Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Chương 27




Bận rộn nguyên một ngày, Tiểu Mộ Thanh sớm đã không chịu được, cuộn mình tại trong lòng Hạ Thanh Minh an an ổn ổn ngủ đến không biết trời đất gì, thỉnh thoảng còn  chính mình dùng chân đá đá vài cái, bộ dạng đáng yêu cấp Thanh Minh cùng Liễu nương cười không ngớt. Mộ Hạ lôi kéo Yến Phàm Vũ cùng Mộ Lăng Phi xem mình điều khiển hỏa tước, Về Phần Ngạn Lạc Thường một mình tựa bên cửa, lẳng lặng nhìn lên bầu trời thăm thẳm.

“ Như thế nào lại không hội cùng bọn chúng ở một chỗ?” Lạc Sở Khí đi tới, dừng tại trước mặt Ngạn Lạc Thường. Tuy đã trung niên, nhưng trên người Lạc Sở Khí ngoại trừ vẻ bình tĩnh cùng tỉnh táo, còn có cái gì đó rất đặc biệt. Nói không nên lời cái cảm giác ấy, chỉ có thể biết rằng, khi ở trước mặt lão nhân này, Ngạn Lạc Thường thấy chính mình bị một tia khí tức phảng phất áp bách, không cách nào hô hấp. Có lẽ, đây là vương gia phong phạm a. Lộ ra chút tiếu dung, Ngạn Lạc Thường lắc đầu:” Không được, ta thân mình không khỏe, nên ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi, ra đó không khéo lại làm hỏng cuộc vui.”

“ Ân… Lạc Thường… Ta liệu có thể hảo hảo gọi ngươi như vậy..?”

“ Lạc trang chủ quá lời, cái mà mà có thể không, ngài là trưởng bối, đương nhiên là có thể gọi như vậy…”

“ Ha ha… vậy ngươi cũng đừng có một câu Lạc trang chủ, hai câu Lạc trang chủ, dù sao sau này cũng là người một nhà, ngươi cứ như chúng, kêu ta một tiếng sư phụ a..”

“ Ân…” Người…một  nhà…? Nếu như chúng ta thật sựu có cơ hội này…”

“ Lạc Thường, phụ mẫu ngươi hiện đang ngụ phương nào?”

“ Ân… phụ thân ta, tại thời điểm ta sáu tuổi đã tạ thế, ta không có mẫu thân …”

“ A, phải không…” Thật là một hài tử đáng thương. Nhìn ánh mắt Ngạn Lạc Thường có chút tịch mịch, Lạc Sở Khí trong lòng thầm nghĩ  “ Vậy công phu của ngươi, là do ai truyền dạy?”.

“ Những thứ đó đều do sư phụ dạy ta. Từ nhỏ, sư phụ đã lưu ta lại, coi ta như tình thâm cốt nhục mà chiếu cố, cho nên ta mới có ngày hôm nay.”

‘’A, sư phụ của ngươi? LÀ cao nhân phương nào? Nói cho ta biết, từ nay về sau có thời gian liền bái kiến?”

“ Không cần, sư phụ ta không thích giao du bên ngoài, chính là chỉ bế môn  luyện võ…” Ngạn Lạc Thường lời nói khéo léo từ chối. Đúng vậy, nói không chừng, hiện tại, sư phụ chính là thủ hạ của Tần Thọ, là đối thủ không đội trời chung của Phi Yến sơn trang, làm sao hắn có thể hội nói ra hết sự tình.

Cảm thấy chính mình có chút mệt mỏi, Ngạn Lạc Thường hướng Lạ Sở Khí cáo từ  “ Đã không còn việc gì khác, ta cáo lỗi về phòng trước…”

“ Ân, nghe Yến Phàm Vũ nói gần đây thân thể ngươi có chút không khỏe, nên hảo hảo điều dưỡng…” Ngạn Lac Thường xoay người li khai, àm trong lúc vô tình, bên hông truyền ra thanh âm thanh thúy  “ Linh linh…linh linh…”

Cái gì!

Vốn là chuẩn bị rời đi, Lạc Sở Khí thất kinh quay trở lại.

Thanh âm kia…

Như thế nào lại hội…

Hướng theo bóng lưng Ngạn Lạc Thường càng lúc càng mờ nhạt, Lạc Sở Khí nội tâm sóng dậy, hắn suy cho cùng là….

