Seducing Mr. Right

Chương 2




“Coi nào, nói gì đi anh.” Catherine cố không để lộ sự lo lắng khi anh cứ ngồi đó trân trối nhìn cô.

Ngay cả lúc cô đang miệt mài tính toán chuyện này, cô vẫn hi vọng là cô sẽ không phải làm gì hơn là kêu anh giúp. Cuộc đời sẽ dễ thở biết mấy nếu anh thôi trò cút bắt mà tuyên bố tình yêu bất diệt của anh dành cho cô ngay lúc này.

“Kế Hoạch” chưa có gì tiến triển. Cô muốn nhiều hơn, nhưng với tính sợ bị trói buộc của Luke, cô đành phải thực tế mà chấp nhận là cô sẽ chẳng được như ý.

Việc liều lĩnh nhất là cô đã đăng ký bán nhà, triệt đường về của cô, trong hi vọng anh sẽ không từ chối cô. Lần nữa.

Cô luôn nhắc nhở mình: 10 năm là 1 khoảng thời gian dài. Cả hai đã trưởng thành từ lúc đó. Cô không còn là một con bé ngây thơ, bốc đồng nữa. Cô hiểu Luke nhiều hơn rồi. Để kế hoạch thành công, cuộc chinh phục này phải là của anh, do anh muốn làm. Không may, anh vẫn đang nhìn cô trân trối, miệng há hốc.

“Sao?” Cô hồi hộp. “Nói gì đi anh.”

“Anh không biết nói gì hết.”

“Lẹ đi!” Catherine lấy trong túi vải cô để trên ghế 1 cây bút và cuốn sổ nhỏ. Cô tập trung viết “Những ứng cử viên cho vị trí chú rể” ở đầu trang bằng chữ hoa ngay ngắn, để cho Luke có thời gian quen dần với những gì cô vừa nói hơn là vì cô phải lập danh sách. Cô liếc lên, anh đang nheo mắt nhìn cô.

“Gì chứ?” cô ngây thơ hỏi.

“Ý em là sao khi nói em muốn anh giúp em kiếm chồng? Em sợ lấy chồng mà!”

“Không. Anh mới sợ.” Cố tự nhiên nào Catherine. “Em sợ hôn nhân giống của mẹ thôi. Lỡ chọn chồng xấu cũng bị di truyền thì sao? Em có thể giống mẹ hơn là em muốn, nên em không tin sự lựa chọn của chính em.”

“Và em tin sự lựa chọn của anh? Em không nhớ anh không tin vào chuyện hôn nhân sao?”

Sao cô quên được?

“Ngày nào đó anh sẽ gặp đúng người.”

“Không,” anh nói chắc như đinh đóng cột. “Không bao giờ. Và nói thật nha Cat, vì cả hai chúng ta đã thấy tận mắt cách mẹ em hành xử, anh ngạc nhiên là em vẫn muốn lập lại lỗi lầm đó.”

“Có anh giúp thì em sẽ không bị vậy.”

“Anh không hiểu. Là sao?”

“Là vì em cần một người để lo cho họ, Luke à. Sau khi ba mất, em nhận ra rằng em thích chăm sóc người khác. Em thích làm bà nội trợ đảm đang. Em biết là tư tưởng không muốn phát triển nghề nghiệp của em là không hợp thời, nhưng em thích vậy. Em thích mua bán cổ phiếu và chừng nào còn máy vi tính và điện thoại, em vẫn có thể làm việc ở bất cứ đâu. Nhưng nếu mai em phải thôi việc đó, em cũng không quan tâm. Em nghĩ em thuộc mẫu người cổ hủ, nhưng vậy thì sao? Em muốn có một người chồng để yêu và được yêu. Và kế đó là có con. Em muốn nuôi vài con chó, có một ngôi nhà với vườn thật rộng. Có phải như vậy là quá đòi hỏi không - anh đi đâu vậy?”

“Làm thêm sô-cô-la.”

“Còn mà. Đây nè.” Cô đưa anh cái tách của cô và chờ anh đổ vội sữa từ chảo vô tách. Catherine quan sát cơ bắp anh di chuyển dưới làn áo xanh. Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh cái bụng. Luke chưa bao giờ che giấu ý định sống độc thân của anh. Cô nhớ anh đã từng nói vậy với cô, ngay sau khi mẹ ruột anh đám cưới lần thứ 3. Luke không tin vào lời hứa hôn nhân cũng như Catherine vậy. Điều khác là cô sẵn sàng thử, còn Luke thì không.

