Shipper Lục Giới

Chương 42: Chim sáo đá (8)




Edit: matgaumeo2308

Beta: Rysa

Đột nhiên, tiếng hét đầy hoảng sợ vang lên làm bước chân Thạch Đa Nhưỡng ngừng lại, cũng làm gương mặt đang tràn đầy hy vọng của A Phiến sững sờ.

Đuốc rơi tán loạn đầy đất, hơn mười thôn dân cướp đường mà chạy, cơ hồ là cứ vài bước lại có người ngã, gắng chạy thật nhanh xuống chân núi.

Trong chốc lát, đỉnh núi trở lại tối đen, chỉ còn mấy cây đuốc thừa chưa đốt nằm lộn xộn dưới đất.

Ngọn lửa cháy bén lên tảng đá, làm hòn đá bị cháy đen. Ánh lửa đong đưa trong đôi mắt vô thần của Thạch Đa Nhưỡng, không thể làm ấm khuôn mặt cứng đờ của hắn ta.

Bạch Ông chạy lại, đá văng cây đuốc kia ra, sợ đụng vào Thạch Đa Nhưỡng – người đã không còn biết đau đớn (người vô giác, mất đi cảm giác). Hắn nhìn đám thôn dân đã chạy xa, nghĩ đến bộ dáng hoang mang rối loạn của bọn họ, thở dài: "Sợ hãi? Vì sao lại sợ hãi?"

Phong Minh nhướng mày: "Hơn nửa đêm đột nhiên xuất hiện một người đã chết hơn nửa năm, các ngươi còn muốn bọn họ nhảy múa hoan nghênh?"

Hai mắt A Phiến sáng ngời, hỏi: "Nói cách khác, nếu ban ngày xuất hiện thì sẽ không sợ?"

Phong Minh cười với nàng: "Ngươi thật là ngây thơ đáng yêu." (✿╹◡╹)

"......" A Phiến nghĩ lại cũng cảm thấy bọn họ sợ hãi là bình thường, dù sao bây giờ đã hơn nửa đêm, cũng không biết cơn gió chết tiệt nơi nào thổi tới, khiến lòng người phát run. Nếu nàng ngủ, hơn nửa đêm thấy một người không có huyết sắc như thế, đúng là sẽ cảm thấy vô cùng đáng sợ. Nàng yên lặng nhích lại gần Đại ma vương: "Nhưng ít ra ban ngày sẽ đỡ hơn một chút."

"Ta nói các ngươi......" Phong Minh không thể nhịn được nữa nói: "Vì sao không trực tiếp bay lên trời, xin thần dụ, khiến cho bọn họ dọn đi?"

Rõ ràng là tiểu tiên nữ, không phải quái vật, nhất thiết cứ phải xoay sở khổ cực.

"Không giống nhau." Bạch Ông nói: "Không chỉ là vì để thôn dân dọn đi, còn là vì tâm nguyện trước khi chết của Thạch Đa Nhưỡng." Hắn thở dài: "Ngươi không thấy đoàn âm khí vừa nãy à? Là màu đen, chỉ bằng những việc làm suốt cả đời của hắn, vốn có thể đi Tiên giới làm một tiểu thần tiên, nhưng lòng có tiếc nuối, thế cho nên hắn không cách nào lên được trời cao. Hoàn thành tâm nguyện của hắn là có thể tinh lọc cỗ âm khí này."

"Với tu vi của hắn có thể đi Minh giới làm việc." Phong Minh nắm lấy khuôn mặt của tiểu tiên nữ bên cạnh, nói: "Ngươi nhìn nàng, đường đường là tiểu tiên nữ, đi sớm về trễ, một tháng chỉ có một ngày nghỉ, làm thần tiên tốt lắm sao?"

A Phiến kháng nghị nói: "Là hai ngày! Ta còn kỳ nghỉ đông!"

"A." Phong Minh nói với Bạch Ông: "Đấy, chỉ có hai ngày nghỉ, nhưng ở Minh giới là mười ngày."

A Phiến đang mang biểu tình ghét bỏ bỗng rùng mình: "Mười, mười ngày?"

"Siêu lòng? Ta tiến cử ngươi nhé?"

Từ "Được" đã ở đầu lưỡi A Phiến, cuối cùng bị nàng nhịn xuống, nuốt trở về, quả quyết nói: "Không, còn nữa, không cần miết mặt ta."

"Ai ——" Thạch Đa Nhưỡng ngây người hồi lâu, chậm rãi xoay người, thân thể vẫn còn cứng đờ, đôi mắt vô thần nhìn ba người, nói: "Bọn họ sẽ không nghe ta, ta đã chết, bọn họ chỉ biết sợ ta."

