Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 11-4: Tiêu tan hiềm khích trước kia (4)




Editor: smizluy1901

Anh bị lời gọi này của cô kéo tâm trí trở về, nhìn cô, gượng gạo kéo ra một nụ cười, anh tự tay lau nước mắt cho cô, giận mắng nói: "Nha đầu ngốc, em khóc cái gì."

"Vậy còn anh?" Tòng Thiện càng lúc càng không kiềm được nước mắt, nhìn người thân nhất chết ở trước mặt mình, cái loại cảm giác đó cô có thể hiểu được nó giống như là trời sập xuống vậy, vì vậy mới đau lòng, đau lòng thay anh.

"Anh cho em biết những chuyện này không phải muốn em khổ sở giống anh." Anh dịu dàng nâng mặt cô lên, tỉ mỉ lau khô nước mắt cho cô, nói, "Anh là muốn sám hối với em."

"Sám hối với em sao?" Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, đôi mắt to xinh đẹp vẫn còn mông lung, không có phản ứng kịp.

"Là về Lộ Gia Nghi." Hàn Dập Hạo bóc trần đáp án, "Anh biết em là vì chuyện của cô ấy mà trách cứ anh, nhưng anh vẫn không có nói cho em biết nguyên nhân. Sau khi anh trai anh chết, anh hận bố mẹ của anh, nếu không phải là bọn họ kiên quyết muốn kiên trì cái gọi là quan niệm môn hộ, anh trai anh và chị dâu cũng sẽ không chết. Cho nên hai năm ấy, anh rất phóng đãng, anh dùng rượu và phụ nữ để tê liệt chính mình, thậm chí còn hút ma túy, dùng việc này để tuyên chiến với bọn họ. Chuyện Lộ Gia Nghi chính là nảy sinh hai năm đó, anh thật sự không nhớ được rốt cuộc có hay không, khoảng thời gian đó anh rất sa ngã, sa ngã đến mức ngay cả chính mình cũng khinh bỉ mình. Tòng Thiện, tất cả chuyện này đều là anh tự làm tự chịu, em trách anh hận anh cũng được, nhưng, trước tiên hãy nghe anh nói nguyên nhân, rồi quyết định có hận anh hay không, có được không?"

Tòng Thiện nhất thời không nói gì, lại đột nhiên mím môi, từng giọt nước mắt lăn dài xuống giống như trân châu đứt dây vậy, cô nhào vào trong ngực anh, ôm cổ anh, bật khóc.

"Tòng Thiện." Hàn Dập Hạo bỗng luống cuống, từ trước tới nay anh chưa thấy cô khóc như vậy, anh vô cùng lúng túng vỗ vỗ lưng của cô, không ngừng nói xin lỗi, "Xin lỗi, anh không nên nói những chuyện này, nếu em không muốn nghe, coi như anh không có nói, được không? Đừng khóc."

Cô lắc đầu, tự trách nói: "Hàn Dập Hạo, xin lỗi, đều là lỗi của em, em không biết anh đã từng xảy ra chuyện như vậy. Anh tốt với em, em lúc nào cũng quen thói, cho nên xem nhẹ cảm nhận của anh. Xin lỗi, thật xin lỗi..."

"Em không trách anh sao?" Hàn Dập Hạo vui mừng ôm chầm lấy vai của cô, mặt đối mặt hỏi.

"Từ trước tới nay, em chưa từng trách anh, nếu người đó không phải là Gia Nghi, kỳ thực em cũng không để ý quá khứ của anh. Nhưng em tưởng là..." Tòng Thiện khóc thút thít, nghẹn ngào nói, "Em không biết chuyện của anh trai anh, không biết trong lòng anh chôn giấu đau đớn như vậy, nếu như em sớm biết, em nhất định sẽ không đối xử với anh như vậy."

