Siêu Cấp Binh Vương

Chương 365: Tô vi yếu đuối




"Buông lỏng một chút, đừng khẩn trương như vậy, ngươi xem kỹ lại đi." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói. Nhìn thấy nụ cười tự tin của Diệp Khiêm, Tô Vi nhịn không được có chút nghi hoặc, cẩn thận nhìn xuống.

Càng xem càng hưng phấn, lông mày của Tô Vi đang nhíu chặt từ từ giãn ra, trên mặt dần nổi lên nụ cười vui vẻ. Hồi lâu, Tô Vi rốt cục đem toàn bộ chương trình phần mềm xem hết, có chút áy náy nhìn Diệp Khiêm, nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi là do tâm tình của ta không tốt, đã nổi giận với ngươi, ngươi không tức giận chứ?"

"Đương nhiên... Tức giận, ta cần được đền bù tổn thất a." Diệp Khiêm nói.

"Ngươi muốn ta đền bù tổn thất như thế nào?" Tô Vi hỏi.

"Hôn ta một cái, ta sẽ coi như không có chuyện gì xãy qua." Diệp Khiêm chỉ chỉ gương mặt của mình, nói.

Tô Vi không khỏi ngẩn người, nhìn Diệp Khiêm, trái tim của nàng có chút nhảy loạn, có chút khẩn trương. Nàng nhìn hướng phía cửa ra vào, sau khi phát hiện không có ai, mới nhấc chân đi qua. Nàng từ nhỏ đến lớn, ngay cả tay nam nhân cũng không có nắm qua, thì chớ nói chi là cùng nam nhân hôn môi.

Nhìn thấy bộ dạng do dự của Tô Vi, Diệp Khiêm chính mình liền giơ tay ngăn chặn bờ môi của Tô Vi chạm vào môi hắn. Trùng hợp vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên đẩy ra, vị trợ lý kia lập tức giật mình đứng im tại chỗ đó. Sau nửa ngày, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Đón lấy cuống quít đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Sắc mặt của Tô Vi lập tức hồng lên. Cuống quít đẩy Diệp Khiêm ra. Diệp Khiêm chép miệng, hắc hắc cười cười, nói: "Ta nghĩ ta là nô lệ lợi hại nhất từ xưa đến nay. Có thể cùng nữ vương hôn nhau, cảm giác thực tốt ah."

Hung hăng liếc Diệp Khiêm, Tô Vi bấm số điện thoại, nói: "Vào đi!"

Một lát sau, trợ lý từ bên ngoài đi vào, bất quá sắc mặt lại có chút khẩn trương, vừa rồi nàng phá vỡ chuyện tốt của Diệp Khiêm cùng Tô Vi, tự nhiên có chút sợ hãi. Cũng may Tô Vi cũng không có trách cứ nàng, có thể là bởi vì Diệp Khiêm đã giúp nàng giải quyết một nan đề rất lớn, cho nên tâm tình nàng rất tốt. Trên mặt cũng không có vẻ xấu hổ, che giấu vô cùng tốt.

"Thông báo cho bọn họ, đêm nay không cần tăng ca." Tô Vi nói.

"Không tăng ca? Vậy phần mềm vi tính kia phải làm sao bây giờ?" Trợ lý kinh ngạc hỏi.

"Diệp trợ lý đã hoàn thành nó rồi." Tô Vi nói, "Tốt rồi, ngươi đi ra ngoài thông báo cho mọi người đi, đợi sau khi cùng tập đoàn Moore ký kết hợp tác, ta sẽ mời mọi người ăn cơm."

Nữ trợ lý giật mình không nhỏ, Diệp Khiêm vừa rồi bất quá chỉ dùng máy tính của nàng một lúc mà thôi, lại có thể hoàn thành phần mềm máy tính mà những nhân viên chuyên nghiệp trong công ty không thể hoàn thành, đây quả thực thật bất khả tư nghị. Nàng đối với Diệp Khiêm bội phục không thôi, xem ra Diệp Khiêm không phải chỉ là một "Bình hoa", mà còn là một người rất có năng lực. Sau khi lên tiếng đáp ứng, nữ trợ lý liền quay người đi ra ngoài.

Thấy trợ lý đã rời khỏi phòng, Tô Vi nghi hoặc nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Ngươi đến cùng là người nào?"

"Ta là Diệp Khiêm a, một nhân viên bảo an bình thường mà thôi." Diệp Khiêm giả tạo ra một bộ dạng nghi hoặc, phảng phất không hiểu Tô Vi vì sao lại hỏi hắn như vậy.

