Siêu Cấp Binh Vương

Chương 428: Dương Thiên




Cuộc đời của Dương Thiên quả thật là một truyền kỳ, bất quá lại có thể dùng mấy câu để khái quát về nó. Hắn sống ở An Huy, lăn lộn ở Phúc Kiến, phát triển ở Quảng Đông, quật khởi ở Đông Bắc, nhưng lại chết ở Tây Bắc.

Dương Thiên sinh ra ở thành phố Tuyên Thành tình An Huy, nơi mà Lý Bạch đã ghi câu thơ "Rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh. Nâng chén tiêu sầu, càng sâu thêm", là nơi có sông núi kéo dài liên miên bất tận. Tuy con người ở nơi đó đều trải qua cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời nhưng bọn họ đều rất quật cường.

Năm 15 tuổi, sau khi Dương Thiên tốt nghiệp trung học, thì bỏ học ở nhà. Hắn trồng trọt trên mãnh đất khô cằn của nhà mình, làm lụm vất vã một năm, nhưng cũng chỉ có thể để cho hắn có đủ cái để ăn mà thôi. Năm đó, cha mẹ của hắn nói sẽ chuẩn bị hôn sự cho hắn, đối phương cũng là một cô gái nông thôn, mặc dù không có gợi cảm giống như những cô gái nội thành nhưng rất đơn thuần thiện lương.

Năm 16 tuổi, Dương Thiên giết người. Hắn bị ép trốn khỏi quê hương, cũng trong năm đó, mẹ của cô gái kia chết vì bệnh, cha của cô cũng trút hơi thở cuối cùng. Cô gái thiện lương kia cũng không có nói gì, vào lúc buổi tối trước khi Dương Thiên ra đi, đêm hôm đó cô đã nắm lấy tay hắn, quật cường nói: "Không cần biết anh là ai, mặc kệ anh đi tới chỗ nào, thì em vẫn là vợ của anh, đời này kiếp này đều là như thế. Anh cứ yên tâm đi đi, ba mẹ của anh, em sẽ chăm sóc." Nói thật, Dương Thiên cũng không thích cô bé kia, lúc trước hắn sở dĩ đáp ứng lấy cô, cũng chỉ vì không muốn làm cho cha mẹ thất vọng mà thôi. Thế nhưng mà tại giây phút này, lòng của hắn đột nhiên đau đớn một chút, sau đó hắn nói: "Em không cần phải chờ anh, em hãy đi tìm một người đàn ông tốt, một người sẽ yêu thương và chăm sóc em, còn nợ mà anh thiếu em, thì kiếp sau anh sẽ trả lại cho em." Cô gái khóc, khóc rất thương tâm, tuy trong nội tâm của Dương Thiên không đành lòng, nhưng hắn vẫn quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác.

Hắn chạy trốn tới tỉnh Phúc Kiến, một nơi hoàn toàn xa lạ. Hắn đi làm ở công trường, ngủ dưới gầm cầu, nhặt đồ ăn thừa trong thùng rác khách sạn để ăn. Hắn rất tin tưởng vào bản thân, hắn tin rằng hắn sẽ vươn lên đứng trên đầu người khác. Hắn rất vất vả mới tìm được một công việc ở công trường, mặc dù mệt, nhưng lại có thể để hắn sống tạm qua ngày. Sau đó hắn lại vứt bỏ công việc đó, dứt khoát bước vào giới giang hồ. Dựa vào sức mạnh thân thể, theo thời gian dần trôi qua, hắn từ một tên côn đồ đã trở thành đại lưu manh.

Năm 20 tuổi, hắn đi tỉnh Quảng Đông, đây là nơi hắn lấy được số tiền đầu tiên. Những năm này, hầu như những nghề không sạch sẽ có thể hái ra tiền thì hắn đều đã làm qua, cơ hồ không có một ngày nào hắn có thể ngủ ngon giấc, hắn làm việc tâm ngoan thủ lạt, chưa từng giúp đỡ ai bao giờ, cách làm người của hắn đều chưa từng có lưu lại đường sống nào.

Năm 25 tuổi, hắn kết hôn với một cô gái nhà quyền quý, sau đó hắn theo nhà vợ đi tới Đông Bắc, từ đó hai giới Hắc Bạch Đông Bắc đều bị hắn ăn sạch.

Năm 31 tuổi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cơ Văn, quá khứ mà hắn cố quên lại hiện ra trong đầu hắn. Hình ảnh cô gái thiện lương nhưng bướng bỉnh lại hiện ra, hắn đã thiếu cô cả đời, hắn cũng đã hủy cô cả đời. Hắn đem sự áy náy đối với cô gái đó toàn bộ chuyển đến trên người Cơ Văn.

Năm 33 tuổi, lúc sự nghiệp của hắn đang phát triển như mặt trời ban trưa, thì hắn lại chết ở Tây Bắc! Hắn cả đời huy hoàng, cả đời vinh quang, nhưng sau cùng vẫn trở về với bụi đất. Cuộc đời của hắn cũng coi như đáng giá, điều tiếc nuối duy nhất của hắn là đã không thể nói với cô gái kia một tiếng "Xin lỗi", nợ mà hắn đã thiếu cô, chỉ có kiếp sau mới trả lại được.