Anh giằng cửa tủ bếp ra, chụp lấy chai gì đó nhìn rất mắc tiền, cử chỉ mạnh bạo hơn mức cần thiết. Cô thấy có hi vọng. Giằng cái nắp chai ra, anh đổ rượu vào tách của anh rồi dộng cái chai xuống mặt bàn bếp bằng cẩm thạch. Thêm hi vọng.

“Mình ăn mừng hả?” cô hỏi khi anh để hai cái tách lên chiếc bàn nhỏ. Cô lấy vội mấy khăn ăn để lau chỗ sữa anh làm sánh ra bàn.

“Em nghĩ sao Catherine?” anh bước lại lấy chai rượu và dộng nó xuống bàn, chính giữa 2 người. Rồi cau mày, anh thả phịch người xuống ghế, vò tóc cho đến khi nó dựng ngược lên hết.

“À, em nghĩ ăn mừng bây giờ có hơi sớm một chút... nhưng cũng được.” Cô với lấy cái chai, Luke nhẹ nhàng gỡ nó khỏi tay cô. Cũng chẳng sao, nếu nó có vị giống cái mùi của nó thì cô sẽ buồn nôn mất.

Coi nào Luke, cô thầm giục, nói ra đi.

“Em có điên không Cat?” Thái dương anh giật giật. Mắt anh trở nên xanh thẫm. “Nếu em cần chăm sóc gì đó, mua một con chó con đi.”

“Không giống nhau đâu Luke.”

Dù mặt anh có vẻ bó-tay-với-cô-này, Cat vẫn thấy anh là người đàn ông hấp dẫn nhất cô từng gặp. Quá hấp dẫn cho một Catherine Harris bình thường như cô. Nhưng cô vẫn muốn anh. Cô và hàng triệu phụ nữ khác. Luke Van Buren là một anh chàng độc thân đào hoa. Anh không phải lo tìm bạn gái bao giờ. Cô nào nhìn thấy anh từ xa 30 mét cũng bị anh thu hút. Anh thích phụ nữ và luôn đối xử với bạn gái một cách tử tế, tận tình và đầy yêu thương - trong khi cặp với họ.

Lucas Van Buren là hình mẫu của “xa mặt cách lòng”. Nhiều năm qua cô đã chứng kiến bạn gái Luke đến rồi đi, không ai duy trì được lâu. Điều đó không tốt cho tương lai của cô nhưng nếu cô không thử, cô sẽ không bao giờ biết được.

Luke là người đào hoa, lãng tử, cô thích sự ổn định và cảm giác an toàn. Anh coi thay đổi là gia vị tất yếu của cuộc sống, cô muốn hôn nhân, anh muốn cặp bồ.

Cô muốn anh. Anh không muốn cô.

Khi cô mới quyết định dọn đến San Francisco, cô đã tính nhờ Luke tìm cho cô một bạn trai, không phải tìm chồng. Vì anh chẳng có tính chất của một ông chồng, nên cách đó có vẻ gần với sự thật hơn, nhưng cô lập tức bỏ ngay ý định đó. Luke sẽ la lên cương quyết “K.H.Ô.N.G” ngay.

“Chẳng lẽ lâu nay bị ở trong nhà với ba đã khiến em mất bình thường luôn rồi?”

“Không có đâu à. Coi nào, chuyện đơn giản thôi mà Luke. Anh phải quen hàng tá anh chàng độc thân. Nhiều nước còn có dịch vụ môi giới hôn nhân, nếu anh nghĩ kĩ sẽ thấy dễ hiểu thôi. Cứ nhìn tỉ lệ hôn nhân của các cặp lấy nhau do chọn đại, họ phải chiếm đến 60%, hai bà mẹ của tụi mình cũng góp phần vô tỉ lệ đó đó.”

Anh cho thêm rượu vô tách của anh. Bàn tay nắm chặt chai rượu đến nỗi các đốt tay trắng bệch. Anh không nói một lời nào trong một lúc.

“Anh thông minh, anh biết em, anh quan tâm cho em, anh sẽ là một người môi giới hôn nhân hoàn hảo. Cứ chọn người bạn nào anh nghĩ có tính chất tốt của một người chồng cho em, phần còn lại để em lo.”