"Ngươi cảm thấy ta có nên tin chuyện này hay không? Một nhân viên bảo an, một nhân viên bảo an mà có thể hoàn thành phần mềm máy tính mà những nhân viên chuyên nghiệp của công ty chúng ta không thể hoàn thành?" Tô Vi hiển nhiên không tin lời Diệp Khiêm nói.

Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói: "Chuyện này có hai loại khả năng, một là nhân viên chuyên nghiệp của công ty ngươi là hàng giả, hai là do bọn họ cố ý làm như vậy."

Cho dù Diệp Khiêm có nói ba hoa chích choè thế nào, thì Tô Vi cũng sẽ không tin tưởng. Bất quá nàng biết Diệp Khiêm cũng không muốn nói, nên nàng cũng không có cách nào, nói: "Nói, muốn ta tạ ơn ngươi như thế nào?" Nhìn thấy Diệp Khiêm há mồm muốn nói, Tô Vi cuống quít bồi thêm một câu, "Ngoại trừ cùng ngươi... Cùng ngươi... Hôn môi, thì chuyện gì cũng được."

"Thế thì không cần, ngươi hôn ta giống như vừa rồi là được." Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói.

"Không được." Tô Vi nói, "Cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi không nói ta có thể xem như ngươi từ bỏ quyền lợi này."

"A,....., đợi đã nào...!" Diệp Khiêm cuống quít nói, "Vừa rồi hao tổn tâm trí rất nhiều, ngươi có thể mát xa giúp ta hay không?"

Tô Vi nghi hoặc nhìn Diệp Khiêm, kinh ngạc hỏi: "Ngươi vì cái gì không yêu cầu giải trừ ước định làm nô lệ của ta? Ngươi nói ra ta nhất định sẽ không phản đối."

"Ta bị nghiện làm nô lệ rồi, nên không muốn giải trừ hắc hắc." Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói, "Ngươi hãy xoa bóp cho ta, ta nhức đầu lắm rồi." Diệp Khiêm vừa nói vừa giả trang ra bộ dạng rất hao tổn tâm trí, lông mày của hăn nhíu lại, giống như vừa rồi đã vất vả quá độ.

"Ngươi cũng đừng hối hận ah." Tô Vi nói một câu, đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Khiêm, nói: "Qua bên kia ngồi xuống, ta xoa bóp cho ngươi."

Trong nội tâm của Diệp Khiêm không khỏi đắc ý, hấp tấp chạy đến trên ghế sa lon ngồi xuống. Tô Vi đi đến phía sau của hắn, rất cẩn thận thay hắn mát xa, Diệp Khiêm nghiễm nhiên có bộ dáng lão phật gia, nhắm mắt hưởng thụ lấy, phát ra vài tiếng kêu rất hèn mọn bỉ ổi, làm cho Tô Vi nổi giận không thôi. Nếu không phải là hiệu quả cách âm của phòng này tốt thì đã truyền ra ngoài, nếu như truyền ra ngoài thì không biết người ở bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào.

Buổi tối, Tô Vi lôi kéo Diệp Khiêm cùng nàng đi dạo phố, bất quá cũng không có mua đồ gì, chỉ đi đến công viên tản bộ. Diệp Khiêm có chút kinh ngạc, cũng không biết nói gì, đành phải lẳng lặng cùng nàng đi dạo.

"Diệp Khiêm, ngươi có nghĩ tình cảm của con người thật yếu ớt? Ở trước mặt tiền tài liền không chịu nổi một kích." Đứng bên cạnh hồ sen trong công viên, Tô Vi vịn vòng bảo hộ, ánh mắt có chút cô đơn nhìn ra phía xa, chậm rãi nói.

"Con người là động vật hay thay đổi, ở trước mặt tiền tài liền không chịu nổi một kích." Diệp Khiêm nói.

"Ta có đôi khi thật sự rất muốn đem công ty cho bọn hắn quản lý, thế nhưng mà ta lại không cam lòng sản nghiệp do cha mẹ vất vả dốc sức làm ra lại suy tàn trong tay họ. Lúc ta còn rất nhỏ mẹ của ta đã qua đời, trí nhớ về mẹ đã quá mơ hồ, ta không còn nhớ rỏ hình dáng của mẹ ta, ta không giống như những đứa trẻ khác có thể được mẹ yêu mến chăm sóc. Vài năm trước, cha của ta cũng qua đời, toàn bộ tập đoàn Tứ Hải giao vào trong tay ta, có đôi khi ta thật sự rất mệt mỏi, ta rất mệt a, thậm chí muốn ném đi hết thảy, tìm một nơi tĩnh lặng để sống qua ngày." Tô Vi có chút phiền muộn nói.

