Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 91: Nhận sai




Editor: smizluy1901

Hàn Dập Hạo bị gầm đến mức ngẩn ra, đang định nói ai nhận sai mà thái độ lại dữ dội như vậy, lòng bàn tay đột nhiên cảm giác được một lực không mạnh nhưng lại rất rõ ràng động đậy.

"Là cục cưng đang đá sao?" Anh đầu tiên là sửng sốt một giây, ngay sau đó phản ứng kịp, nụ cười ở khóe môi mở rộng hơn, vui vẻ hỏi.

"Đúng vậy, nó lại đá em." Tòng Thiện vui mừng nói, đầu mày cuối mắt tràn đầy vui vẻ.

Hàn Dập Hạo lập tức đỡ cô dậy, dựa vào trên mệm êm, có chút kích động hỏi: "Ngày trước có tình huống như thế không?"

"Không có." Tòng Thiện lắc đầu, đáp nói, "Hôm nay là lần đầu tiên, nhưng em nghe bác sĩ nói, máy thai bình thường 4, 5 tháng mới cảm giác được, cục cưng của chúng ta vẫn chưa tới ba tháng đã 'đá' người."

"Con trai của anh dĩ nhiên không giống với người khác." Hàn Dập Hạo hơi đắc ý, nhưng vừa nghĩ tới con còn nhỏ như vậy đã "làm ầm ĩ" rồi, sau này không biết Tòng Thiện sẽ lại chịu khổ thế nào, anh lại ân cần dò hỏi, "Em có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không? Bây giờ anh đi mua về."

"Em muốn ăn--" Tòng Thiện suy nghĩ một chút, hai mắt thật to đảo qua đảo lại, mới lên tiếng, "Anh làm thức ăn, chính là món lúc lễ mừng năm mới anh làm ở nhà cậu của em đấy."

"Mấy món ăn đó rất tốn thời gian--" Hàn Dập Hạo nói.

"Có phải anh không muốn làm hay không?" Tòng Thiện vừa nghe, liền mất hứng, "Thôi, em cũng không làm khó anh nữa, em sẽ tự mình ra ngoài đi mua đồ ăn."

Hàn Dập Hạo không cho cô ngồi dậy, thiện ý giải thích: "Không phải anh không muốn làm, anh là nói em đói bụng, ăn một chút gì đó lót dạ trước, anh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cũng phải một lúc đúng không?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Tòng Thiện kiên trì nói: "Nhưng em đều không muốn ăn thứ khác."

"Được, nếu như em không muốn ăn mấy món đó, anh dẫn em đi nhà hàng Pháp ăn có được không?" Hàn Dập Hạo đề nghị.

"Không được." Tòng Thiện liếc anh một cái, không chịu cũng không buông tha, "Em chỉ muốn ăn đồ anh làm."

"Không phải là em cố ý đấy chứ?" Hàn Dập Hạo phát giác được trong mắt cô thoáng hiện một tia giảo hoạt, hiểu rõ vì sao cô cố chấp như vậy, "Em muốn báo thù vừa rồi anh tức giận với em sao?"

"Em lại không có nói như vậy." Tòng Thiện mới sẽ không thừa nhận, "Anh không muốn xuống bếp thì nói rõ, đừng tìm những lý do này có được hay không. Em biết bây giờ khác với ngày xưa, có cục cưng, người trở nên vừa sưng lại vừa khó coi, đương nhiên anh sẽ không ân cần giống như lúc theo đuổi em. Thôi, em đi ra ngoài tuỳ tiện ăn một chút."

Hàn Dập Hạo bị cô "u oán" chỉ trích làm cho dở khóc dở cười, anh duỗi cánh tay dài ra, nhẹ nhàng đè cô ở trên giường, không cho cô xuống giường, chóp mũi thắng tắp cọ cọ vào chóp mũi nho nhỏ của cô, lông mi dài che lấp ánh mắt sâu mang theo chút bất đắc dĩ, buồn cười lại tức giận nói: "Còn nói không phải cố ý, ngay cả cục cưng cũng lấy ra nói chuyện rồi, em ăn chắc là anh không có cách nào làm khó dễ em đúng không?"