Catherine cầm bút lên, phớt lờ trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực và mỉm cười đầy hi vọng với anh. Cô đặt bút xuông lề trái và viết con số 1 to đùng.

“Có đối tượng nào trong sổ điện thoại của anh đáng chọn cho ứng cử viên loại A không?”

Kiếp trước anh phải làm điều gì rất xấu xa nên bây giờ ông Trời đang trừng phạt anh, Luke nghĩ trong khi lặng lẽ mở cửa phòng ngủ của anh, sau nhiều giờ thao thức không ngủ. Để đi vô phòng tắm, anh phải đi ngang qua chỗ Cat đang ngủ. Anh đã nằm trên so-fa cả đêm khốn khổ nghĩ đến cô - và cái kế hoạch vớ vẩn của cô.

Cả thế giới nằm trong tầm tay cô, cô nên tận hưởng thú độc thân. Hơn nữa, sao một người với một bà mẹ mà lần cưới vừa rồi là lần thứ 8, lại có thể tính chuyện lập gia đình được?

Thay đổi làm cuộc sống thêm thú vị. Sao ai lại muốn chỉ có một thứ? Sao một người lại có thể là cả một thế giới cho một người khác được? Chuyện đó không hợp lý. Không khôn ngoan. Và bình thường Cat luôn khôn ngoan, luôn dễ hiểu, và luôn... tỉnh táo mà.

Tối qua, cô quá mệt để nghe anh giải thích. Hôm nay anh sẽ làm cho cô hiểu ra, anh quyết định khi lẻn vào căn phòng ngủ ngập tràn ánh nắng vào sáng Chủ Nhật, cố giữ ánh mắt không nhìn về giường - được khoảng 1/2 giây.

Vẫn mặc chiếc áo thun của anh, ngủ say như em bé, Cat nằm sóng soài trên chiếc nệm lớn của anh, ánh nắng mặt trời lấp lánh trên làn da mịn màng của chân cô. Tay anh ngứa ngáy muốn lướt nhẹ trên phần da mịn đó. Anh muốn vuốt ve và hôn lên những đốm tàn nhang trên chân cô.

Anh ào vào phòng tắm, đóng cửa và tựa vào nó một cách yếu ớt trong cảm giác nhẹ nhõm vì đã vô được tới đây mà không bị gì.

Chỉ có tắm bằng nước thật lạnh mới giúp anh tỉnh táo được một chút. Khi anh mở cửa phòng tắm, điều đầu tiên anh thấy là gương mặt tươi tắn của Cat. Tim anh đập loạn khi cô ngồi dậy trên giường, giường của anh, và mỉm cười với anh.

“Chào anh.” Cô ngáp và vươn người như 1 con mèo.

“Ra khỏi giường đi cô nàng lười lĩnh,” anh nghiêm giọng, lục tung tủ quần lót lộn xộn trong khi giữ chiếc khăn tắm ở hông bằng tay kia. “Mình còn việc phải làm, còn chỗ phải đi đó.” Anh sẽ phải săn tay áo giặt đồ sớm thôi. Anh liếc sau lưng và nhướng mày nhìn cô. “Tỉnh chưa vậy?”

Cat lắc đầu như xua đi cơn buồn ngủ rồi lồm cồm bò ra mép giường. “Rồi, anh hai à. Cho em 10 phút là em sẵn sàng cho anh làm gì thì làm.” Cô lê chân vào phòng tắm. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô. Anh thả chiếc khăn tắm, mặc đồ lót vô dù người vẫn còn ướt, và chờ nghe tiếng khóa cửa của phòng tắm.

Anh chờ trong vô vọng.

Tiếng vòi tắm mở lên.

Anh loay hoay với khóa quần jeans.

Phòng ngủ của anh có mùi thơm của Cat: nhẹ nhàng như hoa, vĩnh cửu. Anh tìm trên ngăn kéo trên và lôi ra một cái áo thun anh đã nhét vô đó 3 tháng trước, anh giơ áo lên: không nhăn lắm, nên anh mặc vô.

“Luke ơi?” cô gọi anh át tiếng nước chảy.

Anh nhắm mắt lại. “Gì đó?”

“Anh có tìm được cái tên nào cho em chưa?” Vòi sen được tắt. “Nè. Chuyện gì với cái khăn tắ- không sao, thấy rồi.”

Người ta không mặc quần áo lúc tắm mỗi ngày trong tuần. Nhưng anh ước gì Cat đừng như thế.

