Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 11: Đánh nhau với huấn luyện viên




Dù sao Thẩm Tòng Thiện cũng là xuất thân đặc cảnh, huấn luyện thể năng thông thường cô còn chịu đựng nổi, nhưng cường độ huấn luyện cũng đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, sau mười ngàn mét, chính là ngổi xổm, nhảy cốc, hít đất, tiếp theo sau đó là mang quần áo nhẹ việt dã 5km.

Sau một vòng, rất nhiều ứng cử viên đều không ngừng than khổ, cũng không phải thể lực bọn họ kém, mà là vừa bắt đầu thì đã huấn luyện cường độ cao như vậy, người bình thường cũng sẽ chịu không nổi.

Vậy mà quân đội giải thích không chê vào đâu được, do thời gian cấp bách, cấp trên đưa chỉ thị xuống chính là ở trong vòng một tuần cần phải tuyển chọn ra một đội chính trị kiên định, tác phong ngoan cường, kỷ luật nghiêm minh, thông thạo nghiệp vụ đội ngũ gìn giữ hòa bình, ngụ ý tức là, đằng sau còn có chấp nhận các người.

Quả nhiên, buổi tối là huấn luyện bơi lội, ngày hôm sau tăng lên lái xe, lái cho đến đêm tối.

Hai ngày kế tiếp, Thẩm Tòng Thiện chỉ cảm thấy cả người giống như sắp rã ra vậy, nhưng tình hình của những người khác cũng không tốt mấy, đã có mười mấy người rút khỏi, còn lại cũng không có một chút cảm giác thoải mái nào.

Chỉ có điều may mà hai ngày này không có gặp tên ôn thần kia, điều này khiến tâm trạng của Thẩm Tòng Thiện khá hơn nhiều.

Nhưng đến ngày thứ ba, cô lại gặp được "Ôn thần" bị cô nguyền rủa ngàn vạn lần.

"Hôm nay là đánh nhau cùng với huấn luyện viên, tôi là huấn luyện viên của các bạn." Lời nói vẫn ngắn gọn già dặn, vẫn là bộ quân trang khí khái hào hùng bức người, Hàn Dập Hạo không có đội mũ, để tóc mới trông cả người tràn đầy sinh lực, chân anh mang ủng chiến đấu, trên cổ tay đeo găng tay chiến thuật hở ngón màu đen, vẻ mặt nghiêm túc làm cho bầu không khí của cả sân huấn luyện đều căng thẳng.

Anh nói tiếp: "Tôi biết trong các bạn, có không ít người đều là quán quân tranh tài trong cuộc thi đấu võ thuật toàn quốc. Nhưng tôi muốn dạy các bạn, không phải là những động tác biểu diễn thường thức kia, tôi muốn các bạn học chính là, thuật cận chiến quân dụng hiện đại, gọi tắt là MACP!"

Anh vừa dứt lời, lập tức nổi lên một loạt xôn xao.

Anh nói không sai, ở đây đích thật là có rất nhiều quán quân đánh võ, khi bọn họ nghe được tài năng mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo bị gọi là "Động tác biểu diễn", thì làm sao có thể không tức giận.

"Báo cáo! Sếp, xin anh thu hồi lời nói của mình." Người học võ tính khí nóng nảy, chịu không nổi một chút sỉ nhục. Quán quân trận đấu Tán Đả[1] nam toàn quốc năm 2010, võ cảnh Sơn Đông - Thiết Tùng Dương, đột nhiên lớn tiếng nói.

[1] Tán Đả (Sanda) - Tán Thủ (Sanshou): là võ chiến đấu tay không tự do.

Hàn Dập Hạo đi tới trước mặt của anh ta, mặt không thay đổi mở miệng hỏi: "Cậu tên là gì."

"Thiết Tùng Dương! Ứng cử viên Sơn Đông!" Ánh mắt của Thiết Tùng Dương nhìn thẳng về phía trước, lớn tiếng đáp.

"Trung đoàn trưởng võ cảnh Sơn Đông, quán quân trận đấu Tán Đả nam toàn quốc năm 2010, đúng không." Hàn Dập Hạo sớm đã ghi nhớ thông tin của mỗi người vào trong đầu, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt không phục của Thiết Tùng Dương, đột nhiên đề cao âm lượng: "Bước ra khỏi hàng!"

Thiết Tùng Dương thẳng thắn bước ra, không sợ hãi mà đối mặt với Hàn Dập Hạo, trong mắt tràn đầy coi thường và không phục.

"Cậu đã cho rằng lời nói vừa rồi của tôi sỉ nhục cậu, bây giờ tôi cho cậu cơ hội rửa nhục." Giọng nói của Hàn Dập Hạo vang vọng, ngoài việc nói cho Thiết Tùng Dương nghe, cũng là nói cho tất cả các ứng cử viên căm phẫn và bất bình nghe, "Không hạn chế đánh nhau, nếu như cậu đánh thắng tôi, tôi sẽ thu hồi lời nói vừa rồi. Nếu như cậu thua, thì ngậm miệng quay trở lại trong đội ngũ."

"Vâng!" Thiết Tùng Dương lớn tiếng đáp.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của hai người trước mặt, có tò mò, căng thẳng, hơn nữa là mong đợi, mong đợi Thiết Tùng Dương trừng trị cái tên nhóc quân đội trẻ tuổi nhưng lại phát ngôn bừa bãi kia một trận nên thân, trút ra sự tức giận của tất cả các cảnh sát.

Dĩ nhiên, Thẩm Tòng Thiện cũng là một trong số đó.

