Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 35: Cố nhân. Thượng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người giục ngựa về Hổ Uy doanh, chưa vào cửa doanh đã nghe thấy tiếng huyên náo bên trong, náo động bụi trần. Vào tới, mới thấy một đám binh sĩ cách đó không xa vây lại thành một cúc thành, thân thủ bóng người bên trong đầy mạnh mẽ, chạy nhảy như giao long gặp nước.

“Nghe nói Hoắc Tướng quân là một tay xúc cúc cừ khôi, nổi danh ở kinh thành,” Lý Cảm nhìn qua, cười nói, “Không ngờ trong quân ngài ta còn nghiện đến mức đó.”

Tử Thanh không thấy hứng thú lắm, với chuyện xúc cúc trong doanh càng không thể gật bừa, chỉ hờ hững quét mắt, xong quay sang Lý Cảm nói: “Chắc Tướng quân đã không còn gì sai bảo, tôi phải về Chấn Vũ doanh, xin từ biệt.”

Lý Cảm vượt lên trước một bước cướp cương ngựa của cô, mềm mỏng nói: “Mai ta đi rồi, sau này em không muốn gặp ta nữa, thế thì theo cùng ta một lúc đã.” Một đường về đây, anh ta đã đắn đo trong lòng, xưa nay Tử Thanh rất thật tình, nói không gặp là không gặp. Nhưng giờ anh ta đã biết được tung tích của cô, vẫn còn nhiều thời giờ, chắc chắn có thể từ từ khuyên cô hồi tâm chuyển ý, thực sự giờ không phải lúc đối cứng.

Anh ta đã mềm giọng muốn nhờ, Tử Thanh vốn mềm lòng, nghe lời khẩn thiết thật không thể ác độc quả quyết từ chối, đành hàm hồ “Ừ” đáp, tạm thời xem như đồng ý.

Chợt một thứ vùn vụt mang tiếng gió từ trong cúc thành xé không bay đến, do Lý Cảm đưa lưng về phía cúc thành, chỉ nghe tiếng gió, không nhìn rõ, gần như không hề suy nghĩ giang tay ôm Tử Thanh vào ngực, tránh đi.

Đợi né xong, Lý Cảm đăm đăm nhìn lại, mới rõ thì ra là quả Cúc cầu – trong cúc thành, Hoắc Khứ Bệnh đầu chít khăn đen, người mặc bộ câu y* thuần sắc trắng, đang nhận chiếc túi da dê quân sĩ đưa qua, ngửa đầu uống nước, cặp mắt đầy hứng thú nhìn bọn họ…

(*) loại áo tay dài, hẹp.

Đám sĩ tốt khác đều dõi theo ánh mắt Tướng quân nhìn sang, thấy cảnh hai người Lý Cảm, hoặc hít hà, hoặc huýt sáo, mặt đầy cảm xúc mập mờ.

Sắc mặt Tử Thanh không tự nhiên lắm, tránh khỏi ngực Lý Cảm, không lên tiếng. Lý Cảm mới cảm giác không ổn, xấu hổ cười trừ, ngượng ngùng giải thích với cô: “Ta, ta không biết là cúc cầu…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Hoắc Khứ Bệnh trong cúc thành ngắt lời.

“Hai người, lại đây lại đây!” Hoắc Khứ Bệnh thuận tay ném túi da dê cho quân sĩ, ngoắc gọi Lý Cảm, như cảm thấy hai người vui vui, trong mắt lộ ý trêu đùa.

Lệnh của Tướng quân, hai người Lý Cảm Tử Thanh không thể chống lại, biết rất rõ hơn phân nửa là bị Hoắc Khứ Bệnh đùa bỡn, vẫn phải kiên trì y lệnh đi qua.

“Ti chức tham kiến Tướng quân.”

Bước tới trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, mặc cho ánh mắt đám binh tốt xung quanh kỳ cục cỡ nào, Tử Thanh chỉ làm như không thấy, quy củ hành lễ.

Lý Cảm cũng theo chào Hoắc Khứ Bệnh theo phẩm cấp.

Hoắc Khứ Bệnh cười hì hì rồi lại cười, ánh mắt vừa đi vừa về quét qua người hai người họ, cười hỏi: “Nhanh vậy đã trở lại rồi? Sao không đi dạo Lũng Tây nhiều thêm lát?”

“Gấp gáp về sớm, là vì chiều nay phải lên đường quay về,” Lý Cảm đáp đôi câu, vô tình nghiêng đầu nhìn Tử Thanh, cô vẫn vẻ phục tùng cụp mắt, im lặng không lên tiếng ngắm cát sỏi trên mặt đất.