“Nói chuyện đó sau.”

“Gì cơ? Em không nghe được... Đỡ hơn rồi.” Một luồng hơi nóng thơm mùi của Cat ào ra khi cô mở cửa phòng tắm. “Tìm được chưa anh?”

“Anh nói...”, anh nghiến răng, cúi xuống buộc dây giày. Sai chân rồi. Anh cởi ra và đổi bên trước khi loay hoay với sợi dây “... nói chuyện đó sau.”

Cô ra khỏi phòng tắm, quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh người, một chiếc khác quanh đầu kiểu người Hồi giáo. Mặt cô ngời sáng, da cô như kem tươi rắc bột quế. Đôi chân dài miên man. Trong trí tưởng tượng của anh, anh đang nối liền các chấm tàn nhang.

Nếu cô là người phụ nữ khác... Nhưng cô là Cat. Anh thà cắt bỏ chân tay mình còn hơn là làm tổn thương cô. Cô không thuộc mẫu người để quen qua đường, với cô, chỉ có chuyện lâu dài.

Giữa hai người không có chút quan hệ huyết thống nào, tình anh em của họ chỉ do ý thức mà ra, nhưng là điều anh phải luôn nhớ. Cô nghĩ về anh như một người anh trai, anh đau khổ tự nhắc mình. Vì vậy, Cat là điều kỵ, là KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG VÀO, là trái cấm.

“Em mong mình sớm bàn chuyện đó Luke à.” Cô kéo khăn khỏi đầu. “Anh biết đó, em đâu còn trẻ nữa.”

“Ai chẳng thế?” Anh buộc dây giày quá chặt nhưng anh vẫn cố bước ra khỏi phòng. Khi anh quay lại nhìn, anh cố chỉ nhìn vào tóc cô. Ẩm ướt, hoang dại, những sợi tóc ôm lấy mặt cô và bờ vai trần, và như lửa nóng quấn quanh phần nhô lên của -

“Mặc đồ lẹ đi. Hơn 10 giờ rồi, cái bao tử anh đang biểu tình đây.”

Anh nhẹ đóng cửa lại sau lưng, cảm giác như anh vừa thoát hiểm nguy gì đó mà quá nguy hiểm để mà nói tới.

“Trời ơi Luke, đừng có quẹo cua nhanh thế!” Catherine hét lên khi chiếc Harley xấu xí cua góc nhanh như tên bắn. Bám chặt lấy eo anh, cô túm dây nịt của anh bằng cả hai tay. Cái yên xe to lớn kỳ cục giữa đùi cô.

“Nghiêng người, Cat, nghiêng người.”

Cô nghiêng, chắc chắn là cái mũ bảo hiểm của cô đã chạm vào mặt đường nhựa khi họ quẹo cua gắt không thể tưởng.

Luke chẳng cho cô thời gian sấy tóc, ngay khi cô vừa mặc xong quần jeans và một chiếc áo thun khác của anh to đùng, anh kéo cô xuống bãi xe, phớt lờ chiếc Jag đời 1977 được bảo trì kỹ lưỡng, anh leo lên chiếc mô-tô đen to đùng và đưa cô chiếc mũ bảo hiểm phụ, rú ga và bảo cô bám chặt.

Nếu cô bám chặt hơn nữa, cô leo lên trên ngồi đằng trước luôn rồi. Tốc độ làm cô không nói nên lời - chuyện hiếm gặp. Tuy vậy, cô nên học làm quen với việc tóc rối tung, mặt bỏng rát vì gió, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, bởi vì: Luke mê xe mô-tô.

Nhà anh nằm ở phía Nam San Francisco, khoảng 1 tiếng đồng hồ chạy xe trên con đường bọc biển nhỏ xíu, lộng gió. Catherine nhắm chặt mắt và vùi cái mũi lạnh cóng vào lưng áo da của anh, nhớ lại lần đầu tiên anh chở cô sau lưng lúc cô 10 tuổi, còn anh thì 17.

Anh chịu chở cô vì ba nhất định cô được thử một chuyến trên chiếc mô-tô mới của anh. Cô đã rất sợ hãi. Luke đã nổi giận vì cô xử sự như con nít và đã hét toáng với cô suốt đoạn đường 3 khu phố. Gió khiến cô tèm lem nước mắt, và Luke với ba đã cãi nhau một trận lớn, cửa đóng rầm rầm khi anh chở cô về lại nhà.