"Vậy anh muốn thế nào?" Tòng Thiện hất cằm, vẻ oán phụ vừa rồi không còn sót lại chút gì, trái lại còn tỏ ra bá đạo hơn so với Hàn Dập Hạo.

"Anh có thể làm gì?" Hàn Dập Hạo không thể làm gì, sớm biết như vậy vừa rồi đã không biểu hiện cứng rắn như thế, mỗi lần gây gổ đến cuối cùng "thua thiệt" nhất định là anh.

"Hừ." Tòng Thiện hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy anh ra, "Tránh ra, em muốn đi ra ngoài."

"Anh làm được chưa?" Hàn Dập Hạo thỏa hiệp, "Em ngoan ngoãn nằm yên, anh lái xe ra ngoài mua thức ăn, sẽ về ngay."

"Bây giờ em lại không muốn ăn đồ anh làm." Tòng Thiện lại thay đổi chủ ý, "Em muốn một mình ra ngoài ăn."

"Đừng làm rộn." Hàn Dập Hạo ôm chặt eo cô từ phía sau, kéo cô đến trên đùi mình, không cho cô đi ra ngoài, "Anh cũng đã theo em rồi, sao vẫn còn không nghe lời?"

"Anh không biết, đây là bản tính hay thay đổi của phụ nữ sao?" Tòng Thiện vạch tay của anh, nói, "Phụ nữ có thai chính là người hay thay đổi nhất, vừa rồi anh không đáp ứng em, cho nên em liền thay đổi chủ ý."

"Được rồi, cho dù em bắt nạt anh, cũng phải chú ý đến cơ thể trước đã." Hàn Dập Hạo nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, lực nắm vừa đủ, vừa không có làm đau cô, vừa không để cho cô có thể thoát khỏi.

"Em mới lười phải bắt nạt anh." Tòng Thiện thấy vùng vẫy không thoát được anh, quay đầu lại, không quá vui vẻ nói, "Thả em ra."

"Không thả." Hàn Dập Hạo đột nhiên hôn cô, bàn tay giữ ở sau ót của cô, đầu lưỡi cưỡng ép cạy mở răng cô, mút sâu.

"Ưm~" Bị anh "đánh úp bất ngờ" sợ hết hồn, Tòng Thiện giơ quả đấm lên đấm anh, đánh vào trên người anh, nhưng không có chút tác dụng nào, trái lại làm đau tay của mình.

Bàn tay to lớn của anh bao chặt quả đấm của cô, dịu dàng xoa nắn.

Nụ hôn nóng bỏng tràn đầy kỹ xảo của anh dần dần làm cô hoa mắt chóng mặt, sức lực trong người từ từ mất đi như rút tơ bóc vỏ, mãi cho đến cô sắp không thở nổi, anh mới lưu luyến dời khỏi môi mỏng.

"Anh không biết xấu hổ! Mỗi lần đều như vậy!" Tòng Thiện thở hồng hộc, khuôn mặt hơi ửng đỏ, tức giận trách mắng anh "vô sỉ".

"Đây là cách thuyết phục trực tiếp nhất cũng là hữu hiệu nhất." Lòng ngón tay thô ráp lưu luyến ở trên cánh môi ngọt ngào mềm mại của cô, đôi mắt Hàn Dập Hạo hơi tối lại, giọng khàn khàn mất tiếng.

"Anh là đồ tiểu nhân!" Tòng Thiện nhìn ánh mắt của anh sao lại không biết cơ chứ, quá quen thuộc, mỗi một lần anh muốn cô đều là sự nóng bỏng khiến người ta đỏ mặt tim đập dồn thế này, cô nghiêng đầu đi, thấp giọng mắng.