A Phiến khó hiểu hỏi: "Vì sao lại sợ ngươi? Hừng đông tới, họ sẽ không sợ."

Thạch Đa Nhưỡng lắc đầu, nếu chỉ là một ngày hai ngày còn tốt, nhưng hắn đã chết nửa năm. Nửa năm, Huyện lão gia chỉ sợ đã sớm triệt trở về công văn hứa hẹn ruộng tốt, cứ cho là có thể khuyên được bọn họ, cũng không có nơi nào có thể đi.

Hắn thở dài, không biết tiếp theo sẽ đi về đâu.

Màn đêm tối đen dần dần được vén lên, núi xa đã lộ ra mảng lớn màu xanh lá, ngày mới bắt đầu. Gió cũng nhuốm hơi sương lạnh lẽo.

Thạch Đa Nhưỡng nhìn xuống thôn trang dưới chân núi. Buổi sớm, thôn trang chậm rãi bị tia nắng ban mai bao phủ, nửa năm, trong thôn cũng không có biến hóa gì. Hắn cảm thấy chính mình như đã ngủ một giấc, vừa mới tỉnh lại.

Chỉ là lúc ngủ say là đầu hạ, mà nay đã đầu mùa đông.

Ánh nắng vừa mới xẹt qua thôn xóm, thôn xóm trầm tịch đột nhiên truyền ra âm thanh ầm ĩ, cửa lớn từng nhà ầm ầm mở ra. Ngay sau đó, cơ hồ mỗi nhà đều có người lao ra, rồi lại cầm lấy nông cụ, cùng nhau đi lên núi.

A Phiến cho rằng bọn họ tới đón Thạch Đa Nhưỡng, nhưng nhìn xuống, mỗi người đều hùng hùng hổ hổ, trên người dán hoàng phù, còn có người ôm tượng đá Quan Âm, đến nhanh như thủy triều mạnh mẽ.

Nàng ngẩn người, Bạch Ông cũng ngẩn ra, tư thế này của họ rõ ràng không phải hoan nghênh.

Trên núi, cây rừng không nhiều lắm, đá lại nhiều. Thạch Đa Nhưỡng đứng trên tảng đá, mười phần thu hút sự chú ý. Xa xa nhìn không rõ, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra bóng người.

Thôn dân vừa kinh vừa sợ, nhưng ỷ vào người nhiều gan lớn, nhìn thấy người bước chân cũng không dừng lại, chỉ là càng thêm nắm chặt đồ vật trong tay.

A Phiến cảm thấy không khí không thích hợp, tiến lên nói: "Thạch Đa Nhưỡng, đi thôi, không cần lưu lại đây."

Thạch Đa Nhưỡng giật mình hồi thần nhìn mảnh đất cũ của hắn, hắn biết mình chết mà sống lại, tất cả cảm giác đều khác đi. Hắn cũng không đau lòng chuyện người trong thôn kinh sợ hắn, thậm chí có ý định giết hắn. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ sợ hãi.

Chỉ là hắn không cam lòng, Thạch thôn vẫn là Thạch thôn, qua vài chục năm, vẫn là thôn xóm có đầy đá. Đột nhiên hắn có chút hối hận, vì sao ba năm trước đây vẫn còn ở trong thôn, không đồng ý rời đi ra ngoài theo đám thanh niên trai tráng, chờ yên ổn lại trở về đón người nhà bọn họ, vậy không cần hao phí ba năm lâu như thế.

A Phiến thấy hắn không đi, duỗi tay muốn kéo xiêm y hắn mang hắn đi, nhưng tay còn chưa đụng vào đã bị Phong Minh kéo về, hắn trầm giọng: "Âm khí trên người hắn còn chưa hoàn toàn thanh trừ, ngươi không thể đụng vào hắn."

Tiên đến cùng vẫn là tiên, khác với tam giới ma, yêu, minh.

"Nhưng thôn dân lên đây rất nhanh." A Phiến quay sang nói với Bạch Ông, gấp giọng: "Mau dẫn hắn đi thôi."

"Hắn cũng không muốn chạy." Bạch Ông tựa hồ hiểu rõ cái gì, ông cũng rũ mi nhìn về phía thôn dân đang không ngừng tới gần chân núi, nói: "Dẫn hắn đi, oán khí của hắn sẽ chỉ càng sâu, đến Minh giới cũng không thể quay về."

Sinh ở chỗ này, chết ở chỗ này, cho dù là hy sinh vô nghĩa, nơi này cũng là nơi lá rụng về cội.

Cho nên Thạch Đa Nhưỡng tuyệt đối sẽ không đi.