Nếu như hắn không chết, thì thế cục ở Đông Bắc sẽ như thế nào? Nếu như hắn không chết, Cơ Văn cũng không cần khổ sở như thế? Nếu như hắn không chết, thì giang sơn mà hắn có thể đánh chiếm sẽ càng lớn hơn. Thế nhưng mà, tất cả chỉ là "Nếu như..." mà thôi.

Sau khi hắn chết, tro cốt của hắn vậy mà không có thể trở về cố hương, chôn ở nơi đất khách quê người. Cho đến nay, vẫn có một ngôi mộ cô đơn đứng sừng sững ở bên trong hoang mạc Tây Bắc, nhìn mặt trời chiều ngã về tây.

Người sau khi chết, đâu còn có thể so đo được gì nữa. Bất quá, chuyện này là một khối tâm bệnh trong lòng Hắc Quả Phụ Cơ Văn cùng Vân Loan. Nhưng mà Hắc Quả Phụ Cơ Văn phải cố gắng chèo chống thế cục Đông Bắc, thì làm gì có tinh lực cùng năng lực xen vào vũng nước đục ở Tây Bắc? Cô đâu có thực lực để tranh đấu cùng với người đàn ông được gọi là Tây Bắc Vương.

Người trong giới giang hồ gọi Cơ Văn là Hắc Quả Phụ, đó là bởi vì Cơ Văn theo Dương Thiên mới chỉ có hai năm, mà hắn đã chết nơi đất khách quê người, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng, Dương Thiên bị Cơ Văn khắc chết. Cơ Văn đương nhiên cũng biết chuyện này, bất quá cô cũng không có ngăn cản người khác xưng hô như vậy, tình cảm mà cô dành cho Dương Thiên, cũng như tình cảm mà Dương Thiên dành cho cô, cũng không cần người ngoài xen vào, vì vậy có phải là Hắc Quả Phụ hay không thì đều không quan trọng.

Cả đời Vân Loan bồi dưỡng được hai người. Loan Hùng đã trở thành cự kiêu, Dương Thiên cũng đã trở thành cự kiêu, thế nhưng mà số mệnh của hai người đều giống nhau, một người chết trên giường bệnh, một người chết nơi đất khách quê người. Sau khi Loan Hùng chết, người ta đều nói là hắn gieo gió gặt bão, còn sau khi Dương Thiên chết thì người ta nói là trời cao ghen ghét người tài cho nên hắn mới mất sớm.

Từ trên người Diệp Khiêm, Vân Loan có thể nhìn thấy được loại khí phách giống như khí phách trên người Dương Thiên lúc trước, đây là sự tự tin, dám khinh thường anh hùng thiên hạ.

"Cậu...Cậu Diệp, tôi... Ta có thể xin cậu một chuyện hay không?" Vân Loan đã kéo xuống mặt mo của mình, nói. Có lẽ đây là lần đầu tiên lão mở miệng cầu xin người khác? Nên có chút không quen. Lúc trước cho dù bị địch nhân dùng súng chỉ vào đầu thì lão cũng không có mở miệng cầu xin tha thứ.

Diệp Khiêm cũng có chút sửng sốt, nói: "Vân Lão, mời nói!"

"Nếu như có thể, thì xin cậu giúp tiểu Văn một tay?" Vân Loan có chút phiền muộn nói. Lão đã già rồi, không còn có hùng tâm cùng phách lực như trước, hơn nữa lão cũng không còn có năng lực như lúc trước. Lão đã từng có năng lực bồi dưỡng Loan Hùng và Dương Thiên, nhưng mà, hiện tại lão đã không còn năng lực bồi dưỡng Cơ Văn. Những năm nay, nếu như không có Cơ Văn chiếu cố lão, thì chỉ sợ lão cũng đã bị Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nhấn chìm thi thể dưới đáy sông rồi.

"Những năm nay tiểu Văn phải khổ sở chèo chống sự nghiệp lớn như vậy. Có đôi khi tôi thật sự muốn nó buông tha hết tất cả. Thế nhưng mà nó không chịu buông bỏ, nó rất quật cường nói, đây là giang sơn mà Dương Thiên đã đánh rớt xuống, nó nhất định phải thủ vững phần giang sơn này, nó còn muốn đem tro cốt của Dương Thiên mang về. Ai, nếu như con người có thể sống đơn giản thì thật tốt biết bao, tôi già rồi, nên cũng không giúp được gì cho nó nữa." Vân Loan thở dài, nói. Biểu hiện trên khuôn mặt lão giống như biểu hiện của anh hùng tuổi xế chiều.

Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, chậm rãi nói: "Thực xin lỗi, tôi không muốn nhúng tay vào tranh đấu ở Đông Bắc."

