Si Tình Nhàm Chán Nhất

Chương 63: Đôi câu vài lời mai táng tại nơi sâu nhất của thời gian 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1430547914975

Còn ba ngày là đến kỳ thi đại học, trong lòng tôi đã không có cảm giác gì với việc này. Kiểu như đã biết nợ nhiều nên không thèm lo sầu vì lo chẳng kịp, tôi đơn giản không quan tâm đến việc ôn tập nữa. Vốn định tìm Triệu Nhị Hầu đi chơi, nhưng tôi nghĩ rồi lại nghĩ, mình không muốn thi tốt nhưng chắc gì người ta cũng thế chứ. Tôi bèn tự mình tới quán net.

Từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy, toàn bộ Liễu thành chắc tìm không được mấy người sắp thi đại học mà vẫn có tâm tư lên mạng chơi game.

Lúc chơi game giống như gặp ma quỷ vậy. Mấy ván trước thua chẳng hiểu ra sao, vừa hồi máu là chết luôn. Thua vài ván rồi đơ máy, gõ gõ đập đập vẫn kẹt cứng ở chỗ này. Tôi buồn bực tìm chủ quán đổi máy khác.

Tôi vừa ngồi xuống trước máy tính mới thì nhận được cú điện thoại từ mẹ của Triệu Nhị Hầu. Lúc tôi ra ngoài, chỉ có mẹ tôi ở nhà một mình. Dì Triệu hẳn là tới nhà nói chuyện với mẹ tôi, không biết bà gọi cho tôi là có chuyện gì.

Tôi đã quá sợ việc ly hôn của cha mẹ tôi. Tôi không muốn nghe đến bất cứ tin tức gì, nên nhìn thấy số điện thoại của dì Triệu bèn lập tức ngắt.

Dì Triệu gọi lần thứ hai, tôi lại cắt đứt, còn chuyển sang chế độ im lặng.

Điện thoại yên tĩnh, tôi mở một trận game mới lần nữa, không tới năm phút đồng hồ liền thua. Lại mở một trận, lại bắt đầu chết, làm cho tôi phiền muộn hồi lâu. Tôi cũng không có tâm trạng đổi máy khác, cứ thế ngồi ngẩn người trước máy tính.

Tôi mở ra màn hình điện thoại, số cuộc gọi nhỡ là hơn mười cuộc, đều đến từ dì Triệu. Có lẽ nếu không nhận thì sẽ kỳ cục, tôi đành gọi lại, vừa tiếp thông liền nghe được âm thanh có chút nóng nảy của dì Triệu.

“Gia Dương, đứa nhỏ này, sao cháu không nhận điện thoại chứ?”

“Mới vừa không nghe thấy. Dì có chuyện gì không?”

“Dì rời khỏi nhà cháu liền gọi ngay cho cháu. Đều đã qua bao lâu mà cháu mới biết nhận điện thoại hả?”

“Có chuyện gì thì dì cứ nói đi ạ.”

“Không phải là cha cháu trước trước sau sau gửi rất nhiều đơn thỏa thuận ly hôn tới nhà mà mẹ cháu coi như không thấy hay sao. Hôm nay cha cháu dẫn theo cái tên họ Lâm tới tận cửa nói chuyện! Dì không biết bọn họ sẽ nói gì với mẹ cháu, đừng tiếp tục kích thích bà chứ.”

Lòng tôi cả kinh, “Dì nói cha cháu và Lâm Thanh Dật tới nhà cháu…”

“Còn chẳng phải sao!” Dì Triệu nói, “Sau cha cháu lại có thể làm thế được chứ? Dẫn theo cái tên họ Lâm kia đến buộc cháu mẹ ly hôn. Lần đầu tiên nghe nói ngoại tình còn dẫn theo tiểu tam tới cửa! Cháu mau về thăm nhà một chút đi, đừng để mẹ cháu chịu thiệt.”

Tôi tắt điện thoại, hơi buồn bực dựa vào ghế. Tôi có chút không muốn trở về quản chuyện của bọn họ, muốn mắt không thấy đỡ phiền lòng, nhưng trong lòng bực bội vô cùng.

Hết cách rồi, tôi đành tắt máy tính, cầm điện thoại và chìa khóa chạy về nhà.

Quán cách nhà tôi rất xa. Tôi đi hơn 20 phút mới đến ngã từ đầu phố. Ở nơi đó, tôi bắt gặp xe của cha tôi. Ông và Lâm Thanh Dật đều nhìn thấy tôi rồi giảm tốc độ dừng bên cạnh tôi. Hai người còn chưa kịp mở miệng nói gì, tôi đã trực tiếp không nhìn họ mà đi thẳng qua.

Tôi đi rất xa mới nghe được tiếng khởi động xe.

Tiến vào khu chung cư, tôi cảm thấy trong lòng khó chịu như đè ép thứ gì, không thể nói được nguyên do. Trước đó ở quán Internet thời điểm vẫn rất tốt, làm sao đột nhiên liền khó chịu chứ. Tôi sờ sờ túi, lấy điện thoại ra rồi gọi cho mẹ tôi.

Gần như là vừa bấm bên kia đã nhận, thế nhưng hồi lâu không có âm thanh. Mặc cho tôi gọi mấy lần, bên kia vẫn luôn yên lặng.

Có lẽ qua gần một phút, đầu kia điện thoại mới vang lên thanh âm khàn khàn trầm thấp của mẹ tôi.

