Siêu Cấp Binh Vương

Chương 309: Thanh phong động tâm




Đối phó tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp không giống như đối phó Thanh bang cùng tập đoàn Phi Tường, nếu như một kích không thành, chẳng những có thể có thể liên lụy đến Trung Đảo Tín Nại, trọng yếu hơn là muốn tìm cơ hội công kích Ám Dạ Hoa Bách Hợp lần nữa chỉ sợ sẽ rất khó. Thỏ khôn có ba hang, ai biết Ám Dạ Hoa Bách Hợp có còn căn cứ bí mật nào nữa không, nếu tập kích này không thành, chỉ sợ sẽ lập tức tìm một chỗ ẩn nấp khác. Nơi này chính là Nhật Bản, Nanh Sói cũng không có ưu thế địa lợi ở đây.

"Ba ngày sau Ám Dạ Hoa Bách Hợp sẽ có một cuộc hội nghị, tất cả thành viên ở Nhật Bản đều phải có mặt, kể cả thủ lĩnh cũng phải tham gia." Trung Đảo Tín Nại nói, "Địa điểm hội nghi tạm thời còn không có xác định, bất quá có lẽ sẽ ở một nơi vắng người, rất thuận tiện cho các ngươi ra tay. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, về sau chỉ sợ sẽ rất khó có được cơ hội như vậy."

Diệp Khiêm nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Tốt, vậy thì định tại ba ngày sau. Bất quá, nếu như bọn họ bất chợt thông báo địa điểm cho ngươi thì ngươi làm thế nào truyền tin tức cho chúng ta?"

"Ta tự có biện pháp, ta sẽ lưu lại ám hiệu, đến lúc đó Diệp tiên sinh dựa theo ám hiệu đi qua là được rồi." Trung Đảo Tín Nại nói.

"Như vậy lúc chúng ta công kích, ngươi chẳng phải là sẽ bị nguy hiểm? Theo ta được biết, thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp không dưới 100 người, lần này tham gia hội nghị tối thiểu cũng có 50 a. Chúng ta chỉ có ba người, nếu như cưỡng ép công kích không nhất định sẽ thành công. Thế nhưng mà nếu như dùng công kích từ xa, ngươi sẽ bị nguy hiểm." Diệp Khiêm nói. Dù sao Trung Đảo Tín Nại hiện tại cũng coi như là người một nhà, Diệp Khiêm cũng không thể vì tiêu diệt Ám Dạ Hoa Bách Hợp, mà không để ý đến tính mạng của nàng.

"Diệp tiên sinh, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ có biện pháp rời khỏi đó." Trung Đảo Tín Nại nói.

"Không được, ta không đồng ý." Thanh Phong kiên quyết nói, "Ngươi nói ngươi có biện pháp, nếu như biện pháp đó không thể thực hiện được? Chẳng phải là tương đương với việc ta tự tay giết ngươi sao, ta không đồng ý."

Diệp Khiêm cùng Mặc Long kinh ngạc nhìn Thanh Phong, tiểu tử này tựa hồ có chút quá kích động à. Trong nội tâm của Trung Đảo Tín Nại có chút ấm áp, trở thành sát thủ nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tống Nhiên là bạn, nàng cơ hồ không có bất kỳ bạn bè nào; mà Tống Nhiên cũng sẽ không nói những lời này, nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường, cũng cần người khác quan tâm, cần nam nhân che chở. Nhìn Thanh Phong, trong nội tâm của Trung Đảo Tín Nại tràn đầy tình cảm ấm áp.

Bất quá, bản thân là sát thủ nàng, từ trước đến nay đều không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, vẫn lạnh lùng nhìn Thanh Phong, nói: "Không hỏi ý kiến của ngươi, ngươi không đồng ý ta cũng làm, đây là cơ hội duy nhất, nếu như bỏ lỡ lần này, lần sau cũng không biết phải đợi tới khi nào."

Quay đầu, Trung Đảo Tín Nại nhìn Diệp Khiêm, kiên định nói: "Diệp tiên sinh, đây là cơ hội duy nhất, ngươi nếu quả thật muốn diệt hết Ám Dạ Hoa Bách Hợp thì đây là cơ hội tốt nhất, ta hi vọng ngươi sẽ không bỏ qua. Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tự có biện pháp rời khỏi đó. Nếu quả thật không thể rời khỏi, có lẽ đây cũng là một sự giải thoát." Nói xong, trong ánh mắt của Trung Đảo Tín Nại không khỏi lòe lên một tia ai oán.

"Lão đại, ngươi cũng đừng nghe nàng nói, ta không đồng ý, kiên quyết không đồng ý." Thanh Phong bướng bỉnh nói.

Hít thật sâu hít một hơi, Diệp Khiêm nói: "Chúng ta cứ làm theo kế hoạch đó thôi, đến lúc đó hành động cụ thể như thế nào, ta sẽ sắp xếp lại nữa. Đúng rồi, Trung Đảo Tín Nại tiểu thư, nếu như tổ chức Ám Dạ Hoa Bách Hợp bị tiêu diệt, ngươi về sau có tính toán gì không?"