Đêm khuya, Hạ Thanh Minh đem Mộ Hạ cùng Mộ Thanh trở lại trong phòng, chỉ chừa lại bốn đại nam nhân tại thư phòng thảo đại sự: ‘’ Phàm Vũ, Lăng Phi, chắc hẳn can nương các ngươi cũng đem ý định của ta nói qua, lần này, chúng ta hẳn là phải cũng Tần Thọ làm rõ mọi chuyện!’’

‘’ Sư phụ, can nương nói để chúng ta quay trở lại sơn trang, vậy còn người?’’

“ Chúng ta bây giờ chia r aba hướng, về phần chính sự triều đình, can nương ngươi ắt hẳn đã có hướng giải quyết. Khu phía Nam, ta sẽ đích thân xử lí, hai người các ngươi trở lại Tiêu dao sơn trang, giúp tq quản lí tin tức và phân phối công việc. Tóm lại, mục tiêu chính của lần này chính là giải quyết Tần Thọ lão nhân kia…’’

“Là…?’’

Giống như chợt nhớ ra điều gì, Lạc Sở Khí chuyển ánh nhìn sang Mộ Lăng Phi, sắc mặt có vẻ ngưng trọng: “Lăng Phi, ngươi đi lúc này, Thanh Minh liệu có thể chứ?”

“ Sự phụ không cần hội lo lắng, Thanh Minh đã khôi phục lại, so với trước khi sinh đã không còn sai biệt lắm, công sự trong Phi Yến sơn trang, hắn đã tự mình đảm nhiệm. Hơn nữa, lần này, ta quyết đinh để Tứ Thảo ở lại làm ám vệ, tuyệt đối sẽ không xảy ra điều gì bất trắc.”

“ Ân…, như vậy ta đây cũng yên tâm. Vậy ngày mai chúng ta lên đường. Các ngươi mau trở về nghỉ ngơi thật hảo.” Dứt lời, Lạc Sở Khí cũng Liễu nương li khai thư phòng, chỉ còn Yến Phàm Vũ cũng Mộ Lăng Phi.

“ Phàm Vũ, ta cảm thấy ngươi dường như có tâm sự gì…” Mộ Lăng Phi ngồi xuống cạnh Yến Phàm Vũ, thân mật vỗ vỗ bờ vai hắn: “ Có phải lo lắng, chúng ta li khai, Lạc Thường sẽ xảy ra chuyện? Yên tâm, Thanh Minh sẽ hảo hảo chiếu cố hắn…”

“ Chính là, Phi ca…” Yến Phàm Vũ thoáng nắm chặt nắm tay: “ Chứng kiến hắn như vậy miễn cưỡng chính mình, ta thực sự vô cùng khó chịu, lẫn này rời đi, ta có dự cmar chẳng lành…”

“ Ngươi a…. Thật là buồn lo vô cớ, có thể có chuyện gì được chứ. Tứ thảo chính là cận vệ, năng lực của bọn hắn, không phải ngươi là người rõ nhất sao, không có việc gì…”

“Ân…” Yến Phàm Vũ khẽ gật đầu, nhưng thật sâu trong nội tâm, y biết, đó là nỗi bất an không cách nào lắng xuống…

Đêm đã khuya, Ngạn Lạc Thường vẫn vô pháp đi vào giấc ngủ, ngồi bên cửa số, nhìn đăm đăm vào màn đêm. Gió từng cơn lạnh buốt thổi không ngừng nhưng hắn không cảm thấy dù chỉ là một chút lạnh. Ngày mai, phỏng chừng Yến Phàm Vũ cùng sư phụ hắn sẽ rời đi, nói như vậy, chính mình có thể thừ dịp mà li khai. Thời gian từng ngày trôi qua, thân thể có bao nhiêu biến hóa bất thường, Ngạn Lạc Thường không phải một chút cũng không biết mà thực sự rõ ràng. Qua một thời gian nữa, bụng ngày càng to lên, khi đó, chính mình chỉ có thể tìm một nơi mà lẳng lặng sinh hạ hài tử.

“ Cảm giác lần này sẽ có đại sự phát sinh, hy vọng mọi chuyện sẽ không trở nên quá tồi tệ…” nhẹ nhàng lấy tay vuốt bụng, Ngạn Lạc Thường nói nhỏ.

Ngoài sân, cây cối bị gió thổi phát ra tiếng “ soàn soạt”, nhưng tiếng bước chân lại gần không vì thế mà chìm hẳn.

“ Ai?” Ngạn Lạc Thường theo tiếng quay lại, chỉ thấy mơ hồ trước mắt áo choàng đen tuyền chiếu rọi dưới ánh trăng.

