Siêu Cấp Binh Vương

Chương 374: Uông Minh Thư




Diệp Khiêm không muốn cùng mấy tên tiểu lưu manh này động tay động chân, thế nhưng mà không có biện pháp a, có chút người muốn đâm đầu chịu chết.

Diệp Khiêm lúc trước cũng lăn lộn qua, hắn hiểu rất rỏ, có nhiều người cũng không phải thật sự muốn đi làm giang hồ, thế nhưng mà họ không có bằng cấp, nên tìm không được việc làm, không ra đường lăn lộn thì thế nào để sống? Đều chỉ vì kiếm miếng cơm ăn mà thôi.

Nhìn thấy hai tên tiểu tử không muốn sống hướng hắn lao đến, Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu. Diệp Khiêm cũng ưa thích đấu cùng đại ca xã hội đen, thương nhân lớn, quan lớn, nhưng cùng nhũng tên côn đồ này thì không có hứng thú.

Đương nhiên cũng không thể để cho những tên côn đồ này chạy đến trên đầu hắn đi ị đi đái, người chọc phải hắn, thì hắn chưa buông tha bao giờ. Nhổ điếu thuốc trong miệng ra, Diệp Khiêm liền cho hai tên tiểu tử mỗi người một cước đem bọn chúng đạp bay ra ngoài, sau đó liền đi đến trước mặt hai kẻ đó, vừa đấm vừa đá, nói: "Con mịa mày, không nghe thấy lời ta nói vừa rồi sao, cho rằng ta là kẻ dễ bị khi dễ có phải không?"

Chỉ một lúc, hai tên tiểu tử đã như kẻ gần chết, khuôn mặt hoàn toàn sưng húp giống như một cái đầu heo, không còn sức để rên la. Vốn còn có một vài tên trong thấy Thanh Phong quá bưu hãn, nên đem mục tiêu chuyển lên trên người Diệp Khiêm, nhưng mà nhìn thấy một màn như vậy, liền từ bỏ ngay ý nghĩ này.

Đi gây sự với Diệp Khiêm, chỉ sợ sẽ chết còn thảm hại hơn, còn không bằng ở trong đám người đục nước béo cò, đợi tí nữa làm bộ bị đánh rồi té nằm trên mặt đất không dậy là được.

Bọn họ đã có loại ý nghĩ này, nên sức chiến đấu tự nhiên là giảm mạnh. Thanh Phong cũng cảm thấy rỏ ràng, những người này càng đánh càng yếu?. Trong nội tâm của Thanh Phong rất "Ủy khuất" a, những tiểu tử này rõ ràng là xem thường hắn a, vậy mà dám không cùng hắn đánh, lửa giận cũng tự nhiên cũng tăng lên. Nên những tiểu tử này bị tổn thương so với những kẻ bị đánh lúc đầu thì nặng hơn rất nhiều.

Chỉ hơn vài phút, hơn năm mươi tiểu lưu manh toàn bộ ngã trên mặt đất, tiếng khóc thét vang vọng khắp nơi. Đương nhiên, trong đó không thiếu kẻ đục nước béo cò, làm bộ bị thương. Diệp Khiêm ở một bên nhìn thấy rỏ ràng, không tự giác cười cười, cũng không có hướng những kẻ đục nước béo cò gây sự.

Diệp Khiêm lấy ra một điếu thuốc, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh tên tiểu tử đầu lĩnh vừa rồi ngồi chồm hổm xuống, có chút cười cười, Diệp Khiêm lấy điếu thuốc trong miệng nhét vào trong miệng của tên tiểu tử đầu lĩnh, vỗ vỗ mặt của hắn, nói: "Tiểu tử, có sướng hay không??"

Tên tiểu tử kia nhìn bộ dạng tươi cười của Diệp Khiêm, nhịn không được liền rùng mình một cái. Hắn cảm thấy Diệp Khiêm là một kẻ khẩu Phật tâm xà, mịa, chỉ sợ lúc giết người hắn cũng cười a."Ngươi... Ngươi muốn thế nào?" Tiểu tử đầu lĩnh run rẩy hỏi.

"Những lời này hẳn là ta hỏi ngươi ai, ngươi mang theo nhiều người như vậy, thiếu chút nữa là làm cho ta sợ hãi, ngươi đừng có nói với ta là chỉ muốn cùng ta chơi đùa nha." Diệp Khiêm có chút cười nói.

Tiểu tử đầu lĩnh có chút dở khóc dở cười, thật sự của là hắn mang theo một đám người, thế nhưng mà còn chưa đủ để Thanh Phong chơi đùa. "Ta... Chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi, đúng.. Là lão đại của chúng ta để cho chúng ta đến giáo huấn ngươi." Tiểu tử đầu lĩnh nơm nớp lo sợ nói.