“Thả lỏng 1 chút đi bé mèo, anh không thở được rồi nè.”

Vì cô đã chẳng thở được ra hồn kể từ 1 tiếng trước đây, cô phớt lờ yêu cầu của anh. Trong vòng tay cô, anh thật ấm và vững chãi.

“Tới chưa vậy?” cô rên rỉ như đứa bé 5 tuổi.

Cô cảm thấy tiếng cười của anh rung động khắp cơ thể cô như kẹo sô-cô-la ngọt ngào. Ồ, được đó. Cô đã quyết định đúng khi đến San Francisco. Hoàn toàn đúng.

“Dừng đây 1 lúc đã,” Cat yêu cầu, 1 tiếng sau, khi xe quẹo vô một con đường trải nhựa đường nằm song song biển, khi gần tới cái sân trước chưa được trải gạch của nhà Luke. Sương sớm đã tan hết để ánh mặt trời mùa xuân lấp lánh trên biển Thái Bình Dương xa xa. Cat hít một hơi đầy mùi biển tươi mát ngai ngái khi rời anh ra, bước khỏi xe lúc anh vừa dừng lại.

Cô đứng đó, bỏ mũ bảo hiểm ra rồi đưa tay che mắt khỏi ánh mặt trời chói chang, chờ cho tim cô đập bình thường lại sau mấy dặm đường dài cô đã dính chặt vào Luke.

Để tiếng biển rì rào sau lưng, cô ép mình quay lại nhìn ngôi nhà của anh, thay vì phân tích xem cơ thể cô đang cảm giác gì sau khi quá gần gũi cơ thể Luke.

Ngôi nhà 1 lầu xây bằng gỗ lim đỏ, bao quanh là những tàng cây xanh, và nhìn xuống bãi biển lấp lánh ánh bạc rộng mênh mang có nét gì đó của sự vĩnh cửu, lâu dài. Những hàng trắc bá uốn điệu nghệ tô điểm sân trước của ngôi nhà.

“Ngôi nhà sẽ đẹp lắm đó Luke.”

Không hiểu sao, cô thấy mắt cay cay và đưa tay dụi mũi. Ngôi nhà này đã là mục tiêu phấn đấu của anh từ rất lâu. Từ giây phút anh quyết định trở thành kiến trúc sư, Luke đã thề sẽ tự xây nhà từ cái móng lên bằng chính đôi tay của anh. Một ý nghĩ kì lạ đối với một lãng tử như anh. Cat tự hỏi không biết Luke có thấy việc sở hữu một ngôi nhà như vầy rất trái ngược với lối sống lãng du của anh không.

Dù thích nhà họa tiết tỉ mỉ, uốn lượn kiểu Victorian, Luke giải thích với cô rằng anh cần kiểu kiến trúc hiện đại với những nét thẳng, đơn giản mà tinh tế để khiến anh thư giãn khi về tới nhà.

Cô để ý thấy cửa sổ phòng khách được làm thật lớn và theo đúng đề nghị cô đưa ra khi cách đây mấy năm, vào một đêm đông mưa gió, cả hai cùng ngồi bàn thảo bản vẽ mẫu đầu tiên của ngôi nhà. Cô không nghĩ anh sẽ để ý thấy có bao nhiêu giấc mơ của riêng cô đã được cô dệt vào kế hoạch xây ngôi nhà này của anh.

Tiếng sỏi nghiến lạo xạo dưới đôi giầy của Luke khi anh đến sau lưng cô và đặt tay lên vai cô. Cả hai đứng yên lặng nhìn lên ngôi nhà. Cat cảm nhận rất rõ anh đang đứng sau cô. Cô cảm thấy từng ngón tay của anh trên vai cô, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cao lớn của anh đang chắn gió cho cô. Mùi biển mằn mặn hòa quyện với mùi gỗ tươi, nhưng rõ nhất là mùi nồng nắng của Luke.

Sự gần gũi của anh khiến cô rối bời tâm trí. Sau một giờ ngồi ôm anh trên xe, cô cần chút khoảng cách với anh.

Cô bước khỏi vòng tay anh và mỉm cười qua vai. “Để em đi coi hết trước sau xem coi nó tuyệt thế nào.”