Bắt đầu từ khi anh ta gặp được Tử Thanh, tâm tư và ánh mắt đều dán lên thiếu niên này, gần như là một khắc không rời. Hoắc Khứ Bệnh ban đầu còn hơi ngạc nhiên, cho đến khi ban nãy nhìn thấy Lý Cảm ôm lấy Tử Thanh, mới bừng tỉnh — Lý Quảng gia phong nghiêm túc, dạy con cháu rất nghiêm, thật chẳng ngờ Lý Cảm lại thích nam phong.

Lại nhìn Tử Thanh, dáng dấp mặc dù gầy chút, phơi đen chút, da mặt vẫn xem là non tơ, nhìn cũng có phần thanh tú. Nếu không phải từng chứng kiến sức mạnh ném trường kích dữ dội kia, làm người ta nhìn lầm là gái cũng có thể, thảo nào Lý Cảm đối đãi cậu ta nhớ mãi không quên, tình cảm lưu luyến không rời lộ rõ trên mặt.

Như thế cũng hay, chàng vẫn luôn hy vọng có thể mời chào Lý Cảm đến, giờ có Tử Thanh rồi, không cần chàng khuyên, tự Lý Cảm sẽ muốn đến, cơ hội thành công phải lớn hơn nhiều.

Quán Quân Hầu nhẩm bàn tính vỗ bôm bốp, ý cười trên mặt càng đậm…

“Cởi y bào, ra chơi xúc cúc nào!” Hắn đạp tới một bước, không hề báo trước mà đầy tự nhiên ôm vai Tử Thanh, cười rộ bày ra một dáng vẻ không lo không nghĩ, bảo Lý Cảm, “nghe người trong kinh thành kể cước pháp của Lý Tam công tử rất giỏi, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội luận bàn với huynh một lần.”

Tự dưng bị hắn ta ôm vai, sống lưng Tử Thanh cứng đờ, tóc gáy dựng khắp. Dầu gì thì nam nữ hữu biệt, dù cô sống trong quân đội nhưng vẫn luôn tránh tiếp xúc tứ chi gần với người khác, giờ bị hắn ta sấn lại gần thế, lại một mực không thể trắng trợn tránh né, không khỏi âm thầm nhăn mày.

“Xúc cúc?!”

Lý Cảm miệng thì hỏi, mắt chỉ nhìn thấy dáng vẻ Tử Thanh không được tự nhiên, muốn giải vây giúp cô, ngại Hoắc Khứ Bệnh lại có hành động không hay.

Thử dời bả vai nhẹ đến mức không thể thấy, Tử Thanh cố hết sức nghĩ làm thế nào không chút dấu vết hất cánh tay Tướng quân xuống, ngờ đâu Hoắc Khứ Bệnh cứ như không thèm màng tới, cong cánh tay, ôm cô càng thêm gần hơn. Quá khó chịu, Tử Thanh ngầm hít một hơi, đột nhiên ngồi thụp xuống, ra vẻ chỉnh cách ngoa, làm cánh tay chàng rơi vào khoảng không, lúc đứng dậy, đã lui sang một bên.

Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu lườm cô, ánh mắt khiến người ta không thể nào nhìn ra ý nghĩ. Tử Thanh chỉ một vẻ phục tùng cụp mắt chờ lệnh, không chút sợ hãi.

Thấy thế, Lý Cảm cố nén ý cười, cởi áo ngoài, nhìn Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Ta đã lâu chưa chơi xúc cúc, cước pháp không thạo, xin Tướng quân thông cảm.”

Đã có quân sĩ nhặt cúc cầu về trả cho Hoắc Khứ Bệnh, chàng đưa chân tung cúc cầu lên xuống, đá lại vào trong cúc thành, vung tay bảo Lý Cảm: “Cứ đá là được, dông dài làm gì.”

Lý Cảm đưa áo ngoài cho Tử Thanh, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Chờ ta một lát.”

Thấy Tử Thanh gượng gạo cầm lấy áo của Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh không có ý tốt câu môi cười khẩy, khẽ hất cằm: “Cậu cũng vào sân đi!”

“Ti chức không biết xúc cúc, xin Tướng quân thứ tội.”

Tử Thanh đáp thật trôi chảy, dáng vẻ vẫn một kiểu phục tùng cụp mắt, mí mắt cũng không thèm nhấc.