"Lão đại của các ngươi là ai?" Diệp Khiêm hỏi.

"Lôi Lập, người trên đường gọi hắn là Lực Vương, là đường chủ của Liên Minh Thiên Đạo." Tiểu tử thủ lĩnh nói.

"Liên Minh Thiên Đạo? Lôi Lập?" Diệp Khiêm thì thào niệm hai tiếng, nói: "Ta không biết hắn a, có phải là chủ ý của Tào Hồng Nhạc hay không?"

"Vâng... Đúng vậy." Tiểu tử thủ lĩnh hồi đáp, "Tào Hồng Nhạc cùng Lôi Lập là anh em kết nghĩa, đại ca sau khi nhận được điện thoại của Tào Hồng Nhạc, liền phái chúng ta đi bốn phía tìm các ngươi, đi vài nhà, mới tìm được các ngươi." Nói đến phần sau, ngữ khí không tự chủ được có chút uể oải.

"Liên Minh Thiên Đạo, Liên Minh Thiên Đạo!" Diệp Khiêm niệm hai tiếng, khóe miệng hiện lên nụ cười tà, không nghĩ tới Tào Hồng Nhạc lại có tầng quan hệ này, đây là nguyên nhân lão không sợ bị uy hiếp. Tào Hồng Nhạc cùng Liên Minh Thiên Đạo có quan hệ, Lôi Lập lại phái người đối phó hắn, qua đó cho thấy Lôi Lập hiện tại vẫn không biết thân phận của hắn.

Nhưng mà, hiện tại không biết cũng không có nghĩa là sau này không biết, Diệp Khiêm vẫn quyết định đi giải quyết Lôi Lập cùng Tào Hồng Nhạc trước, nhằm tránh cho thân phận của hắn nhanh chóng bại lộ trước mặt Liên Minh Thiên Đạo. Nếu không sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến kế hoạch của hắn, một khi để cho Liên Minh Thiên Đạo biết được hắn trở lại Đài Loan, tất nhiên sẽ nghiêm mật giám thị lấy nhất cử nhất động của hắn. Tin tưởng, hiện tại tập đoàn Hạo Thiên cùng hội quán Cực Quyền Đạo đều ở dưới sự giám thị của ba đại bang phái a. Chỉ khi nào bọn họ thấy tập đoàn Hạo Thiên không có bất kỳ ý muốn giao thiệp với hắc đạo, cướp đoạt địa bàn của bọn họ, thì bọn họ mới có thể yên tâm, dù sao tập đoàn Hạo Thiên tại Hoa Hạ đã náo sự quá lớn.

"Lão đại của các ngươi bây giờ đang ở đâu?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.

Toàn thân tiểu tử đầu lĩnh run lên, có chút ấp úng không dám nói. Nếu như nói ra, Diệp Khiêm đi tìm Lôi Lập gây phiền toái, lão đại nếu biết là do hắn chỉ điểm thì hắn sẽ chết chắc? Thế nhưng mà nếu như không nói, bản thân hắn hiện tại chỉ sợ sẽ chết ngay lập tức. "Như thế nào? Không muốn nói? Vậy đơn giản, ta hỏi những người khác là được." Diệp Khiêm nói, "Thanh Phong, giết hắn đi, phế vật, giữ lại cũng vô dụng."

Nhìn thấy bộ dạng muốn đứng lên của Diệp Khiêm, tiểu tử cuống quít kêu lên: "Ta nói, ta nói!"

"Vậy mới tốt, cần gì phải để ta uy hiếp ngươi, thật không có ý nghĩa a, ngươi nói có đúng không?." Sau đó Diệp Khiêm ngồi chồm hổm xuống, nói, "Tốt rồi tốt rồi, tranh thủ thời gian nói đi."

"Ngươi... Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn làm chuyện gì sao?" Tiểu tử nói, "Nếu để cho lão đại cảu ta biết, ta nhất định phải chết."

"Nếu như ngươi không nói ra, ngươi bây giờ liền chết." Diệp Khiêm nói, "Chớ cùng ta cò kè mặc cả, ngươi còn không có tư cách kia."

Tiểu tử thủ lĩnh ngẩn người, cắn răng, đem địa chỉ Lôi Lập nói cho Diệp Khiêm. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, vỗ vỗ đầu của hắn, nói: "Yên tâm đi, chỉ cần ngươi cho ta địa chỉ không phải giả dối, ngươi về sau sẽ không có chuyện gì." Nói xong, chậm rãi đứng lên, nhìn Thanh Phong nói: "Đi thôi, đêm nay thật đúng là có nhiều việc để làm a."