"Thế nhưng mà ngươi lại không thể bỏ xuống được không phải sao? Đã như vầy, sao không để hết thảy tùy duyên? Người sở dĩ cảm thấy mệt mỏi, đó là do ngươi tự làm cho mình áp lực quá lớn, đã như vầy, sao ngươi không vui vẻ mà sống?." Diệp Khiêm có đôi khi cũng có cảm giác rất mệt a, trên người hắn gánh trách nhiệm quá nhiều, quá lớn, có đôi khi thậm chí có chút hít thở không thông. Bất quá hắn đã lựa chọn con đường này, như vậy nhất định phải gánh chịu phần trách nhiệm này, cho dù có mệt mỏi đau khổ, cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, như vậy ít nhất sẽ có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

"Ngươi thì sao? Cha mẹ và người thân bằng hữu của ngươi, sẽ không giống như của ta chứ?" Tô Vi quay đầu, nhìn Diệp Khiêm, hỏi.

Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, ánh mắt nhìn hướng ra xa, sau nửa ngày, mới chậm rãi nói: "Trong trí nhớ của ta, căn bản cũng không có ấn tượng về cha mẹ, nói một cách khác, ta là một đứa cô nhi. Một kẻ sống đầu đường xó chợ, giông như là chuột chạy qua đường, bị người xua đuổi bị người đánh, chớ nói chi là nói chuyện ôn hòa. Về sau, ta được một lão nhân nhặt ve chai thu dưỡng, từ đó về sau, ta mới cảm giác được sự che chở cùng yêu thương của trưởng bối, cùng với tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội là gì. Lão nhân cả đời đều không có kết hôn, thu dưỡng bốn đứa bé, chúng ta gọi lão là cha. Tuy khi đó sinh hoạt nghèo khổ, nhưng ta có thể cảm nhận được thế nào là nhà. Bất quá, có đôi khi ta vẫn rất muốn biết, cha mẹ của ta rốt cuộc là ai? Bọn hắn lúc trước tại sao phải vứt bỏ ta, là bất đắc dĩ, hay có nguyên nhân nào khác."

Tô Vi không khỏi sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ Diệp Khiêm có cố sự như vậy. Trầm mặc một lát, Tô Vi chậm rãi nói: "Ít nhất ngươi bây giờ so với ta thì tốt hơn, tối thiểu ngươi còn có gia đình, có huynh đệ tỷ muội, còn có lão tía. Mà ta, ta cái gì cũng không có."

"Chỉ là hiện tại mà thôi, ngươi về sau có thể tìm được một nửa khác của ngươi, đó cũng là một loại hạnh phúc. Hắn có thể giúp ngươi trong công việc, hắn sẽ quan tâm chăm sóc và che chở ngươi." Diệp Khiêm nói.

Tô Vi đắng chát nở nụ cười, sau đó quay đầu, nghịch ngợm nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Vậy người này là ngươi sao?"

Trong nội tâm của Diệp Khiêm không khỏi "Lộp bộp" một chút, lập tức ngu ngơ nở nụ cười, nói: "Ta chỉ là một nhân viên bảo an, ngươi không sợ mọi người ở sau lưng nói xấu ngươi sao?"

"Ta đang hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được rồi." Tô Vi nhìn Diệp Khiêm, hỏi.

Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm duỗi ra ngón cái sờ lên bờ môi, sau nửa ngày, chậm rãi nói: "Ta không phải là nam nhân tốt, ta đã có bạn gái, hơn nữa lại không phải là một người. Các nàng đều là những nữ nhân tốt, ta không muốn tổn thương bất kỳ người nào, ta không biết ta là kẻ đa tình hay là lạm tình, có đôi khi ta cũng hận không thể cho mình hai cái bạt tai."

"Ah!" Tô Vi sửng sốt một chút, có chút ngốc trệ, ánh mắt một lần nữa nhìn hồ sen trước mặt. Trong hồ không có hoa sen, chỉ có lá sen phiêu phù nổi trên mặt nước.

Diệp Khiêm cũng không nói gì nữa, hai người cứ đứng lẳng lặng như vậy. Không khí có chút yên tĩnh, có chút cô đơn.

Hồi lâu, Diệp Khiêm quay đầu trông thấy thân thể của Tô Vi có chút phát run, nội tâm nhịn không được hiện lên một tia thương cảm, đây là một nữ nhân quá tịch mịch, nàng không có cảm giác an toàn, nàng cần một người nam nhân có thể chăm sóc và che chở nàng.