Trong ánh mắt của Trung Đảo Tín Nại hiện lên một tia mờ mịt, sau nửa ngày, mới hồi đáp: "Ta cũng không biết, có lẽ sẽ tìm một một chỗ yên tĩnh, rời xa tranh đấu, sống hết cuộc đời a."

Thanh Phong có chút ngẩn người, há to miệng, muốn nói cái gì, thế nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại không biết nên nói cái gì.

"Trung Đảo Tín Nại tiểu thư..." Diệp Khiêm vừa muốn nói chuyện, Trung Đảo Tín Nại ngắt lời nói: "Diệp tiên sinh, ngươi hãy gọi ta là Tín Nại, không cần khách khí như vậy."

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Tín Nại, nếu như ngươi không ngại có thể đến tập đoàn Hạo Thiên làm việc a, Nhiên tỷ cũng ở tại đó, tỷ muội các ngươi cũng có thể đoàn tụ nha."

"Đúng vậy a, đúng vậy a, Tín Nại, ngươi có thể đi Hoa Hạ a, như vậy ta có thể mỗi ngày đều thấy ngươi rồi." Thanh Phong cũng cực lực phụ họa nói, mà ngay cả xưng hô cũng sửa lại giống như Diệp Khiêm.

"Ta cũng không muốn thấy ngươi, trông thấy ngươi thì ta có xúc động muốn giết chết ngươi." Trung Đảo Tín Nại trừng Thanh Phong, nói.

"Chỉ cần ngươi đi Hoa Hạ, ngươi muốn giết ta cũng được, ta cũng cam tâm tình nguyện chết vì ngươi." Thanh Phong thừa cơ đến bên cạnh Trung Đảo Tín Nại, mặt dày mày dạn đưa tay tới, nói.

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nghĩ thầm, nói không chừng Trung Đảo Tín Nại thật sẽ bị Thanh Phong bắt tới tay. Diệp Khiêm còn nhớ được một câu nói chí lý cũa Lý Vĩ, nói là muốn theo đuổi nữ nhân nhất định phải gan lớn da dầy không biết xấu hổ, phải hèn hạ vô sỉ hạ lưu tới cực điểm, có thể làm được những điều này, nữ nhân khắp thiên hạ mặc ngươi cua.

Không thể nghi ngờ, 3 chữ vô liêm sỉ là dành cho Thanh Phong, hắn cũng không ngại có thêm hèn hạ hạ lưu ah. Ban đầu, lúc ở Myanmar, tiểu tử này có thể nghĩ ra biện pháp bỉ ổi hèn mọn để tra tấn La Hầu, cũng đủ để nói rõ hắn ở phương diện này rất có tiềm chất.

Trung Đảo Tín Nại hiển nhiên là không thói quen giao tiếp thân mật với người khác, hướng bên cạnh xê dịch, trừng mắt nhìn Thanh Phong nói: "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn đứng gần ta nữa, thì ta sẽ giết ngươi."

Thanh Phong thè lưỡi, rụt trở về, hắn vẫn biết có chừng có mực. Theo đuổi nữ nhân, cũng phải đem nắm tốt một mức độ, quá vô sỉ cũng không được.

"Cảm ơn hảo ý Diệp tiên sinh, ta sẽ suy nghĩ kỹ về điều này." Trung Đảo Tín Nại nói, "Diệp tiên sinh, ta cũng nên đi, đến lúc đó các ngươi hãy chú ý ám hiệu của ta là được rồi."

"Tín Nại tiểu thư, ta còn có rất nhiều lời muốn nói với ngươi." Thanh Phong cuống quít đứng lên, nói.

Trung Đảo Tín Nại trừng Thanh Phong, theo cửa sổ trực tiếp nhảy ra ngoài, chuyện này làm cho Thanh Phong bị hù không nhẹ, nơi này chính là lầu tám a, từ đây nhảy xuống không chết cũng thành người tàn phế a. Cuống quít chạy tới, chỉ thấy Trung Đảo Tín Nại theo đường ống nước, rất thuận lợi tuột xuống, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

"Vừa ý nàng sao?" Mặc Long có chút cười cười, nói.

Thanh Phong cười hắc hắc, nói: "Đúng vậy a, hoàn toàn chính xác có tâm tư này." Vừa nói vừa hấp tấp tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm ngồi xuống, hắc hắc cười cười, nói: "Lão đại, ta cho tới bây giờ còn chưa thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy, ngươi phải giúp đỡ ta à, ta mặc kệ, ta cũng không thể phụ người ta, đem người ta hướng tử lộ."

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Móa, ta là hạng người như vậy sao?"

Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Lão đại đương nhiên không phải người như vậy, thật sự, lão đại, nữ nhân này ta đã định rồi, ta muốn nàng làm vợ ta."