Lý Cảm vội ngăn trước người cô, cười nói: “Cậu ấy không biết thật, vào trận còn vướng chân vướng tay, quét đi hứng thú của Tướng quân.”

“Huynh đối xử cậu ta…”

Hoắc Khứ Bệnh chỉ nói nửa câu, nhìn anh ta cười cười, rồi xoay người sải bước vào cúc thành. Lý Cảm chưa kịp nghĩ, ngoái lại ngó Tử Thanh một chút, rồi cũng sải bước đuổi theo.

Trong lòng biết Lý Cảm cho rằng mình sẽ gây phiền toái, Tử Thanh thầm rầu rĩ, cộng thêm cô cũng chẳng chút hứng thú với bộ môn xúc cúc, không muốn ở đấy xem, bèn lùi ra, ở một góc doanh đợi, cúi đầu nhăn mày nghe tiếng ồn ào từ bên kia cúc thành vọng đến.

Bóng mây đang chầm chậm di chuyển trên mặt đất.,

“Ê! Cậu kia… lại đây!” Có người đang gào ầm.

Không xác định được là gọi mình hay không, Tử Thanh ngước lên theo tiếng gọi, nhìn thấy Hình Y trưởng hai bên tóc mai trắng xóa đứng cách đó không xa, trong tay còn xách hai cái hũ sành nặng trịch, đang gọi cô.

Tử Thanh bước nhanh tới, quy củ hành lễ: “Hình Y trưởng.”

Hình Y trưởng không chút khách sáo nhét hũ sành vào tay cô, bóp tay bóp chân mình phàn nàn: “Đến một dược đồng cũng không chia cho ta,… Mi, là cái cậu ở Chấn Vũ doanh nhỉ?”

“Ti chức Dịch Tử Thanh.”

Hình Y trưởng quan sát cô một hồi, tức giận than phiền: “Đám trẻ tụi bây rảnh rỗi ngồi phởn phơ ra đấy, chuyện gì cũng đẩy hết lên đầu lão già này chạy ngược chạy xuôi. Đừng có rong chơi cả ngày thế, Tướng quân đã ham chơi, tụi bây còn học theo, cho mình là ai thế…”

Tử Thanh xưa nay không phải người ưa giải thích, cho dù ông có đúng hay sai cũng không cãi lại, im lặng nghe ông lão trách cứ.

“… Còn đứng ngây đó làm gì, ngờ ngờ nghệch nghệch, không đi đưa thuốc với ta đi.”

Dứt lời, Hình Y trưởng chắp tay sau lưng tự đi trước.

Tử Thanh lưỡng lự một chớp mắt, nhìn cúc thành, chỗ đó ồn áo bụi tung bay, hiển nhiên đang chơi say sưa, chắc một lát sẽ chưa xong. Cô không do dự nữa, sải bước đuổi theo Hình Y trưởng, đi sâu vào Hổ Uy doanh.

Trong trướng có hai hán tử nằm co ro, một bị thương ở cánh tay, người kia bị thương ở chân. Lúc Tử Thanh theo Hình Y trưởng đi tới, trước giường cả hai đều là một đống mũi tên, chính giữa trướng bày chiếc bình đồng hình củ tỏi, bên trong cắm ba bốn mũi tên, trên đất là mấy chục mũi lộn xà lộn xộn rải rác, hiển nhiên là hai người nằm dưỡng bệnh bực bội đến hoảng, đang chơi trò ném bình.

Nhìn thấy đám tên, Hình Y trưởng càng thêm tức giận, thổi râu, trợn mắt nói: “Hai đứa bay không thể yên tĩnh một lúc sao, Tôn Ứng, cánh tay này của cậu không muốn nữa phải không; Lý Quân Minh, đã không thể động đậy mà sao còn không yên vậy…”

Người được kêu là Lý Quân Minh rối rít cười cợt nhả giải thích: “Lão Hình à, chân cháu cũng đâu có động đậy, cử động tay tí thì đâu có liên quan, lời ngài cháu vẫn nghe mà.”

Hình Y trưởng không thèm đáp, xoay qua sai Tử Thanh: “Rót thuốc trong hũ màu đen ra.”

Tử Thanh y lệnh, để hũ xuống bàn, lấy chén sành móc ngược xuống cẩn thận rót thuốc. Thuốc vừa mới sắc xong, hơi nóng bốc lên, mùi thuốc tỏa khắp trướng.

“Ôi chao! Có thêm cậu dược đồng khi nào thế, lão Hình hết khổ rồi?” Tôn Ứng bị thương ở tay nghiêng người nhìn Tử Thanh, cười nói.