Luke nhăn mặt và Cat toét miệng cười. Nếu Luke có thể chạy xe thay vì phải đi bộ, ngồi thay vì phải đứng, gọi điện thay vì phải viết thư, thì anh sẽ rất hạnh phúc.

“Tập thể dục tốt cho anh. Đâu có xa lắm đâu.”

“Đây là giày làm việc,” anh nói, “không phải để đi dạo. Anh phải dành sức để sai em với Nick chứ.”

Cô nhún vai. “Được thôi. Em đi bộ, anh chạy xe. Anh sẽ trông rất hấp dẫn khi tới tuổi 40 đó: mỡ lỏng lẽo, người nhão nhẹt, trắng bệch, có lẽ bịnh hoạn nữa. Mà không sao,” cô vui vẻ nói, “ anh không phải là người đàn ông đầu tiên đeo nịt bụng đâu.”

Luke thở dài, rồi gạt chân chống xe đẩy nó theo cô. “Anh đi tập 4 lần/tuần đó.”

Cat phì cười “anh đến đó để chọn bồ.”

Tính lười của Luke vẫn luôn là trò chọc cười cho cả nhà. Nhưng không có gì là mềm mại của cơ bụng anh khi cô ôm anh trên xe hay của cơ mông anh giữa chân cô khi cô ngồi sát vào anh. Trên thân hình 1,88m của anh không có một cơ bắp nào nhão cả.

“Anh trả phí rồi. Làm gì là việc của anh.”

Tạ của anh nhấc chắc là mấy cô nàng tóc vàng trong phòng tập. Anh luôn tạo ấn tượng anh là người lừ đừ, nhưng trong lĩnh vực tán gái thì anh không lừ đừ chút nào. Cat đã tận mắt chứng kiến. Và tự hỏi sao những phụ nữ đó, dù biết rõ quan điểm của anh về hôn nhân, vẫn muốn anh? Nhưng cô không muốn nghĩ đến chuyện đó lúc này. Cô là người phụ nữ đang ở bên cạnh anh vào một ngày mùa xuân tươi đẹp, và cô sẽ tận hưởng từng giây phút một.

Ở hai bên của ngôi nhà, những bụi cây, cỏ dại đan xen với những thân gỗ thông, tùng, trắc bá khổng lồ. Chung quanh phạm vi 2 cây số, không có ngôi nhà nào khác, tiếng động duy nhất là tiếng gió biển và tiếng côn trùng rỉ rả trong đám cỏ cao nghều.

“Nick trễ hẹn rồi,” Luke nói khi đi vòng qua để đậu xe trên một khoảnh cát, dựa nó vào cái nhà kho nằm một bên của chiếc sân trước còn đang dở dang.

“Anh đày đọa anh chàng tội nghiệp đó như người ở vậy. Mình vừa tới thôi mà.”

“Hắn rẻ tiền nhưng tay nghề khá.” Luke nheo mắt khi gió mơn man tóc anh. Anh mỉm cười với cô. “Và hắn đem đồ ăn trưa đến. Nếu anh có thể kêu hắn bớt ăn chơi, ngôi nhà sẽ có thể hoàn thành vào tháng sau như đã tính.”

“Đường vô đây xa mà,” cô bình thản nói. 1 tháng? Trời ạ, sao cô tiến hành kế hoạch này chỉ trong 1 tháng được. Được không nhỉ?

“Ừ thì tạm thời văn phòng công ty không gần để băng qua đường là tới, nhưng 1 tiếng chạy xe đâu có là gì. Đi nào, anh đưa em đi coi khắp mọi nơi trước khi Nick tới.”

Cat chậm rãi đi theo Luke khi anh leo lên những bậc thang gỗ lim dẫn đến cái hiên lớn trước nhà. Anh hơi nhún nhún trên từng bậc thang như muốn kiểm tra chúng. Những ngón tay anh như lưu luyến khi lướt nhẹ trên tay vịn của từng bậc thang. Anh tự hào về kỹ xảo của mình và điều đó có thể thấy rõ: Luke tìm được niềm vui trong công việc. Anh luôn là thế. Cô đã nhiều lần ghen tị với sự chăm chút anh dành cho các khúc gỗ.