Vừa nói vừa hướng xe đi tới, lúc đi được một nửa quãng đường, Diệp Khiêm lại ngừng lại, chậm rãi xoay người, lại hướng tiểu tử thủ lĩnh kia đi tới. Nhìn thấy Diệp Khiêm đi tới, toàn thân hắn không khỏi run rẩy, hắn cho rằng Diệp Khiêm đổi ý muốn thu thập hắn. Sau khi ngồi xổm người xuống, Diệp Khiêm hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Uông... Uông Minh Thư." Tiểu tử thủ lĩnh run run hồi đáp.

Khẽ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Tên của ngươi cũng không tệ lắm, rất có phong độ của người trí thức." Sau đó tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Về sau đi theo ta lăn lộn, ta bảo vệ ngươi trở nên nổi bật, so hiện tại tốt gấp trăm lần."

Uông Minh Thư không khỏi sửng sốt một chút, có chút khó hiểu nhìn Diệp Khiêm, hoàn toàn không rõ Diệp Khiêm đến cùng là có ý gì? Lại để cho mình theo hắn lăn lộn? Uông Minh Thư năm nay đã 22 tuổi, mười sáu tuổi đã ra ngoài lăn lộn, sau sáu năm lăn lộn, hôm nay vẫn là hai bàn tay trắng. Rất thích đánh nhau và gây rối, cả ngày đều ở quán bar, nhưng lại không có tiền, không có thân phận, chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Nhìn Diệp Khiêm, Uông Minh Thư không khỏi có một chút động tâm, có thể có thủ hạ lợi hại giống như Thanh Phong, chỉ sợ người trước mặt này cũng không đơn giản a? Có lẽ, đây đúng là một khởi đầu mới của hắn.

"Đưa số điện thoại di động của ngươi cho ta, chờ ta giải quyết xong những chuyện này, ta sẽ liên hệ ngươi." Diệp Khiêm nói, "Cơ hội chỉ có một lần, chính ngươi quyết định đi!"

Uông Minh Thư có chút ngẩn người, cắn răng, nói: "Lão đại, ta cùng với ngươi lăn lộn." Nói xong, đem số di động của mình nói cho Diệp Khiêm.

Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà, vỗ vỗ bả vai Uông Minh Thư, nói: "Người là người thông minh, ta thích người thông minh, chờ điện thoại của ta a!" Nói xong, Diệp Khiêm đứng dậy, cất bước hướng xe đi đến. Uông Minh Thư cũng không ngờ rằng, quyết định ngày hôm nay, sẽ để cho hắn trở thành một trong những đại ca tiếng tăm lừng lẫy ở Đài Loan, thành công trở thành người giới thượng lưu, trở thành một trong những người mà người Đài Loan không dám trêu chọc.

Sau khi tiến vào trong xe, Thanh Phong tò mò hỏi: "Lão đại, tại sao lại đối với tiểu tử kia tốt như vậy?"

Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Lái xe a!" Sau khi xe nổ máy rời đi, Diệp Khiêm lúc này mới nói tiếp: "Chúng ta phải bồi dưỡng lực lượng của mình tại Đài Loan, thành viên Nanh Sói không thích hợp với lối sống hắc đạo, chúng ta phải nghĩ đến việc sau khi về hưu có thể yên lặng sinh hoạt, ngươi cũng không muốn lúc già rồi còn bị một đám người chạy đến tìm ngươi làm phiền chứ? Tiểu tử kia tuy hiện tại không có năng lực gì, nhưng chỉ cần bồi dưỡng một chút, hắn sau này sẽ trở thành người phát ngôn của Nanh Sói chúng ta. Về sau mọi chuyện ở Đài Loan sẽ giao cho hắn xử lý, chúng ta cũng có thể thanh thản ổn định, không phải sao?"

"Hắn dù sao cũng không phải là người của mình, vạn nhất sau khi cánh của hắn cứng cáp rồi, lại quay lại cắn ngược một cái thì sao?" Thanh Phong hỏi.

"Ha ha, trên thế giới này vốn không có cái gì gọi là tuyệt đối chân thành. Cái gọi là chân thành, bất quá chỉ là do thẻ đánh bạc để phản bội không đủ mà thôi. Chúng ta có thể nâng hắn lên thì cũng có thể kéo hắn xuống, ta tin tưởng hắn là người thông minh, sẽ biết nên lựa chọn như thế nào. Nếu như đến lúc đó hắn quyết tâm muốn phản bội, thì chúng ta sẽ đóng cửa đánh chó giải quyết hắn." Diệp Khiêm chậm rãi nói.

Thanh Phong có chút trầm ngâm một lát, nói: "Ừ, chúng ta cũng không sợ hắn phản bội." Dừng một chút, hỏi: "Lão đại, kế tiếp đi nơi nào?"

"Nhà Lôi Lập, ta muốn gặp Lực Vương của Liên Minh Thiên Đạo." Diệp Khiêm mỉm cười, nói.