dạ đàm’ [3] quá đi chứ?”

“Vậy cũng không nhất định.” Triệu Tước nói, “Chỉ cần đủ nhân công, đủ dụng cụ, biển rộng tìm kim cũng có thể. Tôi đã cho người chia khu rừng rậm thành từng khu vực hai mét vuông một, dùng đường niêm phong ngăn cách, sau đó mỗi người phụ trách từng khu, dùng máy dò kim loại dò xét từng khối mặt đất, đồng thời dò xét mỗi một thân cây … Kết quả cũng chẳng thu được gì.”

Tất cả mọi người có chút giật mình nhìn Triệu Tước, trong lòng cảm thấy không thể tin được —— lại tích cực đến trình độ như vậy, Triệu Tước đến tột cùng muốn điều tra cái gì.

“Các cậu bằng không giúp tôi nghĩ cách đi, xem có thể tìm được cái chìa khóa kia hay không.” Triệu Tước dựa vào cái quan tài cạnh đó, “Tôi đã bó tay.”

“Với tính cách của ông, hẳn là từng tấc đều đã tìm?” Triển Chiêu nói, “Đến như vậy còn tìm không được, bọn tôi tìm kiểu gì?”

“Vậy cái chìa khóa có thể đã không còn ở nơi này hay không?” Bạch Trì hỏi.

“Hẳn là vẫn còn.” Triệu Tước lắc đầu, đưa tay cầm lấy cuốn sách cũ nát trong tay Triển Chiêu, mở sách ra, lật đến một tờ trong đó, nói, “Cậu xem ở đây viết, ‘Người công tước giơ tay khóa vinh quang vào trong pho tượng bằng đồng, mai táng tại hậu viện nhà cũ của gia tộc, sau đó, hắn để cái chìa khóa vào vị trí dễ thấy nhất, để vinh quang của hắn, vĩnh viễn sẽ không rời sự che chở của gia tộc.”

“Nơi dễ thấy nhất?” Công Tôn khẽ nhíu mày, mọi người nhìn nhau.

“Vĩnh viễn sẽ không rời gia tộc…” Triển Chiêu đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, đưa tay mở túi của Bạch Trì trên lưng, lấy ra hủ tro cốt, mở ra, lấy ra sợi dây chuyền.

“A…” Triệu Tước nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, nói, “Thông minh a, cái chìa khóa chính là gia huy của gia tộc, nên có thể vĩnh viễn bất ly bất dịch khỏi gia tộc a.”

“Thử xem đi, không biết đúng hay không.” Triển Chiêu đi qua, đem giá chữ thập nhét vào trong lỗ khóa, hơi “Răng rắc” một tiếng, hình như là hợp … Triển Chiêu trong lòng vui vẻ, nắm gía chữ thập xoay về bên trái, không xoay được, xoay về bên phải… Xoay chín mươi độ, truyền đến “rắc” một tiếng… Bức tượng đồng chất, hơi chấn động.

[1] Jukai (tiếng nhật) có nghĩa là “Biển cây”,

[2] Khu rừng tự sát nổi tiếng của Nhật Bản.

[3] Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm, nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.