Bà nói: “Gia Dương, mẹ không cam lòng, không cam lòng lãng phí năm tháng tốt đẹp nhất của mình, không cam lòng việc mình bị lừa hai mươi năm, không cam lòng dùng nửa cuộc đời làm áo cưới cho người khác, không cam lòng… Dù phải chết, mẹ cũng phải lấy danh phận vợ chính thức của Hứa Viễn Sơn đi chết. Vậy cứ thế đi…”

Tôi nghe có chút hoảng sợ. Linh cảm không lành càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác ngột ngạt trong lòng cũng càng lúc càng không thể xem nhẹ.

Tôi đi vào tầng một, nghe thấy bà nói: “Gia Dương, đáp ứng mẹ, con phải hạnh phúc.”

Điện thoại cắt đứt. Tôi nôn nóng chạy tới thang máy, nhưng thang máy vẫn đang đi xuống từ tầng 26, mỗi phút mỗi giây đều rất khó chịu.

“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn, là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Đầu óc trống rỗng trong vài giây ngắn ngủi. Dòng máu chảy từ lòng bàn chân tôi từng chút từng chút nguội lạnh dần. Rõ ràng trời không rét mà tôi lại rùng mình một cái, cảm thấy gió trong hành lang hơi lớn.

Tay tôi cũng không biết làm sao mà cầm điện thoại và chìa khóa không chắc, khiến chúng rơi trên mặt đất.

Tôi không dám quay đầu lại, không hề dám nhúc nhích chút nào.

Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe phía bên ngoài có người hô: “Có người nhảy lầu!”

“Trời ạ, có người nhảy lầu!”

Tôi nở một nụ cười vặn vẹo. Mỗi một biểu tình nhỏ bé đều kéo căng dây thần kinh của nỗi đau trên mặt tôi. Nước mắt rơi như mưa.

Tôi không khổ sở.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Con người vào thời điểm khổ sở nhất, cơ chế phòng ngự thân thể sẽ bảo vệ bạn, gây tê nỗi đau, làm bạn không thể nhận ra nó. Giống như việc tự hãm lại trong thế giới của chính mình, lâm vào giấc mộng dài khó tỉnh. Nhưng nỗi đau kia sẽ không biến mất. Nó chỉ tích lũy lâu dài rồi chực chờ một lần bùng nổ.

Tôi không biết gì hết, không hề khổ sở đâu. Vào khoảnh khắc nước mắt chảy đầy mặt, rõ ràng cái gì tôi cũng không biết mà. Tôi không biết mình cứ thế đứng bao lâu. Chân tôi như đeo chì, chết lặng, không cảm giác.

Có người tiến vào nhìn thấy tôi, “Hứa Gia Dương, đó là mẹ cháu, mau đi xem một chút đi!”

Tôi hơi bình thường lại, đột nhiên cười rồi ấn thang máy, kinh hoảng muốn chạy trốn, “Mẹ cháu đang ở nhà đây. Mới vừa rồi bà còn gọi điện thoại cho cháu. Chú nhìn lầm rồi.”

“Hứa…”

“Cháu nói chú nhìn lầm rồi, thì con mẹ nó chú chính là nhìn lầm rồi!” Tôi gần như gào thét.

Lúc này, thang máy đến. Tôi muốn bước vào, nhưng người kia lại bắt được tôi, kéo tôi ra ngoài rồi nhẹ nhàng nói: “Hứa Gia Dương, trước hết cháu đừng hoảng loạn. Bọn chú đã gọi xe cứu thương…”

Tôi run chân, ngồi sụp xuống trước cửa thang máy, cầu khẩn: “Các người thật sự nhìn lầm rồi. Không phải mẹ cháu đâu. Mẹ cháu còn đang ở nhà đấy. Không tin thì chú và cháu cùng đến xem, mẹ cháu còn đang ở nhà đấy… Bà đang yên ổn ở nhà. Các người đừng nói lung tung có được không?”

Người kia cứ đứng như vậy, không biết nên làm gì.

Tôi muốn đứng lên. Thang máy đã đi rồi, tôi phải đứng lên để ấn thêm một lần nữa chứ. Tôi phải về nhà. Tôi ra ngoài chơi game, mẹ tôi nhất định rất tức giận. Tôi phải trở về dỗ dành bà nha.

Nhưng tôi không đứng lên nổi. Dường như chân không còn là của tôi nữa, làm sao cũng không chịu nghe sai khiến.

“Cháu phải về nhà, mẹ cháu đang ở nhà tức giận…”

“Chú kéo cháu lên được không? Cháu phải về nhà, không thì bà giận lên rất đáng sợ… Kéo cháu lên một chút, giúp cháu một chút… Giúp cháu một chút đi…”

Tôi tự nói với mình, không thể quay đầu lại, quay đầu lại thì cái gì cũng không trở về được.

Không thể quay đầu lại.

Không thể.

Rất lâu sau đó, tôi dùng tất cả sức lực để đứng dậy, có chút mệt mỏi chống lên tường thang máy. Cuối cùng, tôi xoay người. Toàn bộ dũng khí của tuổi trẻ đều dùng vào cái nhìn này.

Một màn đỏ chói kia, về sau trở thành nỗi ám ảnh của tôi.

Tôi nhìn thấy máu tươi trên đất nở ra từng đoá từng đoá hồng đỏ yêu diễm. Tôi nhìn thấy máu đang chậm rãi bò đầy chiếc váy hoa nhí trắng. Tôi nhìn thấy mái tóc đen dài của bà tán trong vũng máu.

Tôi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay bà nhuộm thành màu đỏ thắm.