Mãi cho đến nay, cô đều cho rằng cuộc so tài đấu sức trong cuộc tình này, anh là người ung dung nhất, gia thế của anh, tướng mạo của anh đều là rồng trong biển người, cho nên cô nghĩ, bỏ mặc anh, chính là cách thức tổn thương nhỏ nhất. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Nhưng lại không nghĩ đến anh chịu nhiều nỗi đau như vậy, bị nhiều tổn thương hơn bất cứ ai.

"Là anh không có nói rõ với em." Hôm nay, hiểu lầm tan biến, trong lòng Hàn Dập Hạo dĩ nhiên là cực kỳ vui sướng, nhưng nhìn bộ dáng tự trách của cô, cũng rất đau lòng, anh hôn lên giọt nước mắt trên lông mi dài của cô, mềm giọng dụ dỗ nói, "Đừng khóc, anh rất đau lòng."

Nụ hôn của anh dọc theo mắt của cô, mũi, rơi ở trên môi của cô, mềm mại giống như cánh bướm vậy, sợ làm cô hoảng sợ.

Nhưng, lần đầu tiên cô lại chủ động hôn anh, cùng anh mật thiết dây dưa.

Hạt giống tình yêu cuối cùng nẩy nầm không chút kiêng kỵ, giờ khắc này, không còn băn khoăn, không còn nghi ngờ, nhiều bi thương gian khổ như vậy đều không tồn tại, cô đột nhiên cảm giác được, chỉ cần bọn họ yêu nhau, tất tả mọi ngăn trở khác cô đều không để ý.

Bởi vì cô chủ động, trong lòng của anh bùng phát một niềm vui khôn tả, quyến luyến hôn cô thật sâu, cho đến hai người đều hổn hển, anh mới buông ra.

Bởi vì thiếu dưỡng khí, gương mặt cô hiện lên một loại hun đỏ khác thường, cực kỳ giống với nhuỵ hoa thẹn thùng, khiến hơi thở của anh dần dần trở nên nặng nề thêm.

Anh nhịn không được đè cô ở trên sofa, một tay cởi bỏ áo khoác của cô, hôn lấy cổ của cô.

"Hàn Dập Hạo..." Cô muốn lên tiếng ngăn anh lại, có chút run rẩy giữ chặt lấy tay của anh.

"Tòng Thiện, em không đồng ý, anh sẽ không miễn cưỡng em." Anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói.

"Không phải..." Sắc mặt Tòng Thiện bỗng càng đỏ hơn, môi anh đào của cô nhẹ nhàng thốt lên, "Cái đó của em tới rồi..."

"Cái nào?" Anh có chút giật mình, không hiểu ý của cô.

"Bà dì." Tòng Thiện thấy anh không hiểu, nhịn không được nhỏ giọng nói.

Anh sửng sờ, sau đó hiểu ra, bỗng nhiên anh cười ra tiếng, lộ ra hàm răng trắng đều, anh ngã trở về trên ghế sofa, hơi ảo não nói: "Thật là xui xẻo."

"Anh!" Tòng Thiện vừa nghe, giơ đôi bàn tay trắng như phấn đánh về phía của anh.

Anh nhanh tay nhanh mắt nắm chặt, thuận thế kéo lấy, kéo cô vào trong ngực, bàn tay to xoa nhẹ lên bụng của cô, quan tâm hỏi: "Có đau hay không?"

Bị một người đàn ông hỏi vấn đề này, Tòng Thiện lúng túng chỉ có thể dúi đầu vào lồng ngực của anh, ấp úng đáp: "Không đau."

Hàn Dập Hạo chợt nhớ tới cái gì đó, thấp giọng trách Tòng Thiện nói: "Vậy vừa rồi em còn đụng nước lạnh?"

"Làm sao anh biết không thể đụng vào nước lạnh?" Tòng Thiện hoài nghi nhìn anh, một người đàn ông như anh, lại biết những chuyện cần chú ý này?