Cat nghẹn lời khi nghĩ đến đêm tiệc tốt nghiệp không-có-bồ-đi-kèm của cô. Cuối tuần đó Luke về thăm ba. Lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, anh nhào vào phòng cô và thấy cô đang khóc. Anh đã không biết làm gì với một cô nàng khóc nhè nên giằng cái lược cô đang cầm, mục đích chính, cô chắc chắn là vì có cái gì để làm, hơn là để an ủi cô, và anh đã chải tóc cho cô suốt mấy tiếng đồng hồ. Luke nhìn tóc cô, cô ngắm mặt anh trong chiếc gương trang điểm đối diện, mà anh không biết. Cô không nhớ nổi họ đã nói chuyện gì, chỉ biết là lần đó là lần đầu tiên cô có cảm giác xao xuyến nhục dục. Đối với cô, đó là đêm đã thay đổi quan hệ của họ mãi mãi.

Là đêm cô nhận ra rằng cô đã yêu anh.

Mái tóc buộc đuôi ngựa khẽ mơn man vai cô và cô run rẩy nhớ lại cảm giác đê mê khi những ngón tay Luke luồn vào tóc cô, nhẹ lướt trên gáy cô. Thôi đi nào, cô nghiêm khắc cảnh cáo mình trong lúc chờ anh mở khóa cánh cửa bằng gỗ sồi khổng lồ. Trước khi theo anh vô nhà, cô cúi xuống giật bụi cỏ dại đã xoay sở mọc xuyên qua các mảnh gỗ.

“Tính trồng vô chậu à?” Luke hỏi, chỉ bụi cỏ dại cao hơn 60cm trong tay cô, đất rơi vãi từ rễ của nó.

Nụ cười của anh làm tim cô bối rối. Nắng vuốt nhẹ mái tóc sẫm của anh làm nổi bật thêm chiếc cằm cương nghị chưa được cạo râu. Trong chiếc quần jeans bạc màu và chiếc áo khoác da ngắn, thân hình cao lớn của anh càng trông quyến rũ. Anh quá đẹp trai, gợi tình, và tai tiếng cho một cô nàng đến từ 1 thị trấn nhỏ của Oregon như cô, nhưng cô muốn anh hơn cả hơi thở sau cùng của cô. Cô giơ bụi cỏ lên. “Anh có cái chậu nào không?”

“Em cần 1 cái cửa sổ nữa,” anh chế giễu. “Đây, đưa anh nào. Anh sẽ cho em một chuyến tham quan trị giá $20.” Anh cầm bụi cỏ, ném ra ngoài rồi phủi tay.

“$20 hả?”

“Và đáng từng xu một. Để ý bước em đi đó, không phải cái đinh nào cũng được đóng sâu vào sàn lót đâu.”

Cô đi theo anh vào một căn phòng rộng chứa đầy sơn, gỗ xẻ và các dụng khác dành cho việc xây dựng. Tiếng bước chân hai người vang vọng căn phòng trống. Ánh nắng xuyên qua những cửa sổ được che bằng lớp nhựa. Căn phòng ngập mùi gỗ tươi hòa quyện với mùi bột hồ đã trộn và mùi bụi. Cô né các hộp đinh và hàng tá tấm gỗ dán tường để đi xuyên qua phòng.

“Chà, cái lò sưởi này trông thật tuyệt.” Cat nhè nhẹ vuốt những tấm đá khổng lồ rồi liếc anh đang đứng sau lưng cô. “Anh có tự khuân được tấm nào vô đây không vậy?”

Anh nhìn cô kinh hoàng trong lúc đưa tay cởi bỏ chiếc áo khoác da thảy lên một bậc thang. “Em đùa à? Có Nick để làm gì? Tội nghiệp thằng bé tròn quay, hắn cần phải tập thể dục mà.”

Cat lắc đầu. “Anh thật tệ. Thắng độ gì vậy?”

“Ai ăn được nhiều bánh pretzel xốp nhất.” Anh ưỡn ngực, chiếc áo thun đen căng ra trên khuôn ngực săn chắc. Cat nuốt nước bọt.

“Anh ăn được 23 cái.”

“Ghê. Chắc sau đó anh ói tới chết luôn.”

“Ừ đúng, nhưng đáng.” Nụ cười toe toét của anh làm cô cũng phải cười theo, tim cô đập loạn khi anh choàng tay qua vai cô và đứng sát cô, nhìn lên bức tường đá một cách tự hào. “Có hơn 200 tấm đá xây thành cái lò sưởi nhỏ đó đó.”

Cao đụng tới trần nhà và rộng khoảng 5 mét, cái lò sưởi không thể được gọi là nhỏ được. Cô lắc đầu, quá quen với mấy cuộc cá độ vô hại của Luke và Nick.