“ Là ta…” Thanh âm rất nhẹ nhưng thập phần quen thuộc.  “ Vũ… ngươi nhưu thế nào lại đến đây…”. Thân ảnh dẫn tới gần, hình dáng nam nhân cũng trở nên rõ ràng, là Yến Phàm Vũ.

“ Thường…” Yến Phàm Vũ lên tiếng, nhẹ nhàng đem thân ảnh trước mặt tham tiến lồng ngực chính mình.

“ Làm sao vậy? Không phải ngươi nên đi nghỉ ngơi sao? Ngày mà con phải khởi hành sớm…” Chưa nói dứt lời, đã cảm thấy người kia thoáng gia tăng lức đạo nơi cánh tay “ Ngươi… làm sao vậy..?” Cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không sao cất nổi lên lời…

“ Vũ…” Ngạn Lạc Thường ngọ nguậy, không ngừng kêu tên nam nhân trước mắt.

“ Ta rất nhanh sẽ trở lại, chờ ta có được không…?”

“ Cái gì…?” Ngạn Lạc Thường không rõ ý tứ của Yến Phàm Vũ  “ Ngươi… ngươi nói với ta cái này làm gì…”

“ Thường, ta không biết những ngày gần đây ngươi nghĩ cái gì, rõ ràng thân thể không tốt, lại không chịu cho ta tìm đại phu chuẩn bệnh. Lần này rời  đi, ta rất lo lắng, rằng có thể hay không, khi ta trở lại sẽ không được gặp ngươi nữa….”

Nghe được những lời này, Ngạn Lạc Thường nội tâm đã có chút dao động.

Như thế nào…

A…

Chẳng lẽ hắn biết roc ta đang suy tính những gì…

Chẳng lẽ trong thời gai ngắn như vậy hắn có thể minh bạch ta…

Vì tiêu trừ sự cảnh giác của Yến Phàm Vũ, Ngạn Lạc Thường mở miệng nói, mang đầy tiếu ý: “ Ta sẽ thừa dịp ngươi không để ý mà vụng trộm chạy trốn…”

“ Cái gì?” Bị những lời nói của Ngạn Lạc Thường dọa cho hoảng sợ, không dma tin nhìn chằm chằm người vẫn đang ở trong ngực mình.

“ Yến Phàm Vũ. Ta thực sự muốn chạy trốn, bằng không, ta sẽ không trở về được nữa…”

“ Không thể quay về, ngươu nói vậy là có ý tứ gì? Thường…”Còn chưa biết rõ Ngạn Lạc Thường rốt cục suy tính gì trong đầu, trong khoảnh khắc, đôi môi đã bị đôi phương ngăn chặn. Đầu lưỡi phấn nộn kia e dè trượt vào trong khoang miệng, kìm lòng không được mà vờn qua vờn lại. Tất cả suy nghĩ hỗn loạn đều bị quẳng ra sau đầu, Yến Phàm Vũ chỉ còn biết chẫm rãi nhấm nháp thứ  ngọt lịm Ngạn Lạc Thương tự mình dâng đến.

Ngạn Lạc Thường hai tay vô thức vòng qua gáy Yến Phàm Vũ, ấn xuống, làm cho nụ hôn thêm sâu. Yến Phàm Vũ  cũng vô thức mà quên đi vấn đề đang nói trước đó mà chuyên tâm hưởng thụ. Đây là lần đầu tiên Ngạn Lạc Thường chủ đọng hôn y, không phải do dược vật, không phải do bức bách, mà là cam tâm tình nguyện.

Tiếp nhận rồi! Trong lòng ngươi đã thực sự tiếp nhận ta! Ngươi cuối cùng cũng lựa chọn ta, cũng nguyện ý ở lại cạnh ta!

Rốt cục, cho dù không muốn dừng lại, nhưng nhìn người kia vì hô hấp có chút khó khan mà khuôn mặt ửng đỏ đành phải buông ra.

Cứ như vậy đừng trong ngực Yến Phàm Vũ, Ngạn Lạc Thường cũng không có nói cái gì. Có lẽ, chính mình cũng không thể  rời y mà đi. Nhưng, ngươi cứ an tâm mà làm tốt việc của ngươi, nếu ông trời thực sự chiếu cố chúng ta, ta sẽ hội trở về, ở lại cạnh ngươi đời đời kiếp kiếp.

Vĩnh viễn…