"Là trước đây anh nghe anh trai anh nói với chị dâu anh." Hàn Dập Hạo híp đôi mắt sâu xinh đẹp lại, có chút không vui nhìn Tòng Thiện chằm chằm, nói, "Có phải em lại đang hoài nghi anh cái gì hay không!"

"Không có!" Tòng Thiện một mực phủ nhận.

"Vừa rồi, nhất định là em lại đang nghĩ lung tung!" Hàn Dập Hạo nhạy bén nhìn ra được tâm tư của cô, không chịu buông tha nói, "Anh muốn em bồi thường tổn thất cho anh!"

"Bồi thường tổn thất sao?" Tòng Thiện nhíu mày, theo bản năng liền kéo ra khoảng cách với anh.

Thế nhưng anh lại không chiều theo, bá đạo ôm chặt cô lại, tuy có một tay, sức lực cũng lớn đến mức làm cô không thể dễ dàng thoát khỏi, anh cong môi, giống như đứa trẻ đòi kẹo nói: "Anh còn muốn em hôn anh!"

Tòng Thiện lại bị anh chọc cười, "Sao lại giống như một đứa trẻ vậy hả."

"Đúng vậy, anh giống như đứa trẻ đấy." Anh bắt đầu làm náo với cô, tựa đầu vào trước ngực của cô, kéo dài giọng, cố ý làm cho cô nghĩ ngợi xa xăm nói, "Anh còn muốn ăn..."

Tòng Thiện lập tức cắt ngang, nếu để cho người này nói tiếp, không chừng lời gì cũng có thể nói ra, cô vội vàng nói: "Cháo sắp được rồi, em đi xem một chút."

Nói xong, nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế sofa, liền chạy vào phòng bếp.

Anh nhìn theo phía sau cô, dính chặt như mè xửng vậy, thật vất vả, Tòng Thiện mới bưng cháo dinh dưỡng thơm phức ra, đặt lên bàn, bảo anh mau ăn.

"Tay anh đau." Hàn Dập Hạo lại bắt đầu giở trò vô lại, thật vất vả mới dùng khổ nhục kế đã động được cô, dĩ nhiên muốn thừa cơ giành chút phúc lợi.

"Vừa rồi sức lực của anh còn lớn như vậy, tay nào có đau." Tòng Thiện vạch trần lời nói dối của anh, rõ ràng một tay cũng có thể giữ chặt cô, còn dám nói tay đau. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

"Anh bị thương là tay phải, cho nên em phải đút anh." Hàn Dập Hạo được voi đòi tiên yêu cầu nói.

"Rõ ràng anh có thể dùng tay trái." Tòng Thiện biết anh là cố ý, nhưng chính là không muốn dễ dàng làm theo ý anh.

"Anh là thuận tay phải, không biết dùng tay trái, em xem." Hàn Dập Hạo nói xong liền "làm mẫu" cho Tòng Thiện xem, quả nhiên, còn chưa có đưa đến miệng, dường như đã rơi vãi hết.

"Được rồi." Tòng Thiện không muốn anh lại tiếp tục lãng phí cháo mà cô dày công chế biến, cũng chẳng muốn lát nữa lại phải dọn dẹp cái bàn, nên thỏa hiệp.

"Há miệng nào." Trừng mắt liếc anh một cái, Tòng Thiện đưa thìa súp đến bên miệng anh, lên tiếng nói.

Người nào đó lập tức hăm hở ăn cháo, ăn vài miếng, lại muốn đến lượt Tòng Thiện ăn.

"Em không đói." Tòng Thiện lắc đầu từ chối nói.

"Há ra nào!" Anh hơi nâng cao giọng, không nói lời gì muốn cô ăn hết.

"Sao anh lại bá đạo như vậy." Tòng Thiện nói thầm một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt vào.

"Không bá đạo làm sao em sẽ nghe lời của anh?" Hàn Dập Hạo nói một cách đương nhiên, đối với cô, phải áp dụng cả cứng lẫn mềm, đợi cô thông suốt, chắc đầu anh cũng đã bạc.