Bạch Ông thở dài, rốt cuộc là ông đã nghĩ quá đơn giản.

Ông ở nhân gian mấy trăm năm, dù đi nơi nào cũng đều là khách, mọi người đều đối đãi với ông cực tốt. Ông liền cho rằng, nhân gian nơi đâu cũng đều là chân tình. Giờ phút này ông mới ý thức được, từ trong xương cốt ông là ma, vĩnh viễn sẽ không hiểu phàm nhân.

Thôn dân ồ ạt cuồn cuộn đến, người đi đầu cách càng lúc càng gần, tiếng ầm ĩ càng lúc càng lớn. Bọn họ tạo ra âm thanh nhốn nháo, xua tan sợ hãi trong lòng, cũng muốn quỷ quái trên núi nghe thấy, tự động rời đi.

Nhưng mà thật nhanh đã đến đỉnh núi, người nọ vẫn đứng ở kia, góc áo cũng chưa động.

Cách nhau khoảng mười trượng, thôn dân cũng nhìn rõ người nọ đúng là Thạch Đa Nhưỡng, sắc mặt mọi người kinh biến, hai chân nhũn ra, không ai tùy tiện tới gần, nhưng cũng không lui về sau.

Đột nhiên một khối đá ném lên thân thể cứng đờ của Thạch Đa Nhưỡng, cục đá từ trên người hắn nhẹ rơi, lăn xuống tảng đá trên mặt đất, tạo ra tiếng vang nặng nề, cũng làm cho lòng A Phiến chấn động.

Thôn dân không ngừng nhặt đá ném về phía Thạch Đa Nhưỡng, không bao lâu sau Thạch Đa Nhưỡng đã chảy máu, trên đầu, trên mặt, còn cả trên thân thể, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn bọn họ, đáy mắt không có phẫn nộ.

"Cút đi, cút khỏi thôn này đi."

"Ngươi cũng đã chết, còn trở về làm cái gì, nơi này đều là trưởng bối của ngươi, ngươi còn lưu luyến thế gian làm cái gì!"

"Ngươi mau đi đầu thai đi, đừng trở về hại chúng ta!"

Lời lẽ ác độc vang lên từng câu, khiến hốc mắt A Phiến đẫm nước. Nàng nhìn Thạch Đa Nhưỡng bị xua đuổi, nhìn thôn dân ném đá vào hắn, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

"Vì sao..... Vì sao lại như vậy......"

Nàng không nhìn thấy thống khổ trên mặt Thạch Đa Nhưỡng, nhưng nàng rất đau lòng, nàng đã đánh giá cao khả năng tiếp nhận sinh tử của phàm nhân rồi. Hóa ra Đại ma vương không hề nói sai, bọn họ chỉ có hoảng sợ,  không hề vui vẻ. Trên mặt thôn dân không thấy một chút vui mừng, chỉ có ngập tràn sợ hãi.

Họ hận không thể một lần nữa nhét Thạch Đa Nhưỡng lại trong đất, họ sợ hãi.

"Khóc cái gì." Phong Minh duỗi tay lau sạch nước mắt của nàng, tình huống này hắn không hề thấy ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không hề vui vẻ, hoàn toàn không vì thắng nàng mà vui sướng, thậm chí cảm thấy thực phiền lòng. Mới vừa lau sạch nước mắt, nước mắt lại thi nhau chảy xuống, nước mắt vẫn ấm, nhưng lòng nàng lại lạnh bao nhiêu, khó chịu bao nhiêu, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được hết, hắn trầm mặc, lại gạt lệ cho nàng: "Đây là phàm nhân, cũng không phải do bọn họ bạc tình, chỉ là khó có thể tiếp thu, là sợ hãi với thứ họ không biết."

"Nhưng mà Đại ma vương......" A Phiến nâng mặt nhìn hắn: "Vì sao bọn họ không sợ ta?"

"Bởi vì ngươi là người ngoài, nhưng bọn họ tận mắt nhìn thấy Thạch Đa Nhưỡng chết đi, tự tay chôn cất. Hắn giống bọn họ, là phàm nhân. Cho dù là đổi thành bất kỳ ai đã chết, kể cả là cha mẹ thân sinh hay con cái, đột nhiên sống lại, bọn họ cũng đều sợ hãi." Nước mắt chảy ròng như sông, cả tay Phong Minh đều là nước mắt của nàng, thật đúng là.... quỷ khóc nhè.

A Phiến ôm cánh tay hắn, vùi đầu rơi nước mắt, gối ướt ống tay áo hắn. Phong Minh không nhấc nàng ra. Quả nhiên ngay từ đầu nên vứt Tử linh đáng chết kia. Vứt nó đi, chuyện gì cũng sẽ không phát sinh.