Sau đó, không có xôn xao như cảnh sát, nhân viên quân đội luôn giữ vẻ mặt 360 độ không chút thay đổi, bởi vì bọn họ quá rõ kết quả trận đấu sẽ là cái dạng gì.

Hai bên chào nhau một cái, mũi chân trái lên trước, tay trái cong khuỷu tay thẳng đứng, chân phải trượt ngang, đều bày ra tư thế đánh nhau truyền thống.

"Bắt đầu!" Một sĩ quan hét lớn.

"A!" Thiết Tùng Dương lập tức hét to xông tới phía của Hàn Dập Hạo, đấm thẳng, bổ chém, đá quét, trên cánh tay lộ ra cơ bắp vạm vỡ cường tráng, chiêu chiêu uy lực mạnh mẽ, vô cùng hiển hách.

Đối mặt với thế tấn công hung mãnh của Thiết Tùng Dương, cách đánh của Hàn Dập Hạo lại tương đối bảo thủ hơn rất nhiều, mặc dù đang ở thế hạ phong, nhưng Thiết Tùng Dương cũng không có chiếm được bao nhiêu lợi ích.

Thiết Tùng Dương nghiêng người một cái, cánh tay hơi cong kẹp lấy cái cổ của Hàn Dập Hạo rồi kéo về phía sau, tay trái bắt lấy cổ tay phải của anh muốn khóa ở sau cổ.

Tuy nhiên, một giây sau, hai chân Hàn Dập Hạo nhanh chóng rụt về sau, một chân luồn vào giữa hai chân của Thiết Tùng Dương, móc cổ chân của anh ta, thuận thế hơi vặn eo một cái, hai người liền ngã xuống-- Đương nhiên là Thiết Tùng Dương nằm dưới-- cùng lúc đó, đầu Hàn Dập Hạo hơi ngưỡng về phía sau, cái ót nặng nề mà chạm vào mũi của Thiết Tùng Dương.

Sau khi Hàn Dập Hạo ngã xuống, nhanh chóng lật người, nâng đầu gối chỉa vào trước ngực của Thiết Tùng Dương, ép chặt anh ta, tay phải hiện tư thế chém giả xuống trước cổ của anh ta.

"Cậu thua rồi." Trận đấu kết thúc, Hàn Dập Hạo nhìn Thiết Tùng Dương bị áp chế ở phía dưới, lạnh giọng tuyên bố.

Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, hầu hết mọi người vẫn còn không thấy rõ Hàn Dập Hạo là làm thế nào phản kích lại, Thiết Tùng Dương cũng đã thua triệt để.

Đám người đứng ngoài xem im lặng.

"Đứng vào hàng ngũ." Hàn Dập Hạo buông Thiết Tùng Dương ra, hạ lệnh.

"Vâng!" Thiết Tùng Dương đứng lên, mặc dù vẻ mặt không cam lòng nhưng không thừa nhận cũng không được, chuyện mình thực sự bị đánh bại.

Quá trình hai người so chiêu đều nằm trong tầm nhìn của tất cả mọi người, khách quan mà nói, thân thủ của Thiết Tùng Dương cũng không có làm bẽ mặt danh hiệu quán quân Tán Đả này, chỉ có thể nói Hàn Dập Hạo quả thực rất lợi hại, vừa bắt đầu, anh ta tránh sự đối phó liều mạng của Thiết Tùng Dương, kéo dài thời gian, làm tiêu hao thể lực của đối phương, cuối cùng nhắm đúng thời cơ, liền giống như con rắn độc đột nhiên tấn công, đối phương lộ ra một chút sơ hở liền bị anh hoàn toàn áp chế.

Trải qua sự việc vừa rồi, nhân viên huấn luyện có mặt không khỏi lau mắt mà nhìn đối với anh chàng Thượng tá trông miệng cọp gan thỏ này, không có chút tài năng quả thực không dám nói mạnh miệng.

"Vừa rồi rôi tỷ thí với đội trưởng Thiết, tất cả mọi người thấy rõ rồi. Ở trong hạng mục thi đấu truyền thống, bởi vì điều kiện bị hạn chế, khiến cho tuyển thủ không thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất. Nhưng cách đấu của quân dụng thì khác, mục đích của nó chỉ có một, đó chính là vô điều kiện, không hạn chế, không quy tắc mà đánh bại đối phương, đây chính là mục đích thực chiến." Giọng của Hàn Dập Hạo lại lần nữa vang lên ở trên sân tập, vang vọng và tràn đầy quyền uy.

Trán của anh rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh mắt trời phản chiếu ra màu vàng nhạt, ánh mắt của anh bao quát toàn sân tập, giống như một vị Quân Vương cổ đại, uy nghiêm và khí phách.

Diện mạo hoàn mỹ cộng thêm dáng người cường tráng, còn có vẻ mặt tàn khốc này, khiến không ít trái tim của học viên nữ đã bắt đầu nhảy loạn, ánh mắt tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ.

Tuy nhiên.

"Báo cáo! Sếp, chúng tôi là cảnh sát gìn giữ hòa bình, không phải là quân nhân gìn giữ hòa bình. Anh nói xem, dường như mục đích huấn luyện rất không phù hợp với chúng tôi." Một giọng nói trong trẻo không hề bẩn tạp chất đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu trời yên tĩnh.

Không muốn nhìn thấy vẻ mặt tự cho là đúng kia, cuối cùng Thẩm Tòng Thiện nhịn không được lên tiếng thốt ra lời nghi vấn.