"Vậy anh còn muốn chèn ép em?" Tòng Thiện không vui, người đàn ông này sao vừa rồi còn lời ngon tiếng ngọt, lúc này lại chủ nghĩa Sô vanh[1] rồi hả?

[1] Chủ nghĩa Sô vanh: niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng đất nước mình là hơn các nước khác.

"Được rồi, chuyện lớn em nghe anh, chuyện nhỏ anh nghe lời em được không?" Anh lại đút cô một ngụm, "thương lượng" nói.

"Vậy bây giờ coi là chuyện lớn hay là chuyện nhỏ?" Tòng Thiện nhớ rõ đã từng nghe qua câu nói này, nhịn không được hỏi.

"Dân dĩ thực vi Thiên[2], dĩ nhiên tính là chuyện lớn!" Anh "nghiêm túc" đáp lại.

[2] Dân dĩ thực vi Thiên (Dân lấy cái ăn làm Trời): là một câu nói kinh điển. Chẳng hạn như Hán thư có viết: "Vương giả dĩ dân vi Thiên, dân dĩ thực vi Thiên" nghĩa là "Vua chúa (thì) lấy dân làm Trời (còn) dân (thì) lấy cái ăn làm Trời.

"Vậy cái gì mới coi là chuyện nhỏ?" Tòng Thiện lại hỏi.

"Đáng lẽ mọi chuyện đều do đàn ông lo nghĩ, em nhọc lòng làm gì."

"Ý của anh chính là bảo em đều phải nghe lời anh sao?"

"Phụ nữ phải nghe lời một chút mới được người ta thương."

"Anh nằm mơ đi!"

...

Hai người cứ như vậy anh một ngụm em một ngụm đút cho nhau, hương vị ngọt ngào càng lúc càng nồng đậm.

Đêm nay, Tòng Thiện không có trở về, nhưng hai người lại không có làm gì cả, thuần khiết đắp chăn mà nói chuyện phiếm, có lẽ là xa nhau một thời gian dài, lại thẳng thắn thừa nhận tiếng lòng lẫn nhau, cho nên, mãi cho đến lúc trời hừng sáng, vẫn còn có chút lưu luyến.

Hàn Dập Hạo hứa sẽ giúp Lương Tư Hàn trên con đường làm quan, bù đắp thua thiệt, Tòng Thiện quyết định đi nói rõ với Lương Tư Hàn, tuy từ trước tới nay cô không có yêu anh, nhưng cũng không muốn tổn thương anh chút nào, song, tình yêu cuối cùng là ích lỷ, nếu như cô thật sự kết hôn với Lương Tư Hàn, sẽ chỉ là có lỗi với ba người.

Một khi nghĩ thông suốt những chuyện này, Tòng Thiện cũng không do dự nữa, cô yêu Hàn Dập Hạo, Hàn Dập Hạo cũng yêu cô, đây là sự thật không thay đổi được, không bằng sẽ thuận theo lòng của mình, thẳng thắn thừa nhận mà đối diện.

"Thật sự không cần anh đưa đi sao?" Hàn Dập Hạo kéo lấy tay của cô, không muốn buông ra.

"Anh có một tay thì làm sao đưa em đi hả?" Tòng Thiện cười hỏi ngược lại, hôn một cái lên trên mặt của anh, dịu dàng nói, "Anh ở nhà nghỉ ngơi đi, buổi tối em đến làm cơm cho anh."

"Được." Anh nào chịu thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của cô, kéo cô lại, đòi nụ hôn nóng bỏng đúng chuẩn mới để cho cô rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, ý cười trong mắt Hàn Dập Hạo nhạt dần, anh đi vào trong phòng, đóng cửa lại, anh nhìn trong phòng, trong lòng lẩm bẩm nói với anh trai, cuối cùng Tòng Thiện cũng đón nhận em, là anh ở trên trời phù hộ cho em sao? Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, bọn em sẽ hạnh phúc.