"Đừng ném!"

Một tiếng la thống khổ vang lên, làm thôn dân nháy mắt hoàn hồn, bởi vì thanh âm này quá quen tai, bởi vì ngoài Thạch Đa Nhưỡng không ai nhìn thấy chủ nhân giọng nói.

Không bao lâu sau, bên cạnh Thạch Đa Nhưỡng dần dần xuất hiện thân ảnh một người.

Người nọ mặc bạch y, tóc bạc, râu bạc, nghiễm nhiên là một tiên nhân. Ông lão đã từng trợ giúp thôn bọn họ thôn vô số lần, giờ phút này lại quỷ quái giống như Thạch Đa Nhưỡng, làm mọi người hoảng loạn.

"Bạch tiên sinh...... Người cũng là quái vật?"

Bạch Ông sửng sốt, ông thật sự nhìn thấy nỗi sợ hãi từ trong mắt bọn họ dành cho ông. Cảm kích lúc trước giống như đều là giả.

"A ——" một thôn dân run giọng nói: "Nửa tháng này, ta thấy trong phòng Bạch tiên sinh, ban đêm đèn đều sáng, trên cửa sổ giấy có bóng người động đậy. Một người mỗi đêm đều không ngủ được, ban ngày còn xem bệnh cho người đến từ mười dặm tám phương như chúng ta, ông ta thật sự cũng là quái vật!"

"Đúng, đúng, ta chưa từng thấy Bạch tiên sinh nhóm lửa nấu cơm, yêu quái làm sao sẽ muốn ăn cơm."

"Thứ yêu quái ăn chính là người a!"

Một câu làm mọi người kinh sợ, lại một lần nắm chặt nông cụ, còn có đá, muốn ném vào ông.

Bạch Ông đột nhiên cười, bất đắc dĩ mà cười, bọn họ sợ Thạch Đa Nhưỡng, cũng sợ hãi người đứng bên Thạch Đa Nhưỡng. Ông hỏi: "Các ngươi chẳng lẽ không biết, vì sao Thạch Đa Nhưỡng lại chết?"

Hắn là vì các ngươi mà chết, bôn tẩu ba năm, dốc hết sức lực, là bởi vì các ngươi mà chết a. Vậy mà các ngươi lại sợ hãi hắn như thế, thậm chí còn muốn giết chết hắn lần nữa.

Dù cho bọn họ sợ hãi Thạch Đa Nhưỡng, nhưng ông thì sao? Mấy tháng qua, ông ngày đêm không ngừng xem bệnh miễn phí cho thôn dân, nhưng bọn họ lại đối với ông như vậy, chỉ vì ông đứng cạnh Thạch Đa Nhưỡng.

"Thạch Đa Nhưỡng sở dĩ chết, chính là bởi vì hắn muốn phản bội thôn trang, ruồng bỏ tổ tiên! Cho nên mới bị trừng phạt!"

Một người cao giọng, mọi người liền phụ họa.

Chẳng những Bạch Ông, ngay cả Thạch Đa Nhưỡng, đều ngây ngẩn cả người:

"Có ý gì?"

"Nếu ngươi không vọng tưởng phản bội tổ tiên, phản bội Thạch thôn, sao ngươi lại chết? Đây là ông trời trừng phạt ngươi!"

Thạch Đa Nhưỡng giật mình, hắn nhìn hương thân đã từng quen thuộc, đột nhiên hiểu rõ, hắn hỏi: "Cho nên sau khi ta chết các ngươi không đi...... Chỉ là bởi vì, sợ bị trả thù? Cũng không phải bởi vì không có ta dẫn dắt?"

"Nếu không ngươi nghĩ thế nào! Ngươi không có một chút tác dụng, ngươi đi đi, vì sao muốn sống lại, hại chúng ta! Chúng ta không đi, sau này cũng sẽ không đi! Ngươi hết hy vọng đi, Thạch Đa Nhưỡng!"

Lời nói như lưỡi kiếm, từng nhát từng nhát đâm vào trên người đã mất cảm giác của Thạch Đa Nhưỡng.

Mơ hồ, hắn đứng thẳng cũng không được, thân thể lung lay trong gió —— hóa ra, thôn dân cũng không cần hắn. Thậm chí khi hắn chết đi, họ sợ hãi bị thần tiên trả thù, cho nên bọn họ không muốn thấy hắn sống lại.

Hóa ra, chuyện hắn kiên cường chống đỡ, ở trong mắt người khác, từ lâu đã là một chuyện mà ai cũng muốn thoát khỏi.