“Lúc nào hai người mới chịu bỏ cái trò vớ vẩn đó? Hai người cá độ từ lớp 5 tới giờ rồi, và cái gì cũng độ được.”

“Bọn anh đã có một cái độ là khi nào bọn anh sẽ ngừng độ rồi.”

Cat lắc đầu và vờ tự nhiên bước ra khỏi vòng tay của anh. Một cảm giác lạ lẫm râm ran và đầu gối cô muốn khụy xuống khi cô bước ra phía cửa sổ được che lớp nhựa.

“Ôi Luke, cảnh đẹp quá. Coi nè. Ngoài đó có con hươu nào không anh?”

“Nhiều lắm, tuần trước anh thấy 1 con hươu mẹ và con của nó.”

Anh bước ra chỗ cô, tay khoanh lại, dựa vào một cây cột và nhìn cô. Không thoải mái với ánh mắt chăm chú của cô, cô khẽ di chuyển mà không nhìn anh.

“Em không sao chứ?”

“Không gì hết,” cô vui vẻ nói. “Sao lại có gì chứ?”

“Em có vẻ... anh không biết... lạ.”

“Lạ? Sao lạ?” Kể từ lúc nào?

“Không biết.” Anh trông có vẻ cũng khó hiểu như lời anh nói.

Cảm nhận rõ anh đang quan sát cô, và không biết nhìn đâu hay làm gì với đôi bàn tay bàn chân to lớn của cô, cô nhìn ra.

“Nick kìa! Xe mới của anh ấy hả? Em ra giúp anh ấy mang đồ ăn trưa vô.”

Nếu cô có thở hơi nào trong lúc nói không thì Luke không nghe được. Cô ào ra khỏi phòng, cái đuôi ngựa đỏ rực phất phơ nơi vai, tiếng chân cô vang vọng trong căn phòng to lớn, trống trải. Luke nhìn theo cô, cố tránh nhìn đôi mông săn gọn của cô.

Anh lắc đầu rồi theo cô ra ngoài, vừa kịp thấy cô tung người ào vô vòng tay mở rộng của Nick.

Cau mày, anh chạy xuống cầu thang, nhìn chiếc BMW đỏ chói đậu cạnh xe mô-tô của anh và cho tay vô túi sau. Khi Nick nhìn anh qua đầu Cat, Luke nhá hắn tờ $20 anh cầm trong tay. Đỉnh đầu Cat chỉ tới cằm của Nick. Luke không thích cách 2 người choàng eo cùng nhau đi vô nhà chút nào.

Anh đã nhìn thấy ánh mắt đó của người cộng tác của anh rất nhiều lần. Luke muốn đẩy Cat qua một bên và đấm cho thằng bạn thân nhất - cộng tác của anh - té xuống đất. Ít nhất 2 lần mới thỏa. Nhưng anh đành bằng lòng với 1 cái trừng mắt đầy ý nghĩa.

Nick toét miệng cười. Vẫn ôm Cat trong cánh tay xương xẩu, hắn giật tờ tiền khỏi tay Luke. “Chân thành cảm ơn, cậu bé ạ.” Hắn cười khùng khục, cho tờ tiền vô túi.

Cat nhìn từ người này sang người kia rồi nhướng mắt.

“Bảng số. Có 2 con 3 trên đó,” Luke giải thích, đi bên cạnh hai người nhưng đến cửa thì không thể đi vô cùng lúc 3 người. Anh trừng mắt với Nick, người đang có ánh nhìn quỷ quái trong đôi mắt xanh biếc.

Cả 3 dừng lại ngay ngưỡng cửa.

“Mình đi hàng dọc vô đi” Cat nghiêm nghị đề nghị, đầu cô hết ngoái nhìn người này rồi lại quay sang người kia để xem ai chịu đầu hàng trước.

“Không,” cả Luke và Nick đồng thanh. Nick rút 1 đồng xu khỏi túi. “Kêu đi.”

“Đuôi”

Đồng xu lấp loáng khi xoay tròn trong không khí rồi rơi vào tay Nick.

“Lùi lại đi bạn ơi. Tối nay nàng là của tôi.”

Luke cau mày theo sau 2 người vô phòng khách. Hôm nay đâu có gì phải vác nặng. Lẽ ra anh không nên gọi Nick tới giúp.