Anh híp mắt lại, đột nhiên liếm vào phần gáy nhạy cảm của cô, lập tức khiến toàn thân cô cứng đờ.

"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện nổi giận, quay đầu lại hung hăng trừng anh.

"Em nói anh là tiểu nhân, vậy dĩ nhiên anh phải làm chút chuyện tiểu nhân rồi." Hàn Dập Hạo cười đến mức rất là vô tội, hôn lên mặt cô một cái, nói, "Ngoan, đừng làm rộn, anh đưa em ra ngoài ăn cơm."

"Hừ." Tòng Thiện lườm anh một cái, trong lòng vẫn còn tích tụ lửa.

"Được rồi, vừa rồi coi như là anh không đúng, không nên tức giận với em. Sau này cũng sẽ không có, có được hay không?"

"Là em làm sai, làm sao dám muốn anh nhận sai cơ chứ." Tòng Thiện nói mát.

"Thật là nhỏ mọn." Hàn Dập Hạo khẽ cười nói, "Em thì được phép nổi giận, không cho phép anh thỉnh thoảng tức giận sao?"

"Vừa rồi em cũng đã nhận sai, anh còn nhăn mặt cho em xem." Tòng Thiện "ấm ức" nói, "Trong lòng em vốn không dễ chịu, về đến nhà anh còn xa cách với em, một chút cũng không để ý tới tâm trạng của em, anh vốn không có đối tốt với em!"

"Đó không phải là anh đang trong cơn giận dữ hay sao? Hơn nữa, anh nào có nhăn mặt cho em xem, anh là không muốn gây gổ với em, mới không nói chuyện, là em--" Nói tới đây, Hàn Dập Hạo vội vàng dừng lại, sợ nói nữa sẽ nói bậy, mình lại phải dụ dỗ nửa ngày.

"Vậy ý của anh là, em nhận sai cũng là em không đúng?" Tòng Thiện quả nhiên đâm đầu rúc vào sừng trâu.

"Anh là nói, cho dù anh tức giận hơn nữa cũng không dám nổi giận với em." Hàn Dập Hạo giải thích nói, "Anh là muốn em bình tĩnh lại trước, mới cùng em nói chuyện thật tốt, anh cũng không phải là thánh nhân, cũng cần chút thời gian hòa hoãn đúng không?"

"Nếu không phải là cục cưng, đến bây giờ anh vẫn còn không để ý tới em." Tòng Thiện ghen nói.

"Đồ ngốc, sao lại kéo đến cục cưng." Hàn Dập Hạo hơi đau đầu, có phải phụ nữ có thai đều khó chìu như vậy hay không, trước đây nói chuyện với cô không phải như thế, "Anh yêu em mới có thể yêu cục cưng của chúng ta, cái này gọi là 'con quý nhờ mẹ'."

"Miệng là ở trên người của anh, sao anh nói cũng được, em lại không biết trong lòng anh thật sự nghĩ gì." Tòng Thiện bĩu môi, nói.

"Khẩu thị tâm phi." Hàn Dập Hạo cưng chiều véo chóp mũi của cô, nói, "Cục cưng đói bụng rồi, em hãy nể mặt nó, đừng tức giận với anh, có được không?"

Vừa nghĩ tới cục cưng, sự tức giận của Tòng Thiện cũng đã không còn, cô biết, vốn là mình không đúng, chẳng qua là Hàn Dập Hạo không chịu để ý tới cô, mới làm cô nổi giận, bây giờ, cho cục cưng của mình ăn no trước đã, rồi sẽ từ từ "tính sổ" anh.

Thấy nét mặt cô giãn ra, Hàn Dập Hạo nói tiếp: "Đúng rồi, quên nói cho em biết, hôm nay Arsfat điện thoại cho anh." Tòng Thiện vừa nghe, lập tức xoay người lại, vội hỏi, "Anh ta nói gì?"

"Nhìn xem bộ dáng em nóng lòng chưa này." Hàn Dập Hạo cố ý bán tháo cái gút, cười nói.