"Ngươi không sợ nàng thừa dịp ngươi ngủ đem thằng nhỏ của ngươi cắt?" Mặc Long cười trêu nói.

"Hắc hắc, chỉ sợ nàng đến lúc đó lại không bỏ được." Thanh Phong nói.

Diệp Khiêm thở dài, nói: "Nếu không như vậy, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ nói chuyện này với Nhiên tỷ, để nàng làm bà mai cho ngươi, như vậy được không?"

"Ba!" Thanh Phong hung hăng ở trên mặt Diệp Khiêm hôn một cái, nói: "Lão đại, ngươi thật sự là quá khéo hiểu lòng người rồi. Quyết định như vậy nha, ngươi cũng không thể đổi ý."

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa nước miếng trên mặt, nói: "Được rồi được rồi, chuyện ta đáp ứng đã có lúc nào đổi ý qua. Tốt rồi, các ngươi đều trở về phòng đi. Hai ngày này các ngươi hoạt động tự do, Thanh Phong, ngươi mang Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi chung, bất quá phải nhớ, trong khoảng thời gian này ngàn vạn đừng gây phiền toái cho ta, có biết không?"

"Không có vấn đề, lão đại, ngươi yên tâm đi, ta cam đoan an phận thủ thường, ta hiện tại muốn giữ mỉnh trong sạch cho Trung Đảo Tín Nại đáng yêu của ta." Thanh Phong nói.

Mặc Long có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ta không yên lòng nhất chính là ngươi, còn có, giúp ta quản lý tốt Thiếu Kiệt, tiểu tử kia với ngươi đều là người làm cho ta không yên tâm"

"Tuân lệnh!" Thanh Phong nở nụ cười, hấp tấp rời khỏi. Mặc Long cũng nhìn Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đứng dậy rời đi.

Ngày kế tiếp, Diệp Khiêm ngủ một giấc dài lấy lại sức. Vừa mới tỉnh lại, liền nhận được diện thoại của Tạ Đông Bách, hỏi hắn có thời gian hay không, muốn dẫn hắn đi gặp vài bằng hữu. Diệp Khiêm tự nhiên vui vẻ đáp ứng, thêm một người bạn thêm một con đường, điểm ấy Diệp Khiêm vẫn hiểu được.

Đơn giản dùng nước súc miệng, lúc vừa xuống lầu đã trông thấy Vưu Hiên ngồi chờ, xe thì đã đậu ở bên ngoài khách sạn. Trông thấy Diệp Khiêm đi đến, Vưu Hiên cuống quít đứng lên nghênh tiếp, nói: "Diệp tiên sinh, chào buổi sáng!"

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Càng quản gia, ngươi đừng khách khí như vậy rồi, gọi ta Diệp Khiêm là được rồi."

"Đó là Diệp tiên sinh rộng lượng, bất quá Vưu Hiên gọi như thế là vì tôn kính ngài." Vưu Hiên nói. Hắn đeo mắt kiếng gọng vàng, phảng phất giống thành phần trí thức nhưng thực chất bên trong lại bướng bỉnh không giống với vẻ bên ngoài.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Chúng ta đi thôi!"

"Mời!" Vưu Hiên vẫn lễ phép như cũ, mời Diệp Khiêm đi ra ngoài lên xe.

Xe chậm rãi hướng chỗ cần đến chạy tới, tuyết đã ngừng rơi, tuyết trên đường phố cũng bị xúc ra hai bên đường, rất nhiều đứa trẻ đang chơi chọi tuyết rất vui vẻ. Thấy một màn như vậy, Diệp Khiêm không khỏi nghĩ đến bản thân hắn lúc nhỏ, đáng tiếc chính là trí nhớ cũng đã mơ hồ.

"Càng quản gia làm ở Phúc Thanh Bang bao nhiêu năm rồi?" Diệp Khiêm thu hồi ánh mắt, hỏi.

"30 năm mười tháng lẻ tám ngày." Vưu Hiên nói, "Từ sau khi ta đến Nhật Bản, cơ duyên gặp được Tạ bang chủ, chịu ân đức của Tạ bang chủ, ta liền một mực đi theo bên người Tạ bang chủ."

"Càng quản gia nhớ rất rõ ràng a, 30 năm thương hải tang điền, càng quản gia rốt cục cũng có được thành tựu của mình." Diệp Khiêm nói.

"Diệp tiên sinh quá khen, đây đều là do bang chủ dẫn dắt, không có bang chủ, sẽ không có Vưu Hiên hôm nay." Vưu Hiên nói.

Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, một người hiểu được cảm ơn, chính là một người đáng giá tôn kính, đây có lẽ cũng là một yếu tố thành công của Vưu Hiên. Đương nhiên, ở trong đó khẳng định cũng không thiếu được sự cố gắng cùng thiên phú của hắn, một người có thể đi đến một bước này, cũng không phải do may mắn.