“Ta nào có may mắn đó, tạm thời chụp lại dùng thôi.” Hình Y trưởng móc một túi vải trong ngực ra, phủi mở, một dải kim châm dài xếp từ lớn đến nhỏ lấp lánh, hất cằm bảo Tôn Ứng: “Cởi nhu y.”

Tôn Ứng hơi bất đắc dĩ, từ từ cởi nhu y: “Nữa hả, châm ba lần rồi mà, cháu gần khỏi hẳn rồi… Nếu mớ kim châm đó rảnh đến hoảng, ông đem đi thêu hoa cũng được, châm cháu làm gì.”

“Ở đâu ra ba cái nhảm nhí đó. Nằm xuống!” Hình Y trưởng quát, quay qua bảo Lý Quân Minh, “Mi, uống thuốc!”

Lý Quân Minh ngoan ngoãn nhận chén thuốc Tử Thanh bưng tới, mặt chán chường bắt đầu uống. Tôn Ứng cũng đã ngoan ngoãn nằm xuống, thõng tay dài chân dài dưới giường.

Hình Y trưởng ngồi xuống, cất tiếng gọi Tử Thanh tới, chu chu miệng trên lưng Tôn Ứng, hỏi cô: “Thực hành châm chưa?”

“Mới thử hai lần,” Tử Thanh thành thật.

“Bổ khí nên châm cứu ở đâu?”

Tử Thanh ngẩn ra suy ngẫm một lúc: “Khí Hải, khí Hải du, Trung quản… Túc Tam Lý, Tam Âm giao.”

Hình Y trưởng vê râu lắc đầu: “Có mấy cái huyệt đạo còn đọc vấp váp, thật không dùng được, mi thi châm thử xem sao.”

Tử Thanh còn chưa đáp, Tôn Ứng ngẩng đầu bất mãn nói: “Lão Hình, thì ra là ông bắt cháu đến cho con chim non này luyện tập à, oan quá đi…”

“Im, biết điều thì ở im! Sao nói nhảm dữ vậy.” Hình Y trưởng không khách sáo đè đầu hắn xuống, “Nửa đêm chuồn đi xem ku ngựa, bị đá gãy chân, ta thấy mi đáng đời lắm, rảnh quá không có chuyện làm gây phiền phức cho ông già này, châm mấy kim thì sao… Cầm, Khí Hải!” Ông vê cây phong châm, đưa cho Tử Thanh.

Tử Thanh không khỏi thầm áy náy với Tôn Ứng, song hạ châm lại không hề chần chừ, đâm xuống, nhẹ xoắn chậm vê.

Hình Y trưởng nói tiếp: “Khí Hải Du, Trung quản…”

Tử Thanh được theo Dịch Hi học y đã lâu, cộng thêm chính cô là người tập võ, nên nhận huyệt cực chuẩn, hạ châm vừa nhẹ vừa nhanh, lại có Hình Y trưởng thi thoảng ở bên cạnh đề điểm đôi câu, toàn bộ quá trình châm cứu đều thuận lợi, thật không làm Tôn Ứng ăn đau đớn gì.

“Chân tay lóng ngóng, đúng là trong quân không có người, mới bảo tụi bay lăn lộn làm y sĩ.” Dù chẳng có sai sót nào, Hình Y trưởng vẫn không một câu khích lệ, lắc đầu nguầy nguậy, “… Lát lại chỗ ta cầm sách về đọc, tập con rối cho quen, nghe thấy không!”

“Rõ.” Tử Thanh trả lời.

Hình Y trưởng nhíu mày nói: “Biết chữ chớ?”

“Biết ạ.”

“Biết thì tốt, đừng uổng phí sách của ta, tích góp không dễ đâu…”

Hình Y trưởng càu nhàu ồn ào trong miệng, cầm túi kim châm chuyển qua chỗ Lý Quân Minh, bỗng quay qua Tử Thanh dựng râu: “Còn đứng đấy làm gì, chờ ta hầu mi à? Chút mắt nhìn cũng không có, còn không bưng hũ ra ngoài trướng hầu đi…”

“Dạ.”

Tử Thanh tốt tính, không buồn không hờn, đàng hoàng cầm hũ sành ra ngoài trướng chờ.

Thấy cô đi ra xong, Hình Y trưởng thuận tay bợp gáy Lý Quân Minh phát: “Nhóc thúi, nhìn cái gì vậy… Còn không cởi quần! Cho ta khám chân!”