Tòng Thiện cấu véo anh, thúc giục nói: "Mau nói!"

"Anh ta nói, báo cáo kiểm tra của em đã có, anh ta và chuyên gia lĩnh vực di truyền học cũng đã mở cuộc hội thảo nhiều lần, tình hình trước mắt của em coi như là tương đối lạc quan, thừa số đột biến không tính là quá nhiều, hơn nữa, nước Mỹ mới ra một loại thuốc, là ức chế sự chuyển đổi gien, nhưng trước mắt vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, có tác dụng phụ hay không còn phải đợi một khoảng thời gian mới biết được. Anh ta nói, các chuyên gia đều tỏ ý, chỉ cần em không bị kích động mạnh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề, anh ta bảo chúng ta yên tâm." Hàn Dập Hạo thuật lại nói.

Tòng Thiện nghe xong, lại không cảm thấy có bất kỳ an ủi nào, "Trong khoảng thời gian ngắn không có vấn đề, vậy sau này thì sao?"

"Chuyện sau này, sau này hãy nói." Hàn Dập Hạo an ủi nói, "Em chỉ cần nghe lời bác sĩ, không được nảy sinh tâm trạng không ổn định lớn, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì tâm trạng vui vẻ, em và cục cưng đều không có chuyện gì."

"Ồ." Tòng Thiện buồn buồn đáp một tiếng, không biết nên vui hay là thất vọng.

"Nhất là không được cãi nhau với anh, cho dù là phụ nữ có thai bình thường, thường xuyên tức giận cũng không tốt đối với em, lẽ nào em muốn cục cưng sinh ra thì phồng má, trở thành 'túi trút giận' ?" Hàn Dập Hạo nhíu mày trừng mắt phồng má, làm mặt quỷ rất xấu.

"Ha ha, cục cưng sẽ không có xấu như vậy." Tòng Thiện bị anh chọc cười, cười ha ha nói.

"Đó là đương nhiên, anh đẹp trai như vậy, con trai đương nhiên cũng không kém chỗ nào." Hàn Dập Hạo tự sướng nói.

"Con trai sẽ không mặt dày giống như anh!" Tòng Thiện giận mắng.

Nhìn nét mặt vui cười như hoa ở trước mặt, trong mắt Hàn Dập Hạo lộ ra tình cảm dịu dàng, yêu thương nói: "Tòng Thiện, em cười lên rất đẹp."

Tai Tòng Thiện đỏ bừng, ánh mắt quá mức thâm tình và chuyên chú của anh lúc nào cũng khiến cô không cách nào kháng cự lại được, có chút ngượng ngùng dời tầm mắt, cô nói sang chuyện khác: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

"Được." Hàn Dập Hạo kéo cô đứng lên.

"Đúng rồi, cũng gọi cả nhóm người Vương Đình cùng đi." Tòng Thiện đề nghị.

Hàn Dập Hạo cũng chẳng muốn có thêm hai "bóng đèn", anh nói: "Có lẽ bọn họ đã ăn cơm rồi."

Tòng Thiện nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, nói: "Vẫn chưa tới tám giờ, không có sớm như vậy chứ. Cho dù bọn họ ăn rồi, Vương Đình ăn thêm một chút cũng không sao."

"Hả?" Hàn Dập Hạo có chút không rõ.

"Câu Tử Minh chưa nói sao, Vương Đình cũng có thai rồi." Tòng Thiện cười nói.

"Thật sao?" Hàn Dập Hạo cũng có chút kinh ngạc, "Cậu ấy không có nói cho anh biết."

"Bọn họ cũng là mới biết hai ngày trước thôi." Tòng Thiện vui vẻ nói, "Vương Đình có chỗ nào không biết em cũng có thể dạy cho cô ấy."

"Chính em cũng không biết bao nhiêu." Nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, Hàn Dập Hạo khẽ cười nói.

"Được rồi, mau thay quần áo, rồi đi."