Vân Loan có chút sửng sốt, lập tức yên lặng thở dài, nói: "Là lão già ta đường đột rồi, thực xin lỗi!"

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Tôi không quấy rầy Vân Lão nữa, xin cáo từ!" Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa ra vào, thân hình của Diệp Khiêm có chút dừng lại một chút, sau đó lại bước đi ra ngoài.

Ân là ân, oán là oán, chuyện Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi muốn đối phó hắn, Diệp Khiêm cũng có ý nghĩ giết chết hắn. Bất quá, cho dù hắn có giết chết Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, thì cũng không phải vì Cơ Văn. Phương thức biểu đạt của cánh mày râu, đôi khi rất kỳ quái, cách làm của Diệp Khiêm thường thường làm cho người khác nhìn không thấu. Nếu như là thành viên Nanh Sói nghe những lời hắn đã nói ra, thì bọn họ sẽ biết sự lựa chọn trong lòng Diệp Khiêm gì.

Diệp Khiêm tôn kính loại người giống như Dương Thiên, chỉ tiếc hắn mất quá sớm, Diệp Khiêm chỉ hận mình không thể gặp hắn sớm hơn, có lẽ, lúc đó mình còn có thể cùng hắn nâng cốc chuyện trò.

Nhìn thấy xe của Diệp Khiêm đã đi xa, Vân Loan lấy điện thoại ra gọi cho Cơ Văn, lão thở dài, nói: "Vừa rồi Diệp Khiêm tới đây."

Toàn thân của Hắc Quả Phụ Cơ Văn run lên, cuống quít hỏi: "Vân Lão, ông không sao chớ?"

"Không có việc gì, bất quá hắn đã biết chuyện chúng ta muốn lợi dụng hắn, lần này tới đây là để cảnh cáo ông, cũng thuận tiện cảnh cáo cháu." Vân Loan nói.

"Hừ, hắn cũng quá cuồng vọng." Hắc Quả Phụ Cơ Văn sâm lãnh nói. Đây cũng là lời nhắn nhủ của Dương Thiên trước khi hắn đi Tây Bắc, Dương Thiên đã nói với cô, nếu như hắn đã xảy ra chuyện gì, thì sau này cô nhất định phải chăm sóc Vân Lão thật tốt. Đây là một lời hứa của cô đối với Dương Thiên, cho dù là cá chết lưới rách, phấn thân toái cốt, co cũng tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Vân Lão, để cho lão an hưởng lúc tuổi già.

"Ha ha, cháu cũng đừng quá để ý, hắn thật sự có vốn liếng để cuồng vọng, hắn rất giống Dương Thiên lúc trước ah." Vân Loan nở nụ cười, chỉ là bên trong nụ cười rõ ràng có vẻ cô đơn. "Cháu yên tâm đi, hắn sẽ bán mặt mũi cho Hoàng Phủ Kình Thiên cho nên hắn sẽ không đụng đến ông. Vừa rồi ông cũng nói với hắn, để cho hắn giúp cháu một tay." Vân Loan nói tiếp.

"Ông như thế nào lại nói với hắn chuyện này, ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ không để cho bất cứ người nào cướp đoạt gia nghiệp của Dương Thiên." Cơ Văn chấp nhất nói.

"Tiểu Văn a, ông biết rõ những năm này cháu rất khổ. Diệp Khiêm là một đại nhân vật, cháu gả cho hắn có lẽ là một sự lựa chọn không tệ." Vân Loan nói.

"Ông đang nói bậy bạ gì đó, cháu như thế nào có thể gả cho hắn ah." Cơ Văn nói, "Sau này ông đừng nhắc tới chuyện này nữa, bất kể như thế nào, thì cháu đều sẽ giữ vững phần gia nghiệp này, cháu còn muốn tự tay mang tro cốt của Dương Thiên về Đông Bắc. Còn có, mang theo hắn đi tới phần mộ của cô gái kia, nói một tiếng xin lỗi."

Vân Loan thở dài, hắn biết rõ tính tình của Cơ Văn, nên cũng không nói cái gì nữa. "Cháu yên tâm đi, hắn tuy đã cự tuyệt lời đề nghị của ông, bất quá theo ông thì hắn nhất định sẽ ra tay với Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi. Nếu có cơ hội thì cháu hãy giúp một chút, cũng nên mời hắn ăn một bữa cơm trò chuyện tâm sự. Tốt rồi, ông cũng không nhiều lời nữa, cháu hãy cố lên!" Nói xong, Vân Loan cúp điện thoại, móc ra điếu thuốc nhen nhóm, hít thật sâu một hơi, ho sặc sụa.

"Ai, đúng là mình già rồi!." Vân Loan thở dài, nói.

Bên kia, Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng lâm vào trầm tư. Những năm nay, cô đã rất vất vả và mệt mỏi, cô cũng hi vọng có một bờ vai để dựa vào. Cô là một cô gái còn trẻ, cô cũng có lúc yếu đuối nhu nhược, nhưng mà, vì gia nghiệp của Dương Thiên, cô không thể không ra